Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Đàn sửng sốt. Hắn vươn một ngón tay ra chọc vào cái má mềm mềm của cậu em.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Du vừa non vừa mềm, Lưu Đàn không nhịn được lại nhéo một cái.
Dẫu sao cũng là trẻ con, trông thấy trong phòng đột nhiên có một gã hung thần ác sát xông vào, gã này còn cực đáng ghét mà véo mặt mình nữa...
Lưu Du mếu xệch miệng rồi khóc òa lên.
Lưu Đàn nghe thằng nhóc này oa oa khóc rống lên thì ngay tức khắc có chút luống cuống. Minh Hoàn nghe thấy tiếng khóc nên tỉnh lại. Nàng xoa xoa vai con trai: “Cục cưng không khóc, mẫu phi ở bên này...”
Anh trai cũng đã tỉnh.
Lưu Hoàn thấy mẫu phi đang dỗ em trai, lại còn thơm má em trai nữa. Bé lập tức ghen tỵ, nhỏ giọng gọi mẫu phi rồi chui vào lòng mẫu phi.
Minh Hoàn mỗi tay ôm một đứa. Thực sự nàng cũng rất mệt, có điều hai đứa bé dính người thế này, không làm sao được, nàng đành phải cố gắng dỗ dành.
Lưu Đàn đột nhiên gọi một tiếng “Hoàn Hoàn ơi”.
Minh Hoàn cứng người. Nàng tưởng là ảo giác, quay đầu lại nhìn thì trông thấy Lưu Đàn.
Lưu Đàn nói: “Ta về rồi.”
Thực ra, nhìn thấy trên giường mình có thêm hai thằng nhãi con, Lưu Đàn cũng cảm thấy không thích ứng cho lắm. Nhưng nhìn thấy con mình thì lòng hắn vẫn yêu thích.
Hốc mắt Minh Hoàn lập tức đỏ ửng: “Điện hạ...”
Lưu Đàn lên giường, ôm chặt lấy Minh Hoàn: “Nàng có nhớ ta không? Khoảng thời gian này, ta là ngày nhớ đêm mong Hoàn Hoàn đấy.”
Minh Hoàn “dạ” một tiếng rồi vùi mặt trong lòng Lưu Đàn: “Nhớ điện hạ vô cùng.”
Anh trai: “...”
Em trai: “...”
Cậu anh vươn tay túm lấy áo Minh Hoàn, em trai cũng không khóc nữa, cũng muốn tới túm lấy áo Minh Hoàn.
Lưu Đàn và Minh Hoàn đang mặn nồng thắm thiết nhưnghai đứa bé lại ở một bên phá rối. Anh trai bò đến bên cạnh Minh Hoàn, vươn tay gọi “Mẫu phi ơi”, một mực muốn Minh Hoàn ôm bé. Em trai cũng chớp chớp mắt nhìn Minh Hoàn. Bé em vốn dĩ có một đôi mắt đen nhánh long lanh như quả nho vậy, lông mi lại dài nữa. Bé nhìn Minh Hoàn như vậy làm cho Minh Hoàn cũng mềm lòng, lại ôm bé vào trong lòng.
Cậu anh thấy Minh Hoàn ôm em trai không ôm mình, miệng bé hơi trề ra rồi khóc òa lên.
Lưu Đàn xách cậu nhóc lên: “Thích khóc thế hả? Quỷ con hay khóc nhè này!”
Anh trai khóc thút thít, vươn nắm đấm ra đẩy Lưu Đàn: “Muốn mẫu phi ôm cơ...”
Minh Hoàn hết cách. Nàng đành phải đổi với Lưu Đàn, để cho Lưu Đàn bế cậu em, còn nàng thì ôm cậu anh vào lòng.
Anh trai vừa chui vào lòng Minh Hoàn thì lập tức ôm lấy cổ nàng, đồng thời, bé cũng nhìn Lưu Đàn một cách cảnh giác.
Hai anh em là lần đầu tiên gặp mặt Lưu Đàn. Cậu anh thực ra cũng rất yêu em trai. Bé nhìn Lưu Đàn, chỉ lo Lưu Đàn ôm em trai đi mất.
