Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDITOR: DOCKE
Y Nhân rất nghe lời. Nghe Hạ Lan Tuyết kêu cô đi thăm A Nô, cô cũng thành thành thật thật đi đến phòng A Nô.
A Nô tựa hồ vẫn còn đang say ngủ, nằm mãi trên giường không hề nhúc nhích.
Y Nhân ngồi ở bên giường, nhìn nàng không chớp mắt.
Ta xem, ta xem, ta xem ngươi có thể giả vờ được bao lâu.
A Nô rốt cuộc chịu không được, ra vẻ như vừa tỉnh lại sau cơn mê man. Nhìn thấy cô, cất giọng yếu ớt gọi: “Tỷ tỷ.”
Y Nhân cười híp mắt, gật đầu: “Không cần khách khí.”
“Tỷ tỷ đến thăm A Nô đó sao?” A Nô nỗ lực ngồi dậy, nũng nịu hỏi.
“Là A Tuyết kêu ta đến thăm ngươi.” Y Nhân vừa nghịch ngón tay vừa nói. “A Tuyết đối với con gái luôn luôn mềm lòng.”
“Vương gia là người tốt.” A Nô không thể nói gì, chỉ đành tiếp lời.
“Đúng vậy, A Tuyết là người tốt, hy vọng ngươi đừng làm hại đến chàng.” Y Nhân vừa cười ngọt ngào vừa nói. A Nô âm thầm rùng mình, cũng không biết những lời nói này của Y Nhân rốt cuộc là vô tình hay là cố ý. Trong lúc nhất thời, không biết phải nên trả lời như thế nào.
“Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Y Nhân nói xong, liền đứng dậy rời đi.
A Nô vội vàng giữ cô lại, thân thể nghiêng ra phía trước, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ đang trách muội…”
“Vì sao ta lại trách ngươi?” Y Nhân khó hiểu, hỏi.
“Trách muội, dây dưa với Vương gia…”A Nô vừa nói vừa đưa mắt nghiên cứu vẻ mặt của cô. Vừa rồi Y Nhân tự dưng nói mấy câu không đầu không đuôi khiến cho nàng sinh lòng nghi ngờ.
“Đó là chuyện của ngươi.” Y Nhân lơ đãng nói.
“Nhưng mà vương gia…”
“Đó là chuyện của hai chúng ta.” Y Nhân chẳng cảm thấy có gì không ổn, vẫn tươi cười như trước.
A Nô nghe vậy, trong lòng buồn phiền, vừa hận vừa vội, cũng nặn ra vẻ mặt tươi cười. “Tỷ tỷ nói như vậy, chẳng phải rất khách khí đó sao.”
Y Nhân ngây ngô cười cười, sau đó lặp lại lần nữa: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Sau đó, cô nghênh ngang đi ra ngoài, bỏ lại cho A Nô một bóng lưng không hề có chút lực uy hiếp nào. Vậy mà A Nô cũng đã bị chọc tức không nhẹ.
Y Nhân đi ra cửa, đứng lại ở đó một hồi. Đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy trên mặt chợt lạnh. Đưa tay lên quẹt qua một đường, đúng là máu tươi.
Cô hoảng sợ, đang chuẩn bị ngẩng đầu nhìn thì một bóng đen đã từ trên mái hiên nhảy xuống, thuận thế bụm miệng cô lại: “Tiểu vương phi, là ta.” Bên tai truyền đến một âm thanh trầm thấp, chính là lão Khang.
Y Nhân kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy lão, chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình sẽ không lên tiếng.
Lão Khang lúc này mới chịu buông cô ra, đưa tay lên ôm ngực, chỉ chỉ ra ngoài sân.
Y Nhân đi theo lão. Lão Khang nhẹ nhàng đi thẳng một đường đến một ngõ nhỏ ngăn cách giữa hai gian viện mới chịu ngừng lại.
Y Nhân sớm đã đi bên cạnh dìu đỡ lão Khang. Thấy trước sau không có ai mới dìu lão chậm rãi ngồi xuống, còn mình thì ngồi xổm bên cạnh lão.
Y Nhân cũng không sốt ruột hỏi thăm, chỉ nhìn lão với ánh mắt đầy vẻ quan tâm, chờ lão tự nói.
Lão Khang nghỉ ngơi một hồi, liền đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lần. Cuối cùng, lão Khang cố gắng hết sức nói: “Tiểu vương phi, ngươi phải nói vương gia đề phòng ả ta một chút.”
“A Tuyết không sao, lão bá không cần lo lắng.” Y Nhân gật đầu nói. “Lão bá không sao chứ? Có cần ta…”
“Các ngươi đưa A Nô đi rồi, ta sẽ tự tìm nơi chữa thương.” Lão Khang xua tay nói, “Nhưng mà, bây giờ có thể nhờ tiểu vương phi giúp cho một chuyện được không?”
“Được chứ.” Y Nhân gật đầu.
“Lão phu không tin A Nô thật sự đã chết. Ta muốn đến Viêm Quốc tìm A Nô. Trước đó, ngươi có thể giúp ta lén lấy từ trên người A Nô một vật được không?” Lão Khang thân thiết hỏi.
