Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1 Xuyên không
Tích - -
Tim bệnh nhân đột nhiên ngừng đập, hô hấp ngừng thở, lập tức tiến hành cấp cứu!"
Trong phòng phẫu thuật, các loại dụng cụ đều phát ra cảnh báo nguy hiểm, bác sĩ mổ chính vội vàng hạ lệnh cấp cứu...
Khi Dung Đại tỉnh lại, chỉ cảm thấy rất chói mắt.
Nàng bình tĩnh một lúc lâu mới nhìn rõ tình hình trước mắt.
Mái nhà trắng như tuyết khảm thứ gì đó vừa nóng vừa sáng, mùi trong không khí hen hen rất khó ngửi.
Đây là nơi nào?
Chẳng lẽ thời gian mình ở lãnh cung quá lâu? Cho nên nằm mơ đều thấy những thứ kỳ quái này sao?
“Giường 36, đo nhiệt độ cơ thể đi! Để dưới nách lát nữa tôi lấy.”
Dung Đại đang tò mò nhìn trần nhà còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng đi về phía mình.
Cô gái đó cầm trong tay một vật kỳ quái đưa cho Dung Đại, miệng còn bảo cô làm gì đó.
Dung đại hơi sửng sốt, nghĩ mình đang nằm mơ liền hỏi một câu: "Cô nương, nơi này là Bồng Lai tiên sơn?”
Y tá không tin vào tai mình, vẻ mặt như gặp quỷ đưa tay sờ lên trán cô, nhíu mày nhìn nói: "Nhiệt độ cơ thể bình thường! Cô chỉ làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa mà thôi, có phải cô đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi không? Nói lung tung cái gì vậy? Nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện rồi.”
Cảm giác này...... Không giống như đang nằm mơ!
Nụ cười trên mặt Dung Đại trong nháy mắt hóa đá, máu cả người giống như đọng lại, nàng có thể tinh tường cảm nhận được tóc của mình dựng thẳng từng sợi từng sợi!
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh liền toát ra, sắc mặt từ từ trắng bệch.
“Cô không sao chứ? Có phải vết thương rách chỉ rồi phải không?”
Y tá cho rằng vết thương của cô bị rách chỉ.
Vốn Dung Đại không thấy đau đớn gì, nhưng người này vừa nói xong nàng bỗng nhiên liền cảm thấy bụng phải của mình đau đến mặt mày tím tái!
Hoảng sợ, bất an, hoang mang nối gót mà đến, từng chút từng chút vây quanh lấy nàng, trên khuôn mặt không còn chút máu.
Y tá thấy nàng như vậy cũng sợ hãi, vội vàng ấn chuông báo cho bác sĩ mổ chính!
"Đừng vội, bác sĩ sẽ đến ngay..."
Không đợi y tá nói xong, Dung Đại bỗng nhiên bắt được cổ tay y tá, nhìn thấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình, đáy mắt của nàng càng hoang mang hơn.
Nàng hít sâu một hơi, nàng là hoàng hậu, Thái Sơn sụp đổ mặt không đổi sắc, gặp biến trong lòng không sợ hãi!
“Đừng hoảng hốt, đừng sợ! Sẽ ổn thôi! Đây hết thảy đều là ảo giác mà thôi!”
Dung Đại ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Lúc này hai bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng đi tới.
“To gan! Ngươi, ngươi muốn làm gì?!”
Nhìn thấy bác sĩ cầm một thứ kỳ quái muốn đặt ở trên ngực của nàng, Dung Đại phản ứng như mình gặp phải kẻ thù, nàng vô cùng kích động lập tức ngồi dậy!
Bác sĩ và y tá đều bị dọa nhảy dựng lên, mấy năm gần đây bệnh nhân thật sự là càng ngày càng kỳ quái!
Còn nói to gan nữa! Sao không nói càn rỡ?
Cho rằng đây vẫn là triều đại nhà Thanh à!
Bác sĩ thấy sắc mặt cô càng ngày càng kém, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm, liền thu hồi ống nghe nói với y tá: "Hẳn là thuốc tê hết tác dụng nên miệng vết thương hơi đau, chỉ cần không nhiễm trùng và sốt thì sẽ không có chuyện gì lớn, không cần ngạc nhiên.”
Y tá gật gật đầu, bác sĩ mổ chính nghĩ đến tình huống nguy hiểm của Dung Đại trong phòng phẫu thuật, trong lòng cũng có chút sợ hãi, liền mở miệng dặn dò y tá.
“Tình trạng của cô ấy tương đối đặc biệt, cô chú ý một chút, đoán chừng là có chút di chứng sau khi phẫu thuật.”
Y tá gật gật đầu, nhìn Dung Đại giống quả trứng mỏng manh dễ vỡ, chờ sau khi bác sĩ đi ra ngoài, y ta rót cho Dung Đại một ly nước ấm.
Dung Đại hoảng sợ đề phòng, y tá dở khóc dở cười: "Nghĩ gì vậy? Tôi đâu có hạ độc cô, đây là bệnh viện.”
Hoảng sợ nãy giờ nên cổ họng cũng có chút khô, Dung Đại rụt rè đưa tay nhận ly nước, có chút kiêu ngạo nói: "Mời ngươi cũng không dám.”
Y tá: "......”
“Cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào chưa?”
Thấy cô uống hết nước trong ly, y tá nhẹ nhàng hỏi một câu.
Dung Đại có chút ngây ngốc, cả người vẫn mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nàng là hoàng hậu, hoàng thượng chưa từng phế hậu, nàng chỉ là tự mình đi đến lãnh cung mà thôi.