Lưu Đàn nói: “Sao không để hai đứa cho vú em trông? Buổi tối nàng ở cùng con, không sợ các con quấy rầy nàng sao?”
Lưu Đàn biết, buổi tối trẻ nhỏ quấy rối sẽ làm cho người ta ngủ không yên giấc.
Minh Hoàn khẽ lắc đầu: “Hoàn Nhi với Du Du đều rất nghe lời, ban đêm cũng không khóc quấy.”
Em trai gãi gãi mặt Lưu Đàn. Lưu Đàn đặt bàn tay nhỏ của bé lên môi hôn khẽ một cái rồi cười nói: “Lá gan nhưng là to lắm. Đứa này là anh à?”
Minh Hoàn cười: “Đây là em, là Du Du. Đứa ta đang ôm trong lòng là anh, là Hoàn Nhi.”
Lưu Đàn nói với cậu em: “Du Du mau gọi phụ vương nào.”
Em trai hay xấu hổ, thế nào cũng không chịu mở miệng. Cậu anh được như mong muốn ở trong lòng mẫu phi nên cũng không khóc nữa, bé cắn ngón tay tò mò nhìn Lưu Đàn.
Lưu Đàn lại chọc chọc em trai: “Mau gọi phụ vương.”
Em trai nhìn về phía Minh Hoàn, đôi mắt to chớp chớp: “Mẫu phi ôm ôm...”
Minh Hoàn bật cười rồi nói: “Điện hạ, các con phải ngủ tiếp. Chàng thả con xuống đi.”
Minh Hoàn và Lưu Đàn nằm trên giường, hai đứa bé ở giữa. Cả hai anh em đều phải hướng vào trong lòng Minh Hoàn, muốn Minh Hoàn ôm các bé. Minh Hoàn dỗ hết đứa này đến đứa kia, nhẹ giọng dỗ cho hai đứa bé ngủ.
Hiển nhiên Lưu Đàn cũng không ngủ được, hắn ngắm Minh Hoàn.
So với lúc hắn rời đi, Minh Hoàn càng có thêm mấy phần mặn mà thướt tha, cũng bớt đi mấy phần ngây thơ. Có lẽ là đã làm mẹ nên mặt mày thêm phần dịu dàng, luôn mỉm cười hiền từ nhìn hai anh em.
Lưu Đàn ghen tỵ, hắn nói: “Có Hoàn Nhi với Du Du rồi nên có phải Hoàn Hoàn nàng không nhớ ta nữa không?”
Minh Hoàn ngước mắt lên: “Điện hạ nói cái gì đó. Làm sao có thể, các con là các con, chàng là chàng.”
Lưu Đàn nói: “Vậy nàng hôn ta một cái đi.”
Minh Hoàn sợ hai đứa đột nhiên mở mắt ra. Nghĩ lại cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nàng dùng ngón tay khẽ vuốt nhẹ môi Lưu Đàn: “Được rồi, điện hạ mau ngủ đi thôi.”
Lưu Đàn cảm thấy chưa đủ.
Nhưng mà, hai thằng nhóc đang nằm bên cạnh, dù Lưu Đàn có muốn làm gì đó thì lúc này cũng không thể làm được.
Hắn giữ lấy gáy Minh Hoàn rồi hôn một cái lên trán nàng: “Hoàn Hoàn ngốc, ngày mai ta sẽ thu thập nàng thật thích đáng.”
Minh Hoàn khẽ véo tay Lưu Đàn một cái.
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, anh trai và em trai dụi dụi mắt. Hai bé vẫn chưa quen với Lưu Đàn, cho nên đối với Lưu Đàn, hai bé vừa tò mò lại vừa sợ.
Minh Hoàn đã dậy. Nàng rời giường đi rửa mặt chải đầu. Lưu Đàn và hai anh em thì vẫn nằm trên giường.
Cậu anh ngồi dậy, em trai thì nằm bò ra giường, nghiêng mặt qua nhìn Lưu Đàn.