“Cái gì vậy?”
“Trên người A Nô có một lệnh bài. Chỉ cần có lệnh bài đó, ta có thể tiến vào phái Tiên Mị để tìm con gái của ta.” Lúc lão Khang nói những lời này, thật ra cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ như muốn bắt lấy một cọng rơm cuối cùng. “Chuyện này cực kỳ nguy hiểm, tiểu vương phi cũng có thể không cần mạo hiểm.”
“Có thể.” Y Nhân vẫn không chút nghĩ ngợi, gật đầu.
Lão Khang vui mừng quá đỗi. Thật ra lão cũng không hiểu Y Nhân lắm. Nhưng vừa rồi nghe được mấy lời Y Nhân nói trong phòng, cảm thấy cô hẳn là một người nhạy cảm, hơn nữa xem lập trường thì có thể sẽ giúp được cho lão.
“Lão phu cũng không có vật gì quý, mang bên mình chỉ có một con kim vĩ điêu…” Lão sờ soạn toàn thân, lẩm bẩm khó hiểu.
“Chim nhỏ?”
“Đúng vậy, đáng tiếc, con kim vĩ điêu (chim đuôi vàng) của ta đã bị A Nô hại. Bằng không, lão phu muốn tặng nó cho tiểu vương phi. Sau này nếu gặp phải chuyện gì, chỉ cần mang theo nó đều sẽ có người Miêu đến tương trợ.”
“Có phải là một con chim nhỏ lông trắng đuôi vàng?” Y Nhân hỏi.
“Đúng vậy.” Lão Khang gật đầu, sau đó hồ nghi hỏi Y Nhân. “Chẳng lẽ ngươi đã trông thấy nó?”
“Đúng vậy, đang ở chỗ của ta. Ông chờ một chút nhé.” Y Nhân nói xong, xoay người chảy thẳng về phòng mình. Chỉ chốc lát sau liền bế con chim nhỏ chạy đến.
Con chim nhỏ vốn rất suy yếu, thân thể mềm nhũn dựa vào Y Nhân. Nhưng vừa trông thấy lão Khang, nó lập tức đứng lên, phấn đấu quên mình nhảy ào về phía lão Khang.
Lão Khang ôm cổ nó, vuốt ve lớp lông bóng loáng mịn màng của nó, nước mắt lã chã.
Con chim nhỏ nằm trong lòng bàn tay lão, thân mật cọ cọ.
“Tiểu vương phi, lão phu tặng nó cho ngươi.” Lão Khang chần chờ một chút, nhịn đau đưa tay qua, nâng nó đến trước mặt Y Nhân. “Ngươi mang nó theo bên mình. Về sau nếu gặp phải nguy hiểm, nó cũng sẽ giúp ngươi khắc địch.”
“Không cần, nó thích ông như vậy, cứ để nó đi theo ông đi.” Y Nhân có vẻ luyến tiếc nhìn con chim nhỏ lông xù, xua tay nói.
“Lần này đến Viêm Quốc rất hung hiểm. Nó đi theo ta ngược lại sẽ phải chịu khổ. Tiểu vương phi coi như giúp ta chăm nom nó một thời gian đi.” Lão Khang nói xong, cất tiếng gọi con chim nhỏ. Con chim nhỏ dường như hiểu ý của chủ nhân, cái đầu nhỏ bé lay động một chút, sau đó quay qua Y Nhân. Đôi mắt đen bóng đã không còn vẻ phòng bị nữa, chỉ còn dịu ngoan.
Y Nhân tiếp nhận nó, ôm vào lòng, vuốt ve.
“Nếu tiểu vương phi trộm được lệnh bài, cứ vỗ vỗ vào đầu con chim này ba cái, nó sẽ đưa ngươi đi tìm ta.” Lão Khang nói xong, cảnh giác đưa mắt nhìn về phía cửa viện một cái. Sau đó búng thân nhảy qua phía bên kia ngõ nhỏ, chỉ trong chốc lát liền không còn tung tích.
Cùng lúc đó, cửa viện bị đẩy ra.
Y Nhân quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Hạ Lan Tuyết.
“Sao nàng lại không ở trong phòng?” Hạ Lan Tuyết đi đến, ôm lấy vai Y Nhân, hỏi gấp. “Ta trở về không nhìn thấy nàng, còn tưởng bọn Liễu Sắc đã…”
“Liễu Sắc?”
“Sợ Liễu Sắc đã bắt nàng đi rồi chứ sao.” Hạ Lan Tuyết nhìn cô một cái, thở phào, nói: “Cũng may là không có việc gì. Không phải đã kêu nàng về phòng rồi sao? Bây giờ chẳng thể nào phân biệt được ai bạn ai thù, nàng cứ một mình lang thang bên ngoài, rất không an toàn – Này, con chim này là?”
Y Nhân nhét con kim vĩ điêu vào trong tay áo, sau đó chu miệng nói: “Chính chàng đã sai thiếp đi gặp A Nô, không cho thiếp về phòng.”