Nơi này thoạt nhìn cũng không giống hoàng cung, còn có cánh tay rất mềm rất nhỏ này nữa, đây căn bản cũng không phải tay của nàng.
Dung Đại đầy bụng nghi vấn, nhưng lại không biết nên hỏi ai bây giờ.
“Hay là...... cô có thể thông báo cho người nhà không? Tôi còn phải trực ban, gọi người nhà tới đây chắc cô sẽ khá hơn một chút.”
Y tá nhìn đồng hồ, thấy sắc mặt cô vẫn không tốt lắm liền nhắc nhở một câu.
“Người nhà?”
Dung Đại nghi hoặc, hoàn toàn không thể nói chuyện với y tá.
“Có phiền nếu tôi dùng điện thoại di động của cô giúp cô liên lạc không?”
Ánh mắt y tá liếc nhìn túi xách cô đặt ở đầu giường.
Dung Đại tiếp tục không hiểu gì gật đầu theo bản năng.
Y tá thở dài một hơi, lấy từ trong túi xách của cô một chiếc điện thoại di động, lướt vài cái, không khỏi kinh ngạc nhìn cô: "Điện thoại di động của cô không đặt mật mã à?"
Hoắc Thiếu Đình đang xử lý tài liệu, thấy trên điện thoại di động cá nhân có người gọi tới thì có hơi nghi hoặc, vì bình thường rất ít người biết số điện thoại của hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng quyết định nghe máy.
“Xin chào, xin hỏi ngài là người nhà của cô Dung Đại phải không?”
“Phải." Hoắc Thiếu Đình trầm mặc vài giây, lạnh lùng trả lời.
Người nhà? Bọn họ bất quá chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
“Là như vậy, hôm nay Dung phu nhân làm phẫu thuật ở bệnh viện, có lẽ là có chút sợ hãi, mời người nhà các anh tới đây một chuyến có được không? Bệnh viện tạm thời không đủ y tá.”
Y tá cẩn thận nói chuyện, còn Dung Đại ngồi ở trên giường vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
“Được, bệnh viện nào? Phòng bệnh số mấy?”
Hoắc Thiếu Đình dừng bút, mày hơi nhíu lại, trầm mặc mấy giây mới đồng ý.
Chờ y tá báo địa điểm xong hắn trực tiếp cúp điện thoại.
“Cô Dung, lát nữa người nhà cô sẽ tới, thân thể có chỗ nào không khỏe thì nhớ bấm chuông tôi lập tức tới ngay.”
Dung Đại lúc này mới thoáng hoàn hồn, mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm y tá hỏi: "Bây giờ... là năm nào tháng nào?”
Thật kinh khủng, thật không thể tin được!
Tại sao vừa tỉnh dậy, nàng lại thành bộ dạng này?
Chương 2 Nàng thành hào môn phu nhân!
Y tá dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Dung Đại, có thể hỏi câu hỏi thiết thực hơn một chút được không?
Y tá dở khóc dở cười: "Xem ra cô thật sự xem phim xuyên không nhiều lắm, bây giờ là ngày 17 tháng 7 năm 2018, thời đại Thịnh Kinh, ba giờ hai mươi bảy phút chiều!"
“Cái gì?" Dung Đại dại ra!
2018, Nàng nhớ Thượng Uyên quốc là công nguyên năm 903 lập quốc, công nguyên năm 973 nàng được sắc phong làm hoàng hậu, nhập cung ba mươi năm...
Suốt hơn một ngàn năm!
Vừa rồi cô nương này dùng hai chữ "xuyên không", tuy rằng nàng không hiểu lắm, nhưng cũng có thể lĩnh ngộ được vài phần.
Nàng trở thành người của một ngàn năm sau!
Chuyện này... chuyện này.... chuyện này quả thật kinh thiên động địa! Chưa từng nghe thấy!
Trong lòng Dung Đại sóng lớn cuồn cuộn, trong đầu ong ong chấn động.
Nàng làm hoàng hậu ba mươi năm, lại là con nhà danh môn dục tú, loại chuyện này nói ra giật gân cỡ nào.
Nếu chuyện này không cẩn thận, nàng liền trở thành dị nhân.
Nàng vội vàng nở nụ cười nhìn y tá lấp liếm: "Ừ... đúng là có chút mơ hồ, tôi còn tưởng mình đang xem sách.”
Y tá cũng không để ý, dặn dò cô vài câu rồi ra khỏi phòng bệnh.
“Kì lạ...... vì sao mình lại đến đây?”
Đây là phòng bệnh đơn, y tá đi rồi Dung Đại mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào tay mình, cảm thấy vừa sợ hãi vừa bất an.
Vết thương dưới bụng có chút đau, nàng không thể không nằm xuống suy nghĩ.
Ti - -
Nàng mới vừa nằm xuống đầu liền cảm thấy đau nhức, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Đoán chừng tinh thần nàng được buông lỏng, kí ức của nguyên chủ đang tràn vào trong đầu.
Tuy rằng vụn vặt, nhưng cũng đủ giúp nàng nhận thức cái thế giới một ngàn năm sau này.
Sau khi Dung Đại dung hợp xong, sự bất an trong lòng cũng ít đi vài phần.
“Khế ước hôn nhân? Đây không phải giống như mình và Hoàng thượng sao? Chỉ có trên danh nghĩa mà thôi......”
Hai tiếng sau, nàng đã bình tĩnh lại.
