Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hoàng Hậu Lười Y Nhân
  3. Quyển 2 - Chương 19: A tuyết (2)
Trước /275 Sau

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 19: A tuyết (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Docke

Nhẫn nhịn, ông lão rốt cuộc vẫn không phát hỏa mà chỉ lạnh lùng lừ mắt xem xét điếm tiểu nhị. Tiểu nhị kia chợt cảm thấy toàn thân sởn lạnh, nhất thời cứng đơ, cũng không dám lỗ mãng nữa.  

“Đi trước dẫn đường.” Ông lão tức giận nói. Điếm tiểu nhị quả nhiên không còn nói lung tung nữa, cung kính đi lên trước dẫn đường. Y Nhân cũng nhanh chân đi theo. Có lẽ vì phải cưỡi ngựa một thời gian dài, bước chân hơi lảo đảo một chút, lúc bước lên cầu thang thiếu chút nữa cô đã ngã lăn xuống rồi.

Nhưng lão tẩu đi phía trước đã nhanh tay lẹ mắt, trước lúc cô ngã xuống đã đưa tay túm được cánh tay cô.

“Cám ơn ông nha,” Y Nhân sau khi đứng vững rồi, không hề để bụng những hiềm khích lúc trước mà nói lời cảm tạ ông. Thái độ vô cùng chân thành.

Dường như cô cũng không phải bị ông bắt đến vậy.

“Ngươi có thể gọi ta là Vũ gia.” Ông lão có vẻ cũng rất thiện tâm, rụt rè gật đầu. Cuối cùng cũng tự báo đại danh của mình.

Y Nhân hé miệng cười, ngọt ngào gọi: “Vũ gia.”

Vậy mà, Y Nhân vừa dứt lời, điếm tiểu nhị đang dẫn đường ở phía trước thoáng chốc đã dừng bước, quay đầu lại kinh hoàng mà nhìn ông lão. “Vũ gia?” Biểu tình này rất giống như vừa nuốt phải một con ruồi to.

Vũ gia lạnh lùng nhìn hắn. Thái độ kiêu căng. Thần sắc còn ẩn chứa đắc ý.

“Ông chính là Vũ gia trong truyền thuyết đó sao?” Điếm tiểu nhị há hốc miệng, vừa đủ để nhét vào một quả trứng gà.

“Ngươi nghĩ sao?” Vũ gia trầm giọng hỏi lại.

Thân thể điếm tiểu nhị run lên. Rõ ràng chân đã bước lên bậc thang kế tiếp rồi, lại không hiểu phát run thế nào mà ngã lăn xuống dưới. Đảo mắt một cái đã lăn thẳng xuống chân cầu thang. Hắn cũng không vội kiểm tra thương thế của mình mà nhanh chóng đứng lên. Vừa hoảng hốt nhìn Vũ gia vừa bắt loa tay họ to: “Mọi người chạy mau đi, mọi người chạy mau đi. Vũ gia tới! Vũ gia tới!”

Những vị khách vốn đang ở tầng dưới dùng cơm đều ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Sau đó không hẹn mà đồng loạt đứng lên, rồi hò nhau xông thẳng ra cửa.

Bỗng chốc, tiếng nồi niêu xoong chảo, tiếng xô đẩy ồn ào, tiếng đàn ông chửi rủa, tiếng con nít la khóc vang lên không dứt.

Rất giống đại nạn.

Y Nhân chẳng hiểu tại sao người dưới lầu lại biểu diễn một màn kỳ quặc như vậy, ngây ngốc sờ sờ đầu. Chờ đến khi cuộc chạy nạn đất rung núi chuyển này qua đi thì lầu dưới của khách sạn bình dân đã không còn một bóng người.

Còn những người ở lầu trên thì co cụm vào một bên hàng hiên, chậm chạp không chịu bước qua. Giống như một đám tiểu chuột bạch rúc vào nhau để sưởi ấm vậy.

“Bọn họ làm sao vậy?” Qua một lúc lâu, Y Nhân mới lúng ta lung túng hỏi.

Vũ gia khẽ ‘Hừ’ một tiếng, chùm râu bạc trắng như tuyết vểnh cao, ngạo mạn lẫn tự đắc trả lời: “Không ngờ chuyện đã qua nhiều năm rồi mà sức ảnh hưởng của lão phu vẫn còn lớn đến như vậy.”

Y Nhân chớp mắt mấy cái, nhìn ông với vẻ sùng bái, khiến lòng tự trọng của Vũ gia vô cùng thỏa mãn: “Vũ gia ông đã làm gì sao?”

“Tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành.” Vũ gia nhún nhún vai, làm như đang nói một điều không thể nói: “Chưa từng nghe câu ‘Lấy chiến nuôi quân’ hay sao?” Ánh mắt ông lại thoáng nhìn lên, một lần nữa bày tỏ sự sùng kính: “Ngươi tất nhiên chưa từng nghe qua rồi. Loại chiến pháp vĩ đại này chỉ có Tức phu nhân mới có thể nghĩ ra thôi.”

Y Nhân buông rèm mi không nói. Chỉ là hình tượng của Tức phu nhân trong lòng cô nháy mắt dường như đã sụp đổ.

Thì ra cũng chỉ là một người hiện đại có dã tâm mà thôi.

“Thân phận bại lộ, chúng ta không thể ở đây nữa rồi.” Chờ cảm xúc qua đi, Vũ gia nhìn lướt qua đám người đang phát run kia, nói: “Không được. Nếu dính đến quan phủ thì thật là phiền phức lắm. Lão phu bây giờ cũng không muốn giết người.”

Quảng cáo
Trước /275 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Copyright © 2022 - MTruyện.net