Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hoàng hậu giá lâm!" Nhóm nô tài hô lớn, cung nữ thái giám ở tẩm cung không dám chậm trễ, đều chạy ra quỳ nghênh đón Hoàng hậu.
Theo sau đi ra, còn có Hoàng đế trẻ tuổi tuấn lãng bất phàm.
Thoạt nhìn hắn hưng trí rất cao, đi nhanh bước ra cửa, mang theo vẻ mặt vui sướng tươi cười nắm hai tay Hoàng hậu, "Hoàng hậu, ngươi đi đâu vậy? Làm cho trẫm phải chờ!"
Tố Hoà Thanh Dao không trả lời vấn đề của Hoàng đế trước, nàng cho bọn cung nữ, thái giám vây quỳ dưới đất lui đi.
Lặng yên không một tiếng động thoát khỏi nắm tay của Hoàng đế Triệu Ảnh.
"Nô tì tham kiến Hoàng thượng." Tố Hoà Thanh Dao lập tức bước vào tẩm cung, sắc mặt lạnh nhạt, đối với Hoàng đế giá lâm không có cảm giác kinh hỉ gì.
"Mới vừa rồi ở Ngự hoa viên ngắm hoa, cũng không biết Hoàng thượng sớm như vậy đã hồi cung.
Không thể đúng lúc tiếp giá, là nô tì có lỗi." Nàng tự nhận có chỗ thất lễ nhưng vẻ mặt thản nhiên như trước, nhìn không ra chút áy náy.
"Ai!" Hành động của Tố Hoà Thanh Dao làm cho tươi cười trên mặt của Triệu Ảnh suy sụp, khoảng cách tràn đầy vui sướng biến thành mất mác.
"Thanh Dao, trong hậu cung này, sợ chỉ có ngươi mới xa lánh trẫm như thế.
Cũng chỉ có một người như ngươi, có thể tuỳ tiện chà đạp sự sủng ái của trẫm." Hoàng đế tuổi trẻ, hắn nhiệt tình đối với giang sơn xã tắc, cũng duy nhất thật lòng đối đãi với một người.
Này gọi là "yêu" trong tình yêu nam nữ, tràn ngập khát vọng.
Nhưng mà, hắn yêu nữ nhân này, cố tình nữ nhân này vô tình không muốn, trong trẻo lạnh nhạt như hàn băng ngàn năm.
"Hoàng thượng khi nào lại cảm khái như vậy? Nô tì thân là nữ nhân của Hoàng thượng, tự nhiên là vì Hoàng thượng suy nghĩ, sao lại có ý xa lánh?" Tố Hoà Thanh Dao nhìn hắn, hai tròng mắt một mảnh trong suốt.
Tựa hồ, ánh mắt Tố Hoà Thanh Dao có thể làm cho tâm linh người khác được tinh lọc.
Bị nàng nhìn không thèm che giấu, khoả mất mác kia của Triệu Ảnh lại không khỏi gợn sóng.
Hắn một lần nữa nắm tay Tố Hoà Thanh Dao, phát hiện nàng không lặng lẽ cự tuyệt, tươi cười trên mặt càng phát ra sáng lạn.
"Thanh Dao, trẫm yêu ngươi." Trong lòng Hoàng đế tuổi trẻ kích động, ôm lấy Tô Hoà Thanh Dao thật chặt, hận không thể đem nữ nhân trong ngực hoàn toàn tiến nhập vào cơ thể chính mình.
Nhưng mà, thời điểm khi hắn hàng động quá mức, Tố Hoà Thanh Dao mặt không chút đổi sắc đẩy hắn ra, không chút hoang mang, càng không có kiểu dáng dục cự còn nghênh.
"Gần đây thân thể nô tì không khoẻ, huống chi giữa ban ngày, còn thỉnh Hoàng thượng tự tiết chế." Biết rõ bên trong hậu cung, nhóm phi tần ước gì được Hoàng thượng lâm hạnh sủng ái, cũng rõ thân là thê tử, hậu hạ phu quân vốn là chuyện thường.
Cố tình tính cách Tố Hoà Thanh Dao lại lạnh nhạt như băng, đối với chuyện này cơ hồ không có dục vọng.
Từ đêm hôm đó bị sắc phong Hoàng hậu, nàng đối với việc thị tẩm ngập tràn chán ghét, chẳng sợ Triệu Ảnh hơi chút quá phận mà vô cùng thân thiết, làm cho lòng nàng càng thêm chán ghét.
