Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có thể nói đạo lý thao thao bất tuyệt còn tự nhận là có khả năng hùng biện trời phú, Phú Sát gia tiểu công tử Phúc Khang An lần đầu tiên nói năng lộn xộn, đã vậy còn xảy ra khi đang đối mặt với tiểu bạch duy nhất trong cung, Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ. Tiểu hài tử chỉ đem đôi mắt đen láy nhìn hắn, cặp mắt còn vài canh giờ trước bởi chính mình mà rơi lệ, Phúc Khang An nhìn tiểu hài tử như vậy có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói ra được, hắn chỉ có lúng túng cười, “Vĩnh Cơ, ngươi tức giận sao?”
Đứa nhỏ nhìn hắn, sau đó quay người sang chỗ khác, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không thèm. Phúc Khang An không biết đứa nhỏ là có ý gì, nghĩ mãi hồi lâu, đứa nhỏ bên kia đã cầm bút lên, đem tờ giấy hỏng để qua một bên, một lần nữa cẩn thận chăm chú chép Đệ Tử Quy.
Phúc Khang An đi vòng qua bên cạnh nó nói lấy lòng, “Cái này là Hoàng Thượng phạt ngươi, vậy để ta giúp ngươi chép đi.”
Vĩnh Cơ trước đây thật vui sướng khi có đệ đệ, Phúc Khang An đối với nó không nói chuyện không để ý tới nó đều cho mình là ca ca nên phải bao dung cho tính xấu của đệ đệ, không nên chấp nhặt, luôn luôn nhường nhịn đi xuống. Nhưng trải qua chuyện buổi sáng hiện tại nó chỉ cảm thấy người bên cạnh không thể nói lý. Nó thường ngày tính tình rất tốt, hầu như không bao giờ cáu kỉnh, nhưng chuyện thế này, nó bây giờ cảm thấy Phúc Khang An cực kỳ đáng ghét. Rõ ràng là chính hắn muốn từ chức thư đồng, là hắn không thích nó nên không muốn cùng nó ở chung, hiện tại lại tới nói chuyện với nó, nói cái gì đều cũng không phải như nó nghĩ, Vĩnh Cơ trong lòng đem Phúc Khang An dán một cái nhãn thật to là một tên dối trá.
Nghe thấy Phúc Khang An nói muốn giúp nó chép sách, nó càng thêm khinh bỉ Phúc Khang An. Nó gác lại bút, chán ghét đẩy người đang đứng quá gần mình kia, “Hoàng a mã là phạt ta, ngươi nếu viết thay chính là khi quân, khi quân là sẽ bị chém đầu.”
Phúc Khang An đối với ý kiến này chỉ cười nhạt không để ý, nghĩ việc này sớm đã không phải là bí mật gì lớn lao, thượng thư phòng không biết có bao nhiêu a ca bài tập hoàn toàn là do thư đồng của mình làm, hắn bất quá chỉ là chép thay vài trang Đệ Tử Quy, làm sao đến mức bị chém đầu được. Tiểu hài tử chính là quá nhu nhuận ngoan ngoãn nên mới có thể vẫn bị người khác khi dễ, hắn nhất định phải tìm cách thay đổi một bộ quy củ cứng nhắc này của tiểu hài tử!
“Vĩnh Cơ.”
Vĩnh Cơ trừng hắn, Phúc Khang An liền nhanh chóng thay đổi giọng, “Khụ khụ, tiểu chủ tử, việc này đều là việc nhỏ, Hoàng Thượng là bởi vì chuyện của nô tài nên giận chó đánh mèo vạ lây đến ngươi, nô tài hỗ trợ cũng là nên a.”
“Hoàng a mã phạt Vĩnh Cơ, chính là bởi vì Vĩnh Cơ không làm tốt trách nhiệm của mình. Chuyện Hoàng a mã giao cho, Vĩnh Cơ tự nhiên là sẽ tự mình hoàn thành, Phúc Khang An, nếu ngươi muốn giở mánh khôn vặt, muốn khi quân, không nên làm liên lụy đến ta.”
