Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hồng trung"
"Đôi"
"Bắc"
"Đôi"
"Ba vạn"
"Ăn"
Lại là ăn nữa...còn sự thật nào tàn nhẫn hơn, xuyên suốt mười ba vòng mạt chược bà chưa một lần được mạnh miệng hô "ăn".
"Em ba! có phải hai người gian lận? nếu không...sao ván nào lão gia cũng là người thắng"
Người không may mắn thua liên tiếp mười ba vòng đó chính là Lữ Trị, dì ruột của ba anh em họ Hoắc. Bà bật người dậy chỉ tay về phía người ngồi đối diện mình.
"Chị hai! em không có...lão gia.." Tiêu Tường, mẹ ruột của Dục Uyển, dù đã chạm ngõ lục tuần, nhưng nhìn bà vẫn trẻ hơn mười tuổi so với tuổi thật của mình, bị dọa sợ, bà rươm rướm nước mắt, quay sang nhìn Hoắc Nghị.
"Đừng sợ...không sao"
Hoắc Nghị kéo ghế xích lại, ôm lấy Tiêu Tường, vừa dỗ dành vừa trách cứ Lữ Trị, theo thói quen mà ông vẫn hay thường thể hiện.
"Trị à...em như vậy là không đúng, sao có thể nghi ngờ nhân phẩm chồng mình...Hoắc Nghị này làm người cũng như chơi mạt chược, đều quang minh lỗi lạc...em có bằng chứng không?"
"Lão gia! bằng chứng đã sờ sờ ngay trước mắt em...chính là hai người..hai người...." Lữ Trị nhìn hai người dựa sát vào nhau mà ức không nói được gì.
"Chị cả! chị nói một câu công bằng xem...em có vu khống cho họ không?" Lữ Trị quay sang nhìn người chị ruột của mình, bà cả của Hoắc gia, người cùng Hoắc Nghị hợp tác tạo ra ba anh em họ Hoắc.
"Lão gia vừa nãy quay cổ sang trái, em ba liền thả ra con Bắc...còn mới vừa rồi, lão gia gõ tay xuống bàn ba nhịp...em ba phóng ngay con ba vạn ra....làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? đó còn không phải bằng chứng."
"Nam mô a di đà phật! đến giờ chị phải niệm kinh...chị vào trong trước, chuyện của ba người từ từ giải quyết..Phật Tổ nhân từ."
Lữ Tranh cầm lấy sâu chuỗi trên bàn đứng dậy và đi vào nhà trong, để lại một bầu trời bi ai cho Lữ Trị một mình tận hưởng.
Từ sau khi lão gia từ bỏ tất cả, không quản mọi chuyện ở bên ngoài. Thì cuộc sống của bốn người già họ chỉ quanh quẩn có bàn mạt chược là thú vui. Nhưng vui làm sao được, trong khi ai cũng thắng chỉ có mỗi bà là thua.
"Chị cả! chị phải nói gì rồi mới đi chứ...chị cả..."
Trong khi Lữ Trị đang đuổi theo, kêu gọi sự đồng tình từ người chị ruột đang hướng lòng mình cho phật tổ. Thì ở ngoài sân, Hoắc Nghị và Tiêu Tường đang mùi mẫn âu yếm nhau.
"Tường! tối nay em muốn ăn gì, lão gia thắng được rất nhiều tiền...hay chúng ta ra ngoài ăn"
"Lão gia! em không muốn ra ngoài, hay để tối nay em xuống bếp nấu cho mọi người."
"Cũng được...anh sẽ giúp em"
Hoắc Nghị dọn cũng rất lẹ tay, mới đó đã xếp gọn tất cả bàn ghế, Tiêu Tường cũng phụ giúp nhiệt tình, tiền thắng cuộc trên bàn đều được bà gom hết vào túi chồng.
"Hai người đang làm cái hành động gì hả? ngừng lại ngay.."
Lữ Trị lập tức chạy đến trước mặt đôi vợ chồng già, nhưng mãi vẫn không chịu nhận mình già kia, so với lời lẽ sởn gai óc thì hành động mà Tiêu Tường và Hoắc Nghị đang làm, khiến cho Lữ Trị muốn quan tâm hơn.
