Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xin nghỉ phép một tuần? Lông mày anh nhíu chặt lại, "Sao không có ai nói cho tôi biết chuyện này?"
* * *
Hoắc Lăng Trầm lấy điện thoại của mình ra, "Sau này, từng hành vi cử chỉ của cô ấy đều phải báo cáo với tôi!"
"Vâng, cậu chủ."
Sau đó anh lại hỏi, "Cô ấy định đi đâu làm gì?"
Quản gia Trác hơi do dự, thành thật trả lời, "Việc này.. phu nhân không nói."
Không nói? Anh thấy là để trốn tránh anh thì có? Hoắc Lăng Trầm nhấn số điện thoại của Trịnh Phi, lạnh nhạt dặn dò, "Bây giờ thông báo với phía sân bay.."
Chưa tới một tiếng đồng hồ, Niên Nhã Tuyền đã kéo valy xuất hiện ở văn phòng tổng giám độc tập đoàn ZL.
Cô mặt mày khó coi ném valy của mình sang một bên, "Xin hỏi tổng giám đốc Hoắc, anh làm vậy là có ý gì?" Đi theo anh thật sự cả tự do của mình mà cũng bị anh hạn chế?
Hoắc Lăng Trầm không nói gì, cầm tài liệu trên tay xác nhận không có gì sai sót rồi ký tên xong mới đưa mắt nhìn cô, "Chiều nay đi học với tôi."
"Tôi không đi!" Cô thẳng thắn từ chối.
Hoắc Lăng Trầm nghe vậy đứng dậy khỏi chỗ, thái độ ép buộc, "Em phải đi."
Niên Nhã Tuyền đặt mông ngồi xuống sofa của anh, lạnh lùng mở miệng, "Bây giờ anh rảnh mà, vậy chúng ta nói thẳng mọi chuyện đi! Tôi đã ký đơn ly hôn rồi, phiền tổng giám đốc Hoắc động cái ngón tay tôn quý của anh, ký tên vào, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không dính dáng gì đến nhau nữa." Từ lần đầu tiên cô nảy lên suy nghĩ ly hôn trong đầu, đến bây giờ vẫn chưa từng biến mất.
Đặc biệt là kể từ khi Hoắc Lăng Trầm biết cô là vợ anh, can thiệp mọi chuyện của cô, cô không phải lấy chồng, mà rõ ràng là lấy một người cha!
Lúc trước cô chưa từng chủ động nịnh nọt bất kỳ kẻ nào, bây giờ phải tìm đủ mọi cách nịnh nọt ông giời này! Quan trọng là người ta còn không biết ơn!
Ngày tháng thế này cô chịu không nổi! Hôm nay phải nói cho rõ ràng mọi chuyện!
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa đối diện cô, bày tỏ suy nghĩ của mình, "Ly hôn, không đời nào!"
"Tại sao không thể, tôi đã nói tôi không thèm đồng nào của anh, tôi tay trắng ra đi, anh còn có gì không hài lòng nữa?" Niên Nhã Tuyền tức đến mức muốn hành hung anh một trận rồi ném tới Bắc Băng Dương.
Không đợi anh lên tiếng, cô nói thêm, "Ba năm trước tôi dùng tiền của anh, đợi sau khi tôi tìm được việc sẽ trả lại cho anh!"
Hoắc Lăng Trầm nhìn cô gái đã bắt đầu mất bình tĩnh, "Ba năm trước là lỗi của tôi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Hả? Niên Nhã Tuyền có chút mơ hồ, anh đang xin lỗi cô đấy à?
"Anh không cần xin lỗi, dù sao anh không thích tôi, tôi cũng không yêu anh, cuộc hôn nhân này vốn không có ý nghĩa tồn tại. Hơn nữa, anh đừng quên, ở riêng đủ hai năm xem như tự động ly hôn, nếu anh còn cố không đồng ý, vậy tôi sẽ khởi tố anh!"
Mấy câu cuối cùng của cô khiến người đàn ông thấp giọng bật cười, quả nhiên là nghé mới sinh không sợ cọp, còn định kiện anh? Có cần anh mời luật sư tốt nhất cho cô không?
Còn bảo với anh tự động ly hôn? Anh phải uốn nắn cô một chút: "Thứ nhất, ở riêng nhất định phải kéo dài liên tục đủ hai năm, sau khi kết hôn ba tháng chúng ta còn ăn cơm chung với nhau. Một năm chín tháng mười ngày trước tôi từng về biệt thự, ngủ bên cạnh em, chỉ là em ngủ như chết không biết mà thôi."
Sau khi anh vào phòng cô không mở đèn, trong bóng tối anh cũng không có hứng thú xem dáng vẻ cô ra sao, lại càng không chạm vào cô. Sau khi nghỉ ngơi hai tiếng thì rời khỏi.
Niên Nhã Tuyền khiếp sợ mở to mắt nhìn anh, trong lòng thầm mắng một tiếng "ahihi", xảy ra chuyện như vậy mà cô lại không biết!
