Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiên giới, Loan phượng bay liệng, tiên khí lượn lờ. Trong không khí trang nghiêm, Thiên đế ngồi trên thượng vị quyền lâm thương sinh linh. Hắn nâng tay, viền tay áo màu vàng có vô số huyền cơ. "Hồ ly bạc Tiên quân Cơ Phi Yên, ngươi có biết sai chưa!" Thanh âm Thiên đế vang điếc tai, mỗi câu mỗi chữ đều kích động nội tâm người nghe, khiến người thần phục, không dám lỗ mãng.
"Không biết sai gì, cũng chưa từng thấy sai." Thanh âm kiên định truyền đến, Cơ Phi Yên quỳ gối ở cửa đại điện, cơ hồ không thấy được rõ gương mặt Thiên đế. Nàng nâng đầu, ánh mắt bi thương lướt qua chư vị Tiên quân trong điện, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở trên mặt một thân ảnh màu trắng, nhìn nàng, lại thuỷ chung không chiếm lại được một nửa liếc mắt đáp lại. "Thanh Dao..." Ngươi thật quên ta là ai sao?
"Hồ ly bạc Tiên quân, ngươi là nguyên nhân khiến Tố Hoà Thượng tiên rơi xuống nhân gian. Trẫm ban ngươi Kim Ngự Chỉ hạ phàm để tìm nàng về, không ngờ ngươi lại động phàm tâm, bất kể hậu quả, lừa gạt dụ lợi với Tố Hoà Thượng tiên. Ngươi cãi lời thiên mệnh, cũng khư khư cố chấp, làm ra việc trái luân thường, làm Thiên giới ta hổ thẹn. Nay biếm ngươi hạ phàm, lấy thân mang tội trả qua nỗi khổ luân hồi, mệnh chủ cô sát, trùng tu lại Tiên cốt." Một đạo ngự chỉ theo lời Thiên đế phất tay áo mà bay xuống trước mặt Cơ Phi Yên, không cho phép cự tuyệt.
"Ta không phục." Cơ Phi Yên không thèm để ý tới ngự chỉ trên mặt đất, tầm mắt thuỷ chung dừng lại ở mạt ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, thuần trắng kia. "Ta yêu nàng, cùng luân thường đạo lý có can hệ gì! Tiên thì như thế nào, Tiên sẽ không thể có tình sao? Muốn ta nhận ý chỉ, trừ phi..." Con ngươi bi thương của nàng hiện lên một tia mong ước, "Tố Hoà Thượng tiên, nàng cũng là đương sự, vì sao khong thấy nàng mở miệng..."
"Ta cũng không nhận thức ngươi..." Giọng nói vô tình lạnh như băng truyền đến, thân ảnh trắng thuần kia từ đầu đến cuối đều không nhìn qua Cơ Phi Yên. Thân phận nàng ở địa vị cao, nơi nàng đứng rất gần với Thiên đế, cũng là vị trí mà chúng tiên kính ngưỡng.
"Hồ ly bạc Tiên quân, ngươi có nghe rõ chưa?" Thanh âm Thiên đế quanh quẩn cả đại điện, ánh mắt hắn đảo quanh chư vị thần tiên ở đây, lại nói: "Tố Hoà Thượng tiên cho tới bây giờ đều đi theo Nữ Oa nương nương, lại là Thượng tiên trên Thiên giới ta, sao lại biết rõ cố phạm, cùng ngươi làm chuyện trái luân thường! Quả thực hoang đường! Ngươi cũng nghe thấy lời nàng ấy, việc này liền định như vậy đi thôi..."
Cảm giác lạnh như băng xuyên thẳng đến tim, trái tim Cơ Phi Yên bị tuyệt vọng làm cho đẫm máu, sắc mặt trắng bệch. "Tố Hoà Thanh Dao..." Ngươi và ta từng hứa hẹn, ngươi và ta tình thâm không giảm, ngươi thật quên hết tất cả sao...