"Lão gia! ông không được lấy....đó là tiền tiêu vặt tháng này của em..." Lữ Trị gần như nằm dài lên bàn, lấy thân bảo vệ số tiền ít ỏi còn sót lại của mình, nhưng người đã đi, tiền cũng không còn, mọi níu kéo đều vô tác dụng.
"Lão gia! ít nhất ông cũng phải cho em cơ hội để gở lại chứ? lão gia..."
Sau khi ba anh em họ Hoắc ra ngoài tự lập môn hộ, mỗi người một bầu trời, một thế giới riêng, thì Hoắc gia chỉ còn lại bốn ông bà già cùng Hoắc Tâm sinh sống.
Trải qua nhiều biến cố, Lữ Trị đã không còn thích tranh giành sân si như trước và học cách tận hưởng cũng như hài lòng với những gì mình đã có. Mỗi tối chỉ cần có Hoắc Tâm bên cạnh, bà cũng không cần quản Hoắc Nghị tối nay sẽ ngủ ở phòng ai.
Không còn Mạn Ni, Lữ Trị đã dồn hết tình yêu thương đó vào Hoắc Tâm, xem như trân châu bảo bối. Ngoại trừ một việc duy nhất là không có khả năng cung cấp sữa cho Hoắc Tâm, thì những chuyện còn lại của một người mẹ, Lữ Trị đều làm tất cả, còn làm tốt hơn cả mẹ ruột là Tiêu Tường.
Ngay cả đích chủ nhận được tình yêu thương là Hoắc Tâm, nếu không phải có người đã giúp cô xác định từ nhỏ, chỉ rõ ai là mẹ mình. Thì chắc chắn một điều, Hoắc Tâm sẽ cho rằng Lữ Trị mới chính mẹ ruột của mình, vì cách mà bà chăm sóc và quản cô, nó khủng khiếp như tất cả bà mẹ thương con nào trên đời này.
"Con đang làm gì? con ranh này..."
Lữ Trị vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Hoắc Tâm đang ngồi trên bục cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.
"Mẹ! con có chuyện ra ngoài một lát....con nhất định sẽ về, mẹ đừng lo.." Hoắc Tâm vừa nói vừa nhảy qua khỏi cửa sổ
Đã quá trễ để ngăn Hoắc Tâm lại, nhưng không có chuyện bà đứng trơ mắt nhìn Hoắc Tâm đang nhởn nhơ chạy đi mà đuổi theo.
"Con nhóc này! con chết chắc.."
Nếu không phải bị chứng ám ảnh độ cao Lữ Trị đã liều mình nhảy theo. Bà vòng ra đại sảnh, chạy thẳng ra đến cổng lớn và đuổi theo Hoắc Tâm.
"Đóng cổng lại....."
"Đóng cổng lại"
Nhưng khoảng cách quá xa để có thể nghe Lữ Trị nói gì, hai anh chàng bảo vệ cao to thì ngơ ngác nhìn nhau, không nghe rõ phu nhân đang nói gì. Họ chỉ nhìn thấy một màn rượt đuổi, nhị phu nhân đang đuổi theo tiểu thư như mèo bắt chuột, nhưng cảnh tượng này gần như họ bắt gặp mỗi ngày.
"Con ranh kia! có đứng lại không? mẹ mà bắt được mày mà chết chắc...đứng lại.."
Lữ Trị đuối sức đuổi không kịp, do kết quả tuổi cao cộng thêm ít vận động, trước giờ là bà toàn ngồi xe để đi ra ngoài, nên không biết con đường nó lại dài như vậy.
"Mẹ! con nhất định sẽ về...mẹ cứ yên tâm mà ngủ, không cần chờ cửa..."
Vừa nhìn thấy Hoắc Tâm tới gần, thì hai chàng vệ sĩ liền cúi đầu chào.
"Tiểu..."
Cô như một cơn gió vụt nhanh ra khỏi cổng, vào lao nhanh đến chiếc xe hơi đang đậu ở bên ngoài. Lữ Trị đuổi theo không kịp bắt Hoắc Tâm về, bà không thể nhìn rõ mặt mũi của tên khốn ngồi trong xe, nhưng bà biết đó là biển số xe của tên họ Lục. Hắn cho tài xế đến nhà đón Hoắc Tâm đi.
