Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu
  3. Chương 150: Chap-150
Trước /888 Sau

Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu

Chương 150: Chap-150

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 150​

Lưu đày, lúc trước tôi từng nghe Liễu Long Đình nói rồi, chính là chết cũng không thể vào địa phủ, cũng không thể lên trời, chỉ có thể phiêu bạt ở trần gian, hơn nữa cũng không có pháp lực gì. Nếu gặp phải đối thủ mạnh hơn, bị đối phương nuốt chửng thì sẽ tan thành mây khói. Trước kia họ từng gian khổ tu luyện bao nhiêu năm, cuối cùng bị con người ruồng bỏ thì chỉ còn nước chết.

Chẳng trách Liễu Long Đình lại coi trọng chuyện này đến thế, thì ra đằng sau còn liên lụy tới chuyện này. Bây giờ Liễu Long Đình cũng là địa tiên, lỡ như thật sự mất tín ngưỡng thì anh ấy cũng sẽ bị lưu đày, chết rồi không còn lại cả linh hồn?! Tôi đương nhiên không muốn chuyện như vậy xảy ra, hơn nữa nếu chuyện này là do bà nội làm thì cũng quá độc ác. Tiên gia đều tồn tại trong lòng mọi người với hình tượng thánh khiết, không ăn khói lửa trần gian. Bây giờ bị tuôn ra chuyện thông ɖâʍ với phàm nhân, giống như một ngôi sao hình tượng đẹp tự dưng lại bị bóc phốt ngoại tình, sẽ không được tha thứ.

Website

[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất

Thấy tôi thở dài, Phượng Tố Thiên đặt tay lên vai tôi, kêu tôi đừng nghĩ nhiều, không chừng chuyện này cũng không phải là bà nội làm. Huống chi bây giờ Liễu Long Đình cũng không biểu hiện vẻ chuyện này rất phiền phức, kêu tôi thả lỏng một chút, lỡ ở chỗ anh ta bị đói gầy, Liễu Long Đình đến đón mà thấy thì sẽ kiếm chuyện với anh ta, nói rồi kêu mấy con tiểu quỷ thuộc hạ xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.

Miếu Thành Hoàng cách khu chung cư một khoảng cách, bình thường đều có người trông coi, nhưng hôm nay chắc Phượng Tố Thiên biết tôi sẽ tới nên kêu mọi người về nhà. Sau khi Phượng Tố Thiên kêu người hầu đi làm cơm, anh ta che mắt tôi dẫn tôi ra sau Miếu Thành Hoàng, nói muốn cho tôi thấy một thứ.

Lúc che mắt tôi, lồng ngực của Phượng Tố Thiên kề sát lưng tôi, bàn tay che mắt tôi lại tỏa ra mùi thơm thấm vào tim gan, khiến tôi nhất thời xấu hổ. Lúc trước tính cách của Phượng Tố Thiên vốn hoạt bát, tôi muốn mắng anh ta sao cũng được, nói gì cũng được, mặc dù bây giờ tôi vẫn có thể mắng anh ta, nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy sung sướnɠ bằng lúc trước, ngược lại hơi khó có thể mắng thành lời. Còn lý do à? Có lẽ Phượng Tố Thiên rời xa tôi một tháng, trở nên dịu dàng hơn, cũng càng đàn ông hơn.

Anh ta như vậy khiến tôi trở nên ngượng ngùng. Có điều khi Phượng Tố Thiên giơ chân kêu tôi vào hậu viện thì bỗng một cơn gió thơm ập vào mặt tôi. Lúc này Phượng Tố Thiên mới thả tay che mắt tôi ra. Trước mắt tôi sáng lên, cảnh xuân tươi đẹp hiện ra trước mắt. Trong sân vườn không lớn lắm, bố cảnh rất tinh xảo thanh lịch, hòn non bộ có dòng nước chảy, trong sân trồng mấy cây hoa anh đào, đóa hoa rực rỡ nở rộ, vô cùng lãng mạn. Kết cấu sân vườn thế này thì chắc là của phương nam. Tôi quay lại hỏi Phượng Tố Thiên, anh ta đến phương nam rồi à?

