Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiếc ô “Hoàng anh bão nguyệt” che lại cảnh kiều diễm bên dưới, Hoắc Lâm Phong nhấc cánh tay ôm lấy Dung Lạc Vân, áo bào khẽ đung đưa, giống như một khắc sau sẽ trượt khỏi đầu vai. Dung Lạc Vân cũng rất ngoan, để yên cho hắn ôm, trong vẻ ngoan ngoãn còn ẩn chứa chút ủ rũ, giống như bị người ta phế hết võ công vậy.
Viền ô ngày càng thấp, song mây trên đỉnh kề sát vào ngọc quan, cảm giác hơi bí bách. Che ô như thế, hiển nhiên Hoắc Lâm Phong chẳng có tâm tư tốt lành gì, còn dùng má dán bên cán ô, tỏ vẻ cầu hòa.
Đáng tiếc, cảm xúc của Dung Lạc Vân bị cây sáo kia gây nhiễu, lưỡng lự mãi cũng chẳng có phản ứng gì.
Hoắc Lâm Phong nhân cơ hội này ghé tới gần, rồi lại gần hơn nữa, định trộm một cái thơm. Nhưng hắn không chạm môi mà hơi cúi đầu xuống, ấn lên hõm vai Dung Lạc Vân.
Hàng lông mày đang nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra, đôi mắt bên dưới nhắm chặt, lông mi cũng run run theo. Dung Lạc Vân hoảng hốt, nhấc bàn tay cầm cây sáo lên, chọc vào ngực Hoắc Lâm Phong.
Hoắc Lâm Phong phối hợp rên lên: “Ui.”
Dường như chọc thôi không đủ, Dung Lạc Vân còn dùng sức khoan vào.
Hoắc Lâm Phong nói: “Lại định mưu sát phu quân đấy.”
Cuộc đối thoại đã thoải mái hơn rồi, Dung Lạc Vân thả tay xuống, bỗng nhiên thẳng thắn: “Ta với tỷ tỷ cãi nhau rồi.” Y đẩy cánh tay đang cầm ô của Hoắc Lâm Phong lên cao, nương theo ánh đèn trong hành lang mà quan sát đối phương, “Tỷ tỷ nói, ta nên dứt khoát cắt đứt với huynh, nếu không sau này sẽ chỉ càng đau khổ hơn thôi.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Vậy em trả lời thế nào?”
Dung Lạc Vân đáp: “Ta đành chịu thôi.”
Không cần biết sau này sẽ phát triển đến bước đường nào, có tệ thế nào cũng được, nhưng bây giờ y vẫn muốn ôm ấp qua đêm dài. Nhìn ánh hoàng hôn trông chờ bình minh thì làm sao? Biết rõ đêm tối sắp đến, nhưng chí ít thì mặt trời lặn cũng rất đẹp.
Suy nghĩ của Hoắc Lâm Phong bị khuấy động, không diễn tả được cảm xúc trong lòng, cũng không nói được gì. Hắn kéo Dung Lạc Vân ngồi xuống hiên, dùng ngoại bào ôm bọc lại từ phía sau.
Bọn họ nhìn ra mảnh sân ẩm ướt, trên đỉnh đầu treo một chao đèn lụa, vừa đủ rọi sáng vào lỗ âm của cây sáo. Hắn cúi đầu, tì cằm lên bả vai Dung Lạc Vân, cánh tay vây xung quanh, giữ lấy hai tay của Dung Lạc Vân.
“Lỗ này kề vào môi dưới.” Hắn tay cầm tay giảng dạy, “Thổi một tiếng đi.”
Dung Lạc Vân khẽ dẩu môi, thổi lên một tiếng nhẹ nhàng như gió thoảng. Hoắc Lâm Phong bật cười: “Ngắn quá, thổi một hơi dài thử xem.”
Huýt, Dung Lạc Vân lại thổi thêm hơi nữa, ngắn như bóng câu qua khe cửa. Hoắc Lâm Phong không tin, nội lực thâm hậu như vậy mà lại thổi ra một tiếng ngắn ngủn như thế ư? Hắn ra lệnh cho y thổi tiếp, vẫn còn ngắn, tiếp tục thổi, vẫn ngắn, sau bốn năm hơi thổi vẫn chẳng thấy khởi sắc.
