Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hoàng Cưới
  3. Chương 27: Đưa địch
Trước /70 Sau

Hoàng Cưới

Chương 27: Đưa địch

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit by Hạ Vi Lam

Chương 27:

"Hôm qua vì sao trước mặt Vương phi lại nói dối ?"

Ngay trước mặt Lục Định, Lục Nghi Lan, Chu Kỳ lạnh giọng thẩm vấn Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia cảm thấy mình không có lỗi, cho nên rất tự tin nói:

" Nếu ta không nói dối, Vương phi trừng phạt cô mẫu thì làm sao bây giờ?"

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hạnh sáng tỏ nước nhuận, Chu Kỳ không thay đổi, tiếp tục hỏi:

"Người cùng Tam cô nương phát sinh tranh chấp chính là ngươi, vì sao Vương phi lại muốn phạt di nương?"

Từ Nhu Gia không chút nghĩ ngợi mà nói:

"Bởi vì ta là quận chúa, Vương phi để ý mặt mũi của ngoại tổ mẫu nên tuyệt đối sẽ không đụng đến ta, nàng muốn thay Trắc phi, Tam cô nương làm chủ, cũng chỉ có thể phạt trên đầu cô mẫu, chỉ trích cô mẫu không dạy dỗ ta tốt."

Ánh mắt Chu Kỳ phát lạnh: "Ngươi đã biết ngươi xông ra sẽ liên lụy đến di nương, vì sao còn nhiều lần cùng Tam cô nương nổi tranh chấp?"

Nói xong câu này, hắn có ý quét mắt Lục Nghi Lan, Lục Định, nói rõ là đang muốn giết gà dọa khỉ, cảnh cáo hai huynh muội không được học theo Từ Nhu Gia. Lục Định lo lắng em gái nuôi bị biểu đệ tôn quý mắng đến khóc, lại cảm thấy biểu đệ rất có đạo lý. Cô mẫu hảo tâm chứa chấp bọn họ, bọn họ không thể liên lụy cô mẫu. Chỉ là, giọng điệu biểu đệ lại nhẹ nhàng hơn một chút thì tốt. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lục Định không có oán trách gì, biểu đệ là Hoàng tôn, Hoàng tôn vốn là cao cao tại thượng. Lục Định còn có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, Lục Nghi Lan trực tiếp bị Chu Kỳ dọa đến cúi đầu xuống, bất an nắm chặt ngón tay. Từ Nhu Gia không có sợ hãi, nàng chỉ có chút không vui.

Nàng thử giảng đạo lý: "Tam cô nương cố ý ngã vào cây sáo của ta..."

Chu Kỳ lạnh giọng gắt nàng: "Cây sáo của ngươi quan trọng, hay gây tranh chấp rồi liên lụy đến di nương là quan trọng?"

Từ Nhu Gia: ...

Ngày hôm nay Chu Kỳ quyết định triệt để làm cho ba cái họ hàng này thông hiểu, cho nên hắn hướng tới chỗ Từ Nhu Gia bước một bước, tiếp tục trầm mặt chất vấn:

"Ngươi là ai, Tam cô nương là ai, thật sự cho rằng được phong làm quận chúa, ngươi liền có thể cùng Tam cô nương ngang hàng sao, một chút ủy khuất thôi mà chịu không nổi?"

Từ Nhu Gia thật sự không ngờ Chu Kỳ sẽ nói như vậy. Nhìn hai mắt Chu Kỳ băng lãnh đến phảng phất muốn làm nàng chết cóng, trong nháy mắt đó, Từ Nhu Gia giống như thật sự biến thành dân nữ A Đào không có gì để dựa vào, bị hắn mắng xấu hổ vô cùng. Nàng muốn hỏi vì cái gì mà nàng phải chịu ủy khuất, nhưng mà lúc này nàng lại không có tư cách kia. Trừ ngoại tổ mẫu, không ai biết nàng là Nhu Gia quận chúa. Từ Nhu Gia cúi đầu xuống. Mặt của nàng dần dần biến trắng, hàm răng cắn chặt. Chu Kỳ lại vẫn chưa nói xong, cuối cùng trách cứ:

"Nương nương nhận ngươi làm cháu gái ruột là phúc phận của ngươi, không phải để ngươi ỷ vào làm mưa làm gió, nếu có lần sau nữa, đừng trách ta tiến cung báo cáo nương nương, làm cho nàng thu hồi phong hào quận chúa của ngươi."

