Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDITOR: DOCKE
Hạ Ngọc không lập tức tiếp lời mà trầm mặc một hồi, sau đó lui ra phía sau từng bước, xoay người hành đại lễ. “Ta sẽ dốc hết toàn lực.” Hắn nói xong, đứng thẳng dậy, xoay người đi ngay.
Lãnh Diễm nhìn biểu hiện của hắn, có chút kinh dị, ánh mắt lấp lóe nhưng lại không nói gì.
Đợi Hạ Ngọc đi xa, Lãnh Diễm mới quay đầu lại, một lần nữa nhìn những gợn sóng lăn tăn ánh lên lấp lánh trên mặt hồ.
“Vì sao bệ hạ lại ở đây?” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam sáng sủa. Ngay sau đó, một thân hình cao to cũng từ lan can, chiếu hình xuống mặt hồ.
“Ngươi không đi tìm Y Nhân chơi đùa sao?” Lãnh Diễm không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi.
Người mới đến sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Hóa ra bệ hạ cũng biết.”
“Cơ quan trong tẩm cung của ta là do ngươi thiết kế. Ngươi muốn đưa nàng ra ngoài, vốn là chuyện dễ như trở bàn tay. Ta không nói, chính là không muốn truy cứu.” Lãnh Diễm đè khửu tay lên lan can, dựa người vào, nheo mắt hỏi hắn: “Vì sao cả đám người các ngươi đều thích Y Nhân như vậy?”
“Nghe cung nữ nói, vừa rồi bệ hạ rất không vui, bỏ mặc Hạ Lan Tuyết mà đi. Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Trục Phong thẹn thùng cười, vội vàng chuyển đổi đề tài, thân thiết hỏi.
“Ta và Hạ Lan Tuyết có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Lãnh Diễm cười lạnh nói: “Trong mắt của hắn, cho tới bây giờ đều chỉ có những người khác mà thôi.”
Lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Lan Tuyết chỉ mong nhớ về Dung Tú.
Lần thứ hai gặp lại, hắn cũng chỉ quan tâm đến Y Nhân.
Chưa từng có nàng?
Lưu Trục Phong gãi gãi đầu, lại cất lên một tràng cười ngây ngô, “Nếu như thế, bệ hạ cần gì phải cưỡng cầu? Không bằng cứ thả hắn đi đi.”
“Ngươi đang muốn cầu tình cho hắn sao?” Lãnh Diễm hiểu rõ, cười cười, “Ta không cưỡng cầu gì hắn, chỉ là muốn cho hắn một cơ hội được sống mà thôi.”
“Nói vậy là sao?”
“Băng Quốc có cổ huấn (lời dạy từ xa xưa), không phải là người trong hoàng tộc thì không được sử dụng Biển Sao Thạch. Hắn muốn sống, chỉ có thể trở thành người trong vương tộc Băng Quốc.” Lãnh Diễm thản nhiên nói: “Hắn là người kiêu ngạo như vậy, nếu coi đây là sự uy hiếp, hắn ngược lại sẽ không chịu thỏa hiệp. Vì vậy, cũng chỉ có thể làm như thế.”
“Bệ hạ, sớm đã buông bỏ rồi sao?” Lưu Trục Phong nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng, hỏi.
Lãnh Diễm thản nhiên nhìn lại hắn, khẽ nhướng mày, “Chưa từng.”
“Nếu vậy, thật ra cũng chỉ vì nỗi lòng riêng của bệ hạ.” Lưu Trục Phong rất không khách khí mà nói phá.
“Tất nhiên là lòng riêng.” Lãnh Diễm bật cười lớn, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ tám năm trước, Hạ Lan Tuyết chỉ có thể là của ta. Cho dù có chết, cũng không thể chết ở nơi khác được.”
Lưu Trục Phong giật mình, lập tức lại cười ha hả. Hắn đi qua, vỗ vỗ bả vai Lãnh Diễm, tùy ý nói: “Đây mới chính là Lãnh Diễm mà ta quen biết. Ta ủng hộ ngài, nữ vương bệ hạ của ta.”
