Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDITOR: DOCKE
Dung Tú cũng đứng dậy, đứng ở bên cạnh Dịch Kiếm, nghiêm túc hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Hoàng hậu nương nương nguôi giận, chúng tôi là người của thái sư.” Một tên hắc y nhân che mặt có vẻ là người cầm đầu bước ra khỏi hàng, chắp tay cung kính trả lời.
Thần sắc Dung Tú hơi thả lỏng, thản nhiên nói: “Nếu là người của phụ thân, sẽ không cần phải xuất hiện một cách bí ẩn quỷ thần như vậy. Hắn là nghĩa sĩ hộ tống ta đến đây. Để hắn đi đi.”
Dung Tú tuy nhu nhược, nhưng dù sao cũng đã làm hoàng hậu vài năm, làm việc gì cũng đều có một loại khí độ tôn quý. Một câu nói ra, cũng đầy uy lực.
Nhưng tên hắc y nhân kia lại không có ý định nhường bước. Bọn hắn vẫn đang vây quanh Dịch Kiếm, tay cầm trường kiếm, khí thế hùng hổ dọa người.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?” Dung Tú nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Mời nương nương vào thành, cũng mời vị nghĩa sĩ này vào thành.” Người nọ không chút hoang mang, nói.
“Nếu ta không muốn vào thành thì sao?” Dịch Kiếm cũng không phải dễ chọc, cầm chuôi kiếm, lạnh giọng hỏi.
“E rằng không thể theo ý ngươi muốn.” Hắc y nhân cầm đầu vừa nói dứt lời, nửa vòng tròn vây quanh nhanh chóng thu nhỏ lại. Dịch Kiếm đang định phá vây, bỗng nhiên phát hiện trong tay đám người này đều cầm một sợi dây thép đan thành lưới đánh cá. Bọn hắn hiển nhiên đã trải qua sự huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không tấn công trực diện Dịch Kiếm mà rất nhanh chóng di chuyển vị trí, dùng lưới đánh cá để cắt đường tháo lui của Dịch Kiếm. Dịch Kiếm phá vây thế nào cũng đều bị lưới đánh cá ngăn trở lại. Vòng vây của lưới đánh cá khi nhỏ khi lớn, mà sức lực của Dịch Kiếm lại dần dần cạn kiệt.
Đang lúc hai bên giao chiến, Dung Tú nãy giờ vẫn đứng tránh ở bên cạnh đột nhiên xông vào. Hắc y nhân bốn phía chần chờ một chút, nàng đã lướt qua vòng vây, chạy đến bên cạnh Dịch Kiếm.
“Bắt ta đi!” Dung Tú hạ giọng, nói cực nhanh.
Dịch Kiếm không dám có chút do dự, trường kiếm vừa chuyển, kề đến bên cổ Dung Tú, tay kia cầm lấy tay Dung Tú. Hắn quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Hoàng hậu đang ở trong tay ta, chỉ cần các ngươi tránh sang một bên, ta sẽ lập tức thả nàng.”
Yêu cầu này cũng không đến mức quá đáng, hơn nữa, bọn hắn nếu là người của Thái sư, tự nhiên sẽ phải lo lắng đến sự an toàn của tiểu thư.
Nào ngờ, hắc y nhân không chút sứt mẻ, tuy rằng che mặt, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài vẫn tỏ ra vô cùng lãnh khốc bình tĩnh.
Dung Tú bỗng nhiên ý thức được: Bọn hắn căn bản không cần đến sự sống chết của nàng.
Tựa như hơn một lần Hạ Lan Thuần đã từng bỏ rơi nàng vậy, phụ thân nàng cũng không quá mức cần nàng được sống. Phát hiện này làm cho đáy lòng Dung Tú phát lạnh.
Dịch Kiếm cũng đã chú ý đến sự thật này, không khỏi nảy sinh thêm vài phần thương hại Dung Tú. Thanh kiếm trên tay cũng không khỏi tự động nơi lỏng ra.