"Lục Cảnh Hạo! cậu dám đụng vào Hoắc Tâm....tôi không tha cho cậu."
"Vèo!!"
Không phải một chiếc mà cả một đôi dép, Lữ Trị ném hết vào xe của Lục Cảnh Hạo.
Lữ Trị lê thân nhễ nhại mồ hôi quay vào trong nhà, khi bà vào tới đại sảnh thì bữa tối đã dọn lên. Cả ba con người vô tâm kia đã ngồi ngay ngắn vào bàn, không biết chuyện thiên hạ đang loạn thế nào.
"Ba người còn có thể ăn? có biết vừa rồi ai đã đưa Hoắc Tâm đi? là một tên vô cùng xấu xa.."
"Lục Cảnh Hạo"
Cả ba người ngẩn đầu lên, đồng thanh lên tiếng. Thật ra Hoắc Tâm đã xin phép họ rồi, vì cả ba đều biết Lữ Trị sẽ không đồng ý nên không thể quyết định, vì vậy mới có mà trèo cửa sổ trốn đi.
"Em ba! có phải em có số của thằng nhóc họ Lục? cho chị mau....chị phải gọi cho thằng nhóc đó mang Hoắc Tâm về....Hoắc Tâm đi theo nó nhất định sẽ bị thiệt thòi"
"Chị hai! em xin lỗi...em không thể cho chị, nếu không... Hoắc Tâm sẽ không nhìn mặt em"
"Em có phải là mẹ ruột của nó không? em không đưa thì chị tự mà đi tìm...điện thoại của em để đâu?"
Lữ Trị là người rất phóng khoáng nam nữ yêu đương bà sẽ không ngăn cản, nhưng Lục Cảnh Hạo có thật sự yêu Hoắc Tâm hay không, hay chỉ là lợi dụng con gái bà để làm người thế thân, cần là có mặt, gọi là phải đến.
Con ngốc đó đúng hết phương thuốc chữa, đàn ông xấu như Lục Cảnh Hạo có điểm gì tốt, mà nó lại mù quáng yêu.
Nhìn thấy Lữ Trị đang đến sofa, chuẩn bị cầm lấy điện thoại của mình. Tiêu Tường lập tức đến ngăn lại. Hai chị em giành giựt qua lại, té ngã xuống ghế. Vô tình Lữ Trị hất bay cái đồ điều khiển ti vi trên bàn xuống đất. Tiêu Tường lại trùng hợp giẫm chân phải và màn hình ti vi tự động bật lên, phát đúng kênh phim truyện yêu thích của gia đình.
Bộ phim dài tập mà họ đã xem suốt mười bảy năm qua, hiện đã phát sóng đến tập một ngàn tám trăm ...mở đầu là giọng thoại quen thuộc.
"Chủ tịch! đây là hình ảnh gần đây của ba vị thiếu gia, người của chúng ta quay lén được..."
Sau lời giới thiệu là những hình ảnh nối tiếp nhau của ba anh em họ Hoắc, lần lượt được xuất hiện trên màn ảnh rộng.
Nếu như Hoắc Khiêm, Hoắc Luật, và Hoắc Phi thường xuyên về nhà thăm hỏi bốn ông bà già này, và ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Lữ Trị chịu đi xem mắt, thì đã không có bộ phim dài tập này.
Và cũng vì ba anh em họ Hoắc mỗi tháng về nhà nhiều nhất là một đến hai lần, ăn xong bữa cơm lại đi, không ai chịu tâm sự, hỏi cũng không chịu nói. Bốn ông bà già muốn biết nhiều hơn, thì chỉ còn cách cho thám tử tư đi rình mò mỗi ngày.
Mà thành thật thì chưa có một bộ phim nào nhàm chán hơn bộ phim họ đang theo dõi. Không biết phải nhận xét thế nào...diễn viên đẹp, diễn xuất tốt nhưng chẳng có chút kịch tính nào.
