Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Du Nguyệt Tuý vốn đang tập trung quan sát màn hình nháy mắt nảy lên tia cảnh giác, suỵt một tiếng, quăng gói bim bim còn lở dở vào thùng rác, trở tay đè thấp vai Thẩm Cơ Uy đang có ý định nhỏm người dậy, ra hiệu nói: "Hai người lên giường nằm, để tôi."
Thẩm Cơ Uy không rõ Du Nguyệt Tuý định làm gì, nhưng trong trường hợp này cậu cũng chẳng đủ thời gian hỏi đông hỏi tây, nên đã mơ mơ hồ hồ kéo Dung Bạch thực hiện theo.
Du Nguyệt Tuý bước đến phía cửa đưa mắt nhìn xuyên qua lỗ tròn, tích tắc chẳng chút ngần ngại đem quần áo của bản thân trút xuống toàn bộ, song cũng không quên kéo chiếc khăn tắm được treo ở bên cạnh để che khuất đi phần hạ bộ phía dưới, cúi đầu mút một bên vai tạo thành dấu vết hoan ái mờ nhạt, cuối cùng mới nâng tay mở cửa: "Có chuyện gì?"
Người đứng ở bên ngoài có lẽ không ngờ đến tình trạng này, thu vào đáy mắt dáng vẻ nóng bỏng của Du Nguyệt Tuý mà lộ vẻ sửng sốt, giọng điệu hoảng sợ: "Du Nguyệt Tuý, cậu..."
"Tôi làm sao?" Khoé mắt diễm lệ khẽ xếch lên, Du Nguyệt Tuý day cổ họng thanh thanh.
"Tôi nhận lệnh của ông chủ Đằng đến đây kiểm tra phòng." Sau một hồi kinh ngạc qua đi, gã đàn ông trực tiếp nói thẳng ra mục đích của mình, "Còn về phần cậu, dám có một chân với khách hàng, tối nay tốt nhất nên tự lo cho thân mình đi."
Nói xong, gã đàn ông lập tức tiến tới muốn đẩy Du Nguyệt Tuý đang cản đường ra, nào ngờ cánh tay của Du Nguyệt Tuý lại lần nữa cứng rắn đặt lên ngưỡng cửa, thẳng thừng ngăn cách gã ở ngoài: "Bên trong có chút bừa bộn, đợi tôi tí được không?"
Âm cuối được Du Nguyệt Tuý đè thấp có thể gọi là nhỏ nhẹ, dáng vẻ nũng nịu này của y trước giờ chưa từng có ngoại lệ nào đủ nghị lực chống đỡ nổi, huống hồ ngón tay trắng nõn kia còn đang câu dẫn vuốt dọc theo hàng cúc áo, len lỏi chạm vào bờ ngực săn chắc phía trong: "Nhé? Năm phút thôi, anh tuỳ tiện xông vào lúc này khách hàng của tôi sẽ giận dữ mất, uổng công tôi phục vụ cả buổi trời."
Phải biết, con hồ ly tinh lẳng lơ này đã bao giờ thèm cho ai sắc mặt tốt, gã đàn ông cảm thấy nửa thân dưới bắt đầu nóng lên rõ rệt.
Biểu tình của gã lưỡng lự chốc lát, song nội tâm đấu tranh không quá lâu khoé môi đã chậm rãi nhoẻn lên, sáp lại gần: "Vậy cậu muốn báo đáp tôi thế nào?"
Du Nguyệt Tuý lặng lẽ đè nén cơn ghê tởm sắp sửa bộc phát, trong lòng hận không thể bẻ gãy cái tay đang táy máy trên mông mình xuống, vẻ mặt ngược lại vẫn giữ nguyên nét mềm mại như cũ: "Tối nay gặp ông chủ Đằng xong tôi sẽ đến tìm anh, được không?"
Nói đến danh xưng ông chủ Đằng, Du Nguyệt Tuý cảm nhận rõ ràng bàn tay đặt ở chỗ đệm thịt của y như có phản xạ mà rụt rè thu lại. Y âm thầm cười lạnh, giả nai tặng cho gã đàn ông một nụ hôn gió, sau đó mặt mũi sa sầm đóng sập cửa lại, mắng chửi: "Thằng gay chết tiệt."
Thẩm Cơ Uy nghe thấy tiếng động bèn lồm cồm ngồi dậy: "Sao rồi?"
"Không có gì, chắc là Đằng Lạp Nhiễm muốn tìm tôi."