Lưu Đàn cũng đang nhìn hai cậu nhóc này. Rất rõ ràng, anh trai nhìn giống Lưu Đàn hơn, màu da hơi sẫm, mặt mày cứng rắn hơn chút. Cậu em thì giống Minh Hoàn hơn, da trắng như sữa, một đôi mắt long lanh nước quả thực có thể làm tan chảy trái tim người khác.
Lưu Đàn xách cậu anh qua: “Con không ngoan chút nào cả. Hôm qua còn luôn khóc quấy, quấn lấy mẫu phi. Con xem em trai nghe lời biết bao nhiêu kìa.”
Cậu anh giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên, đập “bốp” một tiếng lên mu bàn tay Lưu Đàn.
Lưu Đàn bị nhóc con này chọc cười: “Còn rất là đanh đá nữa? Hửm?”
Tuy rằng bình thường hai anh em hay tranh giành tình cảm, thế nhưng, nhìn thấy anh trai hiện tại không muốn ở chung một chỗ với Lưu Đàn, thì cậu em cũng bò tới túm lấy cẳng chân của anh trai, tính kéo anh trai về.
Lưu Đàn cảnh cáo cậu anh: “Mẫu phi con là của ta, không cho phép quấn lấy nàng. Nghe thấy chưa?”
Hiện tại cậu anh đã có thể nghe hiểu lời người khác nói. Bé bĩu môi nói: “Mẫu phi, của ta!”
Em trai nói theo: “Mẫu phi, của ta!”
Lưu Đàn thấy hai thằng nhóc này, mỗi một đứa đều chưa đủ lông đủ tóc mà vẫn muốn tranh giành Hoàn Hoàn với hắn. Hắn nhéo mũi đứa anh trai, rồi bóp mặt em trai: “Còn bướng bỉnh nữa, ta sẽ bảo Hoàn Hoàn ném các con ra ngoài.”
Do Thái phi vẫn luôn gọi Minh Hoàn là “Hoàn Hoàn”, cho nên hai anh em đều biết Hoàn Hoàn chính là mẫu phi.
Anh trai cũng chưa nói được nhiều. Có đôi khi, bé đều nghe hiểu cả. Từ sắc mặt bé nhìn Lưu Đàn cũng có thể nhìn ra, nhưng chính là không nói được ra miệng.
Không biết phải tranh cãi với Lưu Đàn thế nào, bé ngẩng đầu lên nói: “Hoàn Hoàn, mẫu phi, của ta!”
Em trai cũng ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm theo.
Lưu Đàn biết, trẻ nhỏ càng bướng thì càng phải dạy bảo thật tốt. Rất dễ nhận thấy, Lưu Đàn đã quên mất bản thân mình khi còn bé còn bướng bỉnh hơn con trai. Hắn nói: “Chờ thêm hai năm nữa, phụ vương phải mời một thái phó nghiêm khắc tới dạy con. Mỗi ngày thái phó sẽ cầm roi quất con, không nghe lời là sẽ đánh.”
Cậu anh nghe không hiểu một loạt mấy câu thật dài thế này, nhưng trực giác nói cho bé biết, đó cũng không phải cái gì tốt.
Bé giơ ngón tay mập mạp chỉ vào Lưu Đàn: “Ngươi hư!”
Em trai không dám lấy ngón tay chỉ Lưu Đàn, cũng không dám nói Lưu Đàn. Bé cắn tay, cặp mắt đen lúng liếng vẫn đang nhìn Lưu Đàn.
Minh Hoàn đã rửa mặt chải đầu xong. Nàng muốn ôm hai đứa cho vú em. Bởi vì Lưu Đàn đang ở bên trong, Minh Hoàn cũng không cho vú em đi vào, chỉ bảo hai thị nữ đi theo.
Minh Hoàn vén màn giường lên rồi nói: “Điện hạ, chàng nên dậy thôi. Ta để thị nữ mặc quần áo cho Hoàn Nhi với Du Du.”