Dung Đại hồi tưởng lại đủ loại kí ức kiếp trước của mình, lại nghĩ đến ký ức của nguyên chủ, mê man ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Khi nào cô ấy tỉnh?”
Trong mơ mơ màng màng nàng nghe thấy có người đang nói chuyện, thanh âm vô cùng dễ nghe nhưng lại không có chút cảm xúc nào trong lời nói.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ba người đang đứng trong phòng bệnh.
Hai nữ một nam, một là y tá vừa rồi, một là cô gái dung mạo dịu dàng tao nhã, đang mỉm cười nhìn nàng.
Dung Đại âm thầm nhíu mày, nàng làm hoàng hậu của một nước, cai quản hậu cung ba mươi năm, đã sớm luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, trong hậu cung là người hay là quỷ làm sao qua được mắt nàng!
Người phụ nữ này...... Không tốt!
Mà người đàn ông còn lại, cao lớn tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong nhưng lại có chút lạnh lùng.
Nhưng so với Hoàng thượng ở kiếp trước, tướng mạo này không đủ hấp dẫn nàng.
Nàng nhớ rõ trong trí nhớ của nguyên chủ có nam tử này, đây chính là phu quân thấy đầu không thấy đuôi trong đời này của nàng.
Hoắc Thiếu Đình, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị.
(Từ khúc này sẽ xưng hô hoàn toàn theo hiện đại nhé mọi người, không để nàng, ta, ngươi nữa ạ)
“Phiền anh tới bệnh viện một chuyến, thật sự xin lỗi.”
Khi cô phát hiện ra ánh mắt không chút cảm xúc của Hoắc Thiếu Đình, không thể không lên tiếng trước.
“Chị Dung, xem chị nói gì kìa? Chị bệnh sao không nói cho em và Thiếu Đình biết? May mắn chị không sao...”
“Tôi đang nói chuyện với chồng của mình, một tiểu tam như cô xen vào làm gì? Không hiểu phép tắc sao?”
Không đợi Ôn Thi Lan nói hết lời, đôi mắt đen nhánh sắc bén của Dung Đại nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, trên người không tự chủ lộ ra một uy nghiêm khiến người khác phải rùng mình.
Sắc mặt Ôn Thi Lan nhất thời đỏ lên, theo bản năng siết chặt nắm đấm!
Tiểu tam!
Cô ta lại dám chế nhạo châm chọc mình như thế!
Nhưng cô ta sẽ không thất thố trước mặt Hoắc Thiếu Đình, đôi mắt hoa đào quyến rũ chớp chớp vài cái, hai hàng nước mắt liền lăn xuống.
“Thiếu Đình, công ty còn có chuyện, em đi trước đây. Anh... chăm sóc cho chị ấy thật tốt nhé.”
Nói xong liền dứt khoác rời đi, để lại một bóng lưng vô cùng oan ức cho Dung Đại xem.
Dung Đại: "???”
Một tiểu tam cũng dám kiêu ngạo như thế? Còn dám lên mặt?
Một giây sau cô liền ý thức được có chỗ không đúng!
Đây là tiểu tam được yêu chiều, cô không nên trách cứ trước mặt chồng mình như vậy, muốn xử lí cũng phải xử lí sau lưng hắn mới được!
Thất sách! Đúng là thất sách!
Trong lòng Dung Đại hối hận không kịp, tầm mắt đảo tới khuôn mặt đang cả kinh của Hoắc Thiếu Đình, cô cố gắng duy trì một hình tượng chính thất đoan trang hào phóng.
“Lần sau sẽ không có lần thứ hai nữa đâu, hôm nay tôi...... Hôm nay thân thể tôi không thoải mái, đầu óc có chút vấn đề.”
Hoắc Thiếu Đình không thèm nhìn cô một cái, sau đó đi tới bên cửa sổ gọi một cú điện thoại, Dung Đại vểnh tai lắng nghe.
“Đợi lát nữa quản gia tới đón cô, lần sau những chuyện như này đừng quấy rầy tôi. Còn nữa, không cho phép cô sỉ nhục cô ấy như vậy. Nếu không, hậu quả cô tự chịu.”
Còn không đợi Dung Đại phục hồi tinh thần lại, tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc khiến trái tim cô nhảy lên một nhịp, trong phòng bệnh lại trở về trạng thái an tĩnh.
“Đúng là họa vô đơn chí, haizz...... Đến nơi nào cũng tránh không thoát số mệnh.”
Dung Đại thở dài, không ngờ bản thân đã chạy đến một ngàn năm sau mà một chính thất như cô vẫn phải đấu trí đấu dũng với tiểu thiếp, quả thật phiền lòng.
...............
"Phu nhân, người làm phẫu thuật sao không nói cho người trong nhà một tiếng? Nếu bà cụ Hoắc biết thì lo lắng lắm!"
Vừa tiến vào cửa thì dì Vương đã nhịn không được mà bắt đầu ân cần hỏi thăm cô, Dung Đại cũng không biết nên nói gì, mặc cho bọn họ sắp xếp trở về nhà cũ Hoắc gia tĩnh dưỡng.
“Phu nhân, thái thái và bà cụ Hoắc còn vài ngày nữa mới trở về, phu nhân yên tâm dưỡng bệnh, tôi sẽ hầu hạ thật tốt cho phu nhân.”
Đến nhà cũ Hoắc gia, dì Vương đã dìu cô đến phòng cưới của cô và Hoắc Thiếu Đình.
“Làm phiền dì rồi." Dung đại gật đầu, tựa vào chiếc giường mềm mại, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với giường trong bệnh viện.