"Cậu cứ như vậy đi gặp anh ta, không sao chứ?" Vừa mới nghe Dung Bạch phổ cập thông tin cách đây không lâu, Thẩm Cơ Uy ít nhiều cũng lo lắng cho an toàn
của Du Nguyệt Tuý.
"Không sao, bất quá bị chịch nhiều thêm vài lần thôi."
Thẩm Cơ Uy: "..."
Dung Bạch: "..."
Trông thấy dáng vẻ ngơ ngác của hai thanh niên chưa trải sự đời, Du Nguyệt Tuý nhướng mày, khéo léo không nói nhiều thêm về chủ đề nhạy cảm đó nữa, sợ làm hư trẻ nhỏ: "Tôi đi gặp anh ta, hai người đợi xong việc thì nhanh chóng rời khỏi đi."
Thẩm Cơ Uy gật đầu, đại não cứ quẩn quanh mấy chữ bị chịch nhiều thêm vài lần, vẫn không yên tâm hỏi lại lần nữa: "Thật sự không sao chứ...?"
Du Nguyệt Tuý thoải mái mặc quần áo vừa mới cởi, trên mặt không có chỗ nào là ngượng ngùng, nghe Thẩm Cơ Uy lảm nhảm cũng chỉ buồn cười trêu trọc: "Muốn đi theo nhìn thử không? Trông bộ dạng của cậu có tố chất lắm. Nếu muốn học hỏi Đằng Lạp Nhiễm làm top, tôi sẵn sàng tạo điều kiện."
"Đừng nói bậy." Dung Bạch bên cạnh nghe không nổi nữa, thiếu điều muốn nhón chân bịt tai Thẩm Cơ Uy lại, "Cơ Uy không phải gay, không cần học hỏi."
Du Nguyệt Tuý nhún vai: "Tôi cũng đâu phải gay."
Lời này khiến Dung Bạch cạn lời.
Cậu thực sự rất muốn hỏi, vậy đối với cậu thế nào mới là gay? Nhưng cuối cùng Dung Bạch vẫn nhịn xuống, bởi vì hai nên chưa thân thiết lắm, hơn nữa cậu cũng không muốn dính dáng nhiều với đối tượng làm việc trong darkweb thâm sâu khó lường mới gặp lần đầu, cái nào không cần thiết thì nên cho qua.
Thẩm Cơ Uy bị Dung Bạch kéo tay, trơ mắt nhìn Du Nguyệt Tuý lắc lư mở cửa.
Gã đàn ông đứng chờ sẵn lách người vào phòng.
Sau khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, hai mắt của gã ta trừng muốn nứt ra: "Cậu chơi 3P?!"
Thẩm Cơ Uy rất có tố chất của một diễn viên hờ chuyên nghiệp, kéo vạt áo đứng tựa vào ghế sô pha, liếc mắt đưa tình về hướng Du Nguyệt Tuý: "Anh vẫn còn chưa tận hứng đâu, lần sau lại tiếp tục nhé cục cưng?"
"Được, có nhu cầu cứ gọi cho em." Du Nguyệt Tuý phụ hoạ.
Suốt quãng đường đi đến phòng làm việc ở tầng cao nhất, lòng bàn tay thanh niên liên tục vả mồ hôi, không nhịn được quay sang hỏi Du Nguyệt Tuý trước sau luôn bình tĩnh đi kế bên: "Cậu không sợ à?"
Du Nguyệt Tuý lười phản ứng gã, mắt cũng chả buồn chớp: "Anh lo cái gì? Sợ tôi bị ông chủ chịch chết sẽ thiếu phần anh à?"
"..."
Bị nói trúng tim đen, gã thanh niên cứng họng.
Du Nguyệt Tuý đi giày trong bụng loại đực rực chỉ toàn suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bỏ lại cho gã ta nụ cười giễu cợt rồi thản nhiên trở tay đẩy cửa bước vào.
Bên trong tối đen như mực, điểm sáng duy nhất chính là ngọn đèn ngủ treo tại đầu giường. Nhích xuống dưới một chút, lưu chuyển phản chiếu thân hình cao lớn của người đàn ông mặc suit đen ngồi phanh hai chân bên giường.
Nghĩ đến chuyện tiếp theo phải làm, Du Nguyệt Tuý ép xuống cảm xúc ghét bỏ mãnh liệt đang dâng lên trong lòng.
Điều chỉnh biểu tình, y lẽn bẽn đi đến ngồi lên đùi người đàn ông nọ, quen đường quen nẻo choàng tay qua cổ hắn: "Ông chủ, đợi em có lâu không?"
"Cậu đi làm bậy với người khác bao lâu, tôi ngồi đợi bấy lâu, cậu nghĩ xem?"