Hắc y nhân kia thấy thế, bàn tay to vung lên, cũng chẳng quan tâm Dung Tú sống hay chết, vồ thẳng về hướng Dịch Kiếm. Dịch Kiếm e sợ sẽ làm Dung Tú bị thương, tay vừa chuyển, chuôi kiếm chụp đến trên lưng Dung Tú, nương lực, đẩy nàng ra khỏi vòng chiến.
Còn bản thân Dịch Kiếm lại vì sự chậm trễ chỉ trong nháy mắt này là rất nhanh đã bị lưới đánh cá vây khốn. Chỉ trong chốc lát liền có mấy thanh kiếm kề đến trên cổ hắn, nhất thời không thể động đậy.
Dịch Kiếm đã bị bắt.
Dung Tú vốn định nghị hàng, nhưng lời nói vừa tới cửa miệng lại biến thành một nét thoáng cười tự giễu, vô cùng tiêu điều.
Hiện tại nàng cũng như thịt nằm trên thớt, cá nằm dưới lưỡi dao, còn có tư cách gì mà giải thoát cho Dịch Kiếm? Hắc y nhân cứ như vậy áp giải Dịch Kiếm, che chở Dung Tú đi thẳng vào Thạch Đường.
Cửa thành chậm rãi khép lại.
Nửa đêm, trong thành sớm đã thực hiện lệnh cấm đi lại ban đêm. Trên đường cái yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề mà nhẹ nhàng của bọn hắn.
Bọn hắn đi qua những dãy nhà san sát. Cũng không biết đã đi qua những đâu, rốt cuộc dừng lại trước một tòa nhà lớn.
Hắc y nhân cầm đầu tiến lên gõ cửa, ba dài một ngắn.
Bên trong hắt ra ánh đèn mơ hồ, chẳng bao lâu sau liền có một tên gác cổng cầm đèn lồng bước ra mở cửa với đôi mắt ngái ngủ. Nhìn thấy bọn hắn cũng không giật mình, chỉ nghiêng người chừa chỗ cho bọn họ nhanh chóng vào nhà.
Nhà cửa rất lớn, cây cối trong hoa viên phía trước cũng bởi vì màn đêm mà có phần trông giống như thú hoang trong đêm, lờ mờ.
Bầu trời có trăng, một vầng trăng hạ huyền lạnh lẽo, thê lương.
Bọn hắn đi qua hành lang dài, lại đi qua cửa viện, rốt cuộc đứng trước một gian sương phòng lớn.
Hắc y nhân tiến lên, quỳ một gối xin chỉ thị: “Thái sư, tiểu thư đã được đưa đến đây.”
Dung Tú kinh hãi trong lòng: Những người này, quả nhiên là bộ hạ của phụ thân.
Sự thật này đã đập nát tia ảo tưởng cuối cùng của nàng. Giờ khắc này, nàng tình nguyện bị Bùi Nhược Trần diệt khẩu. Cửa sương phòng nhẹ nhàng mở ra. Một ông lão bước ra, tinh thần quắc thước, áo ngắn thanh bào, sắc mặt sạch sẽ, tóc vấn sơ thành búi, dùng mộc sai (trâm cài bằng gỗ) cố định ở sau đầu, trông có vẻ sạch sẽ nho nhã, khí độ có vài phần phiêu dật.
Người nọ chính là phụ thân của Dung Tú, Thái sư Thiên Triều Dung Vô Hồi.
Trong lòng Dung Tú tuy đã bị băng hàn xâm chiếm nhưng khi nhìn thấy cha mình, vẫn cảm thấy được vạn phần ủy khuất. Thói quen khi còn là một tiểu thư hay ỷ lại vào phụ thân khiến nàng nhất thời hai mắt đẫm lệ, khẽ gọi: “Phụ thân!”