Hạ Lan Tuyết ngẩn người, sau đó bật cười, vui mừng nói: “Y Nhân, nàng ghen đó ư?”
“Không có.”
“Nàng ghen rồi!” Hạ Lan Tuyết tự quyết định, nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt: “Rốt cuộc nàng cũng ghen rồi!”
Y Nhân không nói gì, đưa mắt nhìn trời.
“Ta kêu nàng đến chỗ A Nô, hoàn toàn là vì muốn bảo vệ nàng. A Nô sẽ không để cho Liễu Sắc bắt nàng đi, như vậy sẽ khiến chúng ta nghi ngờ.” Hạ Lan Tuyết cười gian, “Cho nên, nàng không cần để ý.”
Y Nhân lau mồ hôi: A Tuyết quả nhiên là một con cáo già. Phương pháp như vậy mà cũng nghĩ ra được.
“Nhưng mà Y Nhân này, nàng đã biết cô ta có vấn đề từ khi nào vậy?” Hạ Lan Tuyết đột nhiên nhớ đến cái gì, nhịn không nổi tò mò.
Anh vẫn cứ tưởng chỉ có mình nắm chắc trong lòng thôi, nhưng xem phản ứng của Y Nhân lúc này, giống như đã biết rồi vậy. Nhưng anh cũng chưa từng nói với cô mà, kỳ quái thật.
“Trong tâm lý học, lúc người ta nói dối, con mắt sẽ quẹo sang bên trái.” Y Nhân thật tự nhiên trả lời: “Nói dối hay không, thật ra rất dễ phân biệt.”
Hạ Lan Tuyết cảm thấy rất khó có thể tin được. Anh suy nghĩ trăm lần, nghiên cứu nửa này, vẫn cứ không hiểu, đành nghi hoặc nói: “Chuyện này có theo y lý gì không?”
“Não trái và não phải được phân công làm những công việc khác nhau.” Y Nhân thuận miệng đáp.
“Vậy còn… tâm lý học là cái gì?” Hạ Lan Tuyết theo đuổi không bỏ, giống như mới quen biết cô lần đầu, tận lực tìm hiểu.
Y Nhân không nói gì, lại nhìn trời: Đây là một đề tài rất dài, cô không mong sẽ có thể dùng một hai câu để chế trụ sự quan tâm đặc biệt của Hạ Lan Tuyết.
“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết vẫn đang thúc giục cô trả lời.
Y Nhân nhìn anh, đôi mắt thật to ở trong bóng tối có vẻ thâm sâu khôn lường. “Tâm lý học là, A Tuyết, chính là điều đang chất chứa trong lòng chàng đó.”
Hạ Lan Tuyết ngẩn người, đột nhiên ôm chầm lấy bả vai Y Nhân, sát lại gần hơn, hôn cô: “Nàng chính là tâm lý học của ta.”
Y Nhân ngơ ngác, lập tức cụp mắt xuống. Hàng lông mi thật dài che phủ con ngươi đen nhánh trầm tư.
***
Lạc Phượng sơn trang,
“Trang chủ, người kia vẫn không chịu ăn cơm.” Một người vội vàng chạy đến, lại gần nói vào tai Phượng Cửu.
Phượng Cửu đang uể oải nằm dưỡng thần, nghe vậy lại lặng lẽ trợn mắt, giơ tay nói: “Không cần lo cho hắn, điều tra thử xem khi nào Vương gia sẽ tới đây?”
“Thiên Nhất Các gởi thư, nói ngày mốt vương gia sẽ đến.” Người nọ trả lời.
Phượng Cửu ‘Ồ’ một tiếng, lại lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Người nọ không thể, cũng không dám tiếp tục làm phiền Phượng Cửu, chỉ đành xoay người chạy về phòng bếp, lại một lần nữa đem đổ số đồ ăn đã nguội lạnh.
Thật ra Phượng Cửu ngủ cũng không được yên, trong lòng càng không ngừng oán thầm: Đang yên đang lành tự dưng lại đưa một tên hoàng đế đến đây, lại còn là một tên hoàng đế buồn bực. Phiền quá, phiền chết đi được.
Phượng Cửu chờ Hạ Lan Tuyết đến đưa hắn đi.
Chứ cứ cái kiểu này, Hạ Lan Thuần sẽ chết đói mất thôi.
Sau khi từ kinh thành trở về, Hạ Lan Thuần liền không rời khỏi phòng nửa bước. Vài ngày đầu tiên, bởi vì phải dưỡng thương nên chỉ có thể uống thuốc. Sau khi vết thương tốt hơn, vẫn luôn kiêng ăn này nọ. Mỗi ngày chỉ ngồi ở trước cửa sổ, ngẩn người, thần sắc bình tĩnh. Tĩnh đến nỗi làm cho Phượng Cửu không thể nào hiểu nổi.
Nếu không phải nhờ có số thuốc cùng đống trà nhân sâm chống đỡ, chỉ sợ hắn đã dậy không nổi.
“Vương gia à vương gia, ngươi cũng tiêu dao đủ rồi, đã đến lúc phải xuất hiện rồi đó.” Phượng Cửu vô cùng đau đầu, thì thào lẩm bẩm.