Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Hạ Vi Lam
Chương 20 :
Giáo huấn bọn nhỏ xong, Thuần Vương rốt cục mới rảnh để ăn cơm tối. Ăn được một nửa, trong viện bỗng nhiên truyền đến giọng của nữ nhân, không bao lâu, tại cửa ra Tào công công vào bẩm báo nói: "Vương gia, Trắc phi cùng Lục di nương cầu kiến."
Thuần Vương tiếp tục ăn. Tào công công liền quay trở lại rồi đi, đối với Lục thị hai có người nói: "Vương gia đang dùng cơm, mời hai vị chờ một lát."
Diêu Trắc phi, Lục thị đều rất gấp, nhưng ai cũng không dám xông vào. Chờ đợi hai khắc đồng hồ, bên trong nhà chính rốt cục cũng truyền đến giọng miễn cưỡng của Thuần Vương: "Vào đi."
Diêu Trắc phi vui mừng, vô thức đưa tay lên đầu kiểm tra châu trâm đồ trang sức, thình lình bên cạnh nổi lên một trận gió, Diêu Trắc phi quay đầu nhìn lại, Lục thị đang xông ra ngoài, bước chân nhanh đến mức như đang chạy. Lo Lục thị cáo trạng trước, Diêu Trắc phi cũng không kịp sửa lại dung nhan, nhanh chóng thời gian đuổi theo. Thuần Vương ngồi ở vị trí chủ vị, hai con mắt híp lại dò xét hai nữ nhân.
Đêm hôm khuya khoắt, Diêu Trắc phi lại ăn mặc mười phần xinh đẹp, búi tóc đen nhánh ở giữa có cây trâm bảo thạch ,dưới ánh đèn lập loè tỏa sáng, trên môi son phấn cũng hiện ra dầu mỡ sáng bóng, bên cạnh, Lục thị mộc mạc đến nỗi cũng không bằng cả nha hoàn, một bộ váy áo bích sắc, trên đầu cũng dùng cây trâm Bạch Ngọc Hạnh Hoa, trừ cái đó ra không còn đồ trang sức gì khác nữa. Thuần Vương nhìn bờ môi của Lục thị, cái gì cũng không có bôi, trời sinh đỏ tươi, giống như anh đào. Thuần Vương đột nhiên ý thức được, từ lần trước sủng ái Lục thị, về sau hắn hơn nửa tháng đã không có chạm qua nàng.
"Qua làm cái gì?" Thuần Vương trầm mặt hỏi. Lục thị gấp gáp, nhìn chằm chằm hắn nói:
"Vương gia, Lão Tứ cùng A Đào không có phạm sai lầm, tại sao muốn phạt quỳ? Chẳng lẽ bị bắt nạt còn không thể hoàn thủ?"
Diêu Trắc phi không thích nghe, lập tức phản bác: "Lục di nương ngươi nói rõ ràng ra đi , cái gì gọi là bị bắt nạt? Lão Nhị kia là yêu quý tiểu muội mới tới, cháu gái ngươi nhát gan mới hiểu lầm, nàng ngã sấp xuống càng là ngoài ý muốn, Phù nhi từ nhỏ lương thiện, ngay cả bướm đều không đành lòng bắt, làm sao lại cố ý đẩy người được? Ngược lại tính tình Lão Tứ quá kém, giữa huynh đệ đùa giỡn một chút, hắn thế mà động thủ đánh người, trong mắt còn có huynh trưởng nữa không?"
Nàng ta múa may ba hoa, đem tất cả sai lầm đều đẩy đi sạch sẽ, Lục thị càng nghe càng nổi nóng, nhịn không được hứ nàng một cái: "Đẩy đến sạch sẽ như vậy, ngươi cho rằng vương gia là kẻ ngu sao?"
Thuần Vương thấy thế, kém chút bật cười, bưng trà uống, hai nữ nhân còn đang tranh chấp, Thuần Vương không muốn lãng phí thời gian nghe cái này, liền đem bát trà trên mặt bàn để xuống "Bành" một tiếng, Diêu Trắc phi giật mình, ngậm miệng trước. Lục thị ngắm sắc mặt âm trầm của Thuần Vương, cũng không nói chuyện. Thuần Vương lúc này mới nói:
" Các ngươi chạy tới lý luận, là không phục cách bản vương xử trí sao?"