Hoắc Lăng Trầm rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá ra rồi vuốt ve, bởi vì có cô nên không châm lửa, tiếp tục nói cho cô biết, "Thứ hai, ở riêng phải vì" tình cảm tan vỡ "chứ không phải vì lý do khác, kiểu quanh năm công tác bên ngoài như tôi thì không tính, xin phu nhân yên tâm! Hơn nữa ly hôn chỉ có hai người nói mới tính, không có quy định tự động ly hôn."
"..."
Cô có cần phải thỉnh giáo một luật sư, xem thử Hoắc Lăng Trầm có lừa mình hay không đây?
"Thứ ba.." Khi nói cái thứ ba, đột nhiên người đàn ông đứng dậy, đi tới chỗ cô, cúi người chống tay lên hai tay vịn của sofa, Niên Nhã Tuyền bị ép tới dựa sát vào lưng ghế.
Anh, anh, tự nhiên áp sát cô như vậy, muốn làm gì? Muốn dùng sắc đẹp quyến rũ cô hả?
Bởi vì đột nhiên anh áp sát, không khí trong văn phòng chợt thay đổi, tăng thêm chút hơi thở mờ ám.
Cảm nhận được cô căng thẳng, khóe môi Hoắc Lăng Trầm cong lên, "Ở riêng cần chứng cứ tương ứng để chứng minh, phía tôi không tìm được chứng cứ, phu nhân có không?"
Sao lúc này anh lại mở miệng gọi một tiếng phu nhân? Khiến đầu óc cô choáng hết cả, lắp ba lắp bắp trả lời, "Có."
"Em lấy ở đâu ra?"
Người Niên Nhã Tuyền lại ngả ra sau, phát hiện sofa đã không còn chỗ cho mình nhúc nhích, "Tôi.. tôi có thể tìm thím Lưu và quản gia Trác chứng minh."
"Em cho rằng thím Lưu và quản gia Trác sẽ nghe lời em, hay nghe lời tôi?"
"..."
Hơi thở của người đàn ông khi có khi không mà phả lên mặt cô, mặt mày cô đỏ ửng lên, sao anh phải áp sát cô như vậy? Nhưng cô không có can đảm đẩy anh ra.
"Để tôi nói cho em biết điều cuối cùng.." Giọng nói của anh vừa dứt, môi cô bất chợt bị chặn lại, đầu Niên Nhã Tuyền hoàn toàn trống rỗng.
May là nụ hôn này chỉ là một nụ hôn đơn giản, chẳng mấy chốc, người đàn ông đã kéo dài khoảng cách với cô, "Điều cuối cùng ở riêng phải là không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với nhau, chuyện này nếu phu nhân muốn, tôi cũng có thể thực hiện quyền lợi của người chồng." Nói xong, anh lại hướng về trước, mặt của hai người đã sắp dính vào nhau.
Niên Nhã Tuyền vội vàng lắc đầu, "Không không không, không cần."
Hoắc Lăng Trầm bỗng nhiên kéo cô đối diện với mình, cánh tay dài duỗi ra chế ngự cô trong ngực mình, "Vậy nên phu nhân, tôi cho rằng lựa chọn tốt nhất của em vẫn là tiếp tục ở bên tôi, đừng nghĩ ngợi lung tung."
Niên Nhã Tuyền đã hoàn toàn bị nam sắc mê hoặc, nhìn gương mặt đẹp trai ngất trời của Hoắc Lăng Trầm, đờ đẫn gật đầu.
Mùi hương trên người anh rất dễ ngửi, khiến người ta rất có cảm giác an toàn, hơn nữa môi của anh cũng rất gợi cảm..
Cảm nhận được ánh mắt hơi si mê của cô, anh mới chịu cười vừa lòng.
Không đúng! Không đúng! Niên Nhã Tuyền vội lắc đầu, ném gương mặt của Hoắc Lăng Trầm ra khỏi đầu mình, "Tại sao không ly hôn, anh không thích tôi, tôi cũng không yêu anh!" Cô thật sự rất hoang mang, nhắc lại vấn đề của mình lần nữa.
Tại sao? Bàn tay Hoắc Lăng Trầm đặt lên mái tóc dài của cô, sờ một chú, cảm giác không tệ, "Thứ nhất, em rất cần tiền đi học hoặc thực hiện ước mơ của mình. Thứ hai, tôi cũng cần một người phụ nữ làm bia đỡ đạn, chặn mấy người phụ nữ lộn xộn ngoài kia. Thứ ba, khi ông bảo tôi lấy em từng tính quẻ, bát tự của chúng ta rất hơp, chòm sao cũng hợp, gặp được đối tượng thích hợp như vậy, đừng tùy tiện thay đổi thì hơn!"
"..."
Cô bị anh làm á khẩu không trả lời được, mấy câu qua loa như bát tự hợp chòm sao hợp cũng nói ra được, sao Hoắc Lăng Trầm không đổi nghề làm luật sư đi?