Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phúc Nhĩ Khang đem thức ăn được lá sen bao lấy còn đang bốc hơi nghi ngút, Tử Vi mang đĩa ra bày biện, cảm thán, “Đúng vậy, món này năm đó Tiểu Yến Tử cũng từng làm, Hoàng a mã, ngài còn nhớ không? Chúng ta cũng từng dùng bữa ngoài trời thế này, đều ăn những món tên này cả.”
Càn Long im lặng không nói gì, hắn đương nhiên nhớ rõ. Năm đầu tiên Tiểu Yến Tử vào cung, hắn lo đứa nhỏ này ở trong cung bức bối phiền muộn, cố ý cùng nàng ta ra ngoài du ngoạn. Càn Long càng nghĩ càng cảm thấy khung cảnh trước mặt thật quen thuộc, này không phải nơi năm đó bọm họ từng dùng bữa ngoài trời sao?
Khi đó hắn bỏ quốc sự bồi nữ nhi, nghĩ rằng mình bồi thường cho thua thiệt của nó, bọn họ dọc đường cười cười nói nói, vậy lúc đó Vĩnh Cơ đang làm gì? Có phải hay không ở A Ca Sở đợi hắn, chờ một ngày Hoàng a mã chợt nhớ tới sự hiện hữu của nó?
Hắn từng cho rằng Hạ Tử Vi luôn miệng nói cười trước mắt là đứa nhỏ hắn có lỗi nhất, nhưng nàng ta thật sự chịu qua khổ cực sao? Nàng sinh tại Tế Nam, Hạ gia chưa bao giờ bạc đãi nàng, Tử Vi được nuôi dưỡng trong khuê các xa hoa, so với các cách cách trong cung ngày ngày học tập quy củ lễ nghi, đi Mông Cổ hòa thân mà nói là may mắn hơn nhiều lắm. Mà Thập Nhị của hắn…
Không chỉ có Thập Nhị, còn những đứa con khác nữa.
Càn Long thở hắt một hơi, vươn tay đem Vĩnh Cơ còn đang nhìn ngó xung quanh kéo đến bên người, “Trẫm thấy Thập Nhị giống như thực hứng thú?”
Vĩnh Cơ hơi hơi quyệt miệng, nó nghe không hiểu cái gì ‘Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu’ với ‘Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản’ trong lời Tử Vi, nó khác với bọn họ, ký ức của nó chỉ có tòa thâm cung đại viện lẫn những năm tháng cô đơn một mình. Nhưng nó nghe ra được những thứ này trước kia các a ca tỷ tỷ từng làm cho Hoàng a mã ăn, là ký ức của chung bọn Tiểu Yến Tử lẫn Càn Long mới có.
Trong lòng đứa nhỏ có chút buồn, giọng nghe cũng nhẹ hẫng, “Hoàng a mã từng ăn rồi ư?”
“Từng thử một lần.” Sợ Vĩnh Cơ lại nhớ những ngày bị bỏ mặc, Càn Long khẽ xoa trán nó trấn an, cũng không nói tỉ mỉ, chỉ qua loa một câu. Hắn dung túng bao nhiêu cho Tiểu Yến Tử thì thương tổn đứa bé này bấy nhiêu. Càn Long bỗng cảm thấy may mắn, trời cao không cho Vĩnh Cơ đầu óc thông minh nhanh nhạy, nó ngây ngô, đơn thuần không hiểu thế sự, mới có thể chờ đợi, mới có thể tiếp tục tin tưởng Hoàng a mã.
Tử Vi chờ Càn Long nhớ đến chuyện này mà thay đổi thái độ với Tiểu Yến Tử, ai dè nàng nghe bốn chữ kia liền chấn động toàn thân, đôi mắt trợn to vẻ không tin được, tay ôm tim, một bộ bị thương tổn sâu sắc, “Hoàng a mã, ngươi không nhớ ‘Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu’ của chúng ta sao?”
Lời này nghe thế nào lại kỳ cục vậy? Phúc Khang An chà chà cánh tay nổi đầy da gà. Không phải nói Tử Vi cách cách này xinh đẹp văn nhã, tri thư đạt lễ, là tài nữ hiếm có sao, những lời này muốn nói còn phải tùy lúc chứ, người không biết còn tưởng giữa nàng ta với Hoàng thượng còn có gì đây.
Càn Long cười lạnh, cùng một địa điểm, cùng kiểu món ăn, cùng dạng đối thoại, tỉ mỉ tài tính bố trí, mục đích đã rõ thế rồi hắn làm sao còn không biết được. Càng biết mới càng thất vọng, mấy đứa con hắn sủng ái nhất chẳng có ai lo cho an nguy của hắn, đều là không từ thủ đoạn vì mình cả thôi.
