Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 16 Thiếp thì mãi luôn là thiếp
"Có thể cho tôi một chút thời gian không?" cô nhìn về phía đạo diễn, cô cần một chút thời gian để thích ứng, cũng cần một chút thời gian để hồi tưởng lại nỗi đau bị cô phủ bụi dưới đáy lòng.
“Đoạn phim này cần diễn cảnh nội tâm rất mạnh, tôi cần một chút thời gian để hòa nhập với nhân vật. Mặt khác tôi muốn mời mọi người xung quanh im lặng một chút, nếu có thể, xin hãy tắt những thiết bị này đi, cảm ơn.”
Nếu là bình thường, Lục Diệp tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của diễn viên.
Bởi vì là một diễn viên, bạn phải hòa nhập với vai diễn này bất cứ lúc nào, đó là tố chất cơ bản nhất của một diễn viên nên có.
Nhưng hôm nay ông cũng không biết mình bi làm sao, nhìn thấy đôi mắt như sao kia của Dung Đại, ông ta giơ tay ra hiệu đồng ý yêu cầu của cô.
Trợ lý trong lòng nhất thời mừng rỡ, vội vàng kêu nhân viên công tác đem ánh đèn cùng dụng cụ trong phòng thử vai tắt hết.
Trong phòng thử vai yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và hô hấp của mọi người, nhân viên làm việc chỉ để lại cho Dung Đại một ngọn đèn.
Dung Đại đứng dưới ánh đèn sáng ngời, một tay đặt ở trên ngực mình, há mồm nhợt nhạt thở ra, tất cả kí ức kiếp trước ở trong đầu cô từng chút từng chút trở nên rõ ràng.
Khi còn trẻ nàng gặp người đó, một trái tim thiếu nữ chân thành, nàng vừa gặp đã yêu.
Nàng không để ý lời cha mẹ phản đối, bất chấp muốn gả cho hắn, muốn làm thê tử của hắn cