Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đường phố của Tây Bắc Hạn bây giờ đang diễn ra một khung cảnh kỳ lạ.
Mạnh đại thiếu gia, thiếu gia của phủ thành chủ bây giờ đang ngất xỉu, bị một người thanh niên anh tuấn nắm cổ kéo đi như kéo một túi rác, đi phía sau là ba cô gái tuyệt sắc như tiên tử đang chụm đầu vào xì xầm cái gì đó.
Nếu mà người ta lại gần nghe được mấy lời của những “tiên tử” này nói thì chắc là sẽ ngã ngửa ra đất, chỉ thấy Tuyết Nhan nói:
- Phu quân hôm nay nổi lòng từ bi hay sao đó. Mọi khi nếu mà muốn đánh ngất mấy tên như thế này nếu không chà đạp khuôn mặt của người ta thì cũng chà đạp cái… cái “làm hại đàn bà của chúng” cho đau tới ngất đi, hôm nay lại chỉ đá nhẹ một cái vào đầu, đúng là nhân phẩm có tiến bộ a.
Huyền Cầm trả lời:
- Muội thì biết cái gì? Vụ này chàng chưa làm là có lý do đó, thứ nhất là chà đạp khuôn mặt thì cha hắn nhận ra làm sao được, còn thứ đồ kia thì phải hủy trước mặt cha hắn để cho chúng nếm mùi đau khổ tuyệt tự tuyệt tôn diễn ra ngay trước mắt mình. Hừ hừ, phu quân của muội càng ngày càng vô sỉ, nhân phẩm càng ngày càng tệ chứ từ bi cái gì?
Thủy Linh Vũ ở đằng sau nghe hai nàng nói thì trợn tròn mắt, nghe Tuyết Nhan nói thì suýt nữa nàng còn tin tưởng tên này hôm nay nổi máu quân tử, hóa ra vẫn là “trước sau như một”, không có một tý nào thay đổi ah.
Tuyết Nhan thì chỉ lắc lắc đầu cười châm chọc, ý nói phu quân muội không phải là phu quân của tỷ chắc mà dám ăn nói hùng hồn như thế. Huyền Cầm cũng chột dạ vụ hôm qua bán rẻ muội muội, sợ bị Tuyết Nhan bán rẻ lại mang mấy lời nàng nói mách với hắn thì tối nay khỏi được ngủ ngon, nghĩ thế nên nàng lập tức im lặng, nghiêm túc… “nhìn sang một bên”.
Vừa đi vừa ríu rít, đoàn người của Trần Hạo Minh từ bốn người đã lên đến cả trăm người, đúng là “tin lành” thì đồn xa nha. Hắn có biết đâu người dân đều tập trung lại xem Hạo Minh hắn chết như thế nào, dám chọc vào phủ thành chủ, đúng là chán sống.
Trần Hạo Minh đứng trước cửa của phủ thành chủ, mấy tên gác cổng thấy thiếu gia nhà mình bị người thanh niên kia xách theo thì sợ tới hồn phi phách tán, đồng thời vô cùng giận dữ muốn tiến lên muốn cướp người và đập cho Trần Hạo Minh một trận.
Trần Hạo Minh lại ra chân nhanh như chớp, mỗi tên đều ăn một cước trúng vào “ngã ba giữa song thối”, nằm quằn quại trên mặt đất. Hắn cũng chẳng thèm để ý cái phong độ cao nhân chó má, bây giờ hắn không được động đến chân lực nên chỉ có sức mạnh cơ thể, chính vì thế mà chiêu này chính là chiêu hiệu quả nhất để hạ gục mấy tên này. Vừa gọn lại vừa để lại hậu quả khôn lường, đúng là đáp ứng đủ điều kiện a.
Hai lão bà của hắn ở đằng sau thì quay mặt nhìn nhau, sau đó bĩu môi khinh bỉ, ý nói “ta biết ngay mà”. Lúc này thì Trần Hạo Minh cất tiếng nói:
- Mạnh bàn tử, lăn ra đây cho ta, ngươi dạy thằng con chó má của ngươi thế nào mà hắn dám động chạm đến lão tử hả? Loại cắc ké như nhà ngươi mà cũng có tư cách hống hách coi trời bằng vung như thế sao?
Tiếng la này không điều động đến lực lượng nhưng lại được hét lên rất to, mấy người đứng gần Trần Hạo Minh giật mình lui lại tới mấy bước, không ngờ cái kẻ trông như thư sinh này mà thô lỗ như vậy.
Mạnh thành chủ xưa nay không truyền tên ra ngoài nhưng ai cũng phải cung kính gọi hắn là thành chủ, chí ít cũng là Mạnh lão gia, làm gì có ai dám gọi hắn là bàn tử. Hôm nay nghe thấy tiếng nói kia, trong lòng hắn vô cùng tức giận, lại nghe nói thằng con mình nằm trong tay kẻ kia thì càng hoảng sợ. Nhưng mà hắn cũng là một con cáo già, tuy hơi mập nhưng cũng là cáo mập chứ chưa thành heo nên vẫn còn biết cân nhắc về thân phận, một kẻ đã biết thân phận của hắn mà vẫn dám hỗn láo như thế thì một là kẻ điên, hai là kẻ có quyền lực cao hơn hắn.
Bước ra khỏi cửa, sau khi nhìn thấy người thanh niên anh tuấn, khí độ bất phàm đang xách con trai hắn cùng với ba cô gái như tiên nữ giáng trần kia là hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Tên nghịch tử này lại ra ngoài tròng ghẹo con gái, đắc tội với người thanh niên kia.
- Người thanh niên, có gì từ từ nói, trước hết buông con trai ta ra được không?
Trần Hạo Minh làm ra vẻ mặt như thằng ngu, giơ tên Mạnh công tử kia lên trước mặt, ngó nghiêng một lúc rồi hỏi lại:
- Đây là con ngươi?
Mạnh thành chủ gật đầu, Trần Hạo Minh cũng rất “nể mặt” ném Mạnh công tử phịch một cái xuống đất như ném một đống rẻ rách. Tên béo tức tới sắp không nhịn nổi nhưng vẫn cố kiếm chế hỏi:
- Ngươi là ai? Con trai ta rốt cuộc đắc tội gì với ngươi?
- À à, thằng con ngươi thấy mấy vị lão bà của ta xinh đẹp nên muốn cướp về nhà. Đơn giản thì ta đập cho hắn một trận, sau đó thấy hắn đáng thương nên giúp ngươi mang hắn về nhà đó mà. Được rồi, bổn công tử không đưa hắn về nhà miến phí, mau đưa năm mươi vạn lượng bạc ra đây.