“A Tú.” Dung Vô Hồi hiển nhiên cũng yêu thương con gái, nhanh chóng đi lên, bước xuống bậc thang, vẻ mặt hiền lành nhìn nàng nói: “Con gầy đi nhiều quá.”
Dung Tú rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt nối đuôi nhau lăn dài. Chỉ cảm thấy chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là mình nhầm lẫn, trên đời này vẫn còn có người thật sự quan tâm lo lắng cho mình. Nàng vừa nức nở, vừa ôm chặt lấy cánh tay của Dung Vô Hồi, nghẹn ngào nói không nên lời.
“Đừng sợ, đừng sợ, phụ thân sẽ đưa con về nhà, hồi cung, trở lại kinh thành.” Dung Vô Hồi vỗ vỗ lưng Dung Tú, nhẹ giọng an ủi.
Dung Tú nghe vậy, nhớ lại mục đích của mình khi đến đây, tạm thời cũng chẳng màng ôn chuyện. Nàng ngưng khóc, nghiêm mặt nói: “Phụ thân, Bùi Nhược Trần muốn phản quốc, hắn sẽ gây bất lợi đối với bệ hạ.”
“Con bé này, có phải ở trong cung lâu quá, đến mức hồ đồ rồi không?” Dung Vô Hồi vẫn giữ nét mặt hiền lành, căn bản là không có ý tin tưởng lời Dung Tú.
Dung Tú nóng nảy, vội vàng đem tất cả những gì mình mắt thấy tai nghe thuật lại một lần. Cuối cùng, nàng cường điệu nói: “Bùi Nhược Trần cấu kết với quân Viêm quốc, thật sự là chính tai con đã nghe thấy. Phụ thân, cha mau tiến cung nhắc nhở bệ hạ, để bệ hạ đề phòng Bùi Nhược Trần.”
“A Tú, con thật sự đã nghe lầm rồi.” Dung Vô Hồi thần sắc bất động, chỉ thản nhiên trả lời một câu. Dung Tú càng thêm nóng nảy, nhanh chóng lập lại một lần nữa, thúc giục Dung Vô Hồi hồi cung báo tin cho Hạ Lan Thuần.
Dung Vô Hồi không chỉ bất động, mà ngược lại còn nhìn chằm chằm vào Dung Tú, lo lắng nói: “A Tú, không phải con đang ghen tỵ Bùi Nhược Lan có cốt nhục của bệ hạ, lo lắng địa vị của mình khó giữ được, cho nên mới bịa đặt chuyện này để hãm hại Bùi đại nhân đấy chứ?”
“Không phải đâu, phụ thân ~” Dung Tú có cảm giác thật bất lực, đang định phản biện, nhưng thanh âm còn chưa kịp phát ra thì đôi mắt nàng lại mở thật ro, mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhìn ra sau lưng Dung Vô Hồi, lại nhìn nhìn cha mình.
“Thái sư, chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà.” Phía sau Dung Vô Hồi, có một người đi ra, nói.
Giọng nói hờ hững thong dong, chỉ thản nhiên nói một câu mà lại gây ra một loại áp bách uy nghiêm hào hung.
Viêm Hàn.
Đúng là Viêm Hàn!
“Phụ thân, cha… cha… hóa ra cha cũng…” Dung Tú khó lòng tin nổi nhìn Dung Vô Hồi, theo bản năng lui về sau mấy bước.
Ánh mắt của nàng, giống như chưa bao giờ quen biết người trước mặt.
“Hóa ra cha cũng làm phản rồi! Hóa ra cha và Bùi Nhược Trần là cùng một ruộc!” – Dung Tú lầm rầm như người điên.
Dung Vô Hồi vẫn với vẻ hiền lành như trước, im lặng nhìn Dung Tú đang vô cùng khiếp sợ, nhẹ giọng nói: “A Tú, con đang nói điên nói khùng gì đó.”