Nói đến đây, tiểu hài tử dừng lại một chút, nắm tay thật chặt thành nắm đấm, rồi nói thêm một câu, “Dù sao người muốn ngươi viết thay còn rất nhiều, ngươi cứ tự nhiên.”
Phúc Khang An sửng sốt, hắn vẫn cho rằng tiểu hài tử dễ mềm lòng có thể tùy tiện nói, khi biết được tiểu hài tử đã biết chuyện, hắn tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn cảm thấy bất quá là nói dăm ba câu, tiểu hài tử rất dễ dụ, đến bây giờ hắn không phải không thừa nhận, tiểu hài tử có lẽ sẽ không giống như trước kia đối với mình thật lòng yêu thương. Tiểu hài tử cũng không phải chuyện gì cũng không hiểu, ngươi đối với nó tốt nhớ sẽ nhớ kỹ, mà ngươi đối với nó không tốt, nó cũng sẽ từ từ đóng chặt trái tim mình, vĩnh viễn không cho ngươi bước vào.
“Không muốn ta viết thay thì cũng có thể tìm An Nhạc hoặc người nào đó, dù sao Hoàng Thượng cũng sẽ không nhìn kỹ, ngươi đi nghỉ trước đi.” Nhìn tiểu hài tử run rẩy cầm bút khiến trong lòng hắn thật sự là không dễ chịu, nhớ kỹ Phúc công công nói qua vai tiểu hài tử vẫn còn bị thương, hắn chuyển qua khuyên nhủ.
Ai biết hắn nói những lời này chưa đầy một giây sau, tiểu hài tử liền rầm một tiếng đứng lên, dùng sức quá lớn nên chiếc ghế sau lưng cũng lung lay vài cái, “Phúc Khang An, không nên nói nữa, Hoàng a mã nếu nói muốn kiểm tra thì tự nhiên sẽ tỉ mỉ xem, ngươi đi ra ngoài đi!”
“Sẽ xem á? Hoàng Thượng trăm công nghìn việc…” Phúc Khang An ăn nói khép nép lâu như vậy, cũng bực tức, lập tức nói cao giọng lên.
“Hoàng a mã sẽ xem, ngươi đi ra ngoài đi. An Nhạc, đem hắn đi ra ngoài.”
Tiểu hài tử tức giận huyết khí dâng lên, cả khuôn mặt cùng cổ đều đỏ bừng, Phúc Khang An mới ý thức được vừa rồi mình không có khống chế được tính tình của mình. Hoàng a mã này là điểm yếu của tiểu hài tử, tiểu hài tử bị Hoàng Hậu truyền thụ nên ngây ngốc tin tưởng Hoàng a mã là a mã tốt, luôn nghĩ chỉ cần nó nỗ lực cố gắng thì Hoàng a mã sẽ thíc nó. Phúc Khang An nhanh giơ hai tay lên lùi về phía sau, vừa lui vừa trấn an, “Rồi rồi, ngươi đừng nóng giận, cẩn thận làm tổn thương bản thân. Không cần đến y, ta sẽ tự đi ra, ngươi đừng nóng giận, chậm rãi viết, nghỉ ngơi nhiều, chậm vài ngày cũng không có vấn đề gì.”
“Ngươi còn nói?” Tiểu hài tử nhướng mày.
Phúc Khang An đành phải đẩy cửa đi ra ngoài, thất bại ê chề và vô cùng phiền muộn. Tiểu hài tử tựa như là biến thành người khác vậy, buổi sáng khi mình rời đi còn cười vui vẻ cho mình một đống thứ mang về nhà, lúc này lại như con mèo nổi khùng, chỉ cần đến gần một chút sẽ bị móng vuốt cào cho, làm cái gì cũng là sai hết.
Tựa ở cánh cửa cười khổ, oán chính mình làm việc mà không nghĩ cẩn thận, hiện giờ hối hận cũng không kịp. Phúc Khang An còn đang ở đó hối hận, Phúc công công từ lâu đã không vừa mắt Phúc Khang An còn phun ra mấy câu ác ý, bưng một chén thuốc ở trước mặt hắn đắc ý đi qua, “Tiểu tử thối, không nên tự cho rằng mình làm cái gì cũng đúng!”