“Món này không phải là gà nướng sao? Thiện Bảo ca ca cũng làm mà.” Tử Vi một câu làm mọi người thấy ớn, nhưng không ảnh hưởng gì đến Vĩnh Cơ, dù sao nó cũng đâu có những ký ức đó. Nó chăm chú nhìn món ‘Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu’, đây chẳng phải giống món gà Thiện Bảo ca ca làm sao, ca ca nói đó là gà nướng a.
Thiện Bảo cười cười, đống lửa cách đó không xa vẫn còn chôn đám gà rừng bọc lá sen ở dưới, chỉ sợ đều uổng phí rồi, đã có Tử Vi cách cách châu ngọc phía trước, phỏng chừng chỉ có sư phụ đến ăn vài miếng. Nhìn khuôn mặt ngây ngô của đứa nhỏ, ừm, đại khái Thập Nhị a ca cũng ăn, còn có tiểu thiếu gia không được tự nhiên kia nữa, vậy tính ra… cũng không uổng lắm. Người nên ăn đều ăn.
Vĩnh Cơ vừa dứt lời, Vĩnh Kỳ liền đứng bật dậy, mặt mày dữ tợn, mắt long song sọc lên, hung ác nói, “Nói gì đó? Đây không phải gà nướng, hai con như vậy gọi là ‘tỷ dực điểu’!”
Đứa nhỏ bỗng dưng bị mắng phản ứng không kịp, chỉ thấy Ngũ a ca trước mắt thực đáng sợ. Nó theo bản năng nhích lại gần Càn Long, Càn Long thuận thế đem Vĩnh Cơ ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng nó.
Hắn không trách mắng Ngũ a ca, thậm chí cái gì cũng không nói, mày cũng không nhăn, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại. Vĩnh Kỳ thế này, xem như phế đi, vì một nữ nhân mà mắc vào ma chướng. Câu kia lần trước bọn họ cũng có nói, lúc đó đặt câu hỏi không phải Vĩnh Cơ, mà là Tiểu Yến Tử, Tử Vi trả lời. Vĩnh Kỳ kích động như vậy, chuyện của Tiểu Yến Tử chỉ sợ sẽ không tốt.
Càn Long thầm thở dài, xem ra người thừa kế này hắn tuyển quá qua loa, kẻ vì nữ nhân muốn sống muốn chết thì không làm được hoàng đế, nếu Vĩnh Kỳ còn biết an phận, ngày sau làm Vương gia phụ tá tân quân cũng tốt.
Càn Long định xong nhân sinh của Vĩnh Kỳ, thoải mái không ít. Sự coi trọng của hắn với người thừa kế và hoàng tử bình thường khác nhau nhiều. Hiện giờ Vĩnh Kỳ chẳng còn là tân quân tương lai nữa, hắn yêu cầu cũng không cao, đừng có vờ ngớ ngẩn là được, cũng không so đo với Vĩnh Kỳ, coi như bồi thường nó đi. Ngược lại, Tử Vi sợ cảm xúc của Vĩnh Kỳ làm hỏng kế hoạch của họ, vội đứng ra hòa giải, “Vĩnh Kỳ hóa ra vẫn nhớ lời muội nói lúc trước a, mà thôi, ăn cơm phải vui vẻ lên chứ, đến, chúng ta ăn cơm đi.”
Phúc Nhĩ Khang phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Yến Tử từng nói, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.”
Hừ, đám người kia thật đúng là không biết che giấu, một câu cũng không rời được tên Hoàn Châu cách cách, làm như sợ Hoàng thượng không nhớ ra nàng ta vậy.
Tử Vi tự động ngồi bên phải Càn Long, Phúc Nhĩ Khang ngồi xuống cạnh nàng, Phúc Khang An cảnh giác lôi kéo a mã nhà mình ngồi sang bên trái, Kỷ Hiểu Lam thức thời ngồi cạnh Phó Hằng. Càn Long nhớ Vĩnh Cơ, không muốn dọc đường bị mấy người này quấy rối, “Về sau ba chữ Tiểu Yến Tử ngự tiền cấm ngôn.”
Nụ cười của Tử Vi đông cứng trên mặt, Ngũ a ca thần sắc tái mét, hắn định đứng lên, lại bị Phúc Nhĩ Khang giữ chặt lấy. Tất cả mọi người cúi đầu dạ vâng, lúc này Càn Long mới ôn hòa phất tay, “Tốt lắm, xuất cung bên ngoài không cần câu nệ, ăn cơm đi.”
Vĩnh Cơ ngồi trong lòng Càn Long không tiện hành động, lại không dám tự tiện tránh đi Hoàng a mã, đành chỉ biết giương mắt trông ngóng nhìn mọi người bắt đầu động đũa, cuối cùng đáng thương ngước mắt nhìn Càn Long. Hắn nổi ý muốn trêu chọc, cố tình đùa nó, “Thập Nhị thích ăn món gì, a mã gắp cho ngươi.”