“Ăn nói điên khùng, đây là ăn nói điên khùng sao!” Dung Tú chỉ vào người phía sau Dung Vô Hồi, giận dữ hỏi: “Hắn là ai vậy! Hắn không phải là Viêm Hàn sao? Phụ thân, cha trả lời con đi, hắn không phải là Viêm Hàn sao?”
Tuy rằng trước đây chưa từng trông thấy Viêm Hàn, nhưng lúc sáng rình coi bên ngoài cửa sổ phòng Bùi Nhược Trần, Dung Tú sớm đã nhìn thấy dung nhan của hắn.
Huống chi, diện mạo của Viem Hàn vốn là đã gặp một lần thì không thể nào quên được.
“Sau lưng ta không có ai cả. A Tú, còn buồn bực thành bệnh, đã điên mất rồi.” Dung Vô Hồi cũng không quay đầu lại mà nói luôn.
Viêm Hàn hơi giật mình, không lên tiếng.
“Hắn rõ ràng đứng ở ngay đó!” Dung Tú quay đầu nhìn quanh, chỉ vào Viêm Hàn, hỏi những người khác: “Các ngươi đều nhìn thấy có đúng không? Có đúng không hay?”
Tất cả mọi người đều đờ người ra, mặt không chút thay đổi. Giống như căn bản không hề nghe thấy lời nàng nói, cnag2 không hề nhìn thấy Viêm Hàn.
Còn Dịch Kiếm, từ lúc bước vào ngôi nhà này liền đã bị người ta đánh một quyền trúng ngay sau cổ, hôn mê bất tỉnh. Bây giờ đang được hai người nâng đỡ, cúi đầu mê man.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh chất vấn càng ngày càng tuyệt vọng của Dung Tú.
“A Tú, con đã phát điên rồi.” Dung Vô Hồi thản nhiên kết luận. Sau đó phất tay gọi đến hai tên đại hán, dặn dò: “Đưa tiểu thư về nghỉ ngơi, mời đại phu đến khám cho tiểu thư. Bệnh của tiểu thư cũng không nhẹ.”
“Con không có bệnh, cha mới bệnh!” Dung Tú đã hoàn toàn tuyệt vọng, toàn thân phát lạnh. Nàng nhìn chằm chằm vào Dung Vô Hồi, gằn từng chữ: “Con đã biết chân tướng, cha lại chẳng hề biết gì sao! Phụ thân!”
Dung Vô Hồi thản nhiên hạ mắt, phất phất tay, không hề nhìn nàng.
Hai tên đại hán vạm vỡ lập tức áp giải Dung Tú, giống như diều hâu quắp được gà con, nâng Dung Tú đi đến một căn sương phòng nhỏ nằm ở góc trong cùng của tòa nhà.
“Tiểu thư điên rồi, cứ nói năng lung tung, hãy báo tin này cho bệ hạ biết. Trong khoảng thời gian này, không có sự cho phép của lão phu, bất luận kể nào cũng không được tiếp cận tiểu thư.” Đợi Dung Tú bị giải đi rồi, Dung Vô Hồi lạnh lùng dặn dò xung quanh. Sau đó xoay người, trở lại bậc thang tiếp đón Viêm Hàn, nói: “Bệ hạ, chúng ta tiếp tục chơi cờ đi.”
Viêm Hàn cười lạnh, cũng rất có điểm xem thế là đủ rồi.
“Quý thiên kim thật ra cũng không có bệnh gì, thái sư không thật sự phao tin nàng hóa điên chứ?” Viêm Hàn hỏi. Nếu đem tin tức này thông báo về cung, Hạ Lan Thuần không có khả năng không phái người đến khám và chữa bệnh. Ngự y mà đến, nếu Dung Tú quả thật không điên, vậy chẳng lẽ không phải sẽ bại lộ hay sao?
Kế này, là đêm giả điên biến thành điên thật.
“Việc nhà của lão phu, không phiền bệ hạ phải quan tâm.” Dung Vô Hồi không trả lời thẳng, chỉ chắp tay nói.
