Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Docke
Y Nhân ý thức được: Bản thân luôn luôn ở trong trạng thái cưỡi mây đạp gió.
Mê mê mang mang, không biết đã qua bao lâu.
Chỉ khác một chỗ, lần này có Bùi Nhược Trần bên cạnh.
Bùi Nhược Trần vẫn khiến cho cô an tâm, Hạ Lan Tuyết lại không thể.
Nơi mà bọn họ dừng lại, quả nhiên là bacamaha mà lần trước Vũ gia muốn bắt cô đến. Lúc đáp xuống đất, Vũ gia xuất chiêu như điện, chế ngự toàn bộ yếu huyệt trên người Bùi Nhược Trần. Thân thể Bùi Nhược Trần mềm nhũn. Y Nhân cuống quýt đưa tay ra đỡ.
Cô đỡ lấy hắn.
Bùi Nhược Trần quay đầu, áy náy mà cười với cô. Dáng tươi cười ôn nhuận vẫn như lúc ban đầu, không có chút … lúng túng hay xấu hổ nào.
“Cho đến bây giờ, nợ cha thì con trả. Tiểu tử, chỉ có thể trách sao ngươi lại có một người cha bán chủ cầu vinh mà thôi!” Vũ gia trừng mắt liếc nhìn bọn họ, tức giận mà thầm thì với Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần lẳng lặng buông mắt xuống, hời hợt nói: “Ông ấy là cha của ta. Ngay cả cho dù bây giờ ta không thể làm gì ngươi được, nhưng cũng không cho phép ngươi chửi bới danh dự của ông. Phụ thân suốt đời vì Thiên Triều mà cúc cung tận tụy, vì nước vì dân, một lòng trung thành hướng chúa. Tuyệt đối không phải là kẻ bán chủ cầu vinh.”
Vũ gia dường như vừa nghe được một chuyện nực cười nhất thiên hạ, ngửa đầu cười gượng mấy tiếng, sau đó mỉa mai hỏi lại: “Hắn cúc cung tận tụy vì Thiên Triều? Ngươi cho rằng như thế thật sao?”
Bùi Nhược Trần mím chặt đôi môi, cố nhiên không thèm trả lời. Ánh mắt kiên định, so với bất cứ lời nói nào đều rõ ràng hơn cả.
Người một lòng vì nước,
Thế nhưng, ở trong lòng hắn, khó mà không có một nghi vấn như vậy: phụ thân thật sự một lòng vì nước hay sao?
Người một lòng vì nước, sẽ ở trước cảnh mưa gió của Thiên Triều mà mưu tính, bởi vì lợi ích của gia tộc, còn đối phó vói cả đệ nhất thủ lĩnh Thiên Triều – Hạ Lan Khâm hay sao?
Đáy lòng hắn xẹt qua một nỗi hoài nghi và bất an mơ hồ, lại rất nhanh chóng đã bị bản thân phủ quyết.
Từ nhỏ đến lớn, Bùi Lâm Phổ ở trong lòng hắn, tựa như một Thừa tướng chân chính. Một Thừa tướng cơ trí, dày rộng, nghiêm khắc và trung thành.
Hắn không cho phép bản thân hoài nghi chính mình.
Vũ gia cũng lười tranh luận với hắn, chỉ dùng tay bắt loa miệng, ở phía trước gào lên thật to, “Muốn biết chân tướng, thì cứ bám sát theo ta đi!”
Y Nhân vẫn đỡ lấy cánh tay của Bùi Nhược Trần. Lúc này, Bùi Nhược Trần lại nhẹ nhàng tránh ra, thấp giọng nói một câu ‘Ta không sao’, sau đó cùng Vũ gia, chậm rãi đi về phía trước.
Y Nhân chớp mắt mấy cái, nhìn theo bóng lưng suy yếu nhưng tao nhã của Bùi Nhược Trần, vừa mấp máy miệng, lúc này mới chạy đuổi theo.
Cô đuổi kịp Bùi Nhược Trần rồi, lại chạy lướt qua hắn đi đến bên cạnh Vũ gia.
Vũ gia nghe thấy tiếng bước chân của cô, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ nặng nề ‘Hừ’ một tiếng chứ không hề tránh xa cô.
“Vũ gia, gần đây ông đã đi đâu vậy? Nhất định phải chịu rất nhiểu khổ cực ha.” Y Nhân nhanh chân đi lên sóng bước cùng Vũ gia, quay đầu hảo tâm mà hỏi.
Vũ gia tức giận nói: “Cũng nhờ ngươi ban tặng đó!”
Y Nhân rất vô tôi mà biện giải một câu, “Là ông bắt ta đi mà, ta đâu có muốn hại ông.”
Lời này cũng là sự thật.
Vũ gia lại nặng nề mà ‘Hừ’ một tiếng, không để ý đến cô nữa.
Nhưng bước chân rõ ràng là đang đi chậm lại.
Y Nhân đã không còn phải thở hồng hộc nữa, nhìn vào mắt lão.
“Ông rất thích Tức phu nhân ư?” Y Nhân lại hỏi.
Lúc này đây, gần như là buôn chuyện rồi.
Vũ gia tựa như mèo dẫm phải đuôi, đột nhiên dừng bước, không kìm được tức giận mà nhìn Y Nhân.
Biểu tình của Y Nhân cũng rất chăm chú, không hề có dấu vết gì là nói giỡn hay là nói móc. Cô thản nhiên mà nhìn lại ông.
“Ngươi còn dám chửi bới danh dự của phu nhân, còn dám… dám chửi bới danh dự của ta, lão phu sẽ giết ngươi!” Vũ gia quả thật râu tóc đều dựng đứng cả lên. Không biết sao chỉ một câu hỏi đơn giản này thôi, rốt cuộc làm sao lại có thể chọc tức được lão.
Y Nhân cũng không hề có vẻ bị hù dọa, chỉ nhàn nhạt mà ‘Ồ’ một tiếng, sau đó cúi đầu, lẩm bẩm, “Quả nhiên là ông thích Tức phu nhân.”