Người đàn ông giữ nguyên một tư thế không động đậy, thanh âm trầm thấp tựa rắn độc quấn lên đống dây leo gai góc trong màn đêm tối.
Du Nguyệt Tuý cắn lỗ tai hắn: "Đàn ông làm bậy với em chỉ có ông chủ ngài thôi."
Đây vốn là câu nói thật duy nhất của Du Nguyệt Tuý suốt nhiều năm qua, nhưng Đằng Lạp Nhiễm sẽ không bao giờ biết được.
"Vậy sao?" Hắn ghì siết cằm Du Nguyệt Tuý, buộc y nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó không chút lưu tình xé phăng áo sơ mi của y xuống, để lộ dấu hôn chói mắt trên bờ vai nõn nà trần trụi, "Mấy ngày nay tôi không hề chạm vào cậu, vậy dấu hôn này ở đâu? Tự cậu chơi ra à?"
Du Nguyệt Tuý thầm nghĩ, đoán đúng rồi.
Y không đáp lời hắn, chỉ nhẹ nhàng cọ xát mông mình vào đũng quần, đùa giỡn nó tới phồng lên, nỉ non nói: "Nhớ ngài đó."
Lời ngon tiếng ngọt không thể khiến tâm trạng Đằng Lạp Nhiễm bớt âm u được phần nào, hạ bộ đã dựng đứng chọt vào mông của yêu tinh lẳng lơ trên người, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Nhớ tôi nên tìm đàn ông khác?"
"Vậy ngài thì sao?" Du Nguyệt Tuý vuốt ve cặp lông mày kiếm sắc sảo mà bản thân vô cùng yêu thích, "Lúc ở bên cạnh vợ mình, ngài có nhớ em không?"
Thừa biết câu trả lời của Du Nguyệt Tuý là đang lảng tránh vấn đề, song Đằng Lạp Nhiễm vẫn bị kích thích, gằn giọng tung lời ác độc: "Cậu với tôi giống nhau sao?"
"Cậu là điếm, chỉ đáng bị đàn ông chơi. Tôi vui vẻ ở bên vợ mình, tại sao phải nhớ cậu?"
Lời chưa kịp vơi, Đằng Lạp Nhiễm đã ấn hông Du Nguyệt Tuý sau đó nảy mạnh lên trên, khoái cảm đến quá bất ngờ khiến Du Nguyệt Tuý la lớn thành tiếng, vội vàng ôm chặt lấy cổ người đàn ông.
"Đúng vậy, em là điếm, sinh ra vốn là để đàn ông chơi." Du Nguyệt Tuý nói, "Vậy em đang thực hiện đúng nghĩa vụ của mình, ngài tức giận cái gì?"
Đằng Lạp Nhiễm nghiến răng xoa nắn cặp mông căng tròn của Du Nguyệt Tuý, tát lên đó một cái rõ vang: "Nghĩa vụ của cậu là phục vụ tôi, không phải người khác."
Ẩn giấu trong lớp màn u tối, con ngươi Du Nguyệt Tuý hằn lên sát khí.
Người khác không biết, cuộc đời y căm hận nhất chính là dây dưa với đám đàn ông gay gẫm thối nát, thế nhưng vì tính chất công việc đặc thù, lúc nào lên lẳng lơ thì y vẫn lẳng lơ, lúc nào nên phóng đãng thì y vẫn phóng đãng. Nhưng với trạng thái không tình nguyện, y sẽ giở trò miệng mồm thiếu đánh, quyết không để Đằng Lạp Nhiễm được thoải mái cả tâm trí lẫn thân thể.
Muốn nghe y nói lời tử tế ư?
Có mà đợi ngày hắn thua cuộc quỳ rạp dưới chân y, biết đâu y vui vẻ sẽ bố thí cho mấy câu giả vờ giả vịt.
"Đàn ông chơi em nhiều lắm, nhưng không ai giỏi bằng ngài cả, hai người khi nãy của vậy..." Y ghé vào tai Đằng Lạp Nhiễm rồi thì thầm, cảm nhận lực đạo khủng khiếp ở nửa thân dưới, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ bị bóp nát, Du Nguyệt Tuý tuôn lời mời gọi, "Phía dưới đã được hai vị khách trước mở rộng rồi, ngài muốn tới luôn không?"
Tiếng nói chỉ vừa thoát khỏi thanh quản, Du Nguyệt Tuý đã bị Đằng Lạp Nhiễm không báo trước một cước đáp thẳng xuống giường.
