Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Docke
Không kịp nữa rồi, phải lập tức bắt cóc Dung Tú.” Trông thấy Hạ Lan Tuyết ngã xuống, Viêm Hàn quyết định thật nhanh, quay qua thấp giọng dặn dò Y Nhân một câu, “Cứ trốn ở đây.” Sau đó tung người bay xuống.
Uy tín của Viêm Hàn chính là ở chỗ hắn không bao giờ bỏ mặc thuộc hạ của mình. Mặc dù chỉ là bốn tên thị vệ Viêm cung bình thường, hắn cũng phải đích thân dẫn bọn họ trở về.
Còn thị vệ thân cận của hắn thì dựa theo chỉ lệnh của hắn mà tiếp tục đứng trên nóc nhà bảo hộ Y Nhân.
Y Nhân vốn đã định nhảy xuống theo nhưng lại bị thị vệ ngăn chặn, không thể động đậy.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đao kiếm bốn phía, cùng với sự xuất hiện bất ngờ của Viêm Hàn mà bắt đầu phát sáng. Vòng vây bắt đầu cấp tốc thu hẹp lại. Viêm Hàn vừa bước vào phòng thì bên ngoài đã biến thành một hàng rào sắt.
Mũi đao đồng loạt hướng vào.
“Cứ mặc kệ Hạ Lan Tuyết, không chế Dung Tú trước.” Viêm Hàn dặn dò ngắn gọn bốn tên thuộc hạ, sau đó đẩy cửa sổ ra, thản nhiên mà nhìn những bóng người đang lại gần ở bên ngoài, cao giọng hỏi: “Không biết người đến là ai?”
Dung Tú còn chưa kịp la lên đã bị thị vệ nghe động mà vung song chưởng, điểm ngay huyệt câm.
Ngoài cửa, một hoa y nam tử bước lên, chắp tay đứng lên phía trước mọi người. Dáng người thẳng, đứng hiên ngang tứ bình bát ổn. Một bộ dáng ổn trọng tin cậy.
Viêm Hàn chăm chú nhìn lại: Người nọ tuổi tác nhìn qua khoảng chừng gần bốn mươi. Thần tình trầm tĩnh cơ trí, từng trải sóng gió, có kiểu trầm ổn của kẻ hiểu rõ lòng người. Hơn nữa, ngoại hình được bảo dưỡng tốt vô cùng, mặt mày trong sáng. Có thể thấy được lúc còn trẻ hắn rất tuấn tú.
Trong lòng hắn vừa động, sau đó nói với vẻ chắc chắn: “Bùi Lâm Phổ, Bùi Thừa tướng?”
Đối phương quả nhiên cam chịu, cũng không có giật mình nhiều, chỉ nhàn nhạt mà nhìn hắn.
Trong ánh mắt Bùi Lâm Phổ, Viêm Hàn trước mắt hiển nhiên cũng chỉ là người xa lạ. Tuy rằng Viêm Quốc gần đây cũng không thực an phận, nhưng trong thời gian này hai nước dù sao cũng có hơn hai mươi năm không hề qua lại. Cho nên, tuy rằng bọn họ một người là Thiên tử, một người là Thừa tướng, nhưng đối diện nhau rồi mà vẫn không hề nhận ra.
Nhưng nghe đồn về danh tiếng của đối phương, bọn họ đã nghe được rất nhiều từ miệng các thám tử. Hầu như trong tay mỗi người đều có một bức họa chân dung của đối phương.
Chỉ có điều, một ngày gặp gỡ, mới có thể cảm nhận hết được dáng dấp của đối phương.
Dung mạo của Viêm hàn đã tạo cho Bùi Lâm Phổ một ấn tượng rất mạnh mẽ – - Không chỉ bởi vì vẻ anh tuấn cùng khí phách thuộc về hoang mạc kia. Cũng không hẳn bởi vì Viêm Hàn thân đang lúc lâm nguy vẫn còn có thể nói nói cười cười như gió thoảng.
“Ngươi trông rất giống một người.” Bùi Lâm Phổ rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng, “Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là con trai của Viêm Tử Hạo, đúng không?”
“Ngươi đã gặp phụ vương của ta sao?” Viêm Hàn nao nao, vẻ mặt lập tức lại hiểu rõ.
Bùi Lâm Phổ trước kia chính là tùy tùng của Tức phu nhân. Tức phu nhân lại cùng Viêm Tử Hạo, phụ thân Viêm Hàn có một đoạn quan hệ không thể nói rõ.
Ông biết Viêm Tử Hạo thì cũng không có gì phải ngạc nhiên.
“Vào năm Hạo đế băng hà, lão phu vốn cũng định đến bái tế ngài. Nhưng bởi vì công việc quá nhiều nên không thể xếp hàng cúng viếng được, cũng cảm thấy rất tiếc nuối.” Bùi Lâm Phổ nhẹ lắc đầu, cảm thán nói.
“Chuyện này cũng đơn giản thôi mà.” Viêm Hàn cười dễ dãi, ngân nga nói: “Quả nhân bắt ngươi về Viêm Quốc. Đến lúc đó, Bùi đại nhân sẽ được bái tế Tiên đế rồi.”
“Ngươi tuyệt đối không thể thoát khỏi vòng vây này đâu. Bởi vì trận pháp này, chính là trận pháp do Tức phu nhân truyền lại. Năm đó, Tức phu nhân đã dựa vào nó mà vây khốn phụ vương của ngươi. Từ đó, hai mươi năm cũng không hề giao thiệp với Thiên Triều. Hôm nay, nó cũng sẽ vây khốn được ngươi, cũng mong muốn chúng ta có thể kéo dài giao ước trên một đời: Bệ hạ sinh thời, không được đặt chân đến Thiên Triều nữa.” Bùi Lâm Phổ cũng không hề nao núng, chỉ nhìn Viêm Hàn, ôn nhã mỉm cười, từ từ nói.