Không khoẻ, không khoẻ, mỗi lần đều lấy thân thể không khoẻ làm cớ! Hoàng đế tuổi trẻ huyết khí phương cương, mới nếm thử tư vị, đã muốn đem trái tim đều đặt trên người Tố Hoà Thanh Dao.
Nào biết sau mỗi lần cầu hoan, đều bị nàng lạnh như băng nói một câu "thân thể không khoẻ" cự tuyệt.
"Thanh Dao, ngươi có biết hay không, trong hậu cung này chỉ có một người là ngươi dám cự tuyệt trẫm nhiều lần như vậy.
Thôi thôi, ngươi không muốn, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi.
Lần này xuất cung, trẫm gặp một tiểu mỹ nhân!" Nhớ tới dáng vẻ nữ tử kia, hai tròng mắt Triệu Ảnh khôi phục thần thái như lúc ban đầu, "Là một đại mỹ nhân, thế gian khó tìm, một nữ tử quyến rũ.
Trừ ngươi ra, nhóm phi tần hậu cung, không ai có bộ dáng có thể so sánh cùng nàng." Triệu Ảnh tự giác kiêu ngạo, hắn hẳn là lịch đại Hoàng đế có diễm phúc nhất đi? Có thể đồng thời có đến hai nữ nhân mang vẻ đẹp cực hạng, các nàng tựa như băng cùng hoả, một người lạnh lùng làm hắn yêu, một người nhiệt tình đem thân thể hắn hoà tan thật sâu.
"Cho nên, Hoàng thượng đem nàng về trong cung, cũng ban thưởng phong làm Quý phi." Tố Hoà Thanh Dao thản nhiên nói tiếp, đôi mắt không gợn sóng, nhìn không ra cảm xúc: "Không biết, nô tì nói có đúng không?"
"Thanh Dao, việc này đúng là trẫm phải cùng nói với ngươi." Triệu Ảnh đối với Tố Hoà Thanh Dao hiểu biết không coi như là nhiều nhưng hắn rõ ràng, không có bất luận kẻ nào hoặc việc gì có thể chọc nàng tức giận, nàng thanh tâm quả dục - không có ham muốn, tâm trong sáng, rất giống như không tồn tại tình yêu.
Chính vì như vậy, dục vọng chinh phục của Triệu Ảnh chưa bao giờ thành công, ngược lại sinh ra một chút kinh sợ.
Tựa như hiện tại, Tố Hoà Thanh Dao rõ ràng không có sinh khí, lại càng không có quá nhiều chỉ trích hắn, lần đầu tiên Triệu Ảnh lại hạ thái độ nhu nhược, cúi đầu thật cẩn thận cầm tay nàng.
"Trẫm biết chuyện này là trẫm quá mức lỗ mãng, nhưng trẫm thật sự thực thích nàng ấy.
Thanh Dao, từ trước trẫm làm sự tình gì đều thương lương với ngươi, lúc này đây, ngươi cho trẫm một lần làm chủ, không được sao? Ngươi yên tâm, trẫm yêu nhất thuỷ chung vẫn là ngươi, chỉ có ngươi mới xứng làm Hoàng hậu của trẫm, những người khác, nhiều nhất bất quá cũng chỉ là Quý phi." Triểu Ảnh cầm tay Tố Hoà Thanh Dao đặt lên ngực hắn thề son sắt, hy vọng nàng có thể hiểu được, cho dù hắn nạp hết nữ nhân thiên hạ làm phi tử, vị trí Hoàng hậu cũng chỉ thuộc về Tố Hoà Thanh Dao, không bất luận kẻ nào trèo lên được.
"Cho dù ngài thích nàng, chung quy là nữ tử không rõ thân phận.
Mà nay thăng lên thành phi, kêu phi tần hậu cung nghĩ như thế nào? Đại thần trong triều chỉ sợ càng nói sâu xa."
Nghe lời Tố Hoà Thanh Dao nói làm cho quân chủ trẻ tuổi đột nhiên trầm mặc.
Đúng vậy, hắn mang về quả thật là nữ tử xa lạ không rõ lai lịch.
Đột nhiên nạp thành phi tử, hậu cung không phục, cả triều văn võ bá quan lại càng không biết có ít nhiều tiếng phản đối.