“Vậy phu nhân nghỉ ngơi trước." Dì Vương đắp chăn cho cô rồi rời đi.
Dung Đại tựa ở đầu giường, ánh mắt đánh giá gian phòng, đại bộ phận đồ vật trong phòng y nguyên như ngày đám cưới.
“Sủng thiếp diệt thê..." Cô nghĩ đến đôi mắt lạnh như băng của Hoắc Thiếu Đình, không nhịn được mà thở dài một hơi.
“Thôi, đã đến thì cứ sông tiếp vậy.”
Cảm thấy cứ như vậy dựa vào thành giường thì vết thương không thoải mái, cô tự nhủ với mình một câu rồi cuộn mình vào trong chăn.
Cô phải suy nghĩ thật kỹ, sau này cô nên sinh tồn ở chỗ này như thế nào mới đúng.
“Chồng không thương, mẹ chồng không thích, điều duy nhất an ủi cô đó là còn có bà nội thương cô.”
Cũng khó trách nguyên chủ không được đông đảo người nhà chồng yêu thích.
Mẹ của nguyên chủ đã cứu bà cụ Hoắc nhà này một mạng, lúc lâm chung ủy thác cho bà cụ Hoắc chăm sóc cô cho tốt, bà cụ Hoắc không thích tiểu thiếp kia một khóc hai nháo ba thắt cổ buộc Hoắc Thiếu Đình cưới nguyên chủ.
Nguyên chủ cả ngày âm u không tươi không cười, sống ở Hoắc gia chẳng khác gì người tàn hình.
Không môn đăng hộ hộ đối, hào môn như vậy thì làm sao con gái của một gia đình bình thường có thể bước chân vào?
“Thôi, có tôi ở đây, cô cứ yên tâm đi đi.”
Cô sờ sờ ngực thở dài một tiếng, hai mắt nhắm nghiền nặng nề ngủ thiếp đi.
Chương 3 Nguy cơ sinh tồn!
Dung Đại mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ cô cáo biệt cuộc sống làm quốc hậu ba mươi năm của mình, sau đó khát khao sống một cuộc sống mới ở thế giới tương lai này.
Ục Ục- -
Dung Đại đang mơ một giấc mộng đẹp thì bụng liền phát ra một tràn âm thanh kháng nghị, cái bụng nhỏ của cô trống rỗng cho nên đang biểu tình với chủ nhân của nó.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, khi nhìn thấy màu đỏ thẫm trong phòng, vẻ mặt còn mơ hồ, mấy giây sau mới dần dần tỉnh táo lại!
Cô nhìn quanh phòng, trong đầu nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, trái tim lại không ngừng đập điên cuồng!
Tất cả đều là sự thật! Thật không thể thật hơn!
Không sao, cô là danh môn dục tú, không có chuyện gì có thể làm khó được cô! Vì chính mình, sống một cuộc sống thật tốt.
Cô mặc niệm, tạm biệt kiếp trước nghênh đón kiếp này.
Tâm tình Dung Đại phức tạp ngồi ở trên giường hồi lâu, không phải là cô không muốn đứng lên.
Mà là cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tất cả những thứ này đối với cô mà nói đều quá mới mẻ.
Chỉ dựa vào ký ức vụn vặt của nguyên chủ, cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
“Hazzzi, gánh nặng đường xa mà......”
Dung Đại than thở một hồi, cuối cùng bị cơn đói bụng đánh bại, chỉ có thể từ trên giường bò dậy đi rửa mặt.
Đây là phòng cưới của bọn họ, có phòng tắm riêng, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều mới tinh.
“A! Cô là người hay quỷ?!
Dung Đại mới vừa đi vào liền nhìn thấy phía trước có người xông ra, cô sợ tới mức kêu to, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Đợi nửa ngày cũng không có ai trả lời cô, cô mới nhìn chằm chằm vào tấm gương kia, phát hiện người bên trong giống mình như đúc.
Cô đánh bạo đi tới, đưa tay sờ sờ.
Dung Đại: "...?!”
Cô nhéo nhéo mặt mình, người bên trong cũng làm động tác tương tự.
“Hóa ra là gương đồng, nhưng mà cái này cũng quá chân thật rồi đấy.”
Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.
Nhìn bàn chải đánh răng, kem đánh răng trên bồn rửa mặt, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, mấy thứ này phải dùng như thế nào?
Cô bắt đầu xoay xẩm, trong trí nhớ của nguyên chủ không có nói rõ cặn kẽ cách dùng của những thứ này!
Dung Đại bi thương trong lòng, chỉ có thể thử từng cái một, suốt một buổi sáng cô đều ở trong phòng tắm "chiến đấu".
“Dì Vương, dì đi thăm phu nhân đi, sáng nay vẫn không có động tĩnh gì, chắc không phải vừa phẫu thuật xong lại lên cơn sốt đấy chứ?”
Quản gia Lý nhìn đồng hồ trong phòng khách, giờ đã là giữa trưa nhưng còn chưa thấy Dung Đại xuống, ông không khỏi có chút lo lắng.
Dì Vương cũng không nhiều lời, lau tay đi gõ cửa phòng Dung Đại.
“Ai đấy?!”
Dung Đại nghe thấy tiếng gõ cửa, sợ tới mức hoảng hồn một cái, cô ngậm bong bóng trong miệng chưa kịp súc xong, vội vàng chạy đi mở cửa.
"Phu nhân, cô..." Dì Vương nhìn thấy cả người cô ướt nhẹp, nhìn chật vật không khác gì con mèo mắc mưa, giống như là vừa đánh lộn với ai đấy, liền ngây ngẩn cả người.