Viêm Hàn cũng chỉ thuận miệng hỏi chứ không tính miệt mài theo đuổi, nghe vậy liền thôi.
“Vị này là thị vệ của Tiêu Dao Vương, nên xử lý thế nào?” Đang định xoay người, Viêm Hàn thoáng nhìn thấy Dịch Kiếm, lại hỏi.
“Tất nhiên dùng làm lợi thế để áp chế Hạ Lan Tuyết.” Dung Vô Hồi cười nói: “Không ngờ đến, lúc này đây lại bất ngờ thu hoạch được.”
“Áp chế Hạ Lan Tuyết?” Viêm Hàn khẽ nhếch mày kiếm, hưng phấn hỏi han: “Dùng lệnh thiên kim để áp chế Hạ Lan Tuyết nghe còn có lý. Chỉ là một thị vệ nho nhỏ, chẳng lẽ cũng có thể áp chế hắn sao?”
“Bệ hạ không biết đó thôi, Hạ Lan Tuyết, chính là kẻ điên nhất.” Dung Vô Hồi thản nhiên nói: “Chỉ một tên thị vệ nho nhỏ đó, có lẽ có thể phá vỡ được lịch sử của Thiên Triều, khiến cho kế hoạch của Bùi đại nhân thực hiện thuận lợi.”
“Như thế nào?” Viêm Hàn tựa hồ như phá lệ cảm thấy có hứng thú với Hạ Lan Tuyết. Ngay từ lúc ban đầu khi mới hợp tác, hắn đã hỏi Dung Vô Hồi rất nhiều chuyện về Hạ Lan Tuyết. Về tài danh của Hạ Lan Tuyết, các loại chuyện tình phong lưu cùng vô vàn cơ thiếp được lưu truyền trên phố, Viêm Hàn đều có hứng thú muốn biết. Bây giờ nghe Dung Vô Hồi nói Hạ Lan Tuyết là kẻ điên, Viêm Hàn càng muốn nghe đến tột cùng.
“Bệ hạ nghĩ mà xem. Đường đường là một vương gia, Tam điện hạ của Thiên Triều lại bỏ qua danh phận, giao du với đám tam giáo cửu lưu. Đọc không ít sách đứng đắn, mà sách không đứng đắn lại càng đọc nhiều hơn. Khi còn nhỏ đã thường xuyên chọc cho sư phó tức điên. Sau này mặc dù có tài danh, cũng được tiên hoàng hết mực coi trọng, nhưng hắn là không thích con đường làm quan, chỉ thích phong lưu ngâm gió ngợi trăng. Mười bảy tuổi đi sứ sang Băng Quốc, chiếm được tình cảm yêu mến của nữ vương Băng quốc. Thế nhưng hắn lại cự tuyệt không chút do dự, làm hại mối quan hệ giữa Băng Quốc và Thiên Triều bị đóng băng nhiều năm liền. Cho đến bây giờ Hạ Tiểu Hầu gia may mắn trở thành Vương phụ tương lai, quan hệ hai nước mới có thể phá băng thành hòa. Hắn còn vì bất bình cho bằng hữu mà mai danh ẩn tích, bôn ba mấy nghìn dặm, trải qua sinh tử, đích thân khiêu chiến với một nhân sĩ võ lâm đã thành danh, chỉ vì người nọ đã vũ nhục thê tử của bằng hữu hắn. Sau lại, tiên hoàng qua đời, hắn vốn đã có thể kế ngôi hoàng đế. Nhưng vào đêm cuối cùng, vì một câu nói của Hạ Lan Thuần mà chắp tay đem ngôi hoàng đế dâng tặng cho người ta. Tiếp sau đó, hắn sống phóng đãng, phàm là nữ tử nào có tình ý với hắn, hắn đều cưới về nhà. Trong đó có đủ loại ca cơ thanh lâu. Vì các nàng, hắn cũng sẽ không tiếc bỏ ra ngàn vạn lượng vàng chuộc thân cho họ. Nhưng đảo mắt, hắn lại chẳng hề sống chung cùng phòng với các nàng. Nếu trong số cơ thiếp có người yêu thương người khác, hắn chẳng những không hề tức giận mà còn tặng thêm một phần quà cưới, tiễn các nàng đi. Người như vậy, có tính là kẻ điên hay không?”