Nhưng mà, vậy lại như thế nào đây? Hắn là vua một nước, hắn là chúa tể nhân gian, ngôi cửu ngũ.
Hắn đáp ứng tiểu mỹ nhân tuy rằng không thể cho nàng Hậu vị nhưng có thể cho nàng trở thành Quý phi nương nương gần Hoàng hậu, tôn quý như nhau.
Cho nên, hắn không thể nuốt lời, miễn cho trước mặt mỹ nhân hắn sẽ mất mặt.
Trong đầu không ngừng trào ra từng đoạn kí ức ngắn ngủi bên cạnh thiên hạ tốt đẹp, nhớ tới dáng người quyến rũ của tiểu mỹ nhân, Triệu Ảnh bất giác rung động trong lòng, cả người đều lâm vào si mê.
"Trẫm là thiên tử, vua của một nước, một lời nói ra như thế nào có thể nuốt lời? Thanh Dao, cho dù trẫm cầu ngươi, cho trẫm làm chủ một lần, không được sao? Cho dù phi tần hậu cung có suy nghĩ, cho dù đại thần không thuận, chỉ cần Thanh Dao ngươi đáp ứng, những người khác, căn bản không trọng yếu."
"Hoàng thượng đã quyết định như vậy, nô tì còn có thể nói không sao?" Tố Hoà Thanh Dao đứng dậy, bước ngang qua hắn, mở cửa sổ nhìn cung nữ, thái giám đứng cách đó không xa, lại quay đầu lại, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng, "Chỉ hy vọng Hoàng thượng sủng ái sẽ không làm cho nàng ta quá mức thịnh, nếu nàng nhiễu loạn trật tự nên có của hậu cung, hoặc phạm vào sai lầm không nên phạm, nô tì sẽ không nuông chiều, cũng hy vọng Hoàng thượng có thể công chính đối đãi."
Tố Hoà Thanh Dao mở miệng, Triệu Ảnh xem trong mắt là một loại thoả hiệp khiến hắn vui sướng.
Hắn dùng sức gật đầu, giang tay ôm Tố Hoà Thanh Dao, thoạt nhìn giống như hưng phấn: "Yên tâm, yên tâm, Thanh Dao chấp chưởng phượng ấn, hậu cung hết thảy sự vụ tự nhiên có ngươi làm chủ.
Nếu tiểu mỹ nhân thật nhiễu loạn hậu cung, thậm chí ỷ vào trẫm sủng ái mà làm xằng làm bậy, trẫm tất nhiên sẽ không thiên vị, toàn quyền giao Hoàng hậu xử trí."
Ai cũng đều biết quân tâm khó dò, ai cũng đều hiểu rõ lời nam nhân nói tất cả chưa bao giờ là thật.
Tố Hoà Thanh Dao không nói nữa, chỉ như người dưng đứng xem tâm tình dị thường vui vẻ của quân chủ trẻ tuổi, đến khi ý cười trên mặt hắn dần dần thu liễm, thức thời buông lỏng tay ra, nói: "Thanh Dao, ngươi cho tới bây giờ cũng không cười sao? Trẫm còn có tấu chương phải phê duyệt, đi về trước."
"Nô tì, tiễn Hoàng thượng." Biết rõ Triệu Ảnh đang nói dối, Tố Hoà Thanh Dao cũng không tức giận, thoải mái đem trượng phu của nàng tiễn ra khỏi cửa, để cho hắn vội vàng đi gặp thiên hạ tốt đẹp tương thân tương ái của hắn.
- --
Lần đầu tiên Tố Hoà Thanh Dao nhìn thấy Cơ Phi Yên là thời điểm sáng sớm hôm sau nhóm tần phi đến thỉnh an.
Mà Cơ Phi Yên lần thứ hai nhìn thấy Tố Hoà Thanh Dao, một đôi mắt hồ ly lập tức mị lên, khoé môi đồng thời cầm không được nụ cười không có chút ý tốt, "Nguyên lai là ngươi." Nhóm phi tần im lặng ngồi ở chỗ của mình, Cơ Phi Yên thình lình nói một câu quấy nhiễu sự hàn huyên thì thầm nguyên bản.
"Ân?" Tố Hoà Thanh Dao ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, ánh mắt dừng trên người Cơ Phi Yên.