Phượng Tố Thiên cầm khăn quàng vai ngũ sắc từ trên khay của một tiểu quỷ bên cạnh khoác lên vai tôi, đáp lời: “Sao tôi có thể tới nơi xa xôi như thế? Mấy ngày trước có một tín đồ cầu nguyện với tôi, nói rằng cậu ta gặp một cô gái xinh đẹp ở Tô Châu, cho nên cậu ta muốn gặp cô gái đó. Lúc cầu nguyện, trong đầu cậu ta xuất hiện lâm viên xinh đẹp này, tôi thấy nó vừa yên tĩnh lại vừa đẹp nên mới biến sân vườn đúng như khung cảnh trong đầu tín đồ cho cô xem.”

Thấy cảnh xuân tươi đẹp này, cho dù tâm trạng buồn bã đến mấy cũng được giải tỏa. Người phương Nam thật biết hưởng thụ, thu xếp cho sân vườn nhà mình cứ như tiên cảnh trần gian. Tôi bước vào trong vườn, thấy dưới tàng cây anh đào còn có chiếc xích đu, vì thế tôi ngồi vào xích đu, quay lại nhìn Phượng Tố Thiên. Khỏi phải nói, sau khi hình dạng thay đổi thì khí chất của anh ta cũng trở nên tao nhã hơn, tóc bạc áo trắng, phối hợp với cảnh xuân tươi đẹp này, đứng trong bụi hoa trông càng đẹp hơn. Ngay cả hoa cũng không đẹp bằng anh ta.

“Anh có tâm ghê, cứ như một cậu bé đã trưởng thành. Sao tự dưng lại trở nên đáng yêu như vậy?” Tôi vừa lắc xích đu vừa hỏi Phượng Tố Thiên, cánh hoa trên đầu rơi lả tả trên mặt, trên người tôi với Phượng Tố Thiên, cảnh tượng này lãng mạn đến nghẹt thở.

“Thì ra lúc trước cô không thích tôi là vì tôi không chín chắn à?” Phượng Tố Thiên đi tới đẩy xích đu cho tôi, cúi đầu hỏi tôi.

Tôi liếc xéo Phượng Tố Thiên:

“Cũng không thể nói như vậy. Anh đứng đắn một chút được không? Đừng cứ nhắc tới tình tình yêu yêu mãi.”

“Được rồi, không nhắc tới tình tình yêu yêu nữa, nói chuyện Liễu Long Đình có tốt với cô không? Cô ở bên cậu ta có thuận lợi không?”

Phượng Tố Thiên đột nhiên hỏi vậy khiến tôi càng khó trả lời. Dù gì tôi với Liễu Long Đình cũng mới làm dịu quan hệ mấy ngày gần đây, cho nên tôi rối rắm trả lời: “Tạm được, chẳng qua quan hệ của chúng tôi vốn là như vậy, cầm cự qua thì không sao.”

Môi Phượng Tố Thiên khẽ nhúc nhích, như muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói: “Vậy thì cô phải yên bình mà sống với Liễu Long Đình, đừng cái gì cũng nghe lời cậu ta, chịu thiệt thòi thì tới tìm tôi. Đương nhiên tôi cũng không mong cô chịu thiệt thòi gì.”

Nghe giọng điệu của Phượng Tố Thiên cứ như là ba tôi. Không, ba tôi mới không nói như vậy với tôi đâu. Thế là tôi quay sang nhìn anh ta, bảo anh ta đừng sến nữa, anh ta làm vậy khiến tôi muốn nhận anh ta làm cha nuôi.

“Được, vậy thì cô nhận tôi là cha nuôi đi, tôi không chế.” Phượng Tố Thiên cười tủm tỉm nói. Lúc mỉm cười, lông mi trắng tinh của anh ta để lại bóng râm trên mặt, vừa dịu dàng vừa bướng bỉnh.

“Anh thôi đi!” Tôi lập tức mắng Phượng Tố Thiên, kêu anh ta đừng si tâm vọng tưởng.

