Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liễu Long Đình đột nhiên gọi tên tôi, điều này khiến tôi cảm thấy có chút không quen.
Nhưng Liễu Long Đình lại không hề bối rối vì thân phận của chúng tôi đã thay đổi, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, tự nhiên kéo tôi bước vào phòng của Phượng Tố Thiên.
Hiện tại, Hoàng Tam Nương và y tiên vẫn đang xem xét vết thương cho Phượng Tố Thiên.
Khi chúng tôi đến, Hoàng Tam Nương không hề nhận ra rằng tôi và Liễu Long Đình đã hoán đổi thân phận.
Khi tôi nhìn Hoàng Tam Nương dưới hình dạng của Liễu Long Đình, Hoàng Tam Nương cũng nhìn vào mắt tôi.
Có lẽ Liễu Long Đình chưa bao giờ nhìn cô ấy lâu như vậy.
Mặt Hoàng Tam Nương hơi đỏ lên, cô ấy cúi đầu xuống, thu lại ánh mắt đang nhìn tôi rồi đi về phía y tiên để hỏi xem tình trạng của Phượng Tố Thiên như thế nào.
Trước đây, chúng tôi cũng quen biết y tiên này, nhưng thảm họa ở núi Trường Bạch đã khiến tiên gia ở núi Trường Bạch vô cùng thất vọng về Liễu Long Đình.
Nếu không có Hoàng Tam Nương cầu xin y tiên này, e rằng chúng tôi đã phải lên trời để mời Bạch Tiên đến chữa bệnh cho Phượng Tố Thiên.
“Tình hình vết thương không sao.
Anh ta là tiên thể, cho dù gặp phải công kích thì cũng có tiên khí bảo vệ.
Tôi sẽ quay về kê một ít thuốc cho anh ta.
Mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, sau một vài ngày là sẽ khỏe thôi.”
Nghe được lời này của y tiên, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc đầu, tôi vốn muốn nói lời cảm ơn với y tiên, nhưng sau khi y tiên dặn dò Hoàng Tam Nương xong thì ông ấy lại vội vã rời đi.
Hoàng Tam Nương cũng theo y tiên quay về lấy thuốc.
Hiện tại trời đã không còn sớm, trước khi đi, Hoàng Tam Nương có nói với tôi: “Tam gia, tôi vừa truyền cho Phượng Tố Thiên một chút tinh khí, trời cũng đã muộn rồi, sáng sớm mai tôi sẽ mang thuốc đến đây.”
Thấy Hoàng Tam Nương quan tâm đến chuyện của Phượng Tố Thiên, tôi cảm kích tới suýt chút nữa thì nắm tay cô ấy để nói lời cảm ơn.
Thế nhưng, tôi chợt nhớ ra rằng mình đang mang dáng vẻ của Liễu Long Đình.
Vậy nên, tôi bắt chước dáng vẻ thường ngày của Liễu Long Đình, lạnh lùng nói đáp lại một tiếng, sau đó nói Hoàng Tam Nương: “Vất vả cho cô rồi.”
Hoàng Tam Nương vội vã lắc đầu, nói rằng cô ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho tôi.
Khi nói đến đây, giọng điệu của cô ấy có hơi ngập ngừng, như thể đang muốn nói điều gì đó với tôi.
Nhưng khi liếc thấy Liễu Long Đình ở trong hình dạng của tôi đang đứng phía sau, cô ấy lại có chút kiêng dè, lảng sang chuyện khác: “Tam gia, tôi đi đây.”
Tôi gật đầu rồi quay lại tiễn Hoàng Tam Nương ra ngoài.
Mặc dù tôi biết rằng Hoàng Tam Nương vẫn luôn trung thành với Liễu Long Đình, nhưng tôi luôn cảm thấy, khi Hoàng Tam Nương nhìn vào mắt tôi, nó không giống như là sự biết ơn thông thường, mà còn xen lẫn cả những tình cảm khác.
Trước đây tôi không hề để ý Hoàng Tam Nương đối với Liễu Long Đình ra sao.