Nàng thừa nhận, mỹ mạo Cơ Phi Yên làm lòng người sinh đố kỵ, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, từ ngữ phàm tục như vậy căn bản không thể hình dung ra dung mạo của nàng.
Nữ nhân này ngồi vào chỗ của mình chẳng sợ quá yên ổn, không chút che dấu mà bộc lộ sự mị hoặc trong xương tuỷ của nàng.
Nhưng mà, mỹ nhân này hư không tưởng nổi, tựa hồ cũng không quan tâm quy củ trong cung, cư nhiên mặc một thân đỏ thẫm tiến đến thỉnh an.
Chẳng lẽ Hoàng thượng không nói cho nàng, bên trong hậu cung chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách mặc màu đỏ hay sao? Hay là nói, nàng rõ ràng chính là đến khiêu khích? Bỏ qua quy củ một bên không nói, nữ tử mị như yêu nghiệt trước mắt này, quả thật là thực hợp với hồng y.
Từng bước đi vào toàn bộ đều không uổng công phu đâu! Bị ánh mắt Tố Hoà Thanh Dao nhìn chăm chú vào, Cơ Phi Yên ngược lại càng thêm không kiêng nể gì, nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, hơn nữa giữa mi tâm của Tố Hoà Thanh Dao có một nốt chu sa, người bên ngoài chỉ xem đó là ấn ký, chỉ có Cơ Phi Yên rõ ràng, đó là tiên lực cùng trí nhớ kiếp trước bị phong ấn.
Cởi bỏ nó, Tố Hoà Thượng Tiên có thể khôi phục toàn bộ tiên lực, trở về Thiên giới.
Bất quá, hiện tại thực không phải thời điểm giúp nàng cởi bỏ phong ấn đâu! Cơ Phi Yên xấu xa nghĩ, ánh mắt híp lại xoay chuyển, nghĩ như thế nào mới có thể khoái trá làm cho Tố Hoà Thanh Dao Thượng tiên chết đi sống lại, coi như là báo thù cho cái đuôi của mình bị dẫm phải.
Còn muốn hơn cơ! Cơ Phi Yên liếm liếm khoé môi, có chút ghen tị Tố Hoà Thanh Dao thật là tốt mệnh: dựa vào cái gì, nàng ở Thiên giới là Thượng tiên mà chúng tiên kính ngưỡng, tới nhân gian, lại là mẫu nghi thiên hạ, tôn quý vô cùng.
Mà nàng, ở Thiên giới bất quá chỉ là một tiên tử bình thường, ngay cả ở hạ giới, cũng chỉ có thể làm Quý phi.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ? Cơ Phi Yên sờ không ra lý do, lại rõ ràng nhớ về lúc giữa các nàng có thù hận.
Dù sao nha, sớm muộn gì đều phải rút đi xác phàm xoay chuyển trời đất, không bằng trước đó, vui vẻ "yêu thương" nàng một phen.
Dùng thủ đoạn phàm nhân làm cho ngươi chết đi, lại lấy phép thuật khiến ngươi khởi tử hồi sinh, như thế lặp lại, nhất định chơi vui đây! Nghĩ như vậy, ánh mắt Cơ Phi Yên càng cong cong ý cười như trăng lưỡi liềm.
Nàng si ngốc cười như vậy, làm cho nhóm phi tần đang ngồi nhìn ngây ngẩn, trong lòng Tố Hoà Thanh Dao cũng sinh nghi hoặc.
(Lúc đầu nghĩ thì hay lắm, sau này lại đặt Thanh Dao lên đầu quả tim, bảo hộ người ta muốn chết.
Thứ yêu nghiệt chỉ giỏi tạo nghiệp.
=))))
"Ô hay! Một cái đại mỹ nhân xinh đẹp, làm cho chúng tỷ muội chúng ta không thể so sánh đây!" Một thanh âm từ xa vọng đến, một nữ nhân đẹp đẽ khéo léo cùng một cung nữ chậm rãi đi vào.
Nàng có bộ ngực sữa no đủ, ánh mắt nhìn qua nhóm phi tần, cuối cùng dừng lại một lát trước chỗ của nữ nhân ăn mặc diễm lệ đồng dạng với nàng, hạ thấp người nói: "Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Hôm nay thân thể có chút không khoẻ, cho nên tới chậm, mong rằng nương nương khoan thứ.".