Dung Đại xấu hổ nuốt nước miếng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Tôi...... vừa rồi không cẩn thận ngã một cái.”
Cô tuyệt đối sẽ không nói vừa rồi cô nhìn thấy nước trong cái ống nhỏ kia chảy ra thì bị dọa đến lăn trên mặt đất.
Dì Vương sững sờ nhìn cô: "Phu nhân, cô... cô ăn kem đánh răng rồi.”
Dung Đại sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Cái này...... không thể ăn sao? Có chút ngọt, lành lạnh, hương vị...... cũng không tệ lắm mà?”
Dì Vương thất sắc, vội vàng đưa tay lên trán Dung Đại thăm dò, trong miệng không ngừng lầm bẩm.
“Xong rồi xong rồi...... Lý quản gia!”
Dì Vương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lộp bộp đi xuống lầu, hắng giọng hoảng sợ gọi Lý quản gia.
Dung Đại: "???”
Cô có nói gì sai à?
“Làm sao vậy? Có phải phu nhân không thoải mái không?" Lý quản gia bị động tĩnh này của dì Vương làm cho hoảng sợ.
Dì Vương gấp đến độ nói không ra lời: "Không phải, là... Ai nha! Phu nhân có chỗ không bình thường! Cô ấy vừa mới ăn kem đánh răng, còn hỏi tôi kem đánh răng có ăn được không!"
“Tôi lập tức liên lạc bác sĩ lại đây!" Lý quản gia biến sắc, vội vàng đi gọi điện thoại.
Dung Đại nghe động tĩnh dưới lầu, bĩu môi, thần sắc ngây ngốc.
Cô...... giống như đã làm chuyện gì ghê gớm!
Xoẹt......
Đang lúc Dung Đại ngây người, chợt nghe thấy có người cười khẽ.
Cô theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy một cô gái khoảng hai ba hai bốn đang nhìn mình.
Dung Đại nhíu nhíu mày, cố gắng tìm thông tin về cô gái này trong đầu.
Hoắc Mỹ Xu, em gái Hoắc Thiếu Đình.
Đó không phải là em chồng của cô sao?
“Dung Đại, chị bị điên à? Giữa trưa đã dọa dì Vương thành như vậy.”
Ánh mắt Hoắc Mỹ Xu lộ rõ sự khinh thường, rõ ràng là nhìn không nổi cô.
Dung Đại ngẩn người, cô thật sự không biết thứ này không thể ăn, cô còn tưởng rằng đây là một loại bánh ngọt nào đó.
Cô có chút ngượng ngùng nhìn Hoắc Mỹ Xu: "Cái đó...”
Vốn dĩ cô muốn hỏi Hoắc Mỹ Xu mấy thứ này dùng như thế nào.
Nhưng lời nói đến bên miệng, cô đột nhiên nhớ đến câu nói: Không cùng chủng tộc, không cùng suy nghĩ.
Linh hồn của cô là người đến từ hơn một ngàn năm trước, nếu bị người ta biết, chắc chắn sẽ bị kéo đi làm vật thí nghiệm.
Không được! Cái miệng này tuyệt đối không thể mở!
Dung Đại vừa nghĩ vừa lắc đầu, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt ghét bỏ và khinh thường của Hoắc Mỹ Xu.
Thật sự là có bệnh!
Sau khi Hoắc Mỹ Xu đi xuống lầu, Dung Đại mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa phòng, ôm ngực thở dốc.
Không được, phải nghĩ biện pháp mới được!
trong lòng Dung Đại lo lắng như lửa đốt, cô hoàn toàn không nghĩ tới hơn một ngàn năm sau biến hóa lại lớn như vậy, cô ở chỗ này giống như một kẻ lạc hậu.
Đầu cô toát ra mồ hôi lạnh, chuyện này so với chuyện năm đó cô đi tới lãnh cung càng đáng sợ hơn mấy vạn lần!
Đúng rồi!
Cô đột nhiên nhớ tới cô gái bận áo trắng hôm qua từ trong túi xách cô lấy ra một vật biết nói chuyện, có lẽ vật này có thể giúp được cô.
Cô hoảng sợ lấy điện thoại ra, nhưng Dung Đại cũng ngây ngẩn cả người, thứ này cô cũng không biết dùng!
Dung Đại lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng!
Trời muốn diệt ta!
Dung Đại gấp đến độ muốn khóc, trăm triệu lần không nghĩ tới cô đường đường là một quốc hậu, lại lưu lạc đến tận đây.
“Trợ lý giọng nói xin phục vụ ngài. Chủ nhân, xin hỏi ngài có gì cần tôi giúp không? Cái gì Tiểu V cũng biết hết!”
“Đây...... đây là thứ gì?!
Dung Đại cầm điện thoại di động vô tình kích hoạt vào chức năng trợ lý ảo của điện thoại, nhất thời làm cô hoảng hồn một phen, đồng thời cũng làm cho cô thấy được hy vọng!
Cô nắm chặt điện thoại di động, khẩn trương đến mức lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi trợ lý từng câu một.
Chương 4 Cô bị hưu!
“Trời không diệt mình, cám ơn tiểu V!”
Sau khi đặt câu hỏi, trong lòng Dung Đại kịch liệt chấn động, cô ôm điện thoại di động ở trong ngực kích động đến thiếu chút nữa khóc rống lên!
Bùm!
Còn không đợi cô cảm khái sống sót sau tai nạn, cửa phòng ngủ đã bị đá văng ra, cô sợ tới mức quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy sắc mặt Hoắc Thiếu Đình có chút âm trầm, tựa hồ còn mang theo tức giận.