Diêu Trắc phi mím môi, ngó ngó Lục thị, nàng cẩn thận không có lên tiếng. Lục thị nhẫn nhịn lại nghẹn, rốt cục vẫn là không có đình chỉ, cứng cổ nói: "Ta không phục, Lão Tứ và A Đào làm sai chỗ nào?"
Thuần Vương cười cười, không để ý tới Lục thị, mà là hỏi Diêu Trắc phi: "Ngươi có phục hay không?"
Diêu Trắc phi mới không để ý Lục thị ngốc như vậy, Lục thị không có sủng ái xem như chân trần, nàng trên chân có thể khỏe mạnh xuyên giày đâu. "Vương gia phạt đúng, kỳ thật ta tới là hướng Vương gia thỉnh tội, đều tại ta không có dạy hảo hài tử."
Diêu Trắc phi mềm mại, một đôi mắt tỉ mỉ nhìn qua Thuần Vương. Mặt Thuần Vương hòa hoãn chút, vuốt cằm nói: " Ngươi đã biết sai, vậy liền phạt ngươi chép « Nữ Giới » ba lần, sáng mai giao cho Vương phi."
Diêu Trắc phi nhất thời sững sờ. Thuần Vương hướng nàng khoát khoát tay: "Ngươi về trước đi."
Nói xong, Thuần Vương lần nữa giận tái mặt, mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục thị. Đây là muốn nghiêm trị Lục thị, trong lòng Diêu Trắc phi vui vẻ, cũng không quan tâm Thuần Vương trừng phạt nàng, hành lễ, Diêu Trắc phi nhìn có chút hả hê cáo lui, trước khi đi còn không có quên cho Lục thị một cái ánh mắt phách lối đầy đắc ý.
Lục thị mới không sợ, nàng chỉ muốn thay hai đứa bé giải oan. Diêu Trắc phi am hiểu nhất đổi trắng thay đen, huynh muội Chu Tuấn khẳng định cũng học theo nàng ta, Thuần Vương khả năng là không biết rõ ràng chân tướng. Diêu Trắc phi vừa đi, Lục thị lập tức nhìn Thuần Vương, nói ra tình hình thực tế. Nàng nói rất nhanh, Thuần Vương nghiêm túc lại kiên nhẫn lắng nghe, đợi Lục thị nói xong, Thuần Vương mới nói: "Chính vì vậy, ta mới chỉ phạt Lão Tứ cùng A Đào quỳ đến giờ Tý."
Lục thị không thể nào hiểu được mà nhìn Thuần Vương. Thuần Vương thở dài, thấm thía giải thích nói: "Lão Tứ là con của ta, hắn bình thường tiếp xúc cũng đều là con em quý tộc, nếu như gặp phải một chút tranh chấp liền động thủ đả thương người, vậy là đắc tội ít nhiều mấy vị quyền quý? Cho nên ta phạt hắn, miễn cho hắn về sau thành tính tình xúc động, kèm lỗ mãng. Ngươi phải biết, tại cái kinh thành này, Hoàng tử cũng không thể cố tình mà làm bậy."
Lục thị giật mình, chỉ là một trận đánh nhau giữa huynh đệ, thế mà liên lụy nhiều như vậy? "Vậy, vậy Nhị gia bắt nạt A Đào, Lão Tứ không xuất thủ, chẳng lẽ muốn khoanh tay đứng nhìn?"
Lục thị nghi hoặc mà hỏi. Thuần Vương lắc đầu: "Khoanh tay đứng nhìn là gây nên hèn nhát, đổi thành ta thì ta cũng sẽ đánh lão Nhị một trận, nhưng mà thiếu niên có thể xúc động, ta là phụ vương, lại nhất định phải dạy bảo bọn họ thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngươi hiểu không
Lục thị nhíu nhíu mày, cái hiểu cái không. Lượn quanh nửa ngày, lại nhìn khuôn mặt Thuần Vương đàng hoàng chững chạc, Lục thị miễn cưỡng tiếp nhận cách trừng phạt con trai, nhưng còn cháu gái?
Thuần Vương cười cười, uống một ngụm trà nói: "A Đào, đứa nhỏ này không đủ thông minh, Phù nhi bắt nạt nàng, nàng chỉ cần nói cho ta, ta chắc chắn vì nàng làm chủ, chính nàng tự trả thù rất dễ ăn thiệt thòi. Ngươi suy nghĩ một chút, Phù nhi có ca ca có tỷ tỷ, nếu đánh nhau A Đào có thể thắng sao? Ta phạt nàng cũng là vì cho nàng nhớ kỹ điểm ấy."