Thiếu niên nói như roi, quất vào người nàng, Từ Nhu Gia rất muốn nói hắn một câu "Có bản lĩnh ngươi đi đi, liệu ngoại tổ mẫu có nghe hay không", nhưng nghĩ tới thân phận tương lai của Chu Kỳ, nghĩ đến mục đích ngoại tổ mẫu an bài nàng ở tại nhà cậu, Từ Nhu Gia dùng lực nắm chặt tay, nhưng không dám nói gì.

Có thể nàng ủy khuất, nhưng từ góc độ của Chu Kỳ, hắn có chút đạo lý, dù sao hắn càng để ý mẹ đẻ của hắn hơn. Chu Kỳ bí mật giáo huấn nàng thì không sao,lại ngay trước mặt huynh muội Lục Nghi Lan mắng nàng, hắn có suy nghĩ cho cảm thụ của nàng hay không? Còn nữa, Chu Kỳ có cái gì mà ở trước mặt nàng giả làm một đứa trẻ hiếu thảo? Hắn có biết rằng Lục thị bởi vì sự lạnh lùng của hắn mà tức giận nhiều ít không, nếu như không phải nàng nghĩ biện pháp làm Lục thị vui vẻ, Lục thị sẽ giống đời trước không đợi cữu cữu đăng cơ liền hậm hực mà chết đó? Từ Nhu Gia nhịn không được liền nói:

"Biểu ca yên tâm, ta đều nhớ kỹ, về sau sẽ không dám gây chuyện phiền phức cho cô mẫu nữa, nếu như cô mẫu thay ta ra mặt, ta cũng sẽ ngăn cản nàng, không cho cô cháu chúng ta lại liên lụy tới biểu ca mà bị Vương gia Vương phi chán ghét mà vứt bỏ."

Từ Nhu Gia đã xác định Chu Kỳ rất để ý Lục thị, nàng liền là cố ý nói như vậy cho hắn ngột ngạt. Nghe tiểu cô nương châm chọc khiêu khích, Chu Kỳ chỉ là mấp máy môi.

"Biểu ca còn có việc sao? Không có việc gì chúng ta phải đi lên lớp." Từ Nhu Gia quay đầu hỏi.

Chu Kỳ nhìn mặt nàng hờn dỗi, bỗng nhiên đưa tay. Từ Nhu Gia theo bản năng nhìn chằm chằm tay hắn, liền thấy thiếu niên sờ vào trong ngực, sau đó lấy ra một cây sáo ngọc.

Từ Nhu Gia: ...

Chu Kỳ hờ hững đem cây sáo đưa cho nàng: "Về sau ít gây chuyện, quả thật bị ủy khuất, ta tự sẽ đền bù cho ngươi."

Chu Kỳ biết nàng không an phận, tuyệt sẽ không nuốt giận vào bụng, vì tránh để cho nàng lại đi tranh chấp với người khác, Chu Kỳ liền nghĩ đến biện pháp này. Chu Kỳ cảm thấy, nàng chính là quá tham tiền. Nàng không gây chuyện nữa, mẫu thân mới yên tĩnh. Từ Nhu Gia rất biết xem hàng, liếc mắt liền nhìn ra cây sáo này so với cây nàng mua quý giá hơn nhiều.

Ánh mắt Từ Nhu Gia có chút phức tạp lườm Chu Kỳ.

Tên khốn này, lại còn biết đền bù nàng một cây sáo, xem ra cũng không phải tên khốn nạn. Từ Nhu Gia lại nghĩ tới lúc Nhị ca Chu Tuấn bắt nạt nàng, Chu Kỳ trực tiếp động thủ thay nàng giải vây. Tiếp cận Chu Kỳ mới là nhiệm vụ thiết yếu. Hai tay tiếp nhận cây sáo, Từ Nhu Gia khéo léo hướng Chu Kỳ nhận sai:

"Biểu ca dạy phải, về sau ta nhất định thận trọng từ lời nói đến việc làm." Đáy mắt Chu Kỳ lướt qua một tia khinh thường.

Quả nhiên là giống như hắn nghĩ, chỉ cần đền bù cho nàng liền không giận nữa.