“Phu......”
Không đúng, không thể gọi phu quân! Vừa rồi tiểu V nói qua, hình như là nên gọi ông xã mới đúng.
“Ông xã, anh, anh về rồi à?”
Tiếng “ông xã” này làm cho không khí trong nháy mắt liền dừng lại.
Lý quản gia và dì Vương đứng ở sau lưng Hoắc Thiếu Đình hai mặt nhìn nhau, không khỏi nghi ngờ phu nhân làm sao vậy?
“Không, không đúng sao?”
Nhận thấy bầu không khí có hơi không đúng, trong lòng Dung Đại thấp thỏm, ngoài cười nhưng trong không cười chần chờ mọi người lên tiếng.
Ánh mắt Hoắc Thiếu Đình lạnh lẽo nhìn cô, ném tới một tập tài liệu.
Lý quản gia và dì Vương thấy tình thế không ổn, vội vàng ý bảo bác sĩ gia đình cùng nhau xuống lầu.
“Đây là thỏa thuận ly hôn, tôi cho cô ba ngày suy nghĩ. Sau ba ngày thì cuộc hôn nhân này không còn do cô quyết định.”
Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn cô tràn ngập chán ghét, giống như đang nhìn một con ác ma.
Hắn nói xong liền bỏ đi, để lại Dung Đại một mình ngây ngốc ngồi ở trên giường, ánh mắt dừng ở trên văn kiện trước mặt.
Ly hôn? ý là hưu thê đó à?
Cô đường đường là hoàng hậu của một nước, sao có thể bị hưu?!
Cô tuyệt đối không cho phép!
Nhất định là bởi vì ngày hôm qua cô nói sai, đến tối cái cô tiểu tam kia nói gì đó với hắn, bằng không tại sao phải ly hôn?
Phải nghĩ một kế sách vạn toàn mới được......
Dung Đại nắm lấy văn kiện, ánh mắt vô cùng kiên nghị, sau đó lại đưa mắt nhìn di động.
Chế độ một vợ một chồng?... Sống chung với người phụ nữ khác, trùng hôn? Phạm pháp?
Ôm điện thoại di động ở trên giường, Dung Đại cảm giác tư tưởng của mình bị đả kích một vố.
Điện thoại di động làm cô hứng thú, nhất thời liền quên cơn đói bụng, cô vừa hỏi trợ lý điện thoại di động, vừa dần dần học được cách sử dụng mọi thứ ở cái thế giới này.
Cô không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới một vật nhỏ vừa lòng bàn tay nhưng cái gì cũng biết.
Liên tục ba ngày, Dung Đại ăn uống đều ở trong phòng ngủ, đi tới đâu cũng đều ôm điện thoại di động trong tay.
Năng lực học tập của cô rất tốt, mặc dù có nhiều thứ còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng cơ bản đã hiểu đại khái rồi.
DìVương nhìn cô trở nên bình thường, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Phu nhân, hôm nay thái thái và bà cụ Hoắc trở về, đã đặt xong tiệc rượu, người phải sớm chuẩn bị nha.”
“Dì Vương, con biết rồi.”
Dung Đại nhanh chóng trả lời, tâm tình nàng vô cùng vui sướng.
Lần này cô đã biết cách rửa mặt và sử dụng nhà tắm sao cho thông minh nhất, chỉ là khi nhìn tủ quần áo, quần áo của cô ít đến đáng thương, hơn nữa màu sắc đều rất tối.
Mặc dù Dung Đại khó có thể tiếp nhận chuyện người ở kiếp này ăn mặc lộ tay lộ chân, nhưng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng cô chọn một bộ sườn xám cao cấp mà cô miễn cưỡng có thể để mắt tới.
Vốn dĩ sườn xám này là nguyên chủ dành mặc lúc sau cưới quay về nhà mẹ đẻ, nhưng người thân duy nhất của cô là mẹ đã không còn, nên cô cũng không có nhà để về.
Bộ sườn xám này chưa mặc qua lần nào, nhân dịp này mặc cũng không thành vấn đề.
“Cái này cũng khó mặc quá......”
Lúc thay nội y Dung Đại nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, không thể mặc yếm sao? Phát minh ra thứ này là muốn siết cổ người ta à?
Thật vất vả lắm mới thay xong quần áo, Dung Đại tìm đồ trang sức, nhưng tìm nữa ngày cũng chỉ tìm được một bộ vòng tay phỉ thúy ngọc lục bảo, dây chuyền cùng với khuyên tai.
“Tuy rằng chất lượng hơi kém, nhưng cũng coi như tạm được.”
Cô đường đường là hoàng hậu của một nước, từng gặp qua vô số trân châu dị bảo, ánh mắt đương nhiên sẽ không tầm thường.
Phối trang sức xong, cô tự búi tóc, lại giản lược một chút, phối hợp với bộ trang phục này vừa đoan trang lại tao nhã.
“Phu nhân, cái này......”
“Dì Vương, con mặc như vậy có được không?”
Dì Vương thấy cô đi xuống, ánh mắt kinh diễm, khi tầm mắt dừng lại trên bộ trang sức phỉ thúy kia, bà cũng ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là vật cũ mà bà cụ Hoắc rất yêu thích sao?
Thì ra bà cụ Hoắc đã cho Thiếu phu nhân!
Có thể, thiếu phu nhân rất xinh đẹp, tuổi trẻ nên ăn mặc cũng phá cách một chút.