Xương hông yếu ớt đập mạnh xuống nền gạch truyền đến cơn nhứt nhói, nhưng Du Nguyệt Tuý ngựa quen đường cũ lại chẳng hề hấn gì, còn nhếch mép. Chọc giận người đàn ông này trên giường vốn là sở trường của y, bị ăn đau một chút cũng không sao, đạt được mục đích là y hài lòng rồi.
Không để cho Đằng Lạp Nhiễm đủ thì giờ thực hiện động tác bạo hành kế tiếp, Du Nguyệt Tuý đã thức thời bò đến giữa háng hắn, kéo khoá quần móc ra cự vật sưng tấy giật nảy, há miệng ngậm vào.
Gân xanh bên thái dương Đằng Lạp Nhiễm giật nhẹ, hắn nở nụ cười khinh rẻ nhưng không đẩy Du Nguyệt Tuý ra, ngược lại còn nắm tóc y, ấn đầu ép buộc y tăng nhanh động tác giống như trừng phạt, dương vật đâm chọt bậy bạ trong khoang miệng đau rát, Du Nguyệt Tuý tận tuỵ mút liếm mà khoé mắt đã ửng đỏ cả lên.
Đâm vào rút ra hơn cả trăm lần, thứ đồ căng phồng trong miệng mới có dấu hiệu cao trào, Du Nguyệt Tuý muốn nhả miệng ra, song Đằng Lạp Nhiễm lại không cho phép, ưỡn hông đâm thẳng vào cuống họng y rồi bắn toàn bộ dịch thể tanh nồng vào bên trong.
Du Nguyệt Tuý che cổ ho sặc sụa.
Vốn tưởng bản thân sắp sửa bị chịch đến chết đi sống lại, nào ngờ lúc này điện thoại vứt trên giường của Đằng Lạp Nhiễm bất ngờ vang lên.
Du Nguyệt Tuý một bên thở gấp, một bên dỏng tai lắng nghe.
"Họ Ngô muốn tìm tôi? Có việc gì?"
"... Được, để cháu ông ta ở tầng dưới đợi đi, lát nữa tôi xuống. Còn nữa, kêu Hạ Quỳnh tới gặp tôi."
Hạ Quỳnh?
Một trong những đàn em được Đằng Lạp Nhiễm tin tưởng nhất, chỉ toàn được giao cho những công việc quan trọng, tại sao tự dưng lại gọi hắn ta đột xuất như vậy?
Họ Ngô...
Du Nguyệt Tuý vô thức lầm bầm, trong lòng bỗng lộp bộp vài tiếng.
Y sẽ không xui xẻo đến mức đó đấy chứ?
Trước khi giao dịch Thẩm Cơ Uy có đề cập sơ qua về thông tin của vợ chồng mục tiêu, Du Nguyệt Tuý vẫn nhớ được mài mại, cũng biết xuất thân của bọn họ khá khó nhằn. Song con người y xưa nay không phải loại thấy khó mà lui, càng là biển lửa y càng thích đâm đầu vào, tuy nhiên đa phần đơn hàng nào cũng thành công, số đen đến mức này là lần đầu tiên gặp phải.
Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ, khung cằm vẫn còn ê ẩm bị mũi chân của người đàn ông nâng lên: "Khách hàng hôm nay cậu phục vụ ở phòng nào?"
Bàn tay đặt bên người hơi siết lại, miệng Du Nguyệt Tuý còn dính chút màu đục trắng, hiểu rõ giấu cũng bằng không nên chẳng do dự ăn ngay nói thật: "Phòng 1302, một nam một nữ, gọi hai ly Margarita."
"Hôm nay cậu lên được với cả đàn bà à?" Ngón chân lành lạnh của người đàn ông trượt dọc dừng ngay yết hầu y, "... Chỉ bấy nhiêu?"
Du Nguyệt Tuý nghe câu trên thì tối sầm mặt.
Lên được với đàn bà?
Ông nội mày vốn chỉ lên được với đàn bà đấy có biết không?
"Còn... Còn có phòng 1303, em phục hai vị khách ở đó."
"Hai người?" Đột nhiên bên cổ truyền đến một cơn đau đớn, cú đạp thứ hai của Đằng Lạp Nhiễm khiến Du Nguyệt Tuý có ảo giác bản thân suýt tí đã đầu lìa khỏi cổ.
Y không dám chọc giận hắn nữa, xoa dịu nói: "Em nói đùa đó, hai người đều là bot, là em làm họ."
Nếu để Thẩm Cơ Uy và Dung Bạch nghe được lời nói dối trắng trợn này, hai người không đấm phù mỏ Du Nguyệt Tuý mới là chuyện lạ.