“Điêu nô!” Phúc Khang An theo thói quen cãi lại, thế nhưng hắn hiểu rõ điều Phúc công công nói là đúng, hắn rất tự tin vào chính mình, cho rằng mình cái gì cũng đúng. Tiểu hài tử vẫn là đã lớn lên, sẽ thương tâm mà cũng sẽ nổi giận, nó cái gì cũng không nói nhưng lại không phải cái gì cũng không biết.
Phúc Khang An lo lắng tiểu hài tử, tiểu hài tử lại không vui khi nhìn thấy hắn, hắn chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nhìn trộm. Tiểu hài tử buổi sáng đã bị gọi đi giáo huấn, học xong còn trở về còn phải chép sách, vừa nổi giận một hồi, chép được một chốc liền nằm sấp trên bàn ngủ. Phúc Khang An lúc này mới rón rén đi vào, tiểu hài tử trong tay vẫn nắm chặt bút, trang giấy phía trước bị nó đè bút xuống mực đã loang lổ ra hết, nhìn là biết không thể dùng được nữa. Hắn rón rén nắm lấy tay tiểu hài tử, đem bút cất đi, lại đem vài thứ dời đi, sau đó bắt chước chữ tiểu hài tử chép Đệ Tử Quy.
Một lúc sau Phúc công công một tay cầm quải trượng một tay cầm hai quả trứng gà tiến vào, vốn là để cho tiểu hài tử ăn, thấy Phúc Khang An hừ lạnh một tiếng, không ngăn cản hắn chép sách, mà quay ra bảo An Nhạc ôm tiểu hài tử lên giường nằm.
Vĩnh Cơ vừa ngủ dậy, cảm thấy tinh thần đã khá lên nhiều, nhớ tới mình còn chưa chép sách xong, đá văng ra Đa Đa đang cọ loạn bên chân, “Ô ô, còn có rất nhiều, Đa Đa ngươi đừng quấy rầy ta.”
Bị Đa Đa cắn ống quần, nó đành phải kéo theo nó đi, trên bàn sách các trang nó chép qua được xếp thật chỉnh tề, thuận tay đếm một chút, Vĩnh Cơ ngạc nhiên, “Thế nào lại nhiều như vậy?”
“Gâu gâu.” Đa Đa cọ cọ nó.
“Lẽ nào ta nhớ nhầm, rõ ràng không có nhiều như vậy a.” Vĩnh Cơ xem xét kỹ càng, lật lật, đều tất cả là chữ của mình, chẳng lẽ là nó buồn ngủ nên không nhớ rõ?
Nó còn đang nghĩ hoặc, Phúc Khang An đã ôm mấy quyển sách tiến đến, hướng nó hô, “Tiểu chủ tử, ngươi dậy rồi? Phải đi tràng cưỡi ngựa, không đi bây giờ sẽ muộn mất.”
Vĩnh Cơ muốn hỏi hắn chuyện gì xảy ra, lại nghĩ tới cơn giận của mình, mím môi không nói chuyện, cầm lấy xấp giấy kẹp chặt vào trong sách, cúi đầu đi vòng qua Phúc Khang An, Phúc Khang An lắc đầu, đuổi theo phía sau.
Phúc công công thay cho hắn quần áo dùng để cưỡi ngựa, Phúc Khang An xung phong nhận khiêng ống đựng tên của Vĩnh Cơ, dọc đường đi không ngừng dụ dỗ trêu chọc cho tiểu hài tử mở miệng, tiểu hài tử nhẫn nại không nói câu gì cũng không để ý đến hắn, ngay cả bước chân so với trước đây cũng lớn hơn, tiếng bước chân nhỏ bé trên đường đá vang lên, lòng Phúc Khang An cũng nặng xuống thêm một tầng.
Học cưỡi ngựa bắn cung, Phúc Khang An khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt một phen. Luôn luôn kiêu ngạo Phúc Khang An công tử thế nhưng không có biểu hiện công phu xuất chúng của chính mình, mà cùng Thập Nhị a ca làm động tác giương cung cơ bản, còn nhiệt tình đi nhặt tên cho Thập Nhị a ca. Thập Nhị a ca kéo không được cung thì hắn dỗ, bắn không trúng bia thì hắn khích lệ, trèo không lên ngựa thì hắn tiếp tục dỗ dành, mà lời nói cũng không lặp lại nhau, khiến người khác xem đều mắt chữ o mồm chữ a, hết lần này tới lần khác Thập Nhị a ca còn không thèm để ý hắn, làm cho những người ở bãi bắn kia dụi dụi mắt, cảm thấy bản thân có lẽ là nhìn lầm rồi.