Hoắc Lâm Phong thừ người ra, tính khí thiếu gia khiến hắn muốn giáo huấn, nhưng tình yêu lại bảo hắn nhẫn nại, hắn ngước lên nhìn, sườn mặt Dung Lạc Vân rất tĩnh lặng, y cụp mắt, mím môi, giống như đang tỏ thái độ nhẫn nhịn khi vừa bị ức hiếp.
Hắn sực hiểu, biết rõ còn cố hỏi: “Sao thế?”
Dung Lạc Vân nói: “Ta không học được.”
Giống như đang làm biếng, y xoay người sang, trừng mắt nhìn Hoắc Lâm Phong. Y căm hận nghĩ, gió bắc gì nổi, nhìn không thấy sờ không được, giống như biến mất khỏi cõi đời này vậy.
“Khúc này không may mắn, đừng thổi thì tốt hơn.” Y nhét cây sáo vào trong vạt áo Hoắc Lâm Phong, tựa đầu lên vai hắn, “Chúng ta học khúc nào vui vẻ được không, ‘Đón tân nương’ thì sao?”
Rõ là đang càn quấy đây mà, Hoắc Lâm Phong vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ: “Đến cả không may mắn cũng nói ra được, rốt cuộc em có hiểu âm luật không thế?” Hắn khuyên giải tinh tế, “Ta bị bắt làm con tin ở vùng ngoại ô, không thể đi đâu khác, ở đây ta lớn nhất, không ai đủ sức uy hiếp ta, còn kiêng kỵ gì nữa?”
Dung Lạc Vân nói: “Vậy càng không cần phải thổi một khúc ai oán như thế này.”
Hoắc Lâm Phong tự rơi vào bẫy của mình, dứt khoát không nói nữa, nơi này nào phải hắn lớn nhất, cái người đang ngồi trong lòng hắn đây mới thật sự là bá đạo. Đột nhiên bầu không khí rơi vào yên lặng, Dung Lạc Vân nhếch đuôi mắt liếc đối phương, giận rồi sao?
Hiếm khi đến lượt y dỗ dành nên có hơi lúng túng, y duỗi tay định móc lấy đai lưng của Hoắc Lâm Phong. Thật không trùng hợp chút nào, Hoắc Lâm Phong đang mặc trung y, không có buộc thắt lưng.
Ngón tay của Dung Lạc Vân vô cùng khó xử, lặng lẽ rút về, còn gập cổ xuống.
Vì thế y tìm cách khác, ngửa mặt lên cọ loạn vào hõm cổ đối phương như cún con đang ngửi mùi. Hoắc Lâm Phong tuy không phải quân tử nhưng trình độ giữ tâm không loạn lại là hạng nhất, hắn ngồi im re không nhúc nhích, dù sao lỗ tai phiếm đỏ cũng không ai thấy.
Khổ cho Dung Lạc Vân, hít hít ngửi ngửi như chó, cào cào xiêm y như mèo, trừng đôi mắt lúng liếng như chim. Mãi một lúc lâu sau, y mệt rồi, cúi đầu thở dài, rút cây sáo trong vạt áo ra.
Bịt vào lỗ âm, Dung Lạc Vân thổi ra một tiếng thật dài.
Vừa thổi xong, Hoắc Lâm Phong liền nắm lấy tay y, quay trở lại thái độ giảng dạy. “Cái tên binh thối tha Tái Bắc nhà huynh!” Y mắng, “Quen thói lạt mềm buộc chặt, quen thói trừng trị ta!”
Hoắc Lâm Phong hừ một tiếng nói: “Nếu ta mà trị được em thì đã sớm bế em vào chăn dụi cho đỏ người rồi chứ còn ngồi đây làm gì?”
Dung Lạc Vân nói: “Ta không vào phòng của huynh đâu, ta thổi xong sẽ đi.” Bây giờ y là một con cún nổi tính xấu, một con mèo giơ móng vuốt, một con chim nghịch cánh của mẹ nó, “Ta vừa đi đường vừa thổi, người khác bị ta đánh thức, nghĩ xem nhà ai đưa tang lúc nửa đêm!”
Hoắc Lâm Phong cười đến nỗi vai run bần bật, ghìm nhóc lưu manh này lại rồi dạy y thổi từng chút một. Khúc nhạc này không khó, chỉ cần ghi nhớ âm, sau đó luyện tập nhiều là được.
Cây sáo bầu bạn cùng hắn nhiều năm, hắn định tặng cho Dung Lạc Vân. Mưa đêm đầu thu, tặng cho ý trung nhân một món quà nhỏ, cảm thấy rất tươi đẹp.