Lục thị trợn mắt, há hốc mồm, nói như vậy, quả thật có chút đạo lý. Thuần Vương buông bát trà xuống, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý. "Hiện tại phục rồi sao?"
Hắn ngẩng đầu, mặt tỏ vẻ chế nhạo. Ánh mắt Lục thị trốn tránh, thuyết phục rồi, sẽ giống như nàng kém hắn, nói không phục, nàng lại không có cách nào phản bác. Suy nghĩ một hồi, Lục thị miễn cưỡng gật đầu. Thuần Vương ừ một tiếng, bỗng nhiên phân phó bên ngoài Tào công công: "Chuẩn bị nước."
Tào công công lập tức đi an bài. Nam nhân muốn nghỉ ngơi, Lục thị hành lễ chuẩn bị cáo lui, nhưng mà nàng mới uốn gối , lời định nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền nghe nam nhân nói: "Ngươi sức lực lớn, thay ta xoa bóp bả vai một chút, bận bịu cả ngày, đêm rồi còn phải quản giáo bọn trẻ con, bả vai ta có chút mệt."
Lục thị len lén bĩu môi, bả vai nàng cũng mệt, ai tới hầu hạ nàng hả? Nhưng nàng chỉ dám trong lòng oán thầm thôi.
Thuần Vương đi nghỉ ngơi trước, nước đãchuẩn bị tốt, hắn mới ra ngoài. Lục thị ngoan ngoãn tới hầu hạ. Hơi nước mờ mịt, Thuần Vương nhắm mắt lại, dựa vào thùng tắm hưởng thụ, Lục thị đứng bên cạnh thùng tắm thay hắn nắn vai, nóng quá nên cả người đều toát ra một tầng mồ hôi. "Cánh tay cũng xoa xoa."
Thuần Vương đem hai tay khoác lên xuôi theo bên thùng tắm. Lục thị ở sau gáy của hắn im ắng hứ một cái, lại nhận lệnh phục vụ người ta. Thuần Vương nghiêng đầu, trông thấy thái dương Lục thị ướt đẫm,tóc hơi loạn dán một bên má của nàng, mà gương mặt Lục thị sớm bị hơi nóng hun đỏ lên, giống như uống rượu say. "Nhìn trên mặt ngươi tất cả đều là mồ hôi kia."
Lục thị buông nhẹ tay, liếc mắt nhìn Thuần Vương, Vương gia tôn quý chê nàng nhiều mồ hôi ngại mắt của hắn rồi? Vậy nàng cũng không phải hầu hạ hắn nữa! Ngay lúc Lục thị chuẩn bị nói ra câu nói này, Thuần Vương ho nhẹ, hướng thùng tắm vẫn còn không gian khá rộng, nói:
" Cũng vào tắm đi ."
Lục thị: ...
Giọng điệu nam nhân tùy ý lại giống như bố thí, Lục thị cũng kịp phản ứng, cái gì mà nắn vai với bóp cánh tay, Thuần Vương là muốn ngủ với nàng thì có!
Hắn muốn ngủ cứ việc nói thẳng ra , lòng vòng như thế làm cái gì, hại nàng lo nghĩ tốn khí lực nhiều như vậy!
Lục thị nổi giận nói: "Không cần, trên người ta mồ hôi rất nhiều, sẽ làm bẩn nước tắm của Vương gia , đợi lát nữa ta trở về rồi tắm sau."
Thuần Vương: ...
Khá lắm Lục thị!
Cái này nếu là đổi thành Diêu Trắc phi, không cần hắn ám chỉ, Diêu Trắc phi sớm liền bắt đầu câu dẫn hắn! Thuần Vương rất tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, càng nghĩ lại càng thấy lạ. Lục thị len lén liếc mắt nhìn xuống dưới mặt nước, sau đó vui vẻ, hoặc theo hắn thì nàng đang làm ra vẻ, bóp xong bả vai, bóp xong cánh tay, Lục thị không lưu luyến chút nào rời đi, bước chân nhẹ nhàng. Thuần Vương vẫn luôn nhắm mắt, đợi tiếng bước chân Lục thị vừa đi, hắn liền hung hăng đập một quyền xuống mặt nước. Chờ đó, sớm muộn cũng sẽ có ngày Lục thị đối với hắn mong mà không được!