Đầu tiên là Hoắc Khiêm nếu không ra ngoài gặp đối tác, thì là ở công ty. Còn Hoắc Luật thì không đến trường quay, cũng là đi nghe nhạc kịch một mình. Tệ nhất phải kể đến Hoắc Phi, chỉ có một cảnh quay duy nhất không chịu chuyển cảnh suốt mười bảy năm, cả ngày đều bắt gặp hắn ở bệnh viện.
Thử hỏi, vừa xem xong tập đầu đã biết diễn biến của tập tiếp theo thì có gì thích thú, vậy mà họ đã xem đến tập một ngàn mấy trăm, là đủ hiểu họ kiên trì và rãnh rổi thế nào.
Lúc đầu là mỗi ngày một tập, nhưng vì diễn biến quá chậm, nên Hoắc Nghị cho phép ba ngày một tập. Sau đó, tăng dần mỗi tuần một tập, và bây giờ là một tháng một tập.
Và nếu có chuyện bất ngờ phát sinh, núi lửa, động đất..hay mưa bão không thể mang băng ghi hình đúng hạn. Thì hai tháng một tập cũng được, thám tử tư phải đều đặn gửi phim về cho bọn họ xem. Vì tình tiết phim kiểu mười năm như một này, họ có nhảy vài ba tập vẫn hiểu được nội dụng phim nói gì.
Nhưng họ thật sự không ngờ, chỉ có hai tháng không theo dõi mà diễn biến trong phim lại tiến triển nhanh đến choáng váng, đặc biệt đều là người tuổi tác cao, xem xong ai cũng muốn lên tăng xông.
"Dục..dục..." Tiêu Tường vì quá kích động mà đã ngã phịch xuống ghế sofa, sau khi nhìn thấy đứa con gái mà bà tưởng đã chết, xuất hiện trước mắt mình.
"Em ba..em ba..." Lữ Trị vẫn chưa hết hoang mang, nhưng vẫn quay sang đỡ lấy Tiêu Tường.
Sau khi đoạn phim được phát ra, không chỉ hình ảnh của Dục Uyển, mà còn cả Tam Bảo.
Lữ Trị sửng sốt khi gặp lại phiên bản quá khứ của Hoắc Khiêm và Hoắc Luật mười bảy năm về trước, còn tưởng là họ đã bật nhằm băng. Nhưng khi phiên bản hiện tại và quá khứ cùng xuất hiện trong một khung hình, thì bà lại bắt đầu lạc lối với mớ hỗn độn trong đầu, hàng tá câu hỏi lần lượt được đẻ ra.
Lữ Tranh và Hoắc Nghị thì từ lâu đã không còn ngồi trước bàn ăn, mà họ đứng trước màn hình tivi. Hai người họ cũng đang có cùng cảm xúc hoang mang như Lữ Trị.
Người phụ nữ mà họ vừa nhìn thấy có phải là Dục Uyển hay không, còn chưa thể xác định. Nhưng ba đứa trẻ kia chắc chắn là có quan hệ với họ, diện mạo sao như bản chính là bằng chứng khó chối cãi.
"Tranh! bà cho xe đi rước bác sĩ Lương đến đây"
"Dạ...dạ.." Lữ Tranh cũng tay chân quýnh quáng, không biết phải bắt đầu và làm gì trước.
Không lâu sau, người làm trung thành có thâm niên lâu năm của Hoắc giã, đã được gọi đến trước mặt Hoắc Nghị.
"Lão gia! có chuyện gì?"
"Có một chuyện...tôi cần ông đi làm ngay"
-----------------------------
"Cốc! cốc...!!"
"Tiểu thư! cô đã ngủ chưa?"
"Tiểu thư!"
Sau vài lần gõ cửa và gọi tên, nhưng cửa phòng vẫn đóng kín không có dấu hiệu, sẽ có người ra mở cửa. Bác quản gia mới không gõ tiếp và xoay người bưng ly sữa xuống dưới lầu.
Bên trong phòng ngủ của Hoắc Phù.
"Tiểu Bạch Thỏ...hay chúng ta lên giường nằm, tôi hứa sẽ không tấn công anh nữa."
"Lưu manh! cô nghĩ tôi sẽ còn tin cô?"