Nó lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ, “Ừm…Nhi thần muốn ăn gà nướng của Thiện Bảo ca ca.”
Thiện Bảo bật cười, khẽ nói, “Vậy phải đợi thêm lát nữa, chưa được bao lâu, thịt chưa chín đâu.”
Đống lửa cách đó không xa còn đang bập bùng cháy, từng cụm khói mỏng theo gió thổi ra bờ hồ. Vĩnh Cơ phình má không nói, Càn Long nghe đứa nhỏ kêu một thị vệ còn thân thiết hơn so với ca ca ruột, nó đối với Vĩnh Kỳ chỉ có cung kính, lại nhìn thị vệ kia mi thanh mục tú, có thể đoán được sau này nhất định là nhân vật tuấn lãng phong trần. Chỉ nhiêu đó đã khiến vại giấm trong lòng Càn Long tràn ra, làm bộ giận hỏi, “Sao vậy? Thập Nhị không thích đồ ăn của Tử Vi tỷ tỷ sao?”
“Không phải mà,” Nó trong cung cũng chỉ ăn toàn rau, đa phần còn do tự mình trồng lấy, Vĩnh Cơ ủy khuất nói, “Nhi thần không nhớ được tên món ăn.”
Tử Vi lấy thơ đặt tên, dễ nghe thì dễ nghe, nhưng trông được còn không dùng được, ngẫm lại cũng phải, ăn một bữa mà thôi, bày đặt này đó ngược lại làm mất bản ý của nó. Hắn vuốt vuốt cái mũi vì ủy khuất mà cau lên của Vĩnh Cơ, “Ngươi nói đúng, đừng quan tâm mấy hư danh đó làm gì, gà nướng thì kêu gà nướng thôi.”
Lời Càn Long làm bọn Tử Vi biến sắc, Tử Vi ban đầu còn nhịn được, sau lấy đôi mắt ầng ậng nước nhìn Vĩnh Cơ, “Thập Nhị a ca, ngươi nói vậy sao được? Bữa ăn này đơn sơ bất kham, Hoàng a mã quý vì thiên tử, không có chút thơ văn trợ hứng, còn ăn uống làm sao?”
“Tử Vi tỷ tỷ…” Vĩnh Cơ hoảng, Tử Vi tỷ tỷ khóc rồi, tuy nó không rõ tại sao rau xanh thì không thể cho Hoàng a mã ăn, nó còn từng làm cho Hoàng a mã mà. Nhưng Tử Vi tỷ tỷ khóc, Hoàng ngạch nương từng nói, nam nhân không được khi dễ nữ tử, đặc biệt là Ba Đồ Lỗ, chính mình rơi lệ cũng không được để nữ nhân phải khóc. Nó vội lấy khăn tay, lúng ta lúng túng an ủi Tử Vi, “Tử Vi tỷ tỷ đừng khóc, là Vĩnh Cơ ngu dốt, Vĩnh Cơ không nhớ rõ. Vĩnh Cơ còn bội phục tỷ tỷ, gà nướng của Thiện Bảo ca ca còn làm chưa xong, ngươi đã chu tất hết cả rồi, những tận hai con, còn nhiều đồ ăn như vậy, ngươi thật lợi hại!”
“Phụt!” Phúc Khang An nhịn không được phun hết, này mà an ủi cái gì? Y quăng cho Thiện Bảo ánh mắt đồng tình, tên này thế mà bị xem kém hơn nữ nhân chỉ biết phong nguyệt kia á. Thiện Bảo lắc đầu, ánh mắt của Phúc Khang An hắn mặc kệ, nhưng Vĩnh Cơ nói những lời này… Thiện Bảo nhìn về phía Càn Long đang ôm Vĩnh Cơ.
Quả nhiên sắc mặt hắn trở nên khó coi, Vĩnh Cơ nói không sai, thời gian ngắn ngủi như vậy, Thiện Bảo chỉ vừa mới đem đồ chôn xuống, Tử Vi chưa gì đã làm tốt năm sáu món ăn. Bọn họ ra ngoài, đồ mang theo tuy nhiều nhưng đâu có ai đem gia vị trên người như Thiện Bảo. Không bột đố gột nên hồ, không có củi gạo dầu muối giấm tương trà, Tử Vi làm sao chỉ trong thời gian ngắn làm được nhiều đồ ăn như vậy? Món nào món nấy rực rỡ bắt mắt, hương vị thơm ngon, trừ mấy món rau ra, gia vị cũng rất đầy đủ, hai món gà nướng kia… không có khói bếp…
Lại là âm mưu, tốt, thật quá tốt mà, đây là con cái của hắn! Khó cho chúng nó tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn, Càn Long lạnh lùng cười, Tử Vi từ lúc Vĩnh Cơ nói xong đã tái hết cả mặt.
Ngô Thư Lai yên lặng nhìn trời, Thập Nhị a ca, tim nô tài thật sự không tốt nổi!