Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Docke
Y Nhân nghe vậy, ngốc nghếch mỉm cười: “Vậy ngươi là người, đúng không?”
Không có gì ngoài những câu chuyện được kể lại và ánh hào quang, Lục Xuyên, dù sao cũng chỉ là một con người mà thôi.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người? Đã kết hôn hay chưa?” Không đợi Lục Xuyên trả lời, Y Nhân đã một hơi nêu ra rất nhiều câu hỏi.
Cô hiếm khi cảm thấy hiếu kỳ như vậy.
Tất cả mọi người đều nghẹn họng, nhìn trân trối. Hiện trường dậy lên một loạt những âm thanh hút không khí.
Thế nhưng, nỗi sợ hãi thấu tim kia, trong lúc Y Nhân liên tiếp đặt câu hỏi đã dần dần giảm bớt không ít.
Trước mặt, chẳng qua cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt mà thôi.
Hiểu được như vậy, khiến cho bọn họ từ trong nỗi tuyệt vọng đột nhiên dấy lên lòng tin. Đám tử sĩ hàng giữa đã lạp cung vào nỏ. Những người còn lại cũng đã sẵn sàng.
Lục Xuyên vẫn duy trì trạng thái ban đầu, vừa không phát điên cũng không thèm để ý đến cô. Làm như những lời cô vừa nói chỉ như gió thoảng bên tai, không hề nghe thấy gì cả.
Y Nhân cũng không hề cảm thấy nản lòng, vẫn không chịu buông tha mà còn ngẩng đầu lên, ánh mắt trông mong mà nhìn hắn.
Dáng dấp làm như không đợi được đáp án thì không bỏ qua.
Bùi Nhược Trần dở khóc dở cười, đứng bên cạnh mà âm thầm sốt ruột, mướt mồ hôi thay cho Y Nhân.
Đúng lúc đó, từ một nơi không xa đột nhiên truyền lại một hồi rít dài, tiếng huýt gió thê lương linh hoạt kỳ ảo. Lục Xuyên cuối cùng cũng hành động. Đồng thời với tiếng huýt gió rít vang, huyền y di động, thân thể như núi băng vạn năm đột nhiên vút lên, nghỉ chân giữa không trung mà không hề lộ vẻ gì gắng sức.
Tựa như thân thể kia đang được máy bay trực thăng treo lơ lửng giữa không trung vậy.
Khinh công không thể tưởng tượng nổi như vậy, lập tức đã khiến cho lòng tin vừa mới được dấy lên, một lần nữa bị trừ khử không còn bóng dáng.
Cho dù Lục Xuyên là người, thì hắn cũng tuyệt đối - tuyệt đối không phải là con người.
Chỉ là, Lục Xuyên hình như không có ý định công kích bọn họ. Thân ảnh màu đen dừng một chút rồi lao bắn về phía tiếng rít vừa vang lên.
Y Nhân thấy hắn phải đi, nhịn không được “Ê” một tiếng.
Cô thật sự rất muốn biết đáp án mà.
Chỉ là dư âm lượn lờ, tiếng “Ê” kia còn chưa tan hết, Lục Xuyên đã như một con chim ưng lao xuống. Nhanh như sét đánh không kịp bịt tai, túm lấy áo Y Nhân, nhấc cô lên không trung. Vừa đảo mắt một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Chỉ còn lưu lại trong không trung một điểm đen nho nhỏ lóe lóe rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
Khói bụi lượn lờ.
Mọi người tìm lại được đường sống từ trong chỗ chết. Khi đã xác định chắc chắn Lục Xuyên đã rời đi, không khỏi toàn thân suy yếu, đội hình cũng không còn nghiêm cẩn như vừa rồi nữa.
Có mấy người chạy đến bên cạnh Bùi Nhược Trần, lo lắng nói: “Công tử, Thừa tướng đang rất lo lắng cho người. Thừa tướng sai thuộc hạ hỏi công tử, vì sao phải một mình hành động, rời khỏi đại đội?”
Bùi Nhược Trần không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi Y Nhân mất tích, hết nửa ngày, sau đó mới thấp giọng nói: “Chúng ta trở về thôi. Mong rằng bên phía phụ thân sẽ không đụng phải Lục Xuyên.”
Lục Xuyên thật đáng sợ.
Cho dù chưa cần làm gì, cũng đã khiến cho đội ngũ tử sĩ thép thiết cốt của Bùi gia đánh mất phân nửa sức chiến đấu rồi.
“Tiểu Bùi công tử…” Mắt thấy tất cả mọi người phải rời đi, Tiểu Hữu hơi không xác định mà hô gọi một tiếng. Trong tay hắn đang cầm hổ phù Y Nhân đưa cho, đang không biết phải làm sao.
Bùi Nhược Trần cũng chú ý đến hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi quay về chỗ Hạ Lan tướng quân vậy. Xin hãy chuyển lời nói với Tướng quân, Bùi gia vạn sự chỉ vì triều đình, xin Tướng quân minh giám.”
Nói xong, Bùi Nhược Trần phất phất áo bào, chậm rãi đi về nơi đóng quân của Bùi Lâm Phổ.