Chờ sư phó dạy cưỡi ngựa bắn cung cũng không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, tuyên bố hôm nay ngừng ở đây, Vĩnh Cơ ngay lập tức cầm lấy sách vở với tập giấy chép Đệ Tử Quy lao ra khỏi bãi bắn. Không biết Phúc Khang An xảy ra chuyện gì, liên tục làm mấy chuyện kỳ quái, người này quả nhiên là không chỉ giỏi dối trá mà còn giỏi thay đổi, hại nó bị người khác nhìn chằm chằm, Thập Nhất ca và Bát ca bọn họ còn thầm thì gì đó, nhất định là đang chê cười chính mình.
Phúc Khang An thu thập xong mọi thứ không thấy Vĩnh Cơ đâu, cuống quít chạy theo, cũng vẫn không tìm được. Hắn không biết nơi Vĩnh Cơ muốn đi không phải là a ca sở, mà là Càn Thanh cung. Vĩnh Cơ cố ý đem theo Đệ Tử Quy mình đã sao chép tốt là muốn đưa cho Càn Long xem qua.
Càn Long lúc này đã làm xong công việc, nếu như bình thường thì hắn đã sớm đến Cảnh Dương cung hoặc Duyên Hi cung, hưởng thụ một chút quan hệ cha con đầm ấm hoặc tề luân chi phúc, đáng tiếc là nhiều ngày nay Tiểu Yến Tử và Vĩnh Kỳ vì một Tri Họa mà huyên náo tối ngày, Tiểu Yến Tử thấy hắn cũng không cười tươi hớn hở như mọi khi, hắn nên mới ở Càn Thanh cung đến bây giờ.
Vĩnh Cơ cầm Đệ Tử Quy, rất xa bị Ngô Thư Lai nhìn thấy, vội vàng nghênh đón, “Thập Nhị a ca, ngài thế nào lại tới chỗ này, Hoàng Thượng hôm nay nhưng là có chút mất hứng.”
Trong lòng hắn là thương tiếc đứa bé này, nên lên tiếng nhắc nhở, tốt xấu cho Thập Nhị a ca biết Hoàng Thượng tâm tình không tốt, nó còn biết trước mà chuẩn bị.
Vĩnh Cơ cười tủm tỉm, nó thích Ngô công công, vì Ngô công công không giống các thái giám khác trong cung, đối với nó rất tốt. Nó nhu nhuận gật đầu, hơi lo lắng hỏi, “Hoàng a mã không cao hứng sao? Có phải hay không có chuyện gì phiền lòng? Hoàng ngạch nương nói Hoàng a mã phải thống trị một nước nên rất mệt đi…”
Ngô Thư Lai bất ôn bất hỏa kéo Vĩnh Cơ đi về phía trước, hanh, đâu phải là thống trị một nước nên mới mệt, rõ ràng là bởi vì chuyện của Hoàn Châu cách cách. Phải nói Hoàng Thượng luôn luôn nói Hoàn Châu cách cách là niềm vui của hắn, nhưng chân chính khiến Hoàng Thượng lo lắng phiền muộn không phải là mấy người này sao, tiến cung vài năm, vừa bỏ trốn vừa cướp ngục, còn ám sát kháng chỉ và vân vân, hễ là chuyện gì trái với thông lệ, hai cách cách là đã muốn làm hết rồi.
“Thập Nhị a ca, ngươi đi vào chỉ cần đem Đệ Tử Quy đưa lên rồi rời khỏi ngay là được.”
Hoàng Thượng sẽ không xem mấy cái này đâu, Ngô Thư Lai cũng không có nói mấy lời này, sợ làm Vĩnh Cơ thương tâm, thay tiểu hài tử mở cửa, “Hoàng Thượng, Thập Nhị a ca cầu kiến.”