Buổi trưa tan học, Từ Nhu Gia đến ngay Tiểu Nguyệt cư, liền đem cây sáo Chu Kỳ cho nàng khoe khoang với Lục thị:

"Cô mẫu, biểu ca biết cây sáo của ta bị Tam cô nương làm gãy, nên đã cho ta một cây khác."

Lục thị kinh ngạc: "Thật ư ?"

Con trai thế mà quan tâm với biểu muội như vậy ? Từ Nhu Gia gật đầu:

"Vâng, mặc dù biểu ca lạnh như băng không thích nói chuyện, nhưng thật ra hắn không có ghét bỏ xuất thân thấp hèn, cũng không có ghét bỏ thân thích thấp hèn của chúng ta."

Chu Kỳ quan tâm Lục thị, nàng nói làm Lục thị rất vui vẻ, Chu Kỳ biết nàng thay hắn nói tốt, đối với nàng nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Lục thị sờ cây sáo con trai đưa cháu gái, không khỏi tin cháu gái. Xem ra, là nàng đã hiểu lầm con trai rồi, hắn vậy mà cũng không phải là không nhớ thương nàng. Trong lòng Lục Nghi Lan đang nghĩ khác.

Thời điểm Lục thị không ở đó, Lục Nghi Lan do dự một hồi, nhịn không được hỏi Từ Nhu Gia: "A Đào, vì sao biểu ca đối xử tốt với ngươi vậy?"

Từ Nhu Gia kém chút phun trà ra ngoài: "Hắn tốt với ta? Hắn tốt với ta lúc nào cơ chứ?"

Lục Nghi Lan chua xót: "Hắn thay ngươi đánh nhau, còn đưa cho ngươi cây sáo nữa."

Từ Nhu Gia dở khóc dở cười: "Hắn là thay ta đánh nhau, chỉ vì ta là người Lục gia, hắn để ý mặt mũi cô mẫu mới ra tay, nếu đổi lại là ngươi, hắn cũng sẽ làm thế. Còn cây sáo, cô mẫu không biết, chính tai ngươi nghe được hắn đã mắng ta thế nào, kém chút nữa ta sẽ bị hắn mắng đến khóc, ngươi còn nói hắn tốt với ta?"

Lục Nghi Lan vẫn chua xót y nguyên: "Ta nhìn ngươi vừa mới cùng cô mẫu nói chuyện rất vui vẻ."

Từ Nhu Gia: ...

Nàng cố gắng nói cho Lục thị vui vẻ cũng nhìn không ra ? Bất quá Từ Nhu Gia là người từng trải, đã trải qua chút ghen tuông này nọ, cho nên nàng hiểu rõ tâm tình bây giờ của Lục Nghi Lan.

"Ta chỉ giúp cô mẫu vui vẻ thôi, nếu ngươi không tin, ta đưa cây sáo này cho ngươi nhé." Từ Nhu Gia thoải mái nói.

Mắt Lục Nghi Lan sáng lên: "Thật ư ?"

Từ Nhu Gia cười: "Đương nhiên là thật, dù sao người thích biểu ca là ngươi chứ không phải ta."

Tâm sự thiếu nữ bị vạch trần, mặt Lục Nghi Lan đỏ lên, trừng Từ Nhu Gia một chút: "Ngươi biết gì rồi."

Từ Nhu Gia: ...

Đây mới đúng là cháu gái ruột Lục thị. Được cây sáo, Lục Nghi Lan lập tức bỏ học đàn, đổi thành học sáo. Ngược lại Từ Nhu Gia đối với sáo không có hứng thú, đổi thành học tranh.

Lại đến ngày nghỉ ngơi, Chu Kỳ, Lục Định đến Tiểu Nguyệt cư thỉnh an, vào cửa liền nghe thấy tiếng sáo. Bọn họ còn không biết Từ Nhu Gia và Lục Nghi Lan đã đổi nhạc khí. Mắt thấy Chu Kỳ nhíu mày, Lục Định nhịn không được thay Từ Nhu Gia nói chuyện:

"A Đào vừa học sáo, còn chưa thuần thục." Chu Kỳ không nói gì.

Hắn dùng cây sáo kia đã lâu, nếu biết Từ Nhu Gia thổi tệ như vậy, hắn nên phái người đi mua cây mới còn hơn. Trong thính đường, Từ Nhu Gia cùng cô cháu Lục thị đều nhìn thấy họ. Lục Nghi Lan vội vàng buông cây sáo xuống. Trên mặt Lục thị nở một nụ cười. Chu Kỳ, Lục Định ngồi xuống, Lục thị cười hỏi con trai: "Ngươi đem cây sáo cho biểu muội, ngươi dùng cái gì?"

