Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lãnh Phong lái xe đi mất
Cô vào nhà đóng cửa cẩn thận rồi nằm lên giường
Từ đêm hôm qua đến giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện
Từ chuyện chủ tịch mời cô khiêu vũ đến chuyện ngủ chung, rồi cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau ăn lẩu
Đều làm cô có cảm giác đây giống như giấc mơ vậy
Lăn qua lộn lại, cô đang nghĩ có phải chính bản thân mình đang suy nghĩ quá nhiều hay không
Tuy cách mà chủ tịch đối xử với cô làm cho cô rung động, cũng làm cho cô nghĩ ngợi lung tung. Nhưng mỗi lần tiếp xúc với chủ tịch đều thấy ngài ấy rất dịu dàng
Thích ngài ấy, cô xứng sao?
Cô không có quyền thế, tiền tài, địa vị. Lại không còn trong sạch
Dù ngài có thích thì cô cũng tự nhận thấy bản thân mình không với tới được
Cô suy nghĩ rất nhiều, rồi thiếp đi lúc nào không hay
Trong giấc mơ cô thấy chủ tịch mua rất nhiều thức ăn cho mình, gương mặt còn mỉm cười
Nhưng đột nhiên nụ cười trên gương mặt đó tắt đi, thay vào đó là gương mặt của ma vương
'Nếu đã ăn hết đồ tôi mua thì tiền lương của em tháng này cũng sẽ không còn nữa'
'Không ... đừng mà ... đừng có trừ tiền lương của tôi!!!'
Cô nhíu mày, tay nắm chặt cái chăn, gương mặt tỏ vẻ đau khổ, toát đầy mồ hôi
Bị cơn ác mộng doạ sợ mà giật mình tỉnh giấc
Thì ra chỉ là mơ, nhưng cô cũng từng nghe nói có giấc mơ là điềm báo trước
Cho nên cô hoang mang lắm
Đồng hồ cũng đã 5h sáng
Vì hôm qua cô ngủ rất sớm nên hôm nay dậy sớm là điều tất nhiên
Hoan Hoan nghĩ, hải sản ngon nhất là khi còn tươi sống, nếu để quá lâu thì chất lượng sẽ suy giảm
Dù sao hôm nay cũng đã dậy sớm, thôi thì cô chuẩn bị bữa ăn trưa
Sẵn tiện sẽ làm bữa trưa cho chủ tịch, để sau này anh ta không trừ lương cô được
Vậy là cô loay hoay cả buổi sáng để làm cơm trưa
Khi làm xong thì chuẩn bị đi làm
Hôm nay cô đến K rất sớm cho nên tranh thủ dọn dẹp, khi làm xong việc thì Lâm Doãn đến trên tay còn mang theo cái hộp rất to
Không biết bên trong là gì
'Hôm nay bé Hoan đến sớm vậy ... không lẽ có chuyện gì vui sao?'
Lâm Doãn để cái hộp to lên bàn, kéo ghế ưu nhã ngồi xuống, cười chọc ghẹo
'Không có, hôm nay em dậy sớm cho nên đến đây sớm thôi' Hoan Hoan vui vẻ nói, tiện tay rót cho Lâm Doãn tách cafe sữa nóng hổi
Hoan Hoan pha cafe sữa rất ngon, ngọt béo nhưng không ngấy
Lâm Doãn nhận lấy thổi thổi vài cái rồi chầm chậm thưởng thức
'Cafe em pha đúng là số 1, không hổ là dân trong nghề'
'Chị cứ trêu em, không nói chuyện với chị nữa'
Cô nói xong liền để lên bàn Lâm Doãn 1 hộp cơm trưa rồi đi vào phòng Lãnh Phong
Lâm Doãn nhìn theo bóng lưng kia, nâng tách cafe suy nghĩ
Đúng là có lòng, còn chuẩn bị cơm, càng ngày càng thích em rồi
Cô vào phòng chủ tịch
Lãnh Phong đang ngồi ở bàn làm việc, như mọi ngày xử lý đống công văn chất cao như núi
Gương mặt tuấn mỹ hiện lên vài phần khó chịu
Hôm qua phải đi xử lý vài việc đến tận sáng, không chợp mắt được lại phải tiếp tục làm việc
Hiện tại chỉ muốn ngủ 1 giấc, nhưng chứng khó ngủ lại tái phát
Phiền chết đi được
Hoan Hoan thấy hắn đang tập trung, xem ra cô đến không đúng lúc rồi. Có lẽ tý nữa quay lại thì tốt hơn
Định đi ra thì hắn lên tiếng
'Đã vào rồi lại định đi, ngày càng quá đáng, muốn tôi trừ lương sao?'
Hoan Hoan đông cứng lại, lúc nãy cô có gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng cứ tưởng là không có ai nên là ...
Chủ tịch tức giận rồi, lần này làm sao đây?
Cô tiến lại gần bàn làm việc, tay nắm vạt áo, cúi đầu sợ sệt
'Tôi ... tôi không cố ý, chỉ là có thứ cần đưa ngài cho nên ... mới tự ý ... xin lỗi chủ tịch ... tôi ... lần sau không dám nữa'
Lãnh Phong nghe tiếng cô, gương mặt đen như đít nồi giãn ra không ít
'Là em sao?'
Hắn cứ tưởng là Liễu Thanh, ai ngờ ...
Cũng trách tên Liễu Thanh này bình thường tự tự tiện tiện, hắn đang mất ngủ khó chịu trong người không biết là cô nên khó chịu
Lần này ... mất điểm rồi
Hắn thấy cô cúi mặt, giống hệt nhân viên làm sai việc bị sếp trách phạt liền ân hận
'Em nói có gì muốn đưa sao?'
Cô cắn cắn môi, chậm chạp đem hộp cơm cất công làm từ sáng đưa đến trước bàn
'Tôi hôm nay có làm cơm trưa ... nên là ...'
'Em cho tôi sao?' Lãnh Phong trong lòng vui như mở hội, cố ý hỏi để củng cố suy nghĩ
Hoan Hoan sợ sẽ bị mắng thêm lần nữa cho nên chỉ dám gật đầu không dám nói gì