Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Miêu Mân Khanh nhìn ra phía xa, ánh mắt không rõ ràng. Nàng đang trầm tư nghĩ ngợi, thì một cung nữ tiến vào đình bẩm báo.
“ Bẩm quý phi nương nương. Có ba vị phi tần đang ở bên ngoài chờ. Họ muốn vào để diện kiến người. Có gặp không ạ?”
Vừa nghe bọn phi tử kia lại đến, thì sắc mặt của nàng có chút không vui, mày nhíu nhẹ.
Mấy ả này, mới sáng sớm đã đến tìm? Có chuyện gì đây? Đúng là lũ tiện nhân thích gây sự, thích khoe khoan và thích giả vờ!
“ Không gặp.” Miêu Mân Khanh bày ra bộ mặt chán ghét, không chút giấu giếm. Hôm nay, nàng không có hứng thú đấu võ mồm!
“ Nương nương, người hãy cho bọn họ vào đi. Coi chừng họ biết điều gì, mà mình không biết cũng nên!” Linh Nguyệt đứng ở bên cạnh đề nghị.
“ A..Vẫn là ngươi suy nghĩ thấu đáo.”
Miêu Mân Khanh miệng nhếch lên cười nham hiểm, phất nhẹ tay áo với vị cung nữ kia. Ý bảo, cho gọi ba nàng ta vào trong đình nghỉ mát.
Vị cung nữ đó liền lui đi ngay, không dám chậm trễ.
Ngay sau đó, có ba vị phi hướng về phía đình đi tới. Cả ba vừa đặt chân vào trong lư đình, liền hành lễ theo quy củ. Cử chỉ lẫn điệu bộ đều toát lên vẻ thanh tao và uy quyền, mỗi người ẩn chứa một khí chất riêng biệt.
“ Chúng thần thiếp, xin bái kiến Quý phi nương nương.”
Ba người đồng thanh một câu, cường điệu không lớn cũng không nhỏ, nghe rất êm tai.
Miêu Mân Khanh cười nhẹ, nói: “ Các muội muội, không cần đa lễ.” Ánh mắt không để ý đến họ cho lắm.
Thấy họ đã đứng lên, yên vị. Nàng liền cho người bưng trà đã chuẩn bị đến, ly trà nghi ngút khói và toả ra một hương thơm rất đặc biệt.
“ Trà Hải Nhan, vừa mới được tiến cống từ Tề Nghi quốc. Các muội thử xem, mùi vị của nó có gì khác với, trà Liên Tỳ Cúc mới tiến cống cách đây vài ngày hay không?” Nàng cố tình nói thật rõ, nhấn mạnh tên trà Liên Tỳ Cúc.
Dứt lời, ánh mắt của Miêu Mân Khanh liền rơi trên người của An Thục Hy – Nàng là nữ nhi của Thái Uý đại nhân, hiện tại đang làm Hiền phi.
Miêu Mân Khanh nàng cũng định bỏ qua chuyện trà tiến cống lần này, không thèm so đo với nàng ta. Nhưng ai bảo, nàng ta đến tìm không đúng lúc làm chi? Tự tìm đường chết, kẻ như thế, không xứng làm đối thủ của nàng!
Vài hôm trước, hoàng thượng thị tẩm Hiền phi, có ban tặng cho nàng ta một vài vật phẩm và một hộp trà Liên Tỳ Cúc mới được tiến cống.
Trà Hải Nhan và trà Liên Tỳ Cúc, đều là hai loại trà thuộc hàng cực phẩm ở Tề Nghi quốc, mùi vị đều rất ngon, cả hai đều có tác dụng dưỡng nhan và an thần. Nhưng mà, số lượng của trà Hải Nhan được làm ra rất ít. Nên có thể nói, nó rất quý. Dù có dùng vàng mua, cũng không mua được!
Trà Hải Nhan mà bọn họ đang thưởng thức, chính là do hoàng thái hậu ban tặng cho Miêu quý phi. Cả ba người kia đều biết ý vị trong lời nói của Miêu quý phi, nàng không phải muốn so đo với Hiền phi về trà của ai ngon hơn. Mà là, muốn so đo nhau về người ban tặng trà!
An Thục Hy nhận thấy ánh mắt của Miêu Mân Khanh dành cho mình, nàng không có chút hoảng hay biểu hiện gì thái quá. Nàng liền nâng ly trà lên thổi nhẹ, hơi khép hờ mắt, đưa ly trà lên gần mũi ngửi, một mùi hương thật dễ chịu xông vào mũi.
Cử chỉ vô cùng tao nhã, bộ dáng thưởng trà cũng cho thấy nàng là người rất am hiểu về trà. Thưởng trà, không cần vội vàng, mà phải từ tốn thưởng thức. Muốn nếm được mùi vị ngon nhất của trà, phải biết cách.
