Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đã hứa với Lâm Thành Nhân, Trần Hạo Minh cũng chẳng để ý nhiều đến mặt mũi của Võ Phong quốc mà quyết định trực tiếp giải quyết chuyện phiền phức này.
Tất nhiên là cũng không phải hắn động thủ mà là Nhạc Huyền Cầm. Nàng cũng đã khôi phục tu vi, lại ngộ thêm những ảo diệu của việc phối thanh, nhạc điệu nên cũng sắp tiến được vào cảnh giới Kim tiên trung giai, chỉ còn thiếu một chút cơ duyên mà thôi. Để nàng động thủ với đám người còn chưa đạt thành tiên thể thế này đã quá coi trọng chúng rồi.
Sáng hôm sau, người ta phát hiện ra Quách công tử và Quách tiểu thư đều chết trong phòng của mình. Người Quách gia cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết hai người kia bị cao thủ dùng áp lực đè ép trực tiếp vào người cho tới chết, không có dấu hiệu động chân động tay.
Điều này cũng làm cho sống lưng gia chủ Quách gia lạnh toát. Dù ban đầu khi biết hai đứa con bị chết sạch nhưng sau khi biết được tử trạng bọn chúng thì nhanh chóng ngậm mồm lại. Không lâu sau đó thì người ta thấy lão già năm mươi tuổi này nạp thêm vài tiểu thiếp nhằm mục đích "nối dõi tông đường", đáng thương cho lão không biết có vì nóng lòng mà tinh tẫn thân vong không.
Trần Hạo Minh thì chẳng có một tia thương hại. Ai bảo lão không biết dạy con, sinh ra thằng con trai thì vì háo sắc mà đe dọa giết người, đứa con gái bệnh hoạn thì cũng thường xuyên đánh đập người khác, việc ả "chẳng may" làm chết người cũng không phải ít. Niệm tình Quách lão đầu cũng coi như là một viên quan tốt, Trần Hạo Minh cũng không thèm động đến lão. Không biết dạy con thì kiếm đứa khác mà nối dõi, quan niệm của Trần Hạo Minh chỉ đơn giản thế thôi.
Sáng hôm đó, sau khi hai người Trần Hạo Minh dẫn Lâm Thành Nhân đến giải thích cho Tâm Nhi, nàng cũng khóc sướt mướt, trách hắn sao lại đồng ý với tên cầm thú kia chứ. Nhưng đồng thời trong lòng cũng thở nhẹ ra, hắn làm thế thực ra cũng chỉ vì bảo vệ nàng mà thôi.
Với lòng biết ơn thật sâu, hai người Lâm Thành Nhân quỳ xuống trước Trần Hạo Minh mà thề sẽ báo đáp ân công. Trần Hạo Minh cũng kệ bọn họ, thề xong thì đỡ lên bảo cứ ở lại Lâm Gia Thôn, chờ hắn giải quyết xong việc sẽ mang họ đi, không cần phải vào kinh Võ Phong quốc làm quan nữa.
Đồng thời hắn còn cho bọn họ một cái ngọc giản truyền tin, hai quyển bí kíp tu luyện, một ít đan dược. Hắn cũng không muốn đào tạo người mà chỉ dùng được vài năm thì đã xin "nghỉ hưu", phải cho tên này sống lâu còn quản lý giúp hắn dài dài, he he. Còn ngọc giản là để có chuyện gì nghiêm trọng thì nói cho hắn, hắn sẽ tới ngay.
Nhìn hai người Lâm Thành Nhân biến mất vào trong thôn, Nhạc Huyền Cầm lại bĩu bĩu môi liếc Trần Hạo Minh:
- Này, chàng không phải có tư tưởng "cứu rỗi mỹ nữ" sao? Sao không cứu rỗi Tâm Nhi kia mà lại làm thế?
- Oan uổng, thật quá oan uổng. Ai bảo nàng là "cứu rỗi mỹ nữ" là phải làm như đã làm với nàng chứ? Không được, nàng rất không thuần khiết, ta phải phạt nàng.
Nói xong hắn nhào lại phía Huyền Cầm, nàng kinh hoàng quay đầu chạy trốn nhưng không kịp, bị hắn túm lại đánh cho mấy cái vào mông, lại xoa xoa thêm mấy cái rồi mới ôm lấy nàng, dùng một giọng nói ấm áp nói:
- "Cứu rỗi mỹ nữ" cũng không phải là người nào gặp đau khổ ta cũng đứng ra để cho họ dựa vào. Ta biết cái gì mới là tốt nhất cho Tâm Nhi, trong lòng nàng ta có tên Lâm Thành Nhân rồi nên bờ vai của hắn mới là vững chắc nhất, ta làm như thế chính là "cứu rỗi" nàng. Còn giống như nàng hay là Tuyết Nhan, các nàng trước đó không có ai để các nàng dựa vào nên ta mới gánh trách nhiệm đó. Hắc hắc, nghe thì có vẻ vô sỉ nhưng mà ta nói thật, ta không phải là ngựa giống mà ai cũng thu nhận. Để được ta thu nhận thì có ba điều kiện: một là ta phải thích, tất nhiên là ta thích mỹ nữ, hai là nàng ta chưa thích ai, ba là sau đó một thời gian thì nàng ta phải thích ta, he he.
Nhạc Huyền Cầm lại bĩu bĩu môi chuẩn bị châm chọc vài câu, nhưng lại nhìn lại cái bàn tay to bản đang lăm le hành hạ cái mông của nàng nên đành hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác.
Cả ngày hôm đó, tuy vẫn nói cười với Trần Hạo Minh như bình thường nhưng trong lòng Nhạc Huyền Cầm lại có một nỗi lo lắng vô cớ. Nàng đã thấy được sự đau khổ của Tâm Nhi khi người yêu nàng bỏ đi, nàng ta lúc đó không có thân phận gì với Lâm Thành Nhân nên cũng chỉ đành phát ra những giọt đau đớn từ khóe mắt.
Tâm trạng đó, khuôn mặt đó, tình cảnh đó cứ lượn đi lượn lại trong đầu Nhạc Huyền Cầm làm nàng cảm thấy lo sợ, nàng sợ sẽ có một ngày mình phải đau khổ như Tâm Nhi lúc ấy. Tuy nàng tin Trần Hạo Minh không phải là hạng người bạc tình bạc nghĩa nhưng tên Lâm Thành Nhân kia cũng không phải như thế sao, nếu không có hai người họ thì chuyện của Tâm Nhi đã là một bi kịch rồi.
Tuy biết là Trần Hạo Minh cực kỳ lợi hại nhưng mà nỗi lo vô cớ ấy vẫn cứ lượn lờ trong đầu nàng. Có người nói phụ nữ khi yêu thì thường hay trở nên ngốc nghếch, tuy Huyền Cầm là một tiên nữ nhưng nàng vẫn là một "tiểu nữ nhân" mà thôi.
Cũng vì muốn vứt cái mối lo sợ vô nghĩa này ra khỏi đầu nên Nhạc Huyền Cầm đã làm ra một quyết định trọng đại trong cuộc đời của nàng.