Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biết rõ là không tốt, biết rõ nếu dụ dỗ hắn có thể quá quan nhưng lại thẳng thắn thành thật. Tiêu Kỳ vỗ nhè nhẹ tay Tự Cẩm, thật sự thở dài, “Trong cung này đã có quá nhiều người muốn dụ dỗ trẫm, nàng cũng không cần tham gia náo nhiệt thêm.”
“Vâng, người không trách thần thiếp chứ?” Tự Cẩm hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Tiêu Kỳ.
“Lần sau cũng không thể lấy lý do này nữa.” Tiêu Kỳ nhìn đôi mắt cong cong của Tự Cẩm cũng khẽ mỉm cười theo, “Trẫm... vẫn hy vọng bên cạnh có thể có người dám nói thật, nàng rất tốt, không cần sửa.”
“Thiếp sẽ không thay đổi, nhưng cẩn trọng hơn.”
Tiêu Kỳ:...
“Giờ nàng có thể nói cho trẫm nghe kế sách phần sau của lá thư này được không?”
Ánh mắt Tự Cẩm lấp lóe, tập trung nhìn Tiêu Kỳ, vẻ bất an nói: “Thiếp không phải là không viết mà là không dám viết. Thiếp chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, khó tránh khỏi đôi lúc ý nghĩ hão huyền, nghĩ ra kế sách có thể sẽ... quá cả gan làm loạn, cho nên không dám viết ra.”
Tiêu Kỳ nghe thế càng thấy hứng thú, “Nói đi, trẫm coi như nàng vô tội.”
“Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, cũng không thể đổi ý đấy.”
“Đương nhiên.”
“Vậy thiếp sẽ nói. Kỳ thật thiếp nghĩ rất đơn giản. Hộ bộ không xuất tiền thì không cần họ xuất tiền, Lại bộ không đưa người cũng không cần họ đưa người. Chuyện chuyển khẩu phải lấy người dân ở các nơi khác làm gốc. Nếu cưỡng chế người ta xa rời cố hương khó tránh khỏi trái với luật trời, trái với ý dân. Cho nên chuyện mấu chốt ở đây là không được để người dân kêu than oán trách, nếu không bị trọng thần trong triều biết được sẽ trở thành tội lớn.”
Lời này rất đúng. Việc khó khăn nhất của Tiêu Kỳ chính là ở chỗ này. Hắn chăm chăm nhìn Tự Cẩm, ánh mắt đầy mong chờ “Vậy ái phi có ý kiến hay gì?”
“Ý kiến hay thì không dám khẳng định, thần thiếp biết việc này rất khó. Tục ngữ nói, cây khô khó mọc thành rừng. Cha của thiếp có tài năng cỡ nào cũng cần phải có người hỗ trợ giúp đỡ, không tiền không người, không bột đố gột nên hồ, ngay cả thần tiên cũng khó làm được.” Giọng Tự Cẩm liền hạ xuống, “Cho nên thiếp nghĩ nếu Hoàng thượng có thể mở khoa thi, chiêu sinh môn đồ, thông cáo thiên hạ thì không thể tốt hơn.”
“Nếu vô duyên vô cớ, triều thần sẽ không đồng ý mở khoa thi.” Tiêu Kỳ vốn có dự định này nhưng đã không nhận được ủng hộ, trong lòng rất tức giận cũng không có biện pháp nào khác. Đất nước có việc vui mới có thể mở khoa thi, giờ cũng chưa có tìm được lý do nào xác đáng.
Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ, nói ra từng câu từng chữ: “Nếu như Quý phi thuận lợi sinh hạ hoàng tử, khắp chốn mừng vui, là đại hỉ sự của đất nước.”
Tiêu Kỳ định thần nhìn Tự Cẩm.