"Thanh Dao..." Quá mức thống khổ khiến hít thở không thông, Cơ Phi Yên cưỡng ép mở to mắt, nàng quơ tay, Tố Hoà Thanh Dao vẫn còn đang ngủ bên cạnh nàng. Xe ngựa vẫn đang nhẹ nhàng chạy đi. "Nguyên lai là mộng..." Cơ Phi Yên nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh, rốt cuộc cảm giác hô hấp thông thuận không ít. Đại khái có lẽ do ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng, trong lòng có nhiều mâu thuẫn, ngay cả cực ít nằm mơ cũng bị bóng ma tâm lý đè nặng. Thế nhưng, nếu có một ngày như vậy, ác mộng thành sự thật thì sao? Cơ Phi Yên không dám nghĩ tiếp, nàng xoay người ôm lấy Tố Hoà Thanh Dao, càng không ngừng với tay vào vạt áo phía trước của nàng ấy. Muốn, nàng muốn các nàng hoà hợp thành một thể, không bao giờ... tách ra nữa.
Bị Cơ Phi Yên hành động quá phận quấy nhiễu, Tố Hoà Thanh Dao mở mắt, ý thức hơi hôn mê. "Làm sao vậy?" Nàng nhẹ nhàng vỗ về Cơ Phi Yên, tầm mắt rốt cục thanh tỉnh. "Phi nhi..." Xiêm y bị Cơ Phi Yên khẽ động hơi chút rộng mở, Tố Hoà Thanh Dao bắt lấy tay nàng, nói: "Ngươi đang làm cái gì? Hiện tại còn trên xe ngựa, như thế nào có thể không có quy củ như vậy..."
"Thanh Dao, chúng ta phát sinh quan hệ đi." Cơ Phi Yên ngẩng đầu lên, giọng có chút run rẩy: "Phát sinh quan hệ đi, chính là hiện tại, lập tức..." Nàng cầm tay Tố Hoà Thanh Dao, cứng ngắt cùng nàng ấy mười ngón tương giao: "Ta sắp nguy, sắp nguy..." Cảnh trong mơ quá mức rõ ràng, nàng thật sự sợ hãi sắp phát sinh chuyện như dự kiến. Nếu thật như vậy thì hãy để cho các nàng chân chính vi phạm luân thường nhân gian. Ít nhất như vậy, Tố Hoà Thanh Dao là của nàng, vĩnh viễn đều là của nàng...
Rất khác thường, thật sự rất khác thường...
Tố Hoà Thanh Dao bị hành động của Cơ Phi Yên doạ đã sớm thành thói quen nhưng hai gò má vẫn hồng thấu. "Phi nhi, Phi nhi..." Nàng có ý đồ muốn gọi nàng ấy tỉnh táo lại, "Nói cho ta biết, rốt cuộc phát sinh chuyện gì..." Tố Hoà Thanh Dao giữ gương mặt Cơ Phi Yên, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, chớp động cực nóng mà lại thân thiết: "Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc làm sao vậy..."
Tựa hồ, Cơ Phi Yên còn trong cơn ác mộng. Ánh mắt của nàng tuyệt vọng mà bi thương, nàng cố gắng xả ra một nụ cười mị hoặc, ôm lấy cổ Tố Hoà Thanh Dao, hương khí như lan: "Nếu tâm đã động tình thì cần tỏ tình. Nếu thân động tình, thì phải như phẩm rượu mùa xuân..." Khoá trường mệnh treo trên cổ nhẹ lay động, Cơ Phi Yên cúi đầu hôn Tố Hoà Thanh Dao, đưa tay tiến vào áo lót của nàng, xoa bóp nơi mẫn cảm đó.
"Không..." Tiếng cự tuyệt phát không ra, cuối cùng bị nuốt xuống bụng, Tố Hoà Thanh Dao cảm giác được một cỗ cảm xúc kỳ lạ đánh úp lại. Đó là cảm xúc chưa từng có, giống như hàn băng bị tan chảy, giống như sắp sôi trào vào ôn thuỷ. Hôn môi triền miên, đáy lòng bị giam cầm của Tố Hoà Thanh Dao như được mở ra một trải nghiệm vi diệu. Nàng rốt cục hiểu được tình yêu mang đến không chỉ là trên tinh thần mà còn có thể xác cũng sẽ phát sinh thay đổi bất đồng so với dĩ vãng.