“Ủng hộ như thế nào?” Lãnh Diễm không để ý đến chuyện hắn động tay động chân, nghiêng đầu, thản nhiên cười nói.
Lưu Trục Phong vội vàng đưa cả mười ngón tay lên ôm mặt, hô hoán: “Bệ hạ, ngàn vạn lần không nên cười với ta. Dù rất xinh đẹp cũng không cần phải phóng điện khắp nơi chứ.” Sau đó, hắn lại vô cùng đứng đắn nói tiếp: “Ngài yên tâm. Đại hội lần này, nhất định Hạ Lan Tuyết sẽ thắng.”
“Chẳng lẽ ngươi có thể làm càn?” Lãnh Diễm hỏi.
“Làm gì mà nói làm càn khó nghe như vậy. Cái này gọi là có lòng tốt giúp đỡ.” Lưu Trục Phong nhún nhún vai, ra vẻ rất vô tội.
Lãnh Diễm nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nhỏ dài của hắn, đột nhiên nhớ tới hoàn cảnh lúc lần đầu tiên nàng trông thấy Lưu Trục Phong.
Lúc ấy, nàng muốn tổ chức đại hội kén rể lại lo lắng kinh thành sắp phải tiếp đón long xà hỗn tạp, tự nhiên sẽ có rất nhiều người âm mưu đục nước béo cò, ngấp nghé bảo vật trấn quốc truyền đời –Biển sao thạch của Băng Quốc, vì thế đã viết thư gửi cho Lưu Viên, thỉnh cầu cử đến Băng Quốc một người tinh thông cơ quan trận pháp, thiết trận cho Biển sao thạch.
Lưu Viên trả lời, nói người được cử đến đang trên đường đi rồi.
Lúc ấy cũng không biết là Lưu Trục Phong sẽ đích thân tới, chỉ nghĩ là một tên tiểu tốt ở Lưu Viên thôi. Nàng đang định dẫn người ra nghênh đón, nào ngờ đến cửa thành thì thấy, ngoài cửa cung có một con ngựa già đang đứng ăn cỏ. Con ngựa già đó, toàn thân dài sang, tinh thần thượng hảo, bộ dáng tuyệt đối không giống như vừa phải lặn lội đường xa. Bên cạnh nó cũng không thấy một ai.
Lãnh Diễm giật mình, nhìn xung quanh một hồi. Ngẩng đầu lên mới phát hiện trên một thân cây đại thụ bên cạnh cửa thành có một người đang nhàn nhã nằm vắt vẻo trên chạc cây. Áo không cài nút, hai mắt khép hờ, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ.
Lãnh Diễm thử hỏi một câu: “Xin hỏi, có phải là sứ giả Lưu Viên đây không?”
Người trên cây cúi đầu nhìn nàng, sau đó nhếch miệng cười cười để lộ răng nanh trắng tinh. Cọng cỏ vẫn nằm yên ở bên môi. Sau đó, hắn xoay người nhảy xuống, nhẹ nhàng mà vững vàng dừng ở trước mặt Lãnh Diễm.
“Xin ra mắt nữ vương bệ hạ xinh đẹp nhất.” Hắn khom người, xoay người vô cùng mau lệ nắm lấy tay Lãnh Diễm, sau đó thận trọng đặt môi hôn nhẹ lên tay nàng.
Lãnh Diễm vừa mới nhíu mi, Lưu Trục Phong đã hoàn thành động tác, đứng lên cười nói: “Đây là món quà gặp mặt của Lưu Viên chúng ta – - Đương nhiên, chỉ dành cho mỹ nữ mà thôi.”
Lãnh Diễm nhẫn nhịn, phong độ rất tốt hỏi: “Ngươi chính là sứ giả Lưu Viên?”
“Tại hạ Lưu Trục Phong.” Hắn bật trả lời.
Lãnh Diễm giật mình: Chuyện Lưu Trục Phong một mình bảo vệ Lưu Viên, đánh đuổi mười vạn cường địch sớm đã được truyền tụng đến mọi người đều biết. Nhưng dù cho tất cả mọi người đều biết Lưu Trục Phong còn trẻ tuổi, cũng không thể nào tưởng được hắn còn trẻ như vậy.