“Đừng cho ta.” Dung Lạc Vân lạnh lùng phá hỏng bầu không khí, rồi lại nhét cây sáo vào trong áo hắn, “Nếu huynh đang ở đây thì ta không cần phải thổi nữa, ta về lấy sáo thanh phong của Đại ca luyện tập.”
Hoắc Lâm Phong cũng đành thôi, dặn dò: “Sáo của Đoạn Hoài Khác thì nhớ phải rửa sạch trước khi chạm môi vào.”
Dạy cũng dạy rồi, học cũng học rồi, hai người quấn quýt đến giờ Sửu, hôm nay vốn đã mỏi mệt, Dung Lạc Vân dựa vào lòng Hoắc Lâm Phong ngáp một cái. Y muốn về Bất Phàm Cung ngủ một giấc, vùng vằng ngồi dậy, đứng trước mặt Hoắc Lâm Phong.
“Hay là đêm nay đừng ——”
Dung Lạc Vân lắc đầu, y không thể ở qua đêm được, nếu truyền tới Triều Mộ Lâu tỷ tỷ của y sẽ tức chết mất. Trước khi đi, y giơ tay nắm cằm Hoắc Lâm Phong, giống như một tên háo sắc đang trêu chọc đại cô nương.
Hoắc Lâm Phong cũng phối hợp theo: “Quan nhân, phải đi thật à?”
Dung Lạc Vân nhịn cười: “Phải đó, lúc ta rời khỏi quân doanh đã dẫn sói con đi rồi.” Sợ nhóc con chạy mất, với lại nó vốn là con trai của y, bế nó về cũng là chuyện tất nhiên.
“Vậy em phải nhớ cẩn thận, đừng để nó gây thương tích.” Hoắc Lâm Phong nói.
Dung Lạc Vân “Ừm” một tiếng, lùi ra ngoài sân bung ô, chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Hoắc Lâm Phong chạy ra theo, ngước mặt lên nóc nhà nhìn bóng người đang giẫm lên mái ngói, trong lòng bỗng nhiên thấy hỗn độn.
“Tiểu Dung!” Hắn la lớn.
Dung Lạc Vân vội vàng dừng lại, ngoái đầu nhìn xuống.
Hoắc Lâm Phong nói: “Đặt tên cho sói con đi nhé.”
Dung Lạc Vân chau mày: “Một con vật mà còn phải đặt tên à?”
“Lừa của em cũng có tên mà, đừng có thiên vị như vậy chứ.” Hoắc Lâm Phong nói, “Nghĩ cho thật kĩ, đặt cho con trai chúng ta một cái tên thật kêu vào.”
Gì mà con trai của chúng ta! Đêm khuya vắng lặng, vậy mà chẳng sợ bị người khác nghe thấy… Dung Lạc Vân gật đầu loạn xạ, đồng ý rồi quay người biến mất tăm.
Đình viện này bỗng chốc rơi vào tĩnh mịch, Hoắc Lâm Phong đứng ở đó nhìn lên nóc nhà một hồi lâu. Đến khi mưa bụi thấm ướt áo bào hắn mới vào phòng, thấy Đỗ Tranh ngồi trước cửa phòng ngủ trông chừng.
Hắn nhẹ nhàng đá chân: “Ngốc tử, ta muốn ăn khuya.”
Đỗ Tranh mơ màng bò dậy: “Bây giờ tôi đi làm ngay, thiếu gia muốn ăn cái gì, mì cá được không?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, hâm một bầu rượu là đủ rồi.”
Người hành quân đánh trận ngày thường dường như không dính một giọt rượu nào, càng không cần phải nói đến chuyện uống rượu một mình lúc nửa đêm. Nhưng Đỗ Tranh không dám nhiều lời, lập tức đi làm ngay, ngoài một bầu rượu thì cậu còn làm thêm hai món nhắm rượu.
Bưng về phòng thì thấy Hoắc Lâm Phong ngồi bên bàn, trên bàn đặt phong thư hồi âm từ Tái Bắc. Rót đầy một chung rượu, cậu đứng hầu một bên, len lén đoán tâm sự của chủ tử.
Hoắc Lâm Phong ngửa cổ uống cạn, rót thêm một chung nữa, uống liên tục năm sáu chung mới dừng.
“Thiếu gia, ăn một miếng đi.” Đỗ Tranh cẩn thận hầu hạ, “Lúc nãy tôi thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện, Nhị cung chủ đến thăm à?”