Miêu Mân Khanh cười lạnh trong lòng, ánh mắt hé lộ chút căm ghét. Nàng biết nàng ta, rất am hiểu về trà, là nàng cố tình để cho nàng ta trổ tài am hiểu về trà.
Nhấp một ngụm trà, đôi mắt khép hờ, chờ trà bắt đầu lan toả và thấm dần trong khoan miệng, đánh thức các giác quan. An Thục Hy cười nhẹ, mắt từ từ mở ra. Đôi mắt đa phần ôn nhu, dịu dàng.
Thanh âm nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “ Quý phi tỷ tỷ. Theo muội muội thì, trà Hải Nhan ngon hơn trà Liên Tỳ Cúc rất nhiều. Cả mùi lẫn vị đều ngon hơn rất nhiều lần trà Liên Tỳ Cúc.” Được hoàng thái hậu tặng trà, rồi thì sao? Hừ!
Nàng đặt ly trà xuống, miệng vẫn chung thuỷ một nụ cười dịu dàng, nói tiếp: “ Thục Hy nghe nói, trà Hải Nhan ở Tề Nghi quốc có số lượng rất ít. Có thể nói, số người được thưởng thức loại trà này, không nhiều! Hôm nay, Thục Hy đúng là vạn phúc mới được Quý phi tỷ tỷ cho một lần cơ hội để thưởng thức mùi vị của trà Hải Nhan lừng danh trong thiên hạ này!”
Miêu quý phi cười híp mắt, nói: “ Nếu muội muội thích loại trà này, như thế thì..” Nàng nhìn Linh Nguyệt, ra lệnh: “ Mau mang hộp trà, mà hoàng thượng đã ban tặng cho bản cung vào ngày hôm qua đến đây. Bản cung muốn tặng lại cho Hiền phi thưởng thức!”
Vừa nghe xong, cả ba người kia liền cả kinh. Vì Miêu quý phi, không chỉ được hoàng thái hậu ban tặng trà ngon, mà còn có hoàng thượng nữa.
Âm quý tần, nhấp một ngụm trà, miệng cười như không cười. Thích so đo từng cái nhỏ nhặt sao? Đúng là, nhàm chán!
Vị Chiêu Nghi ngồi ở bên cạnh cũng đành nâng ly trà lên, uống một ngụm. Nàng không biểu hiện gì cả, miệng cũng giữ độ cong vừa phải. Nét cười ẩn chứa sự thâm thuý, sâu xa. So về phẩm vị, thì nàng thua họ không nhiều, nhưng cũng đã quá lớn. Ngồi cùng một bàn như thế này, cũng là đặc ân rồi!
“ Quý phi tỷ tỷ. Nếu là trà của hoàng thượng ban tặng cho tỷ tỷ. Thục Hy muội, xin không dám nhận!” An Thục Hy liền khôi phục lại, vội vã từ chối.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại nói: “ Nhưng nếu Quý phi tỷ đã có lòng ban tặng. Muội muội đâu thể không nhận? Thục Hy xin tạ ân Quý tỷ tỷ đã ban tặng trà ngon!” Nàng cười nhẹ nhàng.
Nếu nàng không nhận, chắc chắc vị Miêu quý phi này, sẽ ép nàng nhận cho bằng được!
Trong lòng của An Thục Hy cười khinh bỉ, thứ mà nàng ta không cần? Nàng cần chắc? Nếu có bản lĩnh, thì đã leo lên ngồi ở vị trí hoàng hậu kia vào 2 năm trước rồi! Ngươi cũng tranh hơn thua Phương hoàng hậu đủ điều, rồi thì ra sao? Cũng vẫn thua!
“ Muội muội, không cần khách sáo! Nếu mà dùng hết, cứ cho người đến lấy! Loại trà này, tỷ còn rất nhiều.” Cười một cái, dù là 10, cũng đã có 9 phần khinh bỉ: “ Dù gì, tỷ cũng không thích loại trà này cho mấy!”
Miêu Mân Khanh vừa nói xong, liền bưng chén trà hất đi.
Âm quý tần nhếch miệng cười một cái. Nàng biết ngay mà, vị Miêu quý phi này, không phải là kẻ dễ dàng cho qua mọi chuyện. Dù đó là một chuyện rất nhỏ nhặt!
“ Nguyệt nhi. Pha cho bản cung loại trà khác!” Nàng nhìn An Thục Hy cười nhẹ.
Chỉ là trà thôi! Miêu Mân Khanh ta, không cần tranh với ngươi! Chỉ muốn cho ngươi và ả Âm quý tần kia biết, bản cung làm quý phi không phải như Từ Ân hoàng hậu, không biết gì! Ai cũng có thể bắt nạt, khi dễ và đặt kế, thậm chí là lên mặt ra uy với ta.
An Thục Hy mím chặt môi, nhưng sau đó lại cười tươi, không nói lời gì. Ngươi dám sỉ nhục ta? Biết rõ, ngươi không bỏ qua chuyện trà tiến cống lần này mà! Nếu không có việc, ta cũng không thèm đến để làm gì!
Hai người kia, cũng đành cười cho qua chuyện. Không ai dám nói lời gì! Vì nếu chen chân vào, chẳng khác nào, làm kẻ cho hai kẻ kia giết! Cuối cùng, người chịu thiệt thòi là chính mình!
Miêu Mân Khanh hỏi hai người kia về mùi vị của trà như thế nào? Hai người kia, chỉ biết khen ngon, không nói quá nhiều. Vì ai biết được, họ cũng nhận được trà thừa, trà bị bỏ đi như vị Hiền Phi kia rồi thì sao?
Nhấp một ngụm trà nhân sâm, Miêu quý phi liền hỏi sang chuyện chính mà họ đến tìm nàng.
“ Không biết hiện giờ, hoàng hậu tỷ như thế nào rồi? Bản cung định đi thăm tỷ ấy, nhưng nghe thánh chỉ của hoàng thượng hạ xuống. Có lòng, nhưng cũng đành để ở trong lòng! Không biết, ba vị muội muội có biết hoàng hậu tỷ giờ ra sao không?”
Âm quý tần nảy giờ im lặng, bỗng nghe nhắc tới chuyện của hoàng hậu thì lên tiếng.
Nàng cười nhạt, nói: “ Nếu Quý phi tỷ, không biết? Thì bọn muội đây, làm sao biết được?” Nếu ngươi ra tay, ngươi không biết kết quả ra sao? Cũng là chuyện lạ!
Tư Đồ Nhược Thi – Nữ nhi của Tư Đồ đại nhân, dung mạo như hoa, xinh đẹp có thừa. Nói về gia thế lẫn địa vị của nàng, nếu so với vị Miêu quý phi cũng chỉ thua một vài phần. Đại huynh của nàng – Tư Đồ Yên, hiện đang đảm nhiệm chức vụ Đô Thống, nhất phẩm quan võ, lại có mấy vị biểu ca toàn là người có quyền, có thế trong triều đình và thuộc hàng quyền quý, cũng như có móc nối với giang hồ này nọ không hề ít. Chẳng lẽ, nàng lại đi sợ nàng ta sao? Cái gì, cũng có chừng mực, mức độ thôi!
“ Nhược Thi muội muội, tỷ không phải là thần thánh. Nên vẫn là có một số chuyện, tỷ không biết cũng đúng thôi!”
Miêu Mân Khanh nâng cao ly trà, nhìn nó rồi nói tiếp: “ Nếu trong lòng muội, đề cao tỷ quá như vậy! Có lẽ lần này, tỷ đã làm muội thất vọng nhiều rồi!”
Muốn đấu với bản cung? Ngươi xứng sao? Miêu Mân Khanh này, không muốn để một hạt bụi như ngươi dính vào trong mắt. Nhưng cũng, không muốn để hạt bụi đó tự chui vào mắt của mình, làm mình cảm thấy khó chịu!
“ Tỷ tỷ đừng nói thế! Trong lòng muội muội, lúc nào tỷ cũng có một vi trí quan trọng. Muội muội luôn nhìn tỷ, xem những việc mà tỷ làm. Và noi gương theo tỷ!” Tư Đồ Nhược Thi mỉm cười với Miêu quý phi, ánh mắt xẹt qua một tia khinh bỉ.
“ Muội muội, cũng xem trọng tỷ quá rồi! Tỷ tỷ vẫn còn một số khuyết điểm, vẫn muốn học hỏi từ các muội muội đây!”
Nói xong, Miêu Mân Khanh nhếch miệng cười nhẹ. Nghi ngờ ta, là kẻ có ý đồ đen tối? Tư Đồ Nhược Thi, nếu ngươi hạ độc thủ. Thì không cần làm mấy chuyện vô ích này đâu! Chỉ sợ, ngươi cũng chỉ là kẻ đang mù đường, rồi đi bậy mà thôi! Hay muốn mọi người nhằm vào ta?
Cả ba người đều tự biết, thì ra Miêu quý phi cũng không biết. Hoặc là biết, mà không muốn nói. Vậy thì, họ ở lại để làm gì?
Kẻ thói lui đầu tiên, vẫn là Tư Mã Nhã Quân, nàng liền hành lễ cáo lui trước. Không biết có chuyện gì, nàng cũng đều tự ly khai trước hết.