Dì Vương cười gật gật đầu, vốn muốn nhắc nhở cô vài câu, nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, cũng không đành lòng dập tắt niềm vui của cô.
Dung Đại ngồi trong xe, nhìn những tòa nhà chọc trời ngoài cửa sổ, nội tâm tràn ngập mới lạ, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh ưu nhã.
Đến khách sạn, cô liếc mắt một cái liền thấy bà cụ Hoắc tinh thần phơi phới đang nhìn mình.
Cô âm thầm hít một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười, thanh âm ngọt ngào gọi: "Tổ mẫu......”
!!!
Nguy rồi!
Phải gọi là bà nội mới đúng! Cái miệng này sớm không sai muộn không sai, sao lại gây ra đại họa vào lúc này!
Tuy rằng gọi tổ mẫu cũng không có gì không ổn, nhưng một tiếng này của cô cũng đủ vang dội, nhất thời khiến cho bản thân có hơi kinh sợ.
Hoắc phu nhân đang nói chuyện với Hoắc Mỹ Xu, quay đầu nhìn thấy bộ trang sức phỉ thúy trên người cô, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
“Cái này...... Bà nội sao lại cho cô ta?!”
Sắc mặt Hoắc Mỹ Xu cũng thay đổi.
“Tiểu Dung Dung! Mau tới đây!" Bà cụ Hoắc mới không thèm để ý, lập tức cười ha hả vẫy tay với cô.
Dung Đại hận không thể tìm một cái khe chui vào, vội vàng bước nhanh qua: "Bà nội.”
"Để nội xem, có mập lên chút nào hay không! Vòng tay này Tiểu Dung đeo đẹp quá! Người trẻ tuổi phải mặc như thế này mới đúng!"
Nụ cười trên mặt bà cụ Hoắc ôn hòa lại từ ái.
“Bà nội Hoắc.”
Dung Đại còn chưa kịp nói chuyện, phía sau liền truyền đến thanh âm mềm nhũn của Ôn Thi Lan.
Thần sắc Dung Đại trong nháy mắt trở nên uy nghiêm, một cỗ khí thế từ trong phát ra ra ngoài.
Chỉ là một tiểu thiếp bé nhỏ mà cũng muốn khiêu khích cô?
Cho dù chế độ hôn nhân kiếp này kiếp trước không giống nhau, cho dù Dung Đại cô muốn ly hôn, cũng không thể chịu uất ức!
Cô vừa mới đến thế giới này, nếu ly hôn cô sẽ không có người thân bạn bè, cô chết đói ngoài đường là điều chắc chắn.
Cho nên, cô cần phải nghĩ cách.
“Bà nội yên tâm, để con dọn dẹp.”
Cô cười nói với bà cụ Hoắc một câu, xoay người, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ôn Thi Lan, bên cạnh cô ta đương nhiên còn có Hoắc Thiếu Đình.
“Ông xã, chúng ta dời bước nói chuyện. Ôn tiểu thư, cô cũng tới đây.”
Cô tự nhiên hào phóng, không tức giận, đoan trang hiền thục, cứng rắn chỉnh chu làm người ta liếc mắt.
Ôn Thi Lan vốn nghĩ sẽ trả lại cục tức bị cô làm nhục ở bệnh viện, nhưng lại bị ánh mắt Dung Đại nhìn chằm chằm, khiến toàn thân cô ta sởn gai ốc.
Dung Đại bắt được ánh mắt cô ta đang kinh hoảng, đáy lòng nhịn không được thở dài: có chút lửa mà cũng muốn tìm mình so chiêu, còn non và xanh lắm.
Cô không đợi Hoắc Thiếu Đình lên tiếng trả lời, liền đi lên phía trước.
Ngay cả hoàng đế cô còn dám xem thường, một tiểu bối cách cô một ngàn năm tuổi thì cô có gì phải sợ?
Chương 5 Tư Thế Phải Đúng
Hoắc Thiếu Đình nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, nhíu mày đi tới.
Trong lòng Ôn Thi Lan nổi giận, cắn răng theo sau.
Dung Đại đứng bên cửa sổ, nhìn xe cộ tấp nập phía dưới khách sạn.
"Hôm nay là ngày thứ ba, cô muốn tự mình nói hay là chờ tôi tuyên bố?"
Hoắc Thiếu Đình còn cách cô năm sáu bước thì ngừng lại, giọng nói vừa lạnh vừa ngông, không có chút cảm xúc nào.
Dung Đại trong lòng thở dài, cuộc sống của phụ nữ đời sau vẫn không dễ chịu gì!
Kỳ thật những chuyện này cũng không oán được Hoắc Thiếu Đình, dù sao nói trắng ra cũng là do nguyên chủ tự mình tìm lấy.
“Ừ”
Ừ, là từ cô mới học được, dùng rất mới mẻ.
Lúc kết hôn, tuy rằng hai người là bị ép, nhưng Hoắc Thiếu Đình đối với nguyên chủ vẫn rất tốt, nhưng nguyên chủ lại luôn trưng bộ mặt không nóng không lạnh, đối với Hoắc Thiếu Đình cũng không thèm quan tâm đến.
Lạnh nhạt như thế, ai còn có hứng thú cơ chứ?
Nhưng đây cũng không phải là điều tồi tệ nhất, ít nhất cô còn có cơ hội thay đổi.
Trong lòng cô xẹt qua đủ loại suy nghĩ, âm thầm hít sâu một hơi.