Bây giờ hắn đang đứng trước mặt nàng, chẳng những không có một chút sắc thái truyền kỳ nào mà còn rất giống một tay ăn chơi tiếu ngạo giang hồ. Thân hình cao lớn thon dài nằm vừa vặn trong lớp áo dài đơn giản. Phần ngực áo mở rộng phơi bày xương quai xanh duyên dáng và làn da màu mật ong. Tóc hơi rối, nhưng ngũ quan rất bắt mắt. Đôi mắt nhỏ dài, hàng lông mày bay lên giống như muốn sáp nhập với tóc mai. Đó chính là khuôn mặt vừa anh tuấn vừa có chút tà khí của hắn. Vẻ mặt không quan tâm, rồi lại sắc bén như hiểu rõ tất cả.
“Mệt chết đi được. Vừa phải chạy lại vừa phải chiếu cố đến Mã lão ca (anh ngựa già).” Lưu Trục Phong rất có tinh thần kể công với chủ. Thấy Lãnh Diễm không nói gì, hắn vừa cảm thán vừa cầm lấy cái ấm trong tay người đang đứng phía sau Lãnh Diễm, ngửa cổ uống một ngụm. Một ngụm hết sạch.
Người nọ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bàn tay trống trơn của mình, thật sự không nghĩ ra hắn đã dùng thủ pháp gì để cầm đi cái ấm trong tay mình.
Động tác rõ ràng rất chậm nhưng lại khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
Lãnh Diễm rốt cuộc đã hơi tin tưởng. Nàng quay đầu lại dặn dò hạ nhân mang một con ngựa đến, thuận miệng hỏi: “Chẳng lẽ Lưu Viên không có ngựa tốt hay sao?”
Đường đường thiếu chủ Lưu Viên lên đường, thế nhưng lại phải cưỡi một con ngựa vừa già vừa bệnh?
“Ồ, ta ở trên đường đã trao đổi với người ta. Ngài không thấy vị Mã lão ca này rất đặc biệt sao?” Lưu Trục Phong nói xong, ngồi xổm xuống hướng về phía con ngựa già hô gọi một tiếng. Con ngựa già lập tức há mồm ngáp một cái. Sau đó ‘phụt phẹt’, văng nước miếng ngựa lên mặt Lưu Trục Phong.
Lưu Trục Phong vô tình sờ sờ lên mặt, bật cười, nói: “Xem này, có phải là một con ngựa rất có tự tôn hay không?”
Lãnh Diễm thực tình không có gì để nói.
Đó chính là ấn tượng đầu tiên Lưu Trục Phong đã cho nàng: Nhìn có vẻ không có kết cấu gì, thật ra là bởi vì không có kết cấu, cho nên nhìn không thấy, đoán không rõ, cũng bởi vậy mà càng thêm đáng sợ.
Lúc sau, trải qua một tháng làm việc chung, hai người càng hiểu nhau hơn. Lưu Trục Phong trước sau vẫn làm như vô cùng thân quen, thấy nàng, không câu nệ thân phận lại càng không ngại lễ tiết, cứ thế tùy tiện ở chung. Nhưng lúc hắn làm việc, cũng không cà lơ phất phơ như bình thường đâu. Dần dà, Lãnh Diễm cũng quen với cách thức của hắn, cũng dần dà quen với kiểu thân mật của hắn – - Lưu Trục Phong có một sức hấp dẫn không thể nhận thức, làm cho mọi người không hề đề phòng hắn, thậm chí còn bằng lòng kết giao với hắn. Lúc ở cùng với hắn, người ta có thể quên đi rất nhiều chuyện: địa vị, mưu toan thậm chí là lễ tiết.
Một con người kỳ quái.
“Ngươi rốt cuộc là muốn giúp ta, hay là muốn giúp Hạ Lan Tuyết?” Lãnh Diễm bỗng nhiên hỏi.
Lưu Trục Phong chớp mắt mấy cái, sau đó cười hì hì, nói: “Đương nhiên là cùng nhau giúp.”
Lãnh Diễm cũng lười tiếp tục vạch trần hắn, một lần nữa lại quay trở về đề tài mà hắn đã tránh né: “Nói cho ta biết, vì sao các ngươi đều thích Y Nhân?”