Du Nguyệt Tuý không biết những lời đó của mình có tác dụng hay không, nhưng ít ra Đằng Lạp Nhiễm đã không còn nổi điên nhào tới đạp y nữa. Hắn cúi đầu nhét thứ đồ chơi còn hơi cương cứng của mình vào quần, kéo khoá theo trình tự, chỉnh chu lại quần áo cho cẩn thận rồi từ trên cao nhìn xuống Du Nguyệt Tuý: "Ở yên trong phòng đợi tôi về."
"Dạ." Sợ đêm nay bản thân lành ít dữ nhiều, Du Nguyệt Tuý tỏ ra rất ngoan.
Thái độ của y khiến Đằng Lạp Nhiễm hết sức hài lòng, hắn tựa như ban phát khom người hôn nhẹ lên má Du Nguyệt Tuý: "Xong việc sẽ đút em ăn no."
Du Nguyệt Tuý hôn trả lại hắn một cái, bình tĩnh dối lòng: "Em đợi ngài."
Dõi mắt nhìn bóng lưng của Đằng Lạp Nhiễm biến mất sau góc khuất, sắc thái ôn hoà trên khuôn mặt Du Nguyệt Tuý tích tắc chẳng còn tăm hơi. Y thẳng người đứng dậy, xem nhẹ vết thương ở cần cổ, lách camera men theo lối cũ đi đến gõ cửa phòng 1303.
Giang Tử Đằng cùng tình nhân rốt cuộc đã chấm dứt cuộc làm tình dài đằng đẵng bằng một tư thế truyền thống, Thẩm Cơ Uy không có hứng thú xem bọn họ mặc quần áo nên đã tranh thủ thu dọn tàn cục chỗ mình, xâm nhập vào hệ thống cắt ngang đường truyền video của Ngô Ngân Châu, nhét đồ nghề lại vào ba lô chuẩn bị dẫn Dung Bạch tẩu thoát.
"Cậu học thiết kế mà, rành rọt mấy vụ kỹ thuật này từ bao giờ thế?" Dung Bạch thắc mắc.
"Batender dạy đấy." Thẩm Cơ Uy đeo khẩu trang đáp, "Giao dịch này tôi tốn rất nhiều tiền, không thể bị tiêu hao uổng phí được."
Dung Bạch chỉ biết bất lực nhìn bạn mình làm chuyện khó hiểu, lời lẽ khuyên nhủ cũng chẳng phí hoài nói ra. Cậu thật sự hi vọng hai người có thể trở lại những ngày tháng học hành làm việc yên bình lúc trước, Thẩm Cơ Uy chỉ giữ một tâm nguyện là nổ lực chạm đến khát khao cháy bỏng, sẽ không phải vì ai mà bôn ba nặng đầu như lúc này.
Dung Bạch có rất nhiều lời cất giấu trong lòng, nhưng cậu đều dùng hành động thay cho lời nói để kề vai sát cánh với Thẩm Cơ Uy, cho dù là hoàn cảnh nào đi chăng nữa.
Thẩm Cơ Uy trước giờ luôn là vậy, bản tính lương thiện thích đối xử tốt với người khác. Chính vì cậu ấy hết lòng hết dạ, cho nên khi bị phản bội cú nào cũng đau đến tận xương.
Dung Bạch không muốn quá khứ ấy lặp lại thêm lần nào nữa.
"Xong vụ này làm ơn cậu rửa tay gác kiếm cho tôi nhờ." Cậu nhớ tới mấy lời bậy bạ mà Dung Nguyệt Tuý nói, bỗng hơi bực mình, "Còn có mấy câu khi nãy batender nói, cậu mau chóng quên đi."
"Câu gì?" Thẩm Cơ Uy đang cúi đầu kéo khoá ba lô, ù ù cạc cạc hỏi.
Thôi vậy, không nhớ thì thôi.
Dung Bạch chẳng nói chẳng rằng bước ra mở cửa cho Dung Nguyệt Tuý.
"Làm gì lâu thế?"
"Quên, tôi tưởng ai đến chào hàng."
Du Nguyệt Tuý: "..."
Chào hàng con mẹ cậu.
"Hai người mau đi đi, chính thất tìm đến tận nơi rồi."
Thẩm Cơ Uy sửng sốt: "Có phải cậu làm sai sót bước nào không? Sao mà chị ta tìm đến tận đây được thế?"
Du Nguyệt Tuý híp mắt: "Lạp Thương vốn chả phải nơi bí mật gì, bị người ta nhận ra không phải chuyện lạ."