Ánh mắt cô đặt trên người Ôn Thi Lan: "Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi Ôn tiểu thư vì lời nói lỗ mãng ngày đó. Hôm đó bởi vì tôi vừa mới phẫu thuật xong đầu óc có chút hồ đồ, miệng nói những lời độc ác làm tổn thương Ôn tiểu thư, tôi rất xin lỗi.”
Lời xin lỗi của cô vừa ôn nhu lại vừa thành khẩn, không có chỗ nào nhìn ra sơ hở.
Ôn Thi Lan ngây ngẩn cả người, trong lòng không khỏi đề phòng, Dung Đại này muốn làm gì?
Ngay cả Hoắc Thiếu Đình cũng không hiểu con đường này của cô.
“Ôn tiểu thư, lời xin lỗi của tôi cô có chấp nhận không?”
Cô mỉm cười nhìn Ôn Thi Lan hỏi lại, ngày đó là do cô quá thất sách, quá lỗ mãng!
Người phụ nữ này là sủng thiếp, mà cô dám ở ngay trước mặt Hoắc Thiếu Đình trách cứ, đây không phải là tự mình tìm đường chết sao?
Bất quá chỉ là tiểu thiếp mà thôi, đều không lên được bàn lớn, ngay cả một gia yến bình thường cũng không có nỗi một vị trí, cô cần gì so đo với cô ta chứ?
Nhớ lúc trước hoàng thượng có tam cung lục viện, người có phẩm vị cũng đến hai ba mươi người.
Vì một tiểu thiếp mà đắc tội Hoắc Thiếu Đình, đập bát cơm sinh tồn trước mắt của mình, đây quả thực là vụ mua bán lỗ vốn! Quá là không có lời!
Dung Đại trong lòng nhanh chóng động viên mình, nụ cười trên mặt chân thành đến mức có thể cảm động thiên địa, nhưng ở trong mắt Hoắc Thiếu Đình, luôn cảm thấy cô có vài phần giả dối.
"Chị Dung Đại không cần xin lỗi, em cũng không so đo chuyện hôm đó, em biết là do chị bệnh mới..."
“Vậy là tốt rồi, Ôn tiểu thư đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi, vậy có thể mời cô qua một bên chờ lát không? Tôi còn có vài lời muốn nói với chồng tôi.”
Chồng tôi, hai chữ này cô dùng ngữ khí rất nặng để nhấn mạnh.
Sắc mặt Ôn Thi Lan thoáng cái liền trắng bệch, nhịn không được siết chặt nắm đấm, tiện nhân này lại cố ý chế nhạo mình!
Nhưng cô ta biết Dung Đại nói mấy lời này không có chỗ nào sai, liền đưa mắt hỏi ý kiến của Hoắc Thiếu Đình.
“Em qua bên kia chờ anh." Hoắc Thiếu Đình nhận được ánh mắt của cô ta, lạnh lẽo mở miệng.
Dung Đại từ đầu đến cuối đều nở nụ cười ôn hòa, chờ Ôn Thi Lan rời đi, cô lại mở miệng trước.
“Tôi biết trong lòng anh không thoải mái, nhưng đây là ý của bà nội. Chúng ta vừa mới kết hôn không lâu, nếu nhanh như vậy đã công bố ly hôn, tôi lo bà nội chịu không nổi.”
Ý cười trên mặt cô thu lại, hơi nghiêng đầu dùng ánh mắt lo lắng nhìn Bà cụ Hoắc ngồi ở phía xa.
“Anh cũng không muốn bà nội đau lòng chứ? Có thể cho tôi một năm không? Trong một năm này, tôi sẽ tìm một công việc. Dù sao chuyện này anh cũng là người bị hại, tôi không thể lấy tiền của anh nữa.”
Thanh âm nói chuyện của cô rất ôn nhu, không có chút tự ti cũng không có ý cầu khẩn, giống như là tiểu thư khuê các được giáo dục khéo léo.
“Tôi biết người anh ngưỡng mộ là Ôn tiểu thư, lúc trước là tôi lỗ mãng. Tôi ở đây xin lỗi anh, tôi sẽ không cản trở anh qua lại với Ôn tiểu thư. Nhưng, thỏa thuận ly hôn này có thể đợi qua một năm được không? Nếu anh không tin tôi, có thể làm một bản thỏa thuận, tôi có thể ký tên.”
Dung Đại đem thái độ
của mình hạ xuống rất thấp, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy cô rất hèn mọn.
Bà nội là điểm yếu của Hoắc Thiếu Đình, cho nên khi nói điều kiện này với Hoắc Thiếu Đình, cô nhất định phải lấy bà nội làm cái cớ.
Tiếp theo, cô muốn nói rõ chỗ khó trước mắt của mình.
Không có tiền, không có việc làm, dựa vào nhà chồng để sinh tồn.
Đây là cuộc sống "thảm khốc" hiện tại của cô.
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Dung Đại đều thờ phụng một câu: Trong túi của phụ nữ nhất định phải có tiền.
Trên đời này không có ai đáng tin cậy, đáng tin cậy chỉ có chính mình và tiền bạc.
Cuối cùng, cô nhất định phải hạ thấp thái độ của mình, bởi vì cô là đang cầu xin người ta.
Cầu người không mất mặt, nhưng thái độ phải đúng.
Cô tin tưởng chỉ cần Hoắc Thiếu Đình không phải là loại đàn ông thô bạo, đối với đề nghị này của cô sẽ không có lý do phản đối.
Dù sao hào môn cũng cần thể diện, hơn nữa Hoắc gia còn là hào môn số một số hai ở Thịnh Kinh. Sao có thể chân trước vừa kết hôn, chân sau liền ly hôn, chuyện này nói ra quá mất thân phận.