Viêm Hàn lẳng lặng lắng nghe, giữ im lặng.
“Lại nói chuyện gần đây, lần trước Hạ Lan Tuyết bị lưu đày, cũng là vì muốn hứng chịu tội danh thay cho ta. A Tú đi tìm hắn, hắn biết rõ trong canh có độc, vẫn mặt không đổi sắc uống hết cả chén. Còn có lần trước Lãnh Diễm kén rể, chỉ cần hắn gật đầu là sẽ có đủ mỹ nữ, quyền thế, sinh mệnh. Hắn lại thà cận kề cái chết chứ không chịu cưới Lãnh nữ vương, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Một kẻ hoàn toàn không để ý đến sinh mệnh của mình, một kẻ không biết biến báo như vậy, có phải là kẻ điên hay không?” Dung Vô Hồi lại nói.
“Đích thật là một người thú vị.” Viêm Hàn ánh mắt lấp lóe, như có điều suy nghĩ, nói.
“Còn về Dịch Kiếm, đi theo Hạ Lan Tuyết cũng đã mười mấy năm, tuy năng lực không phải là cực mạnh, nhưng lại là thuộc hạ thân cận nhất của Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết lại chính là một bằng hữu vào sinh ra tử có một không hai, đối đãi với thuộc hạ như huynh đệ của mình, lẽ nào lại bỏ qua không cứu?” Dung Vô Hồi nói như đã định liệu trước: “Xét đến cùng, Hạ Lan Khâm mới là kẻ thù chân chính của bệ hạ. Còn về phần Hạ Lan Tuyết, trên người hắn có rất nhiều nhược điểm. Bất cứ ai thân cận với hắn, đều là nhược điểm của hắn. Một kẻ điên điên khùng khùng như thế, bệ hạ hà tất phải bận tâm.”
“Ta cũng rất chờ mong được gặp Hạ Lan Tuyết một lần.” Ánh mắt Viêm Hàn trầm xuống, thấp giọng nói: “Phái người truyền tin, nếu Hạ Lan Tuyết muốn mạng sống của Dịch Kiếm, năm ngày sau, ta sẽ đợi ở hồ Lâm Ba.”
“Lão phu đã hiểu, bệ hạ muốn lập bẫy bắt gọn.” Dung Vô Hồi rõ ràng cười cười, vươn cánh tay ra dẫn đường, một lần nữa mời Viêm Hàn vào phòng, tiếp tục ván cờ còn đang dang dở của bọn hắn.
***
Lạc Phượng sơn trang.
Đã là ngày thứ ba, Dịch Kiếm cũng không có dấu hiệu trở về.
Hạ Lan Tuyết không khỏi có chút lo lắng, khoanh tay đứng trong đình viện một hồi, liền muốn đi tìm Phượng Cửu thương lượng. Đi qua hoa viên, trông thấy Y Nhân đang ngồi xổm bên gốc đại thụ, bộ dáng cực kỳ chuyên chú, Hạ Lan Tuyết tò mò đi đến, từ sau lưng ôm lấy vai cô, dựa đầu vào đầu cô, hỏi: “Đang nhìn cái gì vậy?”
Y Nhân đã quen với những động tác thân mật của Hạ Lan Tuyết, thân thể cũng tự nhiên kề lại gần, vừa vặn co giãn đôi chân ngồi xổm mãi thành tê nhức, “Xem châu chấu đánh nhau.”
Hạ Lan Tuyết đưa mắt nhìn qua. Quả nhiên có hai con châu chấu đang quơ đại đao, một con thần khí hiện ra như thật, một con diễu võ dương oai, muốn đánh nhau.
