Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*
- Làm sao bây giờ?
Nhựt Thư cũng không biết phải làm sao, nhóm người đứng chặn cửa trước mắt không phải dạng dễ chọc, trong số đó không thiếu vài người có súng tự chế, lạnh mặt nhìn chằm chằm người mới tới. Nếu nhóm họ muốn ỷ lại có dị năng mà xông tới thì chắc chắn không có kết cục gì tốt.
- Không gian của Phạm Băng còn nhiều mà, vậy tụi mình đâu cần liều mạng cậy mạnh vào giành!
Cũng có người bĩa môi.
Phạm Băng cáu giận, nhưng vẫn cười nhạo nói: "Ủa, mấy ngày nay phụng sự đám người kia chưa đủ no đúng không?" Đồ của cô, không thể nào cứ mang ra chăm cho đám người kia mãi được. Nhất định phải vào tiệm tạp hóa kia giành lấy vật tư cho bằng được.
Người vừa bĩa môi im lại.
- Lần này ai ra sức thì là của người đó!
Thiện Thuật lạnh nhạt tuyên bố với đám người mới gia nhập mấy nay. Họ nhìn nhau bối rối, cũng có người xoa xoa tay muốn thử vận, chen lấn lên đám người đứng trước cửa tiệm rộng lớn.
Nhựt Thư quay lại lấy gì đó, sau đó nói nhỏ với nhóm bạn.
Lát sau, Như Ý đeo kính đi tới chỗ của một cô gái đội mũ màu đỏ đang khoanh tay đứng, kín đáo đưa cho cô ấy hai bịch sữa tươi, nhỏ giọng hỏi:
- Bạn gì ơi. Tôi thấy mọi người tụ tập đông như vậy không chỉ là định vào lấy vật tư đâu phải không?
Cô gái kia hứng thú nhận lấy hai bịch sữa, nói: "Nghe nói quân đội nhân dân sẽ đi qua con đường này, nên mọi người mới tập trung đông như vậy!"
- Vậy zombie quanh nơi này là?
"Đúng vậy, là chúng tôi hợp lực xử lý! Những người tới sau không có xuất lực, cho nên không được hoan nghênh lắm!" Tất nhiên, nếu có thể vây gϊếŧ đám xác sống trong cánh cửa kia thì không ai nói gì được.
Như Ý cảm ơn một tiếng rồi quay lại nói với nhóm bạn.
"Vậy thì chúng ta..." dọn dẹp đám xác sống trong cửa hàng?
Thiện Thuật lắc đầu: "Không thể, số lượng zombie trong đó quá đông!"
Đội bên nhóm họ dù hơn ba mươi người nhưng cũng chỉ có nhóm người trẻ tuổi bọn họ mới có dị năng: " Hơn nữa, mấy ngày nay chúng ta thật sự tiêu tốn năng lượng quá nhiều, chỉ có nhóm học sinh sinh viên chúng ta thì không làm gì được!"
Đám đông trước cửa kia cũng có một số người tỏa ra khí thế khác thường, chứng tỏ họ cũng không phải là vô năng, chắc chắn có người mang dị năng mạnh mẽ hơn. Nhưng ngay cả bên đó đông gấp ba lần, mà vẫn chưa có ai dám xông vào đám xác sống trong cửa kia.
Hiếu Đạo chen từ đám đông trở về, nghiêm trọng nói: "Zombie trong cửa hàng thật sự nhiều. Tôi chỉ nhìn sơ qua là đã có hơn ba mươi con trong đó rồi!"
Nghe vậy, mọi người tái mặt, điều đầu tiên họ nghĩ chính là có con zombie biến dị nào trong đó hay không. Đoạn đường vừa rồi họ cũng chạm mặt hai con tang thi biến dị sơ cấp, tương đương với con tang thi biến dị hỏa hệ mà Lam Anh gặp phải. Vì lần đầu giáp mặt và khiếp hoảng ( tang thi cũng có dị năng?) nên nhóm bọn họ lần nữa thật sâu bị ám ảnh!
Phạm Băng đứng ở vị trí tốt quan sát.
Cửa hàng này thật sự rất hấp dẫn người, chỉ nhìn thấy những kệ hàng dựng ở phía sau đầy thực phẩm, ai cũng không thể nhịn thèm muốn được. Ai kêu họ sắp đói chết đây!
"Hay là chúng ta ở đây đợi quân đội nhân dân đến..." Từ Phong nhỏ giọng: "Sẵn tiện đục nước béo cò nếu đám người đó phá cửa!?"
Nghe vậy, mắt mọi người đều tỏa sáng.
___________
_____
Quả nhiên nửa giờ sau đã có mấy nhóm người chịu không nổi, la hét ầm ĩ đòi phá cửa, đều bị nhóm người lớn hơn chèn ép. Mắng to là tụi mày có thể gϊếŧ hết đám xác sống đó không, hay là phá cửa để xác sống tràn ra đây xé thịt người? Làm hại đến những nhóm người khác.
Có cãi nhau là có bất mãn, liền động tay động chân đánh nhau trước cửa, và liền có vài người ác ý nhân cơ hội đập phá cửa.
Nhóm Nhựt Thư và Thiện Thuật đứng xa nhìn thấy liền trắng mặt lùi lại.
Âm thanh chửi rủa, đánh nhau cùng âm vang đập cửa loảng xoảng, xác sống hưng phấn gào thét lớn.
Hà Từ Phong đổ mồ hôi lạnh, lẩm bẩm:
"Nhóm người này cũng thật điên cuồng!"
Ngược lại Phạm Băng rất vui mừng, cứ để họ phá cửa đi, lúc đó xác sống sẽ tràn ra tấn công đám người đó, vậy cô có thể chen chúc trà trộn vào thu vật tư rồi.