Hoắc Lâm Phong tiếp tục rót rượu: “Đến rồi, cũng đi rồi.” Hắn xoay mặt nhìn Đỗ Tranh, “Đầu năm thắng trận về nhà, vào buổi đêm ta từng nghĩ, trong tương lai tìm được một người tri kỷ, nhất định sẽ dạy người đó thổi sáo.”
Đỗ Tranh hỏi: “Vậy thiếu gia đã dạy cho Nhị cung chủ thổi rồi sao?”
Hoắc Lâm Phong không lên tiếng, lại uống hết ly này đến ly khác, uống hừng hực như thế, bầu rượu không lâu sau đã thấy đáy rồi. Hắn dốc giọt cuối cùng trong bầu rượu vào miệng, vừa buông tay ra, bầu rượu loảng xoảng rơi xuống đất.
Hắn cầm phong thư kia lên, cụp mắt nhìn xuống, đọc từ đầu đến đuôi.
“Ta đã nuốt lời rồi.” Hoắc Lâm Phong nói, “Ta không giữ lời hứa, lại gạt em ấy một lần nữa.”
Thiếu gia chỉ Dung Lạc Vân ư? Đỗ Tranh đoán, không dám thở mạnh, cũng không dám hỏi thiếu gia đã lừa gạt như thế nào.
Hoắc Lâm Phong cầm lá thư đến gần đài cắm nến, một góc giấy tiếp xúc với ánh lửa, cả tờ giấy nhanh chóng cháy rụi. Trong làn khói bụi, hắn đứng dậy, bước đến bên giường ngã xuống, suy sụp úp mặt xuống đệm.
“Thiếu gia…” Đỗ Tranh khẽ gọi.
Hoắc Lâm Phong phất tay, tiện thể kéo rèm xuống, hắn mệt rồi, nếu còn không ngủ thì trời sẽ sáng mất. Sau một hồi lâu, trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đều, Đỗ Tranh thu dọn bàn rồi ra ngoài cửa gác.
Sáng sớm hôm sau, đám hạ nhân làm việc như bình thường, khẽ thảo luận tiếng động ngoài sân tối qua. Đang nói rôm rả thì Hoắc Lâm Phong từ trong phòng đi ra, y phục tướng quân, giắt theo kiếm, anh tuấn đến mức người ta không thể dời mắt.
Không những anh tuấn mà còn rất có tinh thần, giống như mấy canh giờ trước chưa có chuyện gì xảy ra vậy, hắn rảo bước rời khỏi uyển, gọi thủ hạ đợi trong phòng nghị sự.
Đến nơi, Hoắc Lâm Phong ngồi xuống ghế chủ vị, nói thẳng vào chủ đề: “Mưa bão Giang Nam khủng khiếp như vậy, cho ta mở rộng tầm mắt rồi.” Hắn vỗ tay cười, thái độ vô cùng thành thạo, “Hồ Phong, ngoại trừ cổng thành và các trạm gác thì trong quân doanh cũng giữ lại ít người trông chừng, số còn lại thì chia nhóm tuần tra trong thành.”
Nói xong nhìn về phía quan phủ của nha môn, hắn nói: “Cao đại nhân, phái người đến các hộ nông dân thống kê, xem xem đồng ruộng có thiệt hại gì không, thiệt hại bao nhiêu, sau đó trích ngân lượng đền bù.”
Sau đó lại nhìn về phía Triệu đại nhân quản kho lương thực. “Nước mưa không có chỗ nào là không xâm nhập vào, thống kê xem có bao nhiêu lương thực bị ẩm nước lãng phí.” Hoắc Lâm Phong bàn giao, “Cho dù có khan hiếm hay không thì hôm nay cũng phái người đến các châu các huyện ở phía Bắc mua ít đồ dự trữ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Còn có tu sửa nhà cửa, phái quân y tới tận nhà khám và chữa bệnh, thu xếp thỏa đáng chuyện nào ra chuyện nấy. Hoắc Lâm Phong phân phó xong, ra lệnh cho mọi người lập tức đi xử lý, còn mình cũng ra ngoài đi tuần tra trên phố.
Người làm quan tận tâm tận lực như thế, các hiệp sĩ giang hồ thật chẳng quen nổi.
Mấy ngày liên tiếp, Tây Càn Lĩnh bị mưa lũ tàn phá dần dần khôi phục, các tiểu thương mở cửa kinh doanh, những người buôn bán nhỏ thì lấp đầy phố chợ, còn có những ngư dân đánh bạo chèo thuyền ra phía sông có mực nước cao.