Chu Kỳ nghiêm mặt nói: "Mê muội mất cả ý chí, ta tập võ chứ không có thổi sáo."

Lục thị càng hài lòng với con trai, mới mười sáu tuổi liền biết tự lập, khẳng định tương lai so với cha hắn có rất nhiều tiền đồ.

"Đúng rồi, A Đào đổi học tranh, đem cây sáo đưa cho Nghi Lan, thừa dịp hôm nay nghỉ ngơi, ngươi dạy Nghi Lan làm sao thổi đi." Lục thị cười nhìn về phía cháu gái.

Lục Nghi Lan khẩn trương lại mong đợi nhìn về phía Chu Kỳ. Chu Kỳ vẫn là bộ mặt thanh lãnh: "Được."

Dùng xong điểm tâm, Lục thị nhiệt tình thay Chu Kỳ, Lục Định đo kích thước, muốn tự tay làm y phục cho hai người. Đo xong, Lục thị hùng hổ đi chọn tơ lụa. Chu Kỳ liền dạy Lục Nghi Lan thổi sáo. Từ Nhu Gia ngại ồn ào, đứng dậy cáo từ: "Ta trở về phòng luyện chữ đây."

Chu Kỳ nhìn nàng một chút, phát hiện sắc mặt tiểu cô nương hồng nhuận, tựa hồ cũng không ngại hắn thân cận cùng Lục Nghi Lan. Sau khi Từ Nhu Gia đi, Chu Kỳ nhìn cây sáo trong tay Lục Nghi Lan, đáy lòng nổi lên một tia nghi hoặc. Nàng không phải đang muốn tiếp cận hắn sao? Vì sao đem cây sáo của hắn đưa cho người khác? Suy nghĩ chợt lóe lên, thấy Lục Nghi Lan xuất hiện sai lầm, Chu Kỳ kịp thời uốn nắn. Trong lòng Lục Nghi Lan ngọt ngào, đột nhiên cảm giác được vị này biểu ca cũng không có đáng sợ như vậy.

"Biểu ca, hôm nay ngươi có rảnh không?" Lục Nghi Lan nhẹ giọng hỏi.

Chu Kỳ hỏi lại: "Có việc?"

Lục Nghi Lan cúi đầu, thẹn thùng mà nói: " Nếu biểu ca không bận bịu, có thể mang ta cùng A Đào ra ngoài dạo chơi được không? Lần trước thế tử gia đưa A Đào một hộp son phấn, nghe nói là mua ở Cẩm Tú Phường, chúng ta liền muốn đi Cẩm Tú Phường chơi, muốn thấy chút việc đời."

Chu Kỳ nhíu mày: "Các ngươi gặp thế tử gia khi nào?"

Lục Nghi Lan cảm thấy giọng điệu hắn không đúng lắm, vội vàng kể chi tiết ra.

Chu Kỳ rốt cuộc hiểu làm sao biểu muội lại không thèm cây sáo của hắn, hóa ra lại có con mồi mới rồi. Nhưng mà Chu Nghiêu đã có vị hôn thê. Suy nghĩ một lát, Chu Kỳ gật đầu. Cùng lúc đó, bất mãn trong lòng hắn đối với Từ Nhu Gia cũng càng nhiều hơn.

Đầu tiên là tự tiện đi tiền đường đưa đồ ăn cho hắn, không những tạo cơ hội cho Chu Tuấn băt nạt nàng, lại cùng Chu Phù động thủ đánh nhau, không có thành thật yên ổn được mấy ngày, nàng đột nhiên đem ý đồ xấu đặt ở trên người hắn, kết quả quay người lại gặp phải thế tử thân phận cao hơn, nàng lại bắt đầu mơ tưởng tới vị hôn phu của người khác.

Nghĩ đến về sau còn phải thu thập không ít cục diện rối rắm của nàng, Chu Kỳ chợt cảm thấy đau đầu.

/ sắp đến đoạn gỡ hiểu lầm nối hiểu lầm nối drama rồi cố lên /

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hỗn Độn Võ Hồn

Copyright © 2022 - MTruyện.net