“ Quý phi tỷ tỷ, thứ lỗi cho tiểu muội đây thất lễ. Muội xin cáo lui trước! Muội muội phải đi đến cung của hoàng thái hậu để chép kinh phật cùng người. Xin các vị tỷ tỷ thứ lỗi cho tiểu muội!” Nàng là nữ nhi của Tư Mã đại nhân, hiện đang làm Chiêu Nghi.
Thật ra, nàng cũng không có ý định đến đây để trò chuyện nhàm hay đấu đá, dò hỏi gì cả. Nàng đang đi dạo thì gặp Tư Đồ Nhược Thi, nàng ta liền bắt nàng đi cùng cho bằng được. Nàng biết, nàng ta chẳng có ý tốt gì! Muốn lôi nàng theo, nếu có bị Quý phi trách phạt, thì cũng có nàng chịu cùng! Phẩm vị của nàng không bằng nàng ta, nên cũng chỉ muốn sống an nhàng! Mà nàng ta, cứ cố tình, kéo nàng xuống nước cả mấy lần!
Lúc trước, Tư Mã Nhã Quân nàng đâu phải làm Chiêu Nghi. Nàng vì đắc tội với ả ta, để ả ta nắm được đuôi một lần, liền từ Đức phi xuống làm Chiêu Nghi. Nàng cũng không tính toán làm gì? Nàng muốn an phận, mà thôi!
Miêu Mân Khanh nhìn Tư Mã Nhã Quân cười, nói: “ Nếu thế, muội muội cứ đi!”
Xem trong đám này, nàng chỉ thích tính của nàng ta. So với ả Nhược Thi kia, thì nàng nên đề bạt nàng ta. Để hai kẻ này, có thù từ trước, đấu đá lẫn nhau. Nàng không cần phải ra tay, không cần tự tay lấy hạt bụi kia ra khỏi mắt. Nên để kẻ khác, lấy nó đi và diệt nó!
Âm quý tần nhìn Chiêu Nghi phi, ánh mắt chán ghét vô cùng. Đúng là, kẻ vô năng. Chỉ biết nịnh bợ hoàng thái hậu, không có tiền đồ! Ngu ngốc! Xem ngươi là kẻ thù, chẳng khác nào hạ nhục bản thân!
Nhã Quân cũng không quan tâm tới ánh mắt của Nhược Thi gì mấy, liền hành lễ, rồi lui đi.
Hai người kia nói vài câu, cũng tìm cớ lui.
Sau khi màn nói chuyện kết thúc. Miêu Mân Khanh chỉ càng thêm tức giận, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Muốn hỏi tin từ nàng sao? Đúng là lũ gian xảo! Cứ tưởng sẽ biết được chút tin về hoàng hậu từ họ, ai ngờ họ cũng chẳng tốt lành gì, cũng đến moi tin tức từ nàng mà thôi!
Linh Nguyệt liền nhanh nhẹn rót cho vị chủ tử của mình một ly trà, vừa đưa ly trà cho Miêu quý phi vừa nói.
Lời nói nhỏ nhẹ: “ Thưa nương nương, nô tỳ nghe nói. Thục phi đã ngã bệnh, hoàng thượng đã định tối nay đến Lạc Hoa cung để thăm.”
“ Sao?” Miêu Mân Khanh mới đưa ly trà lên, mới để nó chạm vào môi, định uống nhưng vừa nghe Linh Nguyệt bẩm báo như thế, nàng có phần kinh ngạc.
Để ly trà xuống bàn, mắt nhìn nô tỳ của mình hỏi: “ Bệnh? Thật sao? Thục phi ngươi, bệnh cũng đúng lúc quá!”
“ Dạ, nô tỳ chỉ nghe thế!” Linh Nguyệt vừa xoa bóp vai cho chủ tử của mình, lại nói tiếp: “ Chỉ sợ bệnh này, có khi là giả. Cái chính, vẫn là muốn biết tin của hoàng hậu thế nào rồi mà thôi!”
“ Đúng là..Tình tỷ muội, sâu đậm!” Miêu Mân Khanh cố ý nhấn mạnh lời của mình, nhếch môi cười, ánh mắt cực kì thâm độc.
***
Đông lục cung.
Phụng Nghi cung - Tẩm cung của hoàng hậu. Trừ tẩm cung của hoàng thái hậu ra, thì cung của hoàng hậu là cung lớn nhất trong các cung ở hậu cung này.
Cảnh sắc xung quanh vô cùng đẹp. Những đình đài, lầu các, phòng ốc,v.v.v. Được xây dựng và bố trí rất có thẩm mỹ, mang đậm vẻ đẹp của kiến trúc cung đình cổ kính.