Mặc kệ ai ai nghĩ gì, cửa kính đã bị đập vỡ. Tang thi gầm gào điên loạn nhào tới xé xác nhóm người xông vào đầu tiên. Phút chốc, tiếng gào thét và tiếng cầu cứu thảm thiết vang lên liên tiếp.
"gRào"
"Rống!!"
"A!______"
"..."
Nhóm người trẻ tuổi phía sau liền hoảng hồn lùi lại, mấy xác sống xông tới mỹ vị trước mắt. Mùi máu tươi xộc vào tắt nghẽn mũi, họ mới phản ứng lại la thét tấn công zombie, có mấy người mang dị năng cũng gia nhập gϊếŧ chóc.
Trước cửa kính hoàn toàn bị máu tanh hôi vấy loạn, xác sống càng điên cuồng cắn xé con người, tiếng khóc lớn và kêu lên thảm thiết.
Nhóm người Nhựt Thư, Thiện Thuật, Phạm Băng đã bị cảnh tàn sát đẫm máu làm cho kinh sợ, chân tay mềm nhũn.
Đã có gϊếŧ qua tang thi nhưng có bao giờ chứng kiến quy mô chém gϊếŧ lớn như thế này.
Đám học sinh sinh viên đều bị dọa cho khiếp đảm, lắp bắp đỡ nhau lùi về đường lớn, tránh xa đám xác sống.
Giữa cảnh thảm sát đó, tiếng súng đùng_____ đoàng_____ vang lên liên tiếp từ đường quốc lộ. Nhóm người sống sót ngơ ngác mừng rỡ, không ít người nhịn không nổi liền rơi nước mắt.
Quân đội nhân dân tới!
_____Mạt thế,
mục tiêu lớn nhất là sống sót.
*
Năm dặm trở lại, nhóm Hoàn Lam Anh vừa tiến đến cầu V.Đình, phố xá và nhà cửa nơi đây san sát ven sông, cứ cách trăm bước là có nhà.
Có nhà thì sẽ có tang thi, trung bình một nhà ba người thì ít nhất sẽ còn một cái xác sống.
Đi dọc theo đường lộ DT1737b, thì có khoảng hơn một trăm hộ dân sinh sống, cộng thêm xác sống ở các quán đông người, quán ăn, quán nước, trạm viễn thông, toà ủy ban nhân dân xã,... Tính tệ nhất là xác sống đã được nhóm người nào đó quét ngang một lần, thì số xác sống còn lại theo con đường này ít nhất là vài chục đến hơn nửa trăm. Quá nhiều, đối với nhóm bốn người Lam Anh! May mắn, cách hơn ba trăm mét về tay trái là chợ V.Đình nằm ở gần con sông, một nhánh sông nhỏ, nên tỉ lệ gặp tang thi đàn không đáng nói NẾU họ nhanh chân rời đi.
Lam Anh nhẩm tính, nếu lấy mấy chiếc mô tô ngã ven đường đó, đổ xăng vào và chạy một mạch, tính tất cả trở ngại trên đường và xác sống chặn xe thì mất hơn ba mươi phút. Không quá khó khăn nếu họ không dừng lại tốn thời gian với mấy con tang thi chặn đường. Cái mà Lam Anh lo lắng chính là có tang thi biến dị xuất hiện, hoặc trên cầu có nhiều xe lớn cản đường.
Từ ngày hôm qua cô bắt đầu có cảm giác bị theo dõi. Rất khó chịu, rất bực tức và cả, lo sợ.
Nhưng cảm giác này hơi quen.
Kim Đỉnh đề nghị đi vòng, Trung liền lắc đầu: "Không, con đường này chỉ có một cây cầu lớn mà thôi." Nếu đi đường vòng mà đi bộ, họ phải mất thêm nửa tháng mới có thể đến quốc lộ lớn nhất.
Bọn họ đang nấp ở một tiệm xăng đơn độc đầu phố, nghe âm thanh tang thi gầm gừ phía xa xa, vết máu đỏ sậm ở cửa đã sớm đông lại trên nền xi măng. Trong góc tỏa ra mùi hôi thối của chân tay bị cụt, xác của tang thi thì mọi người lấy mành trùm lại cho bớt thối, mảnh vụn thủy tinh đầy sàn, có cả mấy chiếc xe đã hỏng cùng mũ bảo hiểm nằm lăn lốc. Trạm xăng này cũng đã sớm bị người khác càn quét.
Ôm bé Ngọc Trâm giao cho hai người Ngân Đa và Kim Đỉnh, Trung đứng lên bước ra ngoài, Lam Anh cũng chủ động đi cùng anh ta dò xét con đường.
Năm mươi mét phía trước có hai hộ nhà dân. Ba cái xác sống du đãng đi qua đi lại, đi tới đi lui ở vị trí cũ, có là là xác sống còn lại của mấy hộ nhà dân đó.
Lam Anh cùng Trung tiếp cận, anh ta nói: "Đừng gây động tĩnh lớn, sẽ dẫn zombie từ xa tới!"
Mặc dù đã hiểu nhưng Lam Anh vẫn chấp nhận anh ta dặn dò, cô nói: "Hành động một mình nguy hiểm quá nhiều, sơ sẩy là sẽ mất mạng. Tôi hy vọng cùng mọi người lập thành đồng đội."
Trung sững ra một chút, rồi mỉm cười: - Vậy cũng tốt!
Nhưng, điều cô muốn là sẽ được sao? Trên đời làm gì có mấy chuyện tốt dễ dàng như vậy.
Song,
ngay đêm nay, biến cố muốn phát sinh.
.