Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bóng đêm nặng nề, cả toà Hoàng cung đều bị khí nóng mùa hè bao phủ, không thể an nghỉ.
Tẩm cung Đức phi sáng đèn - ánh nến lay động, Thiển Thư ngồi bên giường, không ngừng đem khăn nhúng ướt, vắt khô, sau đó lau cái trán của Đức phi.
"Nương nương, cảm thấy thoải mái hơn không?" Nước lấy từ dưới giếng dần dần chẳng phải nên lạnh lẽo, Thiển Thư vẻ mặt buồn rầu, thường thường lấy tay kiểm tra độ ấm cái trán của Đức phi.
Đã qua hai ngày, trời càng ngày càng nóng, thân thể Đức phi nương nương không thể chịu được tra tấn của mùa hè oi bức.
Ngày hôm kia cũng không biết sao, lại đột nhiên sốt cao, làm Thiển Thư sợ tới mất chủ kiến, vội vàng túm Thái y từ Thái y viện lưu lại đây.
Uống thuốc, Đức phi cũng dần dần không còn sốt cao, nhưng mà sốt cao vừa qua, nhiệt độ cơ thể lại thuỷ chung không có khôi phục bình thường.
"Thiển Thư..." Nghe thấy động tĩnh, Đức phi lộ ra một nụ cười an ủi, thanh âm suy yếu: "Không có gì đáng ngại, đừng quá khẩn trương.
Nhìn ngươi, sợ là hôm qua cũng chưa nghỉ ngơi đi? Trở về ngủ đi, nơi này giao cho những người khác là tốt rồi."
"Không được!" Thiển thư lắc đầu như trống bỏi, trong mắt lộ vẻ lo lắng: "Thiển Thư là thị tì bên người nương nương, như thế nào có thể nghỉ ngơi ngay lúc này.
Đem nương nương cho người khác chiếu cố, Thiển Thư lo lắng."
"Đứa ngốc." Đức phi nâng tay, bị Thiển Thư theo bản năng cầm lấy: "Nương nương, nô tỳ cũng hy vọng có thể thông minh chút, nhưng trời sinh ngu dốt như vậy, không biết dùng não.
Nương nương, ngài khát hay không? Có đói bụng không? Muốn Thiển Thư nấu cháo hoa cho ngài uống hay không?"
"Giờ ngọ không phải vừa uống chút cháo sao? Không đói bụng." Đức phi nhìn tay bị Thiển Thư nắm, khó tránh khỏi cảm động.
Nha đầu này, mặc kệ phát sinh cái gì, luôn cố chấp bồi ở bên cạnh nàng, biết rõ không có đáp lại, cũng không thay đổi sơ tâm.
Hơn nữa thời khắc như vậy, trừ bỏ nàng, còn có thể còn ai cho nàng dựa vào? Nghĩ như vậy, đáy mắt Đức phi hiện lên áy náy, nàng tự biết thân phận, cuộc đời này định là không thể đáp lại tình cảm của Thiển Thư, nếu có kiếp sau...
"Thiển Thư, ngươi tin có luân hồi không?" Đức phi hỏi.
"Tin! Thiển Thư từ nhỏ đã nghe nhóm thúc thúc thẩm thẩm nói, thế gian không chỉ có người, còn có thần tiên và yêu quái.
Người đã chết sẽ xuống Địa phủ, uống canh Mạnh bà thang.
Uống xong, sẽ quên hết kiếp trước, không hề vướng bận mà một lần nữa luân hồi, chuyển thế làm người."
Nghe vậy, Đức phi có chút đăm chiêu, hỏi: "Vậy sao? Nếu là kiếp sau, Thiển Thư muốn làm nam tử hay là nữ nhân?"
"Vẫn muốn làm nữ tử, tìm nương nương, hầu hạ nương nương." Thời điểm nói ra lời này, Thiển Thư khó tránh khỏi đỏ mặt.
Đây là lời tâm huyết, cũng không thèm che giấu.