Dung Bạch: "Vậy chị ta giờ đang ở đâu?"
Du Nguyệt Tuý: "Hẳn là dưới sảnh, Đằng Lạp Nhiễm đi gặp người rồi, còn gọi cả cánh tay phải đến xử lí, chuyến này có vẻ khá căng thẳng."
Dung Bạch co rút khoé miệng.
Nhìn mặt cậu có chỗ nào là căng thẳng hả?
Cậu lo lắng hỏi Thẩm Cơ Uy: "Tiểu Uy, về cô tình nhân của Giang Tử Đằng cậu tính thế nào? Lỡ như để cô ta lọt vào tay Ngô Ngân Châu, e rằng chúng ta sẽ trở thành nguyên nhân gián tiếp gây án mạng mất."
"Tôi có cách cúp điện toàn bộ khu này, hai người tìm cớ gõ cửa phòng bọn họ đi." Dung Nguyệt Tuý thong dong dựa vào cửa, "Tôi chỉ giúp đến đây thôi, ra khỏi căn phòng này chúng ta là người xa lạ."
Thẩm Cơ Uy tất nhiên hiểu đạo lý này: "Cảm ơn cậu."
"Không cần khách sáo, tiền cậu cho tôi rất nhiều." Dung Nguyệt Tuý xoa nhẹ cổ, "Bấm thang máy xuống tầng hãy tự mặc định bản thân là hội viên ở đây, cư xử bình thường là được rồi."
Y vừa nói vừa bước tới gần Thẩm Cơ Uy, mặt không cảm xúc cởi khẩu trang cậu xuống.
"Càng giấu càng lộ sơ hở, đi nhanh đi." Du Nguyệt Tuý đẩy vai cậu, "Còn nữa, trở về không cần lo lắng, tôi cam đoan sẽ không ai tra ra được ID máy của cậu."
Số mạng có thể xui rủi, nhưng đối với kỹ thuật máy móc của mình, Du Nguyệt Tuý tuyệt đối nắm chắc mười phần.
Thẩm Cơ Uy gật đầu nói tạm biệt với y.
...
Du Nguyệt Tuý làm việc rất năng suất, Thẩm Cơ Uy đứng trong góc khuất hành lang đợi tầm ba phút thì đen đuốc xung quanh đã đồng loạt tắt ngúm. Chiếu theo lẽ thường thì Giang Tử Đằng và tình nhân của gã ta sẽ không lưu lại trong căn phòng bị mất điện quá lâu làm gì, Thẩm Cơ Uy chỉ chờ lợi dụng bóng tối thông báo trước cho cô tình nhân xui xẻo một tiếng thôi, còn quyết định thế nào không phải chuyện của cậu.
Nói thật lòng thì ông trời sẽ không triệt đường sống của bất kì ai, hôm nay Thẩm Cơ Uy đã chịu bảy phần số đen rồi nhưng ít ra còn vớt vát được ba phần đỏ. Tiếng mở cửa của phòng 1302 vừa vang lên không lâu, tiếng gõ cửa ở phòng 1303 đã bắt đầu trở nên dồn tập có tần suất.
Người của Đằng Lạp Nhiễm điều tra tới rồi.
Toàn khu lầu cúp điện khiến rất nhiều hội viên bất mãn vì bị cắt ngang công việc, có không ít người bật đèn pin điện thoại ra khỏi phòng để tìm hiểu nguyên nhân. Đó là lợi thế để Thẩm Cơ Uy có thể trốn tránh lâu một chút, nhưng đồng thời cũng là trở ngại bởi vì cậu chẳng thể nào phân biệt nổi đâu là ánh đèn của Giang Tử Đằng, đừng nói chi đến việc tóm trúng tình nhân của gã ta.
"Bà cha nó, tự nhiên lại bị cúp điện cúp nước, cả người nhớp nháp còn chưa kịp tẩy, câu lạc bộ lớn mà làm ăn thế này, sau này bà đây đéo ghé nữa đâu." Hướng đứng của Thẩm Cơ Uy và Dung Bạch rất gần với nhà vệ sinh dùng chung, bên trong có dự trữ nước nên nãy giờ cũng có lác đác vài người ra vào. Không gian yên ắng làm cho giọng nữ nóng nảy bên trong khuếch đại, "Giang Tử Đằng chết tiệt, làm cho sướng cái thân, tắm cũng không chừa cho bà miếng nước nào."
Lỗ tai Thẩm Cơ Uy giật nhẹ, cùng Dung Bạch bốn mắt nhìn nhau.