Buổi tối sau khi ăn tối xong, Miếu Thành Hoàng cũng không có TV máy tính gì đó, lại thêm Phượng Tố Thiên còn có văn kiện khẩn cấp cần phê duyệt nên tôi dứt khoát ngồi bên cạnh Phượng Tố Thiên, lấy di động ra chơi game. Mặc dù thành hoàng là tiểu thần, nhưng lại trông coi rất nhiều chuyện, nào là yêu quái trong lãnh thổ cãi nhau, mấy tiểu tiên yêu quái phạm pháp này nọ đều thuộc chức trách của anh ta. Vốn đều là chuyện nhỏ, nhưng tôi thấy Phượng Tố Thiên phê duyệt đều rất nghiêm túc, đôi khi còn sẽ chú giải thêm. Tôi tò mò hỏi Phượng Tố Thiên rằng chút chuyện nhỏ đó cứ xem qua là được, cần gì phải nghiêm túc như vậy? Phượng Tố Thiên dừng tay lại, cầm di động của tôi xem tôi chơi game thế nào, sau đó vừa giúp tôi giết người thêm máu vừa nói: “Chỉ có làm tốt mỗi một việc thì mới nhận được tín ngưỡng của dân chúng và thuộc hạ. Vậy thì tôi sẽ có cơ hội thăng chức, về sau mỗi ngày đều được ở bên cô.”

Thấy Phượng Tố Thiên như vậy, tôi đều đau lòng. Lúc trước anh ta có quyền lực lớn đến mức có thể tùy tiện phong thần, mà bây giờ lại lưu lạc đến mức muốn tự do tự tại thì phải cố gắng làm việc, thăng chức thành thượng thần.

“Vậy anh có hối hận vì làm nhiều như vậy cho tôi không? Rất không đáng.” Tôi nói với Phượng Tố Thiên.

Phượng Tố Thiên quay lại trợn trắng mắt với tôi: “Chỉ cần là vì cô, làm bất cứ chuyện gì cũng đáng, không hối hận. Tôi chỉ trách mình không thể thay đổi mọi thứ.”

Với bầu không khí này, nếu tôi tiếp tục nói nhảm với Phượng Tố Thiên thì chắc sẽ lại dính tới vấn đề tình cảm. Vì thế tôi lấy lại di động, kêu Phượng Tố Thiên mau phê duyệt đi, ngày mai dẫn tôi ra ngoài chơi. Thấy tôi lười nói chuyện với mình, Phượng Tố Thiên giơ tay lên muốn đánh tôi, sau đó lại cười ầm lên, cầm bút lên rồi nói nếu tôi buồn ngủ thì với anh ta. Tôi bận chơi game không rảnh quan tâm anh ta, ừ một tiếng coi như đáp lời.

Buổi tối tôi ngủ trong phòng bên ở sau vườn, nơi này rất yên tĩnh, lại gần hậu viện, cơn gió thổi qua, tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi hoa trong sân vườn, buổi tối ngủ trong mùi hoa thơm ngát.

Sáng sớm ngủ dậy, tiếng ồn ào trước miếu đánh thức tôi, hơn nữa còn có cả tiếng pháo nổ và tiếng tâng bốc. Tôi hơi tò mò, muốn đi xem thử có phải là đang làm sự kiện gì không? Chẳng qua trong mắt đám khách hành hương kia, tôi chỉ là người xa lạ, tôi cũng không muốn rêu rao nên lén nấp sau tượng Thần Thành Hoàng nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy trước cửa miếu tụ tập rất đông người, trong đó một người dẫn đầu bưng tấm biển “Thành hoàng nương nương”, nói với quản sự trong miếu: “Chiều qua con trai tôi tới Miếu Thành Hoàng chơi, trèo tường muốn vào hậu viện của miếu thì thấy Thần Thành Hoàng với một cô gái mặc thần bào của Thần Thành Hoàng đang trò chuyện. Chúng tôi đoán cô gái này chính là thành hoàng nương nương, hôm nay tôi mang bài vị thành Thành nương nương cho Thần Thành Hoàng, chúc phúc hai vợ chồng họ bạch đầu giai lão, ân ái trường tồn.”

-----------------------

Quảng cáo
Trước /888 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dong Binh Chiến Tranh-Lính Đánh Thuê Chiến Tranh

Copyright © 2022 - MTruyện.net