Hoắc Lâm Phong đi đến bến tàu, gặp ai là quát người đó, đúng là quái lạ, không sợ chết thì tòng quân đi, bám thuyền làm gì? Các ngư dân bị mắng vô cùng mất mặt, ôm mái chèo than thở: “Đến ngày thứ mười rồi, chúng tôi cứ nghĩ là không sao.”
Hoắc Lâm Phong chỉ về phía mặt sông đang chảy xiết: “Không cần biết là ngày thứ mấy, mực nước không hạ, thì đừng có mà cò kè mặc cả với ta.”
Ngư dân cảm thán: “Đều là mấy cái mạng quèn không đáng giá, tướng quân cần gì phải thương tiếc lũ huynh đệ chúng tôi…”
Có song thân có huynh trưởng, còn có một tiểu tình nhân nâng như trứng hứng như hoa, ai mà thèm thương tiếc các người! Hoắc Lâm Phong cự tuyệt không thừa nhận, sai người khóa thuyền cá lại, đanh mặt nghênh ngang rời đi.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, đã mười ngày rồi, chắc cũng đủ rồi.
Đương lúc sau trưa, mưa đã dần tạnh, ánh mặt trời le lói xuất hiện. Hoắc Lâm Phong đi dạo đến con phố chính trong thành, ở đây là rộng nhất, người cũng đông nhất, men theo con đường này là có thể đi thẳng tới cổng thành.
“Hoắc tướng quân!” Có không ít người gọi hắn.
Hắn gật đầu chào lại, mấy đứa trẻ con nô đùa vây quanh hắn, còn hét to “Hoắc tướng quân cứu mạng”. Hắn cười nhấc bổng một đứa lên, bế đi hai ba bước, bỏ xuống rồi thay một đứa khác, cứ thế bế từng đứa một.
Đi được một đoạn dài, trong tay được nhét cho cái gì đó, là một miếng bánh vừng xốp. Hắn ngoái đầu nhìn, bà lão bán bánh đã rụng hết răng, che miệng cười ngượng ngùng với hắn.
Hoắc Lâm Phong há miệng ăn, trong khoang miệng tràn ngập mùi thơm ngọt, khi quay đầu lại thì thấy ngoài cổng thành có một con ngựa đang phi nhanh vào trong.
Các tướng sĩ canh gác chạy theo, rõ là không ngăn cản được, mà người trên ngựa phi rất gấp gáp, vào nơi phố chợ đông đúc cũng không thấy giảm tốc. “Tránh đường! Tránh ra đi!” đối phương quát, “Ngựa phi không có mắt! Mau tránh đường!”
Hắn đứng ngay giữa phố nhìn, càng ngày càng gần, nhìn rõ được y quan của đối phương. Áo tay chẽn xanh sẫm cùng mũ gấm, túi bọc đồ bằng da trâu, phong thái cưỡi ngựa vô cùng điêu luyện.
Dịch binh của Đại Ung gần vạn người, nhìn trang phục của người này là tổng trưởng dịch binh, thứ gã đem tới hẳn là tin khẩn tám trăm dặm đường.
Đối phương cũng nhìn rõ quan phục của hắn, hai mắt đột nhiên trừng lên: “Hu!” Xoay người xuống ngựa, xông tới trước mặt hắn chắp tay hành lễ, “Xin hỏi ngài có phải là Hoắc tướng quân không?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Là ta.”
Người dân hai bên đường đã bị quan binh ngăn cản, mở ra một đường thẳng thông suốt. Tổng trưởng dịch binh móc ra một món trong túi da trâu, là một cuộn màu vàng sáng.
Là thủ dụ của Hoàng thượng.
(*) phân biệt thủ dụ và thánh chỉ: thánh chỉ là chiếu thư đã được thông qua ý kiến của bá quan trong triều, có hiệu lực về mặt luật pháp; thủ dụ là ý nguyện của một mình hoàng đế, không có nghi thức về văn kiện, là một dạng công văn không chính thức
Biểu cảm của Hoắc Lâm Phong không có chút gợn sóng, hắn nhắm mắt lại, dường như đã liệu được từ lâu rồi.
“Khẩn cấp triệu hồi Hoắc Lâm Phong về biên ải.” Đối phương tuyên đọc, “Thống lĩnh đội quân —— dẹp yên chiến sự.”