Nàng muốn biết lý do.
Lưu Trục Phong vội vàng tỏ vẻ oan uổng, la lên: “Ta đâu có thích con quỷ hồ đồ đó, cũng không muốn xen vào quan hệ nam nữ kỳ quái ấy.”
“Nhưng mà, ngươi thích tìm nàng chơi đùa, không phải sao?” Lãnh Diễm mỉm cười mà nhìn nam nhân đang la lối phản bác kia.
“Không phải đâu. Ta thích chơi đùa với cô ta là bởi vì chơi cùng cô ta rất vui, không giống như mấy nữ nhân khác.” Lưu Trục Phong nghiêm trang nói: “Cái đó với cách mà Viêm Hàn và Hạ Lan Tuyết thích cô ta là hoàn toàn khác nhau, ngàn vạn lần cũng đừng đánh đồng chúng.”
“Không phải thì không phải, làm gì mà kích động như vậy.” Lãnh Diễm nhướng mắt, buồn cười nói.
“Bệ hạ không biết rằng nữ nhân rất phiền toái sao. Nếu dính líu đến nữ nhân, phỏng chừng chết rồi mà cũng không biết mình chết như thế nào.” Lưu Trục Phong nhanh chóng xua tay, lòng còn sợ hãi nói: “Ta a, đời này cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với loài sinh vật đó.”
“Ta cũng là nữ nhân vậy.” Lãnh Diễm cảm thấy mình cần phải nhắc nhở hắn một chút.
“Đối với bệ hạ, ta không coi các người là nữ nhân đâu. Bệ hạ và Y Nhân, đều thuộc nhóm bạn của ta. Lại nói tiếp, bệ hạ lợi hại như vậy, cao cao tại thượng như vậy, rất hiếm có nam nhân nào dám xem bệ hạ là nữ nhân. Về phần Y Nhân, căn bản chỉ là một đứa bé thôi. Ta xem chừng hai nam nhân thích cô ta kia, tám chính phần là mắc bệnh luyến đồng rồi.” Lưu Trục Phong làm như thật vậy, giải thích thông suốt. Nói đến một nửa, nhìn thấy thần sắc Lãnh Diễm trầm hẳn xuống, tự ý thức được mình đã nói sai.
“Thật ra, bệ hạ là nữ nhân trong số nữ nhân. Nhưng mà, nam nhân bình thường đều sẽ tự biết xấu hổ. Tuy rằng ta không đến mức tự biết xấu hổ, nhưng thật sự rất sùng bái bệ hạ. Sùng bái, thì chỉ có thể làm bạn thân thôi.” Lưu Trục Phong gãi gãi đầu, cố gắng giải thích, lại tìm không thấy lời nói nào thấy hợp. Đôi con ngươi trong mắt lưu chuyển, quyết định nhanh chóng chuồn đi.
“Thời gian không còn sớm, ta đi tìm đứa bé kia chơi…” Đứa bé mà hắn nói, tất nhiên là Y Nhân.
Lãnh Diễm ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, quả thật có hơi trễ. Hoàng hôn nhuộm đỏ những áng mây, khắp nơi đều là ánh chiều tà.
Cảnh tượng xinh đẹp như thế nhưng lại có mấy người có thể thưởng thức?
“Người đã khiến ngươi sợ nữ nhân như sợ rắn rết kia, là ai vậy?” Lãnh Diễm thản nhiên hỏi.
Lưu Trục Phong vốn đã tránh ra vài bước, nghe vậy liền hít một tiếng, nói: “Thật oan chết đi được. Chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến ta đâu. Còn không phải nha đầu Phượng Thất kia mượn ta để trút giận, kết quả lại bị Lục Xuyên đuổi giết… Thảm muốn chết. Không nói cũng thế.”
Nhắc tới Lục Xuyên, Lưu Trục Phong rùng mình một cái, nhanh chóng ngậm miệng, bước nhanh đi ra.
Cũng không biết Y Nhân hiện giờ đang làm cái gì.
Trên đường, hắn gian tà suy nghĩ.