Trừng Tâm đường, Chu Phù ngồi từ đầu, nhưng mà ngồi cũng mệt mỏi, nhịn đến canh hai, Chu Phù ngồi đều không muốn ngồi nữa , ngó ngó huynh trưởng bên cạnh đang ngủ gật, mắt Chu Phù khẽ động, đầu hướng đầu gối của Chu Tuấn, co lại, nằm ngủ!
Chu Tuấn buồn ngủ mở to mắt, thấy muội muội đem chân của hắn lấy làm gối đầu, hắn ngáp một cái, không phản đối. Hai huynh muội chiếm một góc phía đông Trừng Tâm đường, phía Tây, Từ Nhu Gia hâm mộ nhìn Chu Phù một chút.
Nàng cũng muốn nằm.
Ý niệm mới vừa nhuốm, Từ Nhu Gia trong lòng hơi động, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Chu Kỳ. Chu Kỳ vẫn quỳ, bên mặt thanh lãnh mà chuyên chú, như đệ tử thành tín nhất của Phật tổ vậy.
Từ Nhu Gia nháy mắt mấy cái, sau đó, nàng nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Chu Kỳ.
Lông mi Chu Kỳ khẽ nhúc nhích, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Từ Nhu Gia dùng giọng nhất ngoan nhất nói: "Biểu ca quỳ lâu như vậy, khẳng định rất mệt mỏi, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?"
Chu Kỳ không khỏi lỗ tai ngứa, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu kia ăn hai viên kẹo đường đều tan vào giọng của nàng. "Không mệt."
Hắn cứng rắn nói. Hai chữ liền ngăn chặn Từ Nhu Gia Từ Nhu Gia cũng không thể trực tiếp nằm, nàng thở dài, thực sự chịu không nổi, đành phải co ro nằm xuống đất, đầu gác lên Bồ Đoàn.
Chu Kỳ có chút mở mắt ra, liền thấy bộ dạng đáng thương của nàng, đầu Chu Phù gối lên chân Chu Tuấn, nửa người nằm lên Bồ Đoàn, tựa hồ ngủ rất ngon . Mặc dù là đầu mùa hè, nhưng mặt đất vẫn rất lạnh. Lại nhìn chăm chú lông mày Từ Nhu Gia đang nhăn lại, Chu Kỳ có chút do dự, nếu như nàng ngã bệnh, vất vả là mẫu thân của hắn chăm chứ sao. Ước chừng một khắc đồng hồ về sau, Chu Kỳ đổi thành tư thế ngồi. Từ Nhu Gia còn chưa ngủ được, nghe được tiếng động, nàng tò mò nhìn qua, phát hiện Chu Kỳ đang ngồi, Từ Nhu Gia lập tức vui mừng, vội quỳ lên, lấy lòng tiến đến bên cạnh Chu Kỳ: "Biểu ca mệt không, ta đấm bóp chân cho ngươi nha?"
Chu Kỳ liếc nhìn nàng một cái, mặt lãnh đạm ngầm cho phép. Từ Nhu Gia rất vui vẻ, cuốn ống tay áo lên, ra dáng rồi nện lên chân Chu Kỳ. Hai cái đùi đều đập hai vòng, Từ Nhu Gia lấy tay che mặt đánh cái ngáp một cái, còn cố ý phát ra âm thanh. Thả tay xuống về sau, gặp Chu Kỳ quả nhiên đang nhìn nàng, Từ Nhu Gia chỉ chỉ Chu Phù, đáng thương năn nỉ: "Biểu ca, ta buồn ngủ quá, ta có thể gối đầu lên chân của ngươi không?"
Chu Kỳ nhíu mày. Tâm Từ Nhu Gia xiết chặt, nàng sẽ không toi công bận rộn nãy giờ chứ ? Ai ngờ thiếu niên giống như khối băng - Trang vương lại nói "Ừ", mặc dù trên mặt hắn tất cả đều là ghét bỏ, không có tí sự ôn nhu nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Thuần Vương: Nữ nhân kia, mau xoa bóp vai cho ta.
Lục thị ghét bỏ mặt: Hừ!
Nhu Gia: Biểu ca, ta đấm bóp chân cho ngươi nha?
Mặt Tứ Gia ghét bỏ: Ừ
Thuần Vương: Cháu gái, hai chúng ta thật thê thảm!
Nhu Gia: Sẽ có ngày biểu ca cầu khẩn muốn hầu hạ ta nha !
Thuần Vương: ...