Trái tim Tự Cẩm đập như đánh trống cũng không chịu dời mắt. Nàng có thể chiếm được sự tin tưởng tín nhiệm của Tiêu Kỳ hay không chính là ở lần này. Hắn vẫn biết rõ mình và Quý phi không ưa gì nhau, cứ theo lẽ thường thì mình là người không hy vọng Quý phi được vui vẻ thuận lợi nhất. Nàng dám nói như thế, thứ nhất do đây chính là sách lược vẹn toàn nhất có thể làm được, thứ hai kỳ thật nàng cũng có tư tâm. Nàng hy vọng sau chuyện này nàng sẽ có được sự tin tưởng của Tiêu Kỳ trong thời gian ngắn nhất, có thể đứng vững gót chân thật sự trong hậu cung này.
Không phải lo lắng mình sẽ trở thành bèo nước để gió thổi đi, không trở thành nơi người khác trút giận, đạp mình xuống đất.
“Nàng thật sự nghĩ vậy sao?”
“Thiếp không thích Quý phi, Hoàng thượng cũng biết rõ nguyên do trong này. Nhưng thiếp có thể có hôm nay là nhờ ân đức của Hoàng thượng ban cho. Vì vậy thiếp hy vọng Hoàng thượng có thể mọi sự trôi chảy, đạt được ước muốn. Huống chi đứa trẻ trong bụng vô tội, lại là huyết mạch của Hoàng thượng. Thần thiếp thật sự hy vọng đứa bé này có thể thuận lợi ra đời.”
Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm, nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, biết rõ nàng không nói dối, “Nàng... rất tốt.”
“Thiếp cũng có tư tâm, hiến kế sách này cũng hy vọng huynh trưởng của thần thiếp không vào Lục bộ.” Tự Cẩm thẹn thùng cười cười.
Tiêu Kỳ nắm chặt tay Tự Cẩm, trong lòng cảm xúc dâng trào mãnh liệt. Mặc dù nàng hiến kế vì lợi ích của người nhà phần nhiều nhưng cũng có phần không nhỏ chia sẻ khó khăn với mình. Vỗ nhè nhẹ tay của nàng, bấy giờ hắn mới nói: “Chuyện này trẫm còn phải suy nghĩ kỹ đã.”
Tự Cẩm nói cũng không phải không thể được. Có điều ngày Quý phi dự sinh còn cách xa tới mấy tháng, trong thời gian này cần lên kế hoạch chu toàn mới được. Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm từ từ dựa vào gối mềm đặt sau lưng nhắm mắt suy tư, Tự Cẩm cũng không dám rút tay lại mà tùy theo hắn, tự tìm cách thoải mái nhất ngồi xuống. Hôm nay thức dậy hơi sớm, lại kinh hoàng khiếp sợ nửa ngày nên không tránh khỏi tinh thần mệt mỏi. Trong phòng lúc này im ắng không một tiếng động, trên bệ cửa sổ hương hoa mai thấm vào hơi thở làm người lơ mơ buồn ngủ.
Nếu bây giờ hắn lộ ra tin tức, sau khi Quý phi sinh hoàng tự khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ, như vậy Sở gia đương nhiên sẽ cực lực phản đối. Sở gia phản đối thì sao, nhà Quý phi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tất nhiên đối chọi gay gắt với Sở gia. Đến lúc đó, nếu mình đưa ra việc mở khoa thi cử, hẳn người phái quý phi sẽ không phản đối. Mở khoa thi mặc dù là đại sự, nhưng trong mắt bọn họ, mình ban cho con trai của Quý phi ân sủng như thế cũng là vinh hạnh đặc biệt khó được. Thậm chí chắc chắn bọn họ hy vọng, mình coi trọng đứa bé này...
Trong khoảng thời gian này mình sẽ sắp xếp lộ ra tin tức, hai nhà hoàng hậu và quý phi tranh chấp, hắn vừa vặn có thể tranh thủ thời gian trong bóng tối bố trí chuyện chuyển khẩu. Thân là hoàng đế, không có tiền không có quyền, chẳng phải là để cho thiên hạ thần dân nhạo báng. Hắn làm một vị hoàng đế bất lực, sau này có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net và Ngontinh.vn