Nhưng mà, nói như vậy nương nương sẽ không hiểu.
Như thế nào không hiểu đây? Đức phi đều hiểu được, chính là thân bất do kỷ, khó có thể đáp lại.
"Thiển Thư, nếu có kiếp sau, không ngại để ta làm nam tử, cũng tốt cho Thiển Thư chiếu cố, có cái danh phận chân chính." Đức phi hướng Thiển Thư cười, có chút chua xót.
"Nương nương?" Đại não Thiển Thư đột nhiên trống một mảnh, nàng không xác định được Đức phi vừa nói rốt cuộc là vui đùa vô tình hay là ám chỉ cái gì, nàng cúi đầu, kinh hỉ đi qua, ngược lại mất mác: "Nương nương nói đùa, nô tỳ nào có cái phúc kia đâu?"
"A..." Đức phi cười mà không nói, tựa hồ cũng không tính tiếp tục đề tài này.
"Nương nương, nên đổi nước." Đức phi không nói lời nào, Thiển Thư tự nhiên sẽ không tiếp tục đề tài xấu hổ này.
Nàng bưng thau đồng rời khỏi tẩm cung, dự tính múc một chậu nước giếng, giúp nương nương hoàn toàn đẩy lui cái nóng.
Nhìn Thiển Thư ra khỏi cửa, Đức phi chậm rãi nhắm hai mắt lại, miệng thì thào: "Rốt cuộc là đúng hay sai đây? Tiếp qua một chút thời gian, các nàng trở về, Hoàng cung lại náo nhiệt đi?"
Tới gần đêm khuya, đoàn người Tố Hoà Thanh Dao rốt cục tìm được một khách điếm ngủ trọ trong thị trấn.
Chủ quán trọ là một người đẹp hết thời đã qua bốn mươi, hiếm khi gặp được sinh ý nhiều người như vậy, tự nhiên vui vẻ ra mặt, một bên tránh bên quầy xử lý ngân lượng vừa thu được, một bên phân phó tiểu nhị nhanh đi chuẩn bị nước ấm cho khách nhân.
Tố Hoà Thanh Dao tự nhiên cùng Cơ Phi Yên chung một phòng, không có ngăn cách lúc trước, ngược lại hai người ở chung có chút xấu hổ.
Tố Hoà Thanh Dao hiển nhiên chưa thích ứng với mối quan hệ hiện tại, mỗi khi cùng Cơ Phi Yên đối diện, trong mắt nhu tình khó tránh khỏi hỗn loạn ngượng ngùng một chút.
Mỗi lần đến lúc này, Cơ Phi Yên sẽ che miệng cười khẽ, nùng tình mật ý, tư vị có khác.
Có tiếng đập cửa truyền đến, tiểu nhị đem nước ấm chuẩn bị tốt tiến vào đổ được một nửa thùng nước tắm, điều phối nước đủ ấm, hắn ý vị thâm trường nhìn hai người ngồi bên giường, nói: "Khách quan, nước ấm chuẩn bị cho nhóm ngài đã xong, nếu có việc khác phân phó, tiểu nhân tuỳ thời chờ đợi sai phái."
"Đi xuống đi." Cơ Phi Yên giữ cửa đóng lại, khoá kỹ từ bên trong, nàng cẩn thận bỏ thêm một tầng kết giới chung quanh cho chắc chắn.
Không ai có thể nghe lén, càng không thể có người nhìn lén.
Ngón tay ngọc quấy nhẹ nhàng trong làn nước ấm, khoé môi Cơ Phi Yên nở nụ cười, ánh mắt trước sau không rời trên người Tố Hoà Thanh Dao.
Trút bỏ xiêm y, Cơ Phi Yên mắt nhìn Tố Hoà Thanh Dao, đôi chân dài, đùi đẹp thong thả bước vào thùng tắm, lòng bàn tay mang theo nhiệt khí xoa xoa xà phòng, xuân sắc mê người, khiến người xấu hổ nhìn xem.