Cửa sổ thì mở toan, rèm lụa thì bay phần phật, Bạch Tổ Nghiệp đang đứng phía sau ôm lấy thân thể Hoắc Phù, xiết chặt bằng cả hai tay. Hắn cúi người gục mặt vào vai Hoắc Phù, say sưa ngửi từ cổ lên tóc và cả da thịt đang tỏa hương từ cô.
Rũ bỏ hình tượng lạnh lùng ngang ngược của thiếu bang chủ Bạch bang, dáng vẻ Bạch Tổ Nghiệp hiện giờ như con nghiện đang phê thuốc.
Từ sau cái đêm bị thất thân bởi một đứa con gái mà Bạch Tổ Nghiệp cho là lưu manh, bỉ ổi, không đáng tin, và suy nghĩ đó đến giờ vẫn không có gì thay đổi. Thì cứ hẹn lại đến, cơn nghiện của hắn lại bộc phát vào giờ này.
Và ngoại trừ Hoắc Phù ra, không ai có thể giải trừ cơn nghiện của hắn. Cho nên suốt một tuần qua, đêm nào hắn cũng phải trèo tường vào nhà "bác Phi", để tìm kiếm mùi hương giúp hắn giải quyết nổi khổ bản thân.
"Tiểu Bạch Thỏ! anh còn giận chuyện tối qua? là anh mang ''súng" tấn công tôi trước...tôi chỉ là phòng vệ chính đáng"
"Cô..."
"Nếu cô không giở trò khiêu khích...cô nghĩ ''nó" sẽ tấn công một đứa con gái lưu manh như cô?"
Bạch Tổ Nghiệp giận đến mức đỏ bừng cả mặt, nếu có khả năng hắn thật muốn bóp chết đứa con gái vô liêm sĩ này. Là kẻ nào đã dù lời lẻ dể nghe dụ hắn lên giường, rồi sau đó bắt đầu hành động đồi trụy, không chỉ dùng vũ lực cởi bỏ quần áo ra, sờ mó lung tung khắp người hắn.
Cô còn thượng lên người hắn, lớn giọng tuyên bố là hắn đã bị "đóng dấu" trở thành tài sản cá nhân mang tên Hoắc Phù, hắn không được phép có bất cứ quan hệ với người phụ nữ nào khác ở bên ngoài.
"Vậy nói cho tôi biết....sở thích của anh là gì? anh thích loại phụ nữ thế nào?"
"Chỉ cần không phải là loại con gái lưu manh như cô"
Sau cái đêm cô cường bạo Tiểu Bạch Thỏ, áp chế hắn dưới thân thì mùi hương đó cũng biết mất. Nó như một phép màu, giờ đây cô có thể chạy nhảy dưới nắng, tham gia tất cả hoạt động ngoài trời, mà không lo sợ cơ thể tiết mồ hôi. Vì giờ đây mùi hương trên người cô đã trở nên vô hại với thế giới .
Người có công lớn trong chuyện này chính là Bạch Tổ Nghiệp, kẻ đã phá thân xử nữ của cô. Nên Hoắc Phù đã xác định hắn chính là đàn ông của mình. Và bắt đầu quan tâm đến khẩu vị phụ nữ, cũng như suy nghĩ của Bạch Tổ Nghiệp. Trong lòng hắn cô thật sự chỉ là một đứa con gái lưu manh không có chút ưu điểm.
"Lưu manh! cô lại muốn giở trò gì" Bạch Tổ Nghiệp trừng mắt nhìn Hoắc Phù.
Hoắc Phù xoay người lại và đẩy ngã Bạch Tổ Nghiệp xuống giường. Đây là lý do duy nhất cho việc chiều nay, cô đã nhờ người bố trí lại phòng mình, kéo giường ngủ đến gần cửa sổ, là vì dể dàng đưa tên cứng đầu này lên giường. Hoắc Phù trèo lên người hắn ngồi.
"Sao anh cứ gọi tôi là lưu manh, trong khi tôi đã rất tử tế với anh ...bằng chứng là một tiếng trôi qua, tôi vẫn chưa cởi một cái cúc áo nào trên người anh"
"Cô có phải là phụ nữ không? còn lờ lẽ vô lại nào mà cô không thể nói"
"Thật ra tôi chỉ vô lại với một mình anh, còn việc tôi có phải là phụ nữ không...bên dưới của anh không phải biết rất rõ."