Hai người còn chưa bắt kịp tia mừng rỡ trong mắt đối phương, thì bất ngờ vị trí đứng của cả hai đã bị một chiếc đèn pin Imalent MS18 với công suất gần 100000 LM chói rực chiếu thẳng vào, Thẩm Cơ Uy theo bản năng nheo mắt rồi lấy tay che mắt Dung Bạch lại.
"Hai người lén lút núp ở đây làm gì?" Ba gã đàn ông cao lớn mặc đồ đen xuất hiện trước mặt bọn họ, cơ thể như hoàn toàn hoà một thể với bóng đêm, bao trùm nghiền ép hai linh hồn đang co rúm chỉ còn lại một nắm xương. Một người trong số đó nói, "Làm phiền xuất trình thẻ hội viên."
Đầu óc Thẩm Cơ Uy chuyển động.
Lấy được thẻ hội viện, bọn chúng sẽ tra ra được hôm nay cậu ở phòng nào, cậu thậm chí còn giở trò với camera, bị tóm là không còn đường biện hộ luôn.
Vốn dĩ Thẩm Cơ Uy định quang minh chính đại làm một hội viên cơ, song với tư thế lấp ló rình mò bị bắt gặp này, cậu bắt buộc phải đổi cách giải thích.
Tuy rằng không biết Ngô Ngân Châu đến để đánh ghen hay là tìm luôn tên đầu sỏ là cậu, nhưng Thẩm Cơ Uy không thể không phòng bị.
"Chúng em... Chúng em chỉ là nhân viên làm sửa ống nước đang bị lạc đường thôi, không có thẻ hội viên đâu ạ." Thẩm Cơ Uy dè dặt trả lời.
Tên áo đen số 1: "Trong ba lô đó chứa cái gì, lấy ra xem."
Thần kinh Thẩm Cơ Uy căng thẳng: "Dụng cụ, rất nặng, mỗi lần lấy ra xếp vào vô cùng tốn thời gian, mấy anh có thể theo em đến chỗ chỗ chứa đường ống nước rồi kiểm tra một thể được không?"
Tên số đen số 2: "Đừng nhiều lời, chúng tôi không có thời gian."
Nói đoạn, gã vươn tay muốn giật ba lô trên vai Thẩm Cơ Uy xuống.
Bỗng nhiên, rầm một tiếng.
Trái tim Thẩm Cơ Uy vọt lên tận cổ họng khi nghe thấy tiếng la thét của Ngô Ngân Châu.
"Giang Tử Đằng, anh vậy mà dám cắm sừng tôi! Ở đâu? Con hồ ly tinh kia ở đâu?!"
"Vợ yêu, em bình tĩnh một chút, ở đây làm gì có ai? Anh đến để bàn công việc mà, em nghe ai đồn bậy bạ thế hả?"
"Bàn công việc? Vậy anh xem đây là cái gì?" Ngô Ngân Châu rút điện thoại ném thẳng vào mặt Giang Tử Đằng, "Tốt nhất anh nên lôi con hồ ly tinh đó ra đây, tôi và anh về nhà giải quyết."
Động tĩnh gây ra quá lớn, ba người kia tạm dừng hành động lôi kéo Thẩm Cơ Uy, ra tay cản lại những ánh mắt soi mói xung quanh, khung ảnh trang trí mà Ngô Ngân Châu ném ra nhém tí đã đập vỡ đầu Giang Tử Đằng, cũng may là gã ta nhanh mắt né kịp.
Thẩm Cơ Uy tranh thủ khều Dung Bạch được mình che chở sau lưng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch, vào WC dẫn tình nhân của Giang Tử Đằng xuống bãi đỗ xe đợi tôi đi."
Dung Bạch nhảy dựng lên: "Cậu điên rồi à? Sao tôi có thể bỏ cậu lại?"
"Đừng lo cho tôi, không đi nhanh là không còn kịp đâu. Cả hai chúng ta cùng chuồn đi không có khả năng, bọn họ chắc chắn sẽ phong toả các lối ra, đến lúc đó tôi và cậu bảo đảm phải chết chùm, tôi phải ở lại giữ chân bọn họ." Thẩm Cơ Uy tận lực nài nỉ, "Tôi hứa với cậu sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì hết, coi như là cứu một mạng người, được không Tiểu Bạch?"
Dung Bạch cắn răng không đáp.
Thẩm Cơ Uy trấn an nhìn cậu, đẩy nhẹ: "Đi đi, dẫn cô ta rời khỏi đây."
Không còn cách nào khác, Dung Bạch nhân lúc ba người kia không chú ý, tím tái mặt mày lẻn vào nhà vệ sinh.