“Thích nhỉ.” Hạ Lan Tuyết cười một tiếng, “Sao nàng thấy được?”
“Đi ngang tự nhiên nhìn thấy thôi.” Y Nhân không nghĩ ngợi, trả lời.
Hạ Lan Tuyết nghĩ: Ở trong góc nhỏ như vậy, cũng chỉ có Y Nhân mới thấy được thôi.
Anh đang định ngồi xổm xuống bên cạnh Y Nhân, cùng nhìn xem kỳ quan châu chấu đánh nhau, lại nghe thấy cách đó không xa vang lên một loạt tiếng bước chân. Hình như là Phượng Cửu, nhưng lại có vẻ dồn dập hơn Phượng Cửu một chút.
Phượng Cửu luôn luôn chậm rãi, sao lại đi nhanh được như vậy?
Nhưng khi Hạ Lan Tuyết xoay người sang nhìn thấy rõ người đang đi đến, quả nhiên đúng là Phượng Cửu.
“Chuyện gì?” Hạ Lan Tuyết bỗng có dự cảm không hay.
Quả nhiên, Phượng Cửu mở miệng ra liền không có chuyện tốt. “Dịch Kiếm bị bắt. Hoàng đế Viêm Quốc mời Vương gia đến hồ Lâm Ba gặp mặt.”
Thật ra Dịch Kiếm đã mấy ngày rồi không trở về, Hạ Lan tuyết cũng có chuẩn bị tâm lý. Nghe vậy, trầm mặc một lát, sau đó xoay người nói: “Lập tức khởi hành.”
Từ đây đến hồ Lâm Ba còn phải đi mất một ngày đường. Một lát anh cũng không thể chậm trễ.
“Vương gia, chuyến đi này hung hiểm dị thường.” Phượng Cửu ở phía sau thản nhiên nhắc nhở.
“Ta biết.” Hạ Lan Tuyết cũng không quay đầu lại.
“Cho dù vương gia có đi, cũng không dám chắc sẽ cứu được Dịch Kiếm.” Phượng Cửu còn nói.
“Ta biết.” Hạ Lan Tuyết không ngừng lại, thần sắc bình tĩnh đến cực điểm.
Phượng Cửu cười cười, khuôn mặt thanh tú mang theo chút ốm yếu tỏa ra một vầng ánh sáng dịu dàng thoáng hiện. “Dù vậy, vương gia vẫn muốn đi sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Nhưng câu hỏi này căn bản không hề có ý hỏi, bởi vì trước khi mở miệng, hắn đã biết được đáp án.
Hạ Lan Tuyết mà hắn biết chính là người dù đã biết là không thể nào, nhưng chỉ vì những người bên cạnh mình mà luôn luôn cố chấp dấn thân vào nguy hiểm.
Phẩm chất thuộc loại dân cờ bạc này thật sự không thuộc loại tốt đẹp, cũng không phải là phẩm chất của người lãnh đạo, nhưng đó lại chính là điểm khiến cho Phượng Cửu thích thú.
Cũng là lý do khiến hắn cam nguyện trung thành.
Quả nhiên, câu trả lời của Hạ Lan Tuyết từ nơi không xa nhẹ nhàng truyền lại: “Dám bắt người của ta, cho dù ta không thể làm được cái gì, cũng muốn bắt bọn họ phải trả giá đắt.”
Giọng điệu tự tin, gần như cuồng vọng.
“Cái này gọi là, người không đụng ta – ta không đụng người, nếu người phạm ta – ta tất sẽ phạm người.” Y Nhân đang ngồi xổm bên cạnh thình lình tổng kết một câu. Sau đó phủi phủi tay đứng lên, chạy một mạch đến chỗ Hạ Lan Tuyết. Phượng Cửu lại được dịp mỉm cười, đem những lời nói của Y Nhân lẩm nhẩm lặp lại một lần, đột nhiên phát giác: Vì sao Y Nhân càng ngày càng thông minh thế nhỉ?