So với Cơ Phi Yên ân cần chủ động, lần đầu tiên bởi vì tình yêu mà thể nghiệm hoan ái khiến Tố Hoà Thanh Dao có vẻ vô cùng quẫn bách. Nàng vẫn đang thử cự tuyệt, không phải bởi vì không muốn mà là do còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nữ tử lãnh đạm như nàng, như thế nào hiểu được nghênh hợp dâng trào? Lại càng không nói tới nàng đang bị động, nắm chắc cảm xúc đã rất khó, nếu muốn thoát thân, chỉ có thể đảo khách thành chủ...
Hôn môi nào biết trước được tình huống về sau càng trở nên phá lệ kịch liệt. Tố Hoà Thanh Dao xoay người đặt Cơ Phi Yên ở dưới thân mình, thân thể hai người ôm chặt thành một thể. Xe ngựa còn đang chạy không nhanh không chậm tiến về phía trước, trong khoang xe là thảm da lông động vật mềm mại, thoải mái mà ấm áp. Tố Hoà Thanh Dao đè chặt tay Cơ Phi Yên, bởi vì hít thở không thông mà không thể không tạm dừng hôn môi. "Đủ rồi, hiện tại nói cho ta biết, rốt cuộc phát sinh cái gì..." Tố Hoà Thanh Dao không chịu dẽ dàng buông tay, nàng cố chấp ấn cổ tay Cơ Phi Yên, để tránh bị nàng động đến chỗ mẫn cảm.
"Ta nằm mộng, là một ác mộng..." Cơ Phi Yên khẽ nói, khoé mắt có một giọt lệ rơi xuống: "Ngươi không biết ta, tình nguyện nhìn ta vạn kiếp bất phục. Ngươi nói, ngươi cũng không nhận thức ta. Cho dù ta cầu xin ngươi nhìn ta một cái, ngươi thuỷ chung cách ta rất xa, rất xa..." Tuyệt vọng, bi thương, rồi lại bi thương... Đây vốn là chuyện chỉ xảy ra ở nhân gian nhưng nay lại xuất hiện trên người Cơ Phi Yên, một cái chớp mắt kia, nàng không phải Tiên, lại càng không phải Yêu, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, vì tình mà chết, vì tình mà thuỷ chung...
Hiển nhiên, Tố Hoà Thanh Dao thật không ngờ Cơ Phi Yên lại vì một giấc mộng mà mất đi lý trí. Ở trong mắt của nàng, Cơ Phi Yên luôn thay đổi: lúc mị hoặc, lúc kiêu ngạo, lúc thâm tình, lúc lại đùa giỡn, hoặc là nữ nhân thành thục, lúc lại ý nhị hay làm nũng như một tiểu nữ hài ngây thơ. Mặc kệ là loại nào, đều là một phần của Cơ Phi Yên. "Ác mộng mà thôi..." Tố Hoà Thanh Dao không trách hành vi vừa rồi của nàng, ngược lại buông lỏng cổ tay nàng ra, ôn nhu an ủi, nói: "Mộng đều là tương phản. Huống hồ, ta chưa từng mất trí nhớ, sao lại đem ngươi quên được..."
"Vạn nhất, nếu ngươi mất đi toàn bộ trí nhớ, thật sự không nhớ rõ..." Cơ Phi Yên cụp mắt nói.
Nghe vậy, Tố Hoà Thanh Dao nở nụ cười, như cỏ mọc sau cơn mưa xuân. "Phi nhi..." Nàng nâng cầm Cơ Phi Yên, hôn nhẹ lên hai má của nàng, lúc này rất chăm chú, ôn nhu này chưa bao giờ có đối với bất luận kẻ nào, muốn đem Cơ Phi Yên chết chìm trong lốc xoáy tình yêu. "Lưỡng tình tương duyệt, trong lòng có tình, là khắc cốt ghi tâm. Cho dù ngày nào đó mất đi toàn bộ trí nhớ, chỉ cần nhìn thấy ngươi, tim đập chắc chắn sẽ không bình thường. Ngươi sợ cái gì đâu? Nếu thật sự mất trí nhớ, tình cảm cũng không mất đi được, ngươi giúp ta nhớ lại quá khứ, hiện tại và tương lai..."