Thẩm Cơ Uy thở phào một hơi, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi tiếp tục theo dõi tình hình bên Ngô Ngân Châu.
Tên áo đen số 3 quay đầu lại nhìn cậu, Thẩm Cơ Uy mỉm cười với hắn ta rồi yên hơi lặng tiếng ngoái đầu coi thử Dung Bạch đã rời đi chưa.
Cũng may là cậu không bỏ chạy theo Dung Bạch.
Giang Tử Đằng sống chết không chịu thừa nhận người trong video là mình, bảo chỉ là quần áo trùng nhau mà thôi, Ngô Ngân Châu không thấy tận mắt mà vu oan đổ tội cho gã ta, là cô ta không tin tưởng tình yêu của gã ta dành cho mình.
Ngô Ngân Châu tức đến răng môi trắng bệch, ôm tim thở dốc liên tục: "Được, anh muốn bao che cho nó đúng không? Hôm nay tôi sẽ cho hai người chôn cùng một huyệt!"
Giằng co đã đến mức cao trào, Ngô Ngân Châu rút súng của người đàn ông bên cạnh nhắm vào Giang Tử Đằng.
Tên áo đen số 3 vỗ vai tên áo đen số 2, ý bảo hắn ta nhanh chóng lên ngăn Ngô Ngân Châu, không thể để án mạng đổ máu ở chỗ làm việc của bọn họ được, nhất là mạng người còn liên quan đến mâu thuẫn gia đình hào môn.
Thẩm Cơ Uy đảo tròng mắt liên tục, cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hoà tới rồi, lập tức rón rén lùi từng bước về sau.
Ngay khi cậu cho rằng bản thân sắp sửa thoát được rồi, lưng cũng đã quay hẳn về bãi chiến trường ầm ĩ bên kia, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh cảnh cáo: "Đứng lại!"
Ngũ quan Thẩm Cơ Uy biến hoá thành méo xệch, có thằng ngu mới đứng!
Vừa nghĩ xong, cậu tức khắc co giò bỏ chạy.
Câu lạc bộ Lạp Thương cực kỳ rộng lớn, đường lối thì nhiều ngã rẽ hành lang, Thẩm Cơ Uy chẳng rõ là bản thân đã chạy bao lâu, đã luồn lách qua mấy cái hành lang cùng cầu thang rồi. Chỉ biết hai cái đầu gối nâng lên hạ xuống đã gần như tê liệt, thái dương túa ra từng dãi mồ hôi tựa hồ hạt châu chạy dọc xuống cổ, mà hai tên áo đen ở đằng sau vẫn một mực bám riết cậu không tha, tính toán khoảng non nửa năm phút nữa thôi, Thẩm Cơ Uy đang lâm vào trạng thái kiệt sức chắc chắn sẽ bị tóm được.
Tiểu Bạch, tha lỗi cho tôi nếu không giữ đúng lời hứa.
Ở phía trước là chiếc hành lang cuối cùng tại cái mê cung dài đằng đẵng này, Thẩm Cơ Uy mang theo tâm trạng tự huỷ quẹo thẳng về bên đó, cũng chẳng buồn quan tâm hai tên kia đã đuổi đến đâu rồi.
Trong khoảnh khắc cậu trông thấy bức tường đen dày lấp ló xa xa, một luồn sáng bỗng dưng soi rọi trúng đỉnh đầu, tưởng chừng như đã thắp sáng cuộc đời bế tắc của Thẩm Cơ Uy.
Hai bên dãy toàn đều là những căn phòng đóng chặt, chính giữa có một cánh cửa vừa hé ra.
Thẩm Cơ Uy hầu như không thèm cân nhắc xem đó có phải là phòng ngủ của tổng thống nước Q hay không, đã phóng nhanh như tên lửa lao thẳng vào phòng, trở tay đóng sập cửa lại, gấp gáp đến nỗi đèn treo tường thiếu điều muốn rung rinh.
Nhịp tim còn chưa đủ thời gian ổn định lại, Thẩm Cơ Uy đã đau thương phát hiện ra mình đang nằm đè lên một cơ thể cứng rắn, mùi hương Le Nuit de lHomme nồng mùi bạch đậu khấu (*) quá đỗi xa lạ lấn át toàn bộ hơi thở, lồng ngực cậu lần đầu tiên nổ nhanh như trống đánh.
Xương cốt Thẩm Cơ Uy tan ra như bùn nhão, mơ màng gục đầu xuống vị trí thoải mái thoi thóp từng hơi.
(*): Này hiệu nước hoa nha, mọi người có thể lên mạng tìm hiểu.