Bây giờ đã trở thành Liễu Long Đình rồi, tôi hoàn toàn có thể nhận ra tình cảm của Hoàng Tam Nương dành cho Liễu Long Đình trong đôi mắt cô ấy.
Chẳng lẽ Hoàng Tam Nương đã luôn thích Liễu Long Đình sao?
Tôi nghĩ điều đó là không thể, dù sao thì Hoàng Tam Nương cũng lớn tuổi như vậy rồi.
Nhưng mà cũng không phải là không có khả năng.
Dù đã ở tuổi này, nhưng ít nhất thì người ta cũng giống như một phụ nữ hai mươi lăm tuổi trẻ trung và xinh đẹp, thích một người khác cũng là điều rất bình thường.
Cũng giống như những con yêu quái cả ngàn tuổi như tôi và Liễu Long Đình, chúng tôi đều biết cảm giác thích một người như thế nào.
Khi nhận ra điều này, trái tim tôi đột nhiên có một chút bối rối.
Hiện tại, Phượng Tố Thiên vẫn chưa tỉnh, tôi quay lại hỏi Liễu Long Đình: “Hoàng Tam Nương có ý gì với anh phải không?”
Liễu Long Đình nghe tôi hỏi vậy thì lập tức áp sát vào lòng tôi, đè tôi ngồi xuống ghế, sau đó vắt chân ngồi trên đầu gối của tôi, làm bộ như không hiểu: “Ý em là sao?”
Tôi trợn mắt nhìn Liễu Long Đình một cái, nói với anh ấy: “Ý em là cô ấy thích anh, em cảm thấy Hoàng Tam Nương thích anh.”
“Vậy em ghen à?” Liễu Long Đình hỏi ngược lại tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý xấu xa như lúc này của Liễu Long Đình.
Nếu tôi nói với Liễu Long Đình là bây giờ tôi đang ghen, tôi sợ anh ấy còn khoái chí hơn.
Thế là tôi bèn đáp: “Ai thèm ghen chứ.”
Nhìn thấy tôi trả lời nhanh gọn dứt khoát như vậy, Liễu Long Đình đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi một lúc lâu, sau đó cười với tôi: “Bạch Tô, tôi thấy lúc là đàn ông, em còn đáng yêu hơn nhiều so với hồi làm phụ nữ.”
“…”
Tôi chợt thấy bất lực trước Liễu Long Đình, lúc trước là phụ nữ không phải vẫn như thế này sao? Làm đàn ông thì có gì khác biệt, có gì đáng yêu cơ chứ?
Tuy nhiên, trước khi tôi muốn bảo Liễu Long Đình xuống khỏi người mình, thì Liễu Long Đình đã bất ngờ vươn tay ra ôm lấy mặt tôi, hôn lên môi tôi như một con sói.
Tôi bị Liễu Long Đình hôn đến mức hơi thở có chút dồn dập, anh ấy dùng lực hơi mạnh.
Còn Liễu Long Đình, khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của tôi lúc này, thì thậm chí còn không bận tâm rằng đây là phòng của Phượng Tố Thiên, trắng trợn vươn tay về phía bụng dưới của tôi, nũng nịu nói: “Anh muốn em.”
Tôi lập tức cứng đờ người.
Trước kia cũng muốn hoán đổi vị trí cho vui, bây giờ thành thật rồi tôi lại không biết phải làm sao.
“Bây giờ em là đàn ông, làm sao em có thể cho anh được?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình nhìn xuống cơ thể của mình, sau đó quay về phía tôi, nói: “Tại sao không, hiện tại anh là phụ nữ, em cứ làm giống như lúc trước anh làm cho em là được thôi.”
Nói rồi, anh ấy định kéo quần áo của tôi xuống.
Tôi nắm lấy tay Liễu Long Đình, ý bảo anh ấy trước tiên không nên làm loạn, sau đó nhìn về phía Phượng Tố Thiên đang nằm trên giường, nói: “Được thôi, nhưng chúng ta hãy trở về phòng đã.”