"Thanh Dao, nước vừa đủ ấm, không bằng cùng nhau tắm rửa thế nào? Ta giúp ngươi chà lưng!" Cơ Phi Yên khẽ mở miệng, kiều mỵ sinh hương.
"Ta chờ được." Tố Hoà Thanh Dao ra vẻ trấn định, ngữ khí lãnh đạm vô cùng.
Ánh mắt của nàng sớm đã dao động, căn cứ phi lễ chớ nhìn, đem mặt xoay qua bên khác, nhìn vách tường, tận lực bình ổn nhịp tim đập loạn.
Tại sao có thể như vậy! Tố Hoà Thanh Dao tự cảm thấy tâm lý vốn được rèn luyện không quan tâm hơn thua, nông nổi, lại luôn bị Cơ Phi Yên đảo loạn, hoàn toàn không có chút tác dụng.
Nàng căm tức hiện tại giống như nữ tử xuất giá tâm tình ngượng ngùng, tổng cảm thấy kia không phải là nàng, không phải chân chính là nàng.
Khi bị Cơ phi đùa giỡn thản nhiên tiếp chiêu, xoay ngược lại quyền chủ động Hoàng hậu tại thượng đâu? Tố Hoà Thanh Dao đang tìm kiếm chính mình, thời điểm phục hồi lại tinh thần, Cơ Phi Yên đã ngồi trên thùng tắm, nghịch ngợm nhìn tâm tình nàng giãy dụa.
"Thanh Dao, đến đây! Hay là ngươi ghét bỏ cùng người ta ở chung?" Nàng thở dài, đôi mắt hạ xuống, nói: "Ai, biết ngay là thế mà."
"Ghét bỏ ngươi?" Tố Hoà Thanh Dao cười hừ hai tiếng, hai ba cái liền rút bỏ đi xiêm y trên người.
Nàng ra vẻ bình tĩnh, hai gò má đã sớm hồng hồng.
"Ta chỉ sợ thùng tắm quá nhỏ, chứa không nổi hai người thôi." Nói xong, nàng ngồi vào bên trong, cùng Cơ Phi Yên mặt đối mặt, hô hấp nhiệt khí ngày càng dày.
Lại không có thanh âm, có lẽ lần đầu tiên cùng nhau tắm rửa, hai người cũng không biết nên làm gì cho tốt.
Cơ Phi Yên cầm khăn khô trong tay, nhẹ nhàng đảo một vòng xuống nước, đầu tiên mở miệng, nói: "Thanh Dao, ta chà lưng cho ngươi."
"Ân?" Tố Hoà Thanh Dao có chút sửng sốt, sau đó ứng một tiếng "Được.", như khúc gỗ xoay người sang chỗ khác, đem cái lưng trơn bóng lưu lại cho Cơ Phi Yên.
Chiếc khăn thấm nước nhẹ nhàng chà lau trên lưng Tố Hoà Thanh Dao, ánh mắt Cơ Phi Yên cực nóng, đốt cháy từng tấc da thịt của Tố Hoà Thanh Dao.
"Thanh Dao..." Đầu ngón tay Cơ Phi Yên nhẹ nhàng điểm lên da thịt non mịn bóng loáng trước mặt, thừa dịp cơ thể Tố Hoà Thanh Dao cứng ngắt, nàng đột nhiên từ phía sau ôm lấy người Tố Hoà Thanh Dao, nơi đầy đặn của mình đồng dạng áp vào lưng Tố Hoà Thanh Dao.
"Chúng ta, có phải hay không thật sự ở cùng một chỗ? Thanh Dao, ta nghĩ muốn áp sát ngươi như vậy, đem ngươi nhu tiến vào thân thể ta."
----
Editor có lời muốn nói: Khụ khụ...!nay mình ăn chay, vì vậy xin tạm dừng ở đây.
Đoạn sau, không nên đọc liền một mạch trong đêm đâu a~.
Vì vậy, mọi người có thể đi ngủ.
Đừng chờ chap kế tiếp.
Ngủ ngon nha~..