Hoắc Phù vừa nói vừa hành động, cô trượt người xuống, đem mông mình đặt lên thân dưới đang cứng rắn của Bạch Tổ Nghiệp và nhúng một cái thật mạnh.
"Á....a...!!! cô..."
Thật sự, Bạch Tổ Nghiệp gặp vô số phụ nữ mỗi ngày, cũng không ít người ve vãn hắn. Nhưng chưa từng thấy đứa con gái nào vô lại như cái loại người đang nằm bên cạnh hắn.
"Anh yên tâm...sau này tôi sẽ không cưỡng ép anh, trừ khi anh tình nguyện muốn tôi làm gì anh..."
Hoắc Phù vừa nói vừa hôn nhẹ xuống môi của Bạch Tổ Nghiệp, kiểu như chuồn chuồn đạp nước.
"Nhưng anh phải nhớ anh đã bị tôi đóng dấu, chỉ thuộc về một mình Hoắc Phù...nếu anh không muốn tôi gây rắc rối cho người vô tội, thì tốt nhất nên tránh xa tất cả người phụ nữ xung quanh"
Hoắc Phù nằm ngã xuống giường và ôm lấy Bạch Tổ Nghiệp. Không chỉ hắn bị nghiện bởi cô, mà cô cũng bắt đầu bị gã đàn ông này thôi miên.
Thật kì lạ, cái cảm giác đang bùng nổ không thể gọi tên này là gì. Hắn không hề cảm thấy tức giận khi bị đứa con gái lưu manh này tuyên bố quyền sở hữu, mà còn thích thú khi bị cô xem là vật trong túi mà đối xử.
Bạch Tổ Nghiệp mày bị bệnh thích ngược đãi từ khi nào, không có chuyện hắn thích loại con gái vô lại như Hoắc Phù, nếu không phải vì mùi hương trên người cô, hắn nhất định sẽ không có chút quan hệ nào.
Sau khi cơn nghiện qua đi, Bạch Tổ Nghiệp lại theo đường cũ, trèo cửa sổ ra ngoài. Lúc này thì Hoắc Phù đang ngủ say sưa, miệng gọi tên hắn.
"Tiểu Bạch thỏ..tiểu bạch thỏ"
-------------------
Dưới lầu.
"Chào ông chủ!"
"Tiểu thư ngủ rồi sao?"
"Dạ phải"
Khi bà quản gia bưng ly sửa xuống lầu thì đúng lúc Hoắc Phi đang từ ngoài cửa đi vào.
"Bà cũng nên đi nghỉ sớm"
"Dạ! ông chủ"
Nhìn thấy ông chủ vừa mới thay dép xong, đã vội lên lầu bà biết chắc là đến phòng tiểu thư.
Trước đây, viện trưởng cả ngày đều ở bệnh viện. Số ngày về nhà trong tháng đếm không vượt quá con số bốn. Nhằm lúc nhiều người còn tưởng, hắn không phải ông chủ mà khách đến ở trọ. Tối về đến nhà tắm rữa thay quần áo, rồi sáng lại vội đi.
Nhưng từ khi tiểu thư dọn về sống, thì ông chủ ngày nào cũng có mặt ở nhà, dù là muộn đến mấy ông chủ cũng đều sẽ trở về, mà không còn ở bệnh viện như trước. Và điều ông chủ làm đầu tiên mỗi khi về đến nhà, là đi gặp tiểu thư.
Tiểu thư muốn cái gì ông chủ cũng chiều ý, cho dù là đang ở bệnh viện nhưng chỉ cần tiểu thư gọi điện, thì ông chủ cũng lập tức về nhà ngay. Ông chủ là một người cha rất thương con gái, không biết đó là sự bất hạnh hay là may mắn cho người đàn ông sau này trở thành chồng của tiểu thư.
"Ông chủ! chúng ta có khách"
Hoắc Phi chỉ vừa mới bước đến nửa cầu thang, thì người làm ở bên ngoài chạy vào báo tin. Hắn xoay người nhìn xuống lầu.
"Giờ này còn có khách đến sao? là ai...''
----------------- hết chương 38----------------
Chủ nhật, 21 tháng 4, 19