Liễu Long Đình gật gật đầu, tôi còn chưa kịp bảo anh ấy rời khỏi người mình, thì anh ấy đã ôm lấy cổ tôi, bảo tôi ôm trở về phòng.
Mặc dù tôi và Liễu Long Đình hoán đổi cơ thể, nhưng cũng chỉ thay đổi hình dáng mà thôi.
Tôi vẫn là tôi, Liễu Long Đình vẫn là Liễu Long Đình.
May mắn là bây giờ Liễu Long Đình đã mang dáng dấp của một người phụ nữ, còn tôi lại có một thân thể cường tráng mạnh mẽ.
Tuy rằng bế anh ấy có hơi chật vật, nhưng may mà phòng của Phượng Tố Thiên không cách phòng của chúng tôi bao xa.
Khi tôi nhễ nhại đưa được Liễu Long Đình trở lại phòng, còn chưa kịp thở thì Liễu Long Đình đã nhoài lên trên giường, thuận tay kéo tôi nằm lên trên, sau đó xoay người đè tôi xuống.
Cả đêm, tôi gần như bị Liễu Long Đình dày vò tới phát điên.
Dưới sự hướng dẫn của anh ấy, sau khi tôi vất vả “cho” anh ấy được một lần, tôi nghĩ mình nên được nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ đúng lúc tôi đang muốn ra khỏi người Liễu Long Đình, thì Liễu Long Đình lại đột nhiên đưa chân vòng lên eo tôi, không cho tôi bước ra, điên cuồng nói với tôi anh ấy muốn nhiều hơn nữa, rằng như vậy không thể đủ được.
Tôi không thắng nổi Liễu Long Đình.
Cả một đêm này, Liễu Long Đình liên tục kêu lên, bảo tôi dùng nhiều lực hơn, khiến eo tôi mỏi tới mức sắp gãy, mãi đến sáng mới chật vật kết thúc.
Tôi nằm ở trên trên giường, giống như một cái xác không hồn, nhưng Liễu Long Đình còn chưa thỏa mãn, anh ấy bò lên trên người tôi, tự mình chơi đùa lần nữa, sau đó mới cam tâm tình nguyện nằm trên người tôi, ôm lấy vòng eo đã không còn cảm giác của tôi, ngẩng đầu lên nói: “Nếu em cứ là anh, anh cứ là em thật thì tốt biết mấy, anh sẽ không phải lo lắng chuyện em không yêu anh nữa.”
Tuy Liễu Long Đình nói với giọng đầy tình cảm, nhưng đối với tôi mà nói, làm vậy thì chẳng khác nào giết chết bản thân mình.
Cả đêm không thể thỏa mãn anh ấy, nếu như thân phận của chúng tôi thật sự không thể đổi trở lại, thì hàng trăm hàng nghìn đêm về sau tôi sẽ phải làm sao? Ngay lúc này đây, tôi cảm thấy mình như một cái cây nhỏ bé để mặc cho Liễu Long Đình chà đạp.
“Không được, anh quá phóng túng.
Nếu như sau này chúng ta không thể đổi trở lại, em sống chưa được mười năm thì đã bị anh hút thành cái xác khô rồi.” Tôi nói nghiêm túc nói với Liễu Long Đình.
Trước đây, tôi luôn không hiểu tại sao người ta lại bảo phụ nữ bốn mươi như hổ.
Sau khi Liễu Long Đình trở thành phụ nữ, tôi cảm thấy rằng câu này chính xác là đang nói về anh ấy.
Liễu Long Đình thậm chí còn đáng sợ hơn cả phụ nữ tuổi bốn mươi nữa kia.
“Xem ra em thực sự không yêu anh chút nào.” Liễu Long Đình hậm hực nói với tôi, giống hệt như một cô gái nhỏ.
Đúng lúc này, Hoàng Tam Nương gọi vọng từ ngoài vào: “Tam gia, tôi là Hoàng Tam Nương đây, tôi đã mang thuốc tới rồi, có thể vào được không?”.