Cậu anh đang giằng co với Lưu Đàn. Bé vốn ra vẻ thông thạo mà mắng Lưu Đàn rất hư. Nghe thấy tiếng Minh Hoàn, bé lập tức khóc rống lên.
Lưu Đàn: “...”
Minh Hoàn vội vàng bế bé lên: “Hoàn Nhi sao lại khóc?”
Cậu anh ôm chặt Minh Hoàn không buông tay.
Minh Hoàn lau khô nước mắt cho bé. Bé cũng không khóc nữa, chẳng qua vẫn ôm Minh Hoàn không buông tay, một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lưu Đàn.
Lưu Đàn cười khẽ: “Thằng nhãi này cũng rất có đầu óc đấy.”
Minh Hoàn cầm áo mặc vào cho bé: “Bọn nó đều là con nít, điện hạ không nên chấp nhặt với con, đừng bắt nạt con.”
Đáy lòng Lưu Đàn chua loét. Khi nhìn về phía anh trai, mắt hắn cũng đỏ lên: “Ta chấp nhặt với các con? Hoàn Hoàn, nàng thiên vị quá chăng?”
Minh Hoàn để cho thị nữ bế hai anh em ra ngoài.
Trước khi đi, anh trai cứ đòi hôn một cái lên má Minh Hoàn, em trai thấy vậy, cũng muốn hôn má mẫu phi một cái.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, chàng nên dậy đi thôi.”
Lưu Đàn duỗi tay kéo một cái, mang Minh Hoàn kéo lên giường. Hắn xoay người ghim chặt Minh Hoàn: “Đáy lòng ta vừa đau vừa xót. Hoàn Hoàn à, nàng không yêu ta nữa rồi.”
Minh Hoàn: “...”
“Hôn ta một cái, mau lên.” Lưu Đàn ôm lấy hai má nàng, “Ta muốn nàng chủ động chút.”
Minh Hoàn hết cách, đành phải cúi đầu hôn môi Lưu Đàn: “Thế này đã được rồi chứ?”
Lưu Đàn cảm thấy vẫn chưa đủ.
Hắn nhất định phải để cho hai con thỏ con đó biết, Minh Hoàn rốt cuộc là thuộc về ai.
Trẻ con mà, nên chịu chút đau khổ. Con trai mà dính lấy mẹ quá thì nhất định phải dạy dỗ một trận.
Đã một năm rồi Lưu Đàn không gặp Minh Hoàn, có thể nói là ngày nhớ đêm mong. Hôm qua có hai anh em ở bên cạnh, Minh Hoàn xấu hổ, hắn thì chỉ muốn ôm một mình Minh Hoàn, lúc ngủ lại không thể không ôm hai con quỷ con đáng ghét đó vào lòng.
Ngay lúc này, chỉ có một mình Minh Hoàn đang ở trước mặt. Mắt Lưu Đàn trở nên nóng rực. Hắn nói: “Ta và hai đứa nó, ai quan trọng hơn hả?”
Minh Hoàn véo mũi Lưu Đàn: “Ta nói vì sao mới sáng sớm đã ngửi thấy vị chua, hóa ra là điện hạ đang ghen. Các con chỉ là con nít thôi, sao điện hạ phải so đo với con hả?”
Lưu Đàn nói: “Sau khi ta trở về, nàng chỉ chú ý tới bọn nó thôi.”
Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn: “Điện hạ cũng chưa từng gần gũi với các con. Hai bé đều là cốt nhục của chàng, chàng nên gần gũi các bé nhiều hơn. Hoàn Nhi với Du Du đều ngoan lắm. Chàng không biết hai con đáng yêu cỡ nào đâu...”
Lưu Đàn cắn Minh Hoàn một cái: “Tạm thời ta không muốn biết hai đứa đáng yêu cỡ nào, ta chỉ muốn quan tâm tới nàng thôi.”
Dẫu sao thì Minh Hoàn mang thai rồi sinh con vất vả như vậy.
Lưu Đàn thì thầm bên tai nàng: “Để ta thương yêu nàng thật nhiều...”