Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng dậy thì Điệp Mị đã thấy tên Hoàng đế chết bầm nằm cạnh nàng,lật chăn lên thì nàng vô tình thấy hắn khỏa thân, Điệp Mị có chút ngạc nhiên nhưng chủ yếu là nàng thấy lạ.
Thường thì hở lắm hắn cũng mặc một bồ đồ trắng bên ngoài sao lần này lại táo bạo như vậy,nhưng không thể phủ nhận thân hình hắn rất đẹp cộng thêm khuốn mặt tuấn mỹ lúc Phong Liên đang ngủ làm nàng mê muội.
Bàn tay nàng vô thức đặt lên người Phong Liên,từ từ chạm đến khuôn mặt,bỗng Phong Liên thức tỉnh,cầm lấy bàn tay của Điệp Mị giật mạnh làm nàng ngã vào lòng Phong Liên.
Chẳng mấy chốc nàng và Phong Liên rơi vào một khung cảnh hết sức lãng mạn,Phong Liên nhìn nàng rồi nói “Điệp Điệp à,nàng vừa làm gì thế hả.”
Điệp Mị đỏ mặt quay đi không trả lời Phong Liên. Phong Liên cười đểu rồi nói “Nàng đã dám làm nhưng không dám nhận ư,vậy thì ta sẽ trừng phạt nàng.”
Phong Liên bỗng nhiên hôn nàng,trong chốc lát nàng không kịp phản ứng chỉ đờ người ra,từ cái hôn Phong Liên từ từ đặt tay chạm vào người nàng,cởi sợi dây trên áo nàng,nhanh chóng Điệp Mị hất Phong Liên ra.
Điệp Mị có vẻ giận dỗi,bước ra khỏi giường,không quay mặt nhìn Phong Liên,à dẫm chân chửi thầm người.Còn Phong Liên thì lại có vẻ hạnh phúc, tươi cười suốt.
Điệp Mị không hơi đâu giẫn dỗi lâu,đi dạo ngự hoa viên để giải khây,thì gặp Minh Phụng đang ngồi bên ghế đá uống trà ngắm cảnh.
Vấn đề của Điệp Mị chồng chất,đặc biệt là về Minh Phụng nhất định nàng phải tìm ra chân tướng của sự việc này.
Đi đến chỗ của Minh Phụng,Minh Phụng đứng dậy “Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Điệp Mị tươi cười nói “Miễn lễ,tất cả các ngươi lui xuống”
Nhanh chóng đám nô tài đều đi hết,còn lại Minh Phụng và nàng,không dài dòng nàng vào thẳng vấn đề
Sáng dậy thì Điệp Mị đã thấy tên Hoàng đế chết bầm nằm cạnh nàng,lật chăn lên thì nàng vô tình thấy hắn khỏa thân, Điệp Mị có chút ngạc nhiên nhưng chủ yếu là nàng thấy lạ.
Thường thì hở lắm hắn cũng mặc một bồ đồ trắng bên ngoài sao lần này lại táo bạo như vậy,nhưng không thể phủ nhận thân hình hắn rất đẹp cộng thêm khuốn mặt tuấn mỹ lúc Phong Liên đang ngủ làm nàng mê muội.
Bàn tay nàng vô thức đặt lên người Phong Liên,từ từ chạm đến khuôn mặt,bỗng Phong Liên thức tỉnh,cầm lấy bàn tay của Điệp Mị giật mạnh làm nàng ngã vào lòng Phong Liên.
Chẳng mấy chốc nàng và Phong Liên rơi vào một khung cảnh hết sức lãng mạn,Phong Liên nhìn nàng rồi nói “Điệp Điệp à,nàng vừa làm gì thế hả.”
Điệp Mị đỏ mặt quay đi không trả lời Phong Liên. Phong Liên cười đểu rồi nói “Nàng đã dám làm nhưng không dám nhận ư,vậy thì ta sẽ trừng phạt nàng.”
Phong Liên bỗng nhiên hôn nàng,trong chốc lát nàng không kịp phản ứng chỉ đờ người ra,từ cái hôn Phong Liên từ từ đặt tay chạm vào người nàng,cởi sợi dây trên áo nàng,nhanh chóng Điệp Mị hất Phong Liên ra.
Điệp Mị có vẻ giận dỗi,bước ra khỏi giường,không quay mặt nhìn Phong Liên,à dẫm chân chửi thầm người.Còn Phong Liên thì lại có vẻ hạnh phúc, tươi cười suốt.
Điệp Mị không hơi đâu giẫn dỗi lâu,đi dạo ngự hoa viên để giải khây,thì gặp Minh Phụng đang ngồi bên ghế đá uống trà ngắm cảnh.
Vấn đề của Điệp Mị chồng chất,đặc biệt là về Minh Phụng nhất định nàng phải tìm ra chân tướng của sự việc này.
Đi đến chỗ của Minh Phụng,Minh Phụng đứng dậy “Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Điệp Mị tươi cười nói “Miễn lễ,tất cả các ngươi lui xuống”
Nhanh chóng đám nô tài đều đi hết,còn lại Minh Phụng và nàng,không dài dòng nàng vào thẳng vấn đề.
"Minh Phụng công chúa bây giờ chỉ còn có hai người, cô không cần khách sách nữa."