Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Docke
“Tiểu Dung, bắt đầu từ khi nào? Bắt đầu từ khi nào? Nàng không hề yêu ta sao?” Rốt cuộc, anh nói từng câu từng chữ, đem vấn đề này nói rõ ra.
Đây là vấn đề đã nấn ná trong lồng ngực lâu lắm rồi, nhưng anh cứ hèn nhát, tận lực dối gạt chính mình.
Giọng nói của anh réo rắt như nước chảy qua dạ thạch, lan tràn chảy ra cánh đồng đêm hoang vu vô biên vô hạn, trong trẻo nhưng lạnh lùng hư vô, tựa như cơn gió chợt thổi qua.
Hầu như, không còn là giọng nói của mình nữa.
Anh nghe thấy giọng nói của mình nhưng không có cách nào khẳng định được đó chính là giọng nói của mình.
Dung Tú chống tay lên thân ghế, nàng gần như không còn đứng vững được nữa.
Thất thố vừa rồi, đã tiêu hao toàn bộ khí lực của nàng.
Sau đó, Dung Tú khóc.
Đôi vai gầy xinh đẹp khẽ run run.
Nàng nức nở.
Nàng vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi, A Tuyết, xin lỗi. Ta cũng không biết. Ta chỉ bất đắc dĩ thôi. Ngươi biết mà, ta thân bất do kỷ…”
“Ta biết.” Hạ Lan Tuyết dĩ nhiên nở nụ cười, cười đến thê lương mà mị hoặc, tựa như một đóa hoa nở rộ trong sương mù, “Nhưng là vì sao?”
Anh đã biết đáp án, nhưng làm sao có thể cam tâm đây?
Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Bọn họ cùng nhau chứng kiến cảnh vật xung quanh lớn lên. Bọn họ sớm đã định ước hẹn cùng nhau cả đời. Có một thời gian, bọn họ đã cho rằng đối phương chính là toàn bộ thế giới của mình.
Thế nhưng vì sao?
Tất cả chuyện này đã thay đổi từ khi nào?
“Ta không biết.” Dung Tú rốt cuộc hoàn toàn mềm nhũn, từ trên bàn ngồi sụp xuống đất. “A Tuyết, ta không muốn lại xin lỗi ngươi. Ta thích ngươi, thật sự thật sự rất thích ngươi. Thiên Triều có ai lại không thích ngươi chứ? Ngươi hoàn mỹ như vậy, không có chỗ nào xoi mói được… Thế nhưng, A Tuyết, ngươi quá hoàn mỹ rồi. Lúc nào ngươi cũng đối xử rất tốt với ta, cái gì cũng có thể làm cho ta. Ta phải thích ngươi, thậm chí không có lựa chọn!”
Hạ Lan Tuyết không chen lời, chỉ trầm thống mà nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
“Vâng. Hạ Lan Tuyết, mọi thứ đều không sánh bằng ngươi. Hắn không có nhan sắc đẹp đẽ như ngươi, không có phong tư của ngươi, không có vinh quang cùng truyền kỳ chói lọi của ngươi. Thậm chí, hắn đối xử với ta còn không tốt nữa. Hắn chỉ thập thò trước cửa sổ phòng ta, lén lút phóng vào một ít đá cuội mà hắn mới nhặt được, thật không thể nào so được với chuyện viết văn đọc thơ của ngươi. Hắn chỉ dùng Dung gia để uy hiếp cha ta, uy hiếp ta. Mà cũng không cho phép buông tha cái gì. Hắn cường bạo ta, chà đạp ta, dùng lời lẽ để tổn thương ta, rồi lại khóc lóc trước mặt ta như một đứa trẻ.” Dung Tú chợt hiểu, chân tướng, nằm trong những câu nói lộn xộn của nàng, thậm chí đây là lần đầu tiên nó xuất hiện trong đầu nàng.
Nàng vẫn cho rằng mình rất hận Hạ Lan Thuần, cho nên năm năm sau ngày đại hôn, vẫn một mực lạnh lùng với hắn.
Nhưng lúc này, ngày hôm nay, Dung Tú đột nhiên phát hiện: Thì ra, nàng đã yêu hắn rồi.
Đã thật sự yêu Hạ Lan Thuần rồi. Hắn luôn ở trước mặt nàng, thể hiện những hỉ nộ ái ố chân thực nhất. Một nam nhân không hoàn mỹ như vậy, một nam nhân luôn dễ dàng bộc lộ tâm tình kích động trước mặt nàng, ép buộc nàng phải yêu say đắm, từ bao giờ, đã khiến nàng lún sâu đến vậy?
Thế cho nên, nàng rõ ràng tin tưởng Hạ Lan Tuyết cũng có năng lực bảo hộ cho Dung gia, vậy mà vẫn dùng lợi ích của Dung gia làm tấm bình phong để rồi lần lượt rời bỏ Hạ Lan Tuyết mà giúp hắn?
Có thể nói, đối với nàng, Hạ Lan Thuần là chân thực có thể chạm đến được, còn Hạ Lan Tuyết lại vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi dường như không có thực.
Sắc mặt Hạ Lan Tuyết trắng bệch. Anh ngơ ngác mà nghe Dung Tú nói, sau đó mỉm cười.
Trong dáng tươi cười là vẻ tự giễu cùng đau thương, đến nỗi ngay cả Y Nhân đang núp trên nóc nhà cũng không dám nhìn nữa.