Cung này có một điểm đặc trưng rất đặc biệt, mà ai vừa bước vào đều có thể nhận ra ngay. Điểm đặc biệt đó chính là toàn bộ hoa được trồng ở Phụng Nghi cung, chỉ có một màu duy nhất, đó là màu trắng thuần khiết và mộc mạc.
Vì toàn bộ hoa ở nơi đây đều là màu trắng, nên Phụng Nghi cung còn có một tên gọi khác đó là Bạch Hoa Lâm.
Khi nhắc tới Phụng Nghi cung ở chốn hậu cung này, thì ai cũng nhớ tới câu chuyện về Bạch Hoa Lâm, khắp thiên hạ ai cũng đều nghe qua câu chuyện đó. Nhưng khi nhắc tới câu chuyện đó, ai cũng tỏ ra vẻ thương tiếc đến đau lòng, tiếc cho một mối tình ngọt ngào trong chốn thâm cung và nơi hội tụ của âm mưu cùng toan tính này bị bóp nát thành bi kịch.
Nghe người ta truyền miệng nhau và kể lại rằng..
***
Vào năm 17 tuổi, thái tử Nam Chương Khải Thuỵ kế vị ngai vàng. Hắn vừa mới lên ngôi thì đã bắt tay vào việc bình ổn lại giang sơn, kế hoạch chỉnh đốn được tiến hành trong 3 năm. Sau khi bình ổn được giang sơn, cũng là lần đầu tiên hắn tuyển tú theo quy củ từ bao đời vua, khi ấy hắn đã 20 tuổi.
Trước ngày tuyển chọn tú nữ, hắn đã sắc phong trưởng nữ của Tể Tướng đại nhân có tài đức lẫn dung mạo vẹn toàn làm Quý phi và con của một số vị công thần khác cũng được phong vị. Nam nhi được nâng cấp vị quan tước hoặc ban thưởng theo công lao, nữ tử được chọn tiến cung hoặc được ban hôn với vương gia hay công tôn quý tộc ngoại quốc.
Lý do hắn đột ngột đưa ra quyết định chọn Phương Tuyết Y làm quý phi, một phần cũng vì phụ thân của nàng đã phò tá hắn lên ngôi và giúp đỡ hắn cũng không hề ít, ông có công rất lớn. Một phần cũng tại Tể Tướng đại nhân không có vị con nào là nam tử cả, chỉ có bốn vị nữ nhi, mà đâu thể cho nữ tử làm quan hay chỉ ban thưởng này nọ thôi, hoặc ép gả họ, vì hắn biết ông rất thương yêu họ. Mà một phần khác cũng là vì trước khi lên làm hoàng đế, khi còn tại vị thái tử thì hắn đã có ý với nàng rồi. Phương Tuyết Y liền được đưa vào cung, năm đó nàng chỉ mới 15 tuổi.
Mấy người được đặc ân và ban thưởng, không có một ai ý kiến gì, kể cả việc sắc phong phi đối với mấy vị con của các vị quan kia, cũng chẳng ai lên tiếng. Nhưng đến đạo thánh chỉ sắc phong cho nữ nhi của Tể Tướng, thì bắt đầu có người ồn ào.
Một số vị đại thần cùng với mẫu hậu của hắn đã phản đối kịch liệt và gây biết bao trận sóng gió ngầm, mục đích là để gây áp lực cho hắn. Họ ép hắn phải sắc phong biểu muội của mình - Tức là Miêu Mân Khanh, nữ tử của quốc cữu gia làm Thục phi thì họ mới chịu nhường một bước. Hắn đành nhu thuận trước sức ép đó. Hắn đáp ứng chuyện sắc phong Miêu Mân Khanh làm Thục phi, cũng chỉ vì người hắn yêu thương. Khải Thuỵ muốn Tuyết Y luôn ở bên cạnh của hắn như hình với bóng, mãi mãi không cách xa.
Sau đợt tuyển tú nữ, hậu cung tuy chưa tới mức 3000, nhưng cũng không ít hoa thơm. Nhưng Khải Thuỵ chỉ cưng chiều mỗi Phương Tuyết Y, biến nàng thành người nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian. Vì đặc sủng đó, mà nữ nhân trong hậu cung có cùng một kẻ thù chung là con của Tể Tướng gia. Sóng gió nơi hậu cung nổi lên từ đó.
Hoàng thượng sủng Phương quý phi tới mức, chúng nhân trong thiên hạ đều truyền miệng với nhau rằng: Sau này, dù cho khắp hậu cung có biết bao nhiêu loài hoa và đầy đủ mùi vị, nhưng đương kim hoàng thượng chỉ nhất kiến chung tình với một đoá hoa! Chỉ cần thứ mà Phương quý phi muốn, dù ở đâu, khó khăn ra sao? Thì vị hoàng thượng cao cao tại thượng của họ, sẽ cho nàng mọi thứ. Kể cả ngôi vị hoàng hậu!
Một năm sau đó, hoàng thượng đã sắc phong vị Phương quý phi lên làm hoàng hậu, đứng đầu hậu cung. Cũng cho Miêu Mân Khanh lên làm quý phi cùng lúc đó, để tránh đám người kia lại gây khó dễ cho quyết định này của hắn, như là tránh mẫu hậu hắn không chịu.
Trước khi đại lễ sắc phong được cử hành thì được biết, người hắn yêu - Phương Tuyết Y rất thích loại hoa có màu trắng, nên đã cho người đi tìm đủ loài hoa có màu trắng ở khắp mọi nơi, từ trong nước đến ngoài nước. Đem tất cả hoa tìm được về trồng ở cung Phụng Nghi, mục đích chỉ muốn đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân mà thôi!
Từ sự việc đó, nữ nhân chốn hậu cung lại càng thêm căm ghét nàng, lại càng ghét nàng bội phần khi biết nàng đã mang long chủng của hoàng thượng.
Và kể từ đó, ai trong Tần Y quốc cũng biết vị hoàng thượng tài cao lẫn dung mạo đều song toàn của họ, đã muốn độc sủng vị Phương hoàng hậu này!
Nhưng lại buồn thay, vị Phương hoàng hậu này không có phúc khí để hưởng sự sủng hạnh vô biên đó. Mới lên ngôi hoàng hậu chưa đầy ba ngày, nàng đã phải về tây thiên.
Một xác mà hai mạng, làm hoàng thượng suy sụp hoàn toàn. Đến mức ghét bỏ hậu cung, 7 năm không bước xuống lấy một lần, dừng việc tuyển chọn tú nữ. Mặc cho quần thần lẫn mẫu hậu khuyên giải hay ép buộc thế nào, hắn vẫn giữ nguyên quyết tâm, không bước nửa bước xuống hậu cung hay thay đổi quyết định về việc tuyển tú.
Nhấn chìm cả thiên hạ trong một mối tình buồn của hắn, làm tất cả hoa trong thiên hạ chờ đợi đều phải tàn theo năm tháng. Tuổi thanh xuân trôi qua.
Chỉ mấy việc đó, khắp thiên hạ có biết bao nhiêu kẻ muốn thay thế vị trí của Phương hoàng hậu. Nhưng muốn cũng không được một lần cơ hội, muốn tiến cung cũng khó, nói chi đến việc thay thế!
Sau khi tịnh tâm suốt 7 năm, hắn mới bước xuống hậu cung. Nhưng cũng tại vì có bóng dáng của Phương Tuyết Y ẩn hiện trong Phương Hạ Y - Nàng ta được hắn trực tiếp hạ chỉ đem vào cung làm Thục phi, khi hắn gặp qua nàng trong một buổi yến tiệc do mẫu hậu của hắn sắp đặt.
Hoàng thái hậu thấy nam tử của bà cứ buồn bã, bà rất đau lòng. Bà tốn tâm tư sắp đặt mọi việc cũng vì muốn hắn hãy quên Phương Tuyết Y đi, nhưng xem ra không thể.
Hắn do bà mang thai chín tháng mười ngày, biết khổ cực chừng nào? Hắn do bà chính tay chăm sóc và dạy dỗ, bảo bọc. Có thể nói tâm tư của hắn như thế nào, bà đều nắm rõ. Nhưng xem ra, bà đã sai. Hắn đã thay đổi rất nhiều! Nhiều đến nỗi bà không nhận ra. Hắn bắt đầu chống đối lại bà, cứ như xem bà là kẻ thù!
Sau khi Phương Hạ Y lên làm Thục phi, nàng cũng không mấy được sủng hạnh bằng Phương Tuyết Y.
Hắn đã sủng hạnh một vị phi tử trong đám kia, rồi phong nàng ta làm vị hoàng hậu thứ hai của hắn.
Trước đó ai cũng nghĩ thầm rằng, vị Phương Hạ Y này sẽ được làm hoàng hậu, chứ Miêu quý phi lẫn các vị phi khác thì không có cửa, vì diện mạo nàng ta quá giống với Phương hoàng hậu. Nhưng sự việc lại khác, thật bất ngờ.
Phương Hạ Y cũng không nghĩ tới việc, hắn sẽ lập người khác làm hoàng hậu như vậy! Cứ tưởng, nàng sẽ là Phương hoàng hậu thứ hai chứ? Ai ngờ, sự việc lại biến đổi thành ra thế!
Kể từ vụ án tử của vị hoàng hậu đầu tiên của hắn, hắn thay đổi đến mức khó tin. Sự ôn nhu ngày nào trên gương mặt anh tuấn đó đã có thêm vài phần sắc lạnh, băng lãnh và khó gần, lạnh nhạt cùng xa lánh.
Xem nữ nhân trong hậu cung như kẻ thù của hắn, nên hắn rất ít khi đi xuống hậu cung và thị tẩm cũng ít, cho dù có bóng dáng của người hắn yêu ở đó.
Ngoài mặt thì sủng hạnh, nhưng lòng thì xem họ chỉ là kẻ làm ấm giường, kể cả Phương Hạ Y. Vì nàng ta, hoàn toàn khác Đại tỷ của nàng ta về tính cách, nên hắn cũng không thể có ngoại lệ. Mặc dù Phương Hạ Y cũng có ôn nhu và dịu dàng, nhưng sự ôn nhu và dịu dàng đó, không giống Đại tỷ của nàng. Cũng như mọi nữ nhân trong chốn hậu cung này, nàng ta cũng có nhiều tham vọng về ngôi vị hoàng hậu.
Muốn thay thế vị trí của người trong tim hắn? Đừng vọng tưởng đến! Dù hoa kia có đẹp, hay giống với đoá hoa trong lòng của hắn đến mấy! Nếu có cái tư tưởng thay thế kia, thì hắn sẽ không ngại bóp nát nó.
Khi nhận ra điều khác biệt đó giữ hai người, hắn đều cho mỗi nữ nhân trong hậu cung một lần cơ hội được thánh ân, nhưng thánh ân đó chỉ đến một lần và không có lần thứ hai nào. Trừ quý phi và một số vị phi được cho là hắn sủng ái nhất hậu cung, hắn cũng thường lui tới, nhưng cũng không đo được là ai hơn ai.
Vậy mà, đám nữ nhân đó cứ thích tranh.
Sự lạnh lùng của hắn làm ai thấy cũng phải khiếp, ai nhìn qua cũng hoảng. Nhưng nữ nhân trong hậu cung lại bị hắn sự lạnh lẽo và hờ hững đó thu hút, ngất ngây mỗi khi thấy hắn nở nụ cười. Cho dù hắn lãnh đạm tới mức nào, nhưng ai ai cũng đều biết rõ, hắn chính là kẻ chung tình nhất trong thiên hạ! Một nam nhân như thế, hỏi kẻ nào không muốn?
Chúng quần thần trong triều đã không còn dám cả gan đắc tội với hắn, cũng như ý kiến quá nhiều trước mấy quyết định của hắn. Không dám chọc giận hắn. Ngay cả mẫu hậu của hắn cũng nhượng hắn 3 phần, không tuỳ tiện quyết định này nọ. Nhất là sau vụ gặp gỡ vô tình của hắn với Phương Hạ Y trong yến tiệc, mà bà đã tổ chức.
Nhờ mấy vụ việc đó, mà sóng gió nơi hậu cung cũng ít đi một phần nào.
Nhưng những màn tranh giành mới lại nổi lên, một cơn sóng to đã nổi lên cuồn cuộn, ngấm ngầm trong hậu cung lại khởi dậy khi vị hoàng hậu thứ hai của hắn bị hành thích không hiểu lý do. Chưa đầy 3 ngày đã chết!
Vậy mà đám nữ nhân không biết điều đó, cứ muốn lên làm hoàng hậu.
Hắn cảm thấy chán ghét họ, không muốn bận tâm đến sự sống chết của họ. Vì vậy, ai muốn hắn sủng thì hắn sẽ sủng, người muốn lên ngôi hoàng hậu thì hắn cũng cho.
Miêu quý phi cũng muốn, nhưng bị hoàng thái hậu khuyên ngăn kịp thời. Vì qua mấy năm trải nghiệm chuyện tranh đấu chốn hậu cung, bà thấy có điều bất ổn.
Qủa nhiên có điều bất ổn. Án mạng cứ xảy ra liên tiếp ở ngôi vị hoàng hậu, làm hắn phải can thiệp. Vì mỗi vụ án tử đều giống với vụ án của Phương hoàng hậu đã khuất. Mối thù đã kìm nén bao nhiêu năm trong lòng của hắn, lại trỗi dậy.
Hắn muốn trả thù cho người mình yêu, nên không tiết hy sinh một vài mạng người. Không màn đến điều gì cả, con mồi nhử cứ thế được thay. Đến khi hắn tìm ra hung thủ và tra ra kẻ chủ mưu giết Phương Tuyết Y, mới chịu dừng tay.
Sau khi có 11 vị hoàng hậu lên ngôi, thì có 11 vị chết và tính luôn Phương hoàng hậu, thì đã có 12 người chết rồi. Bởi thế, ngôi vị hoàng hậu hiện giờ làm bọn nữ nhân kia sợ đến xanh mặt, sợ đến mất mật. Không ai dám tranh giành và muốn làm hoàng hậu nữa, vì tranh giành nó, chẳng khác gì tranh nhau đi chết.
Nên kể từ khi người thứ 12 lên làm hoàng hậu và chết đi, muốn tìm người thứ 13 lên thay thế. Nhưng không có ai dám đứng ra trong đám nữ nhân đó, dám ở trước mặt của hắn mà muốn đòi hỏi về ngôi vị hoàng hậu nữa.
Trước đó, không biết vì sao Tứ tiểu thư của Tể Tướng gia lại muốn nhập cung vào lúc ngọn sóng tranh quyền và đoạt vị ở hậu cung, đang ngày một cao trào như thế? Nàng nhập cung vào lúc vị hoàng hậu thứ hai đi về cõi âm, sau Tam tỷ của nàng chỉ mấy tháng. Thời điểm nàng nhập cung, nàng đã tròn 16 tuổi.
Càng không hiểu tại sao vị Tứ tiểu thư đó, lại muốn làm con mồi và làm vị hoàng hậu kế tiếp – Làm người thứ 13 mà không phải thứ 12, đợi khi người thứ 12 chết mới đứng ra? Có phải nàng, không muốn sống nữa? Hay vì một nguyên nhân khác nào đó, nên nàng vẫn muốn đi vào chỗ chết, khi bản thân đã biết đó là quỷ môn quan?
Phụ thân không can ngăn, vì nàng đã nói ân đoạn nghĩa tuyệt với Tể Tướng từ lúc bắt đầu quyết định nhập cung, không ai biết rõ lý do. Đổi cả họ của chính mình, lấy họ Từ Ân. Cho nên Nam Chương Khải Thuỵ không biết nàng là Tứ tiểu thư của Tể Tướng đại nhân.
Mọi người cũng chỉ biết vị tứ tiểu thư đó, đã từ Tể Tướng, nhưng không hề biết nguyên nhân hay biết gì thêm nữa. Nói chung, thân phận của nàng rất ít kẻ biết!
Khải Thuỵ chỉ nhớ là đã gặp qua nàng trong một lần tình cờ vô ý. Hắn chỉ biết nàng là kẻ không biết sợ chết khi nghe nàng quyết định thế thân, hắn thấy nàng là kẻ ngốc nghếch khi ngay lần gặp đầu tiên, không có chút ấn tượng nào với nàng.
Mặc dù dung mạo của nàng, có thể nói là vô cùng diễm lệ. Nhưng sự khờ khạo và ngu ngơ gần như giống kẻ ngốc nặng trên khuôn mặt của nàng, làm hắn không để ý tới dung mạo đẹp đẽ đó. Dù thấy, hắn cũng sẽ không để vào mắt. Hắn phớt lờ qua mặt nàng, mà đi. Hình ảnh về nàng, rất mờ nhạt, không ấn tượng gì mấy.
Hắn đã cho người xem xét thân phận của nàng, biết nàng là người không có thân phận gì đặc biệt hay có thân thích với vị văn võ bá quan nào, là dân nữ bình thường, không có gia quyến.
Trước ngày sắc phong, hắn có cho người đến hỏi và cho nàng suy nghĩ lại, nhưng nàng lại quyết tâm muốn làm, nên hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, mà đáp ứng nguyện vọng đó cho nàng. Không cần qua sủng hạnh, trực tiếp hạ lệnh sắc phong. Không hiểu tại sao hắn lại quyết định vội vã như thế? Ít nhất cũng phải tìm hiểu cặn kẽ, gặp nàng vài lần như mấy vị phi tử kia mới phải?
Có lẽ, cho là nàng cũng như đám nữ nhân kia, muốn lên làm hoàng hậu mà bất chấp mọi thứ. Ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết. Hắn cũng chán ghét, không quan tâm gì nhiều.
Sự tình thật sự về tất cả chuyện khó hiểu đó, không một ai biết ngoài vị Tứ tiểu thư của Tể Tướng ẩn danh đó!
Nghe được mật tin, nữ nhi của ông lên làm hoàng hậu. Tể Tướng gia đã ngã bệnh nặng, đến nay vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Ông đã thức suốt đêm vào ngày sinh tử cận kề của nữ nhi mình, không thể nào an tâm được, nơm nớp lo sợ. Ông định vào cung để cầu xin hoàng thượng, nhưng Nhị phu nhân của ông đã ngăn cản. Nếu ông nói ra tất cả sự tình, ông và nữ nhi của ông lẫn dòng tộc trên dưới cũng mấy trăm mạng người khó thoát khỏi tội khi quân phạm thượng. Sợ rằng mạng của ông và nữ nhi mình cùng tất cả người trong gia tộc khó bảo toàn. Ông đành cắn răng chịu, bỏ mặc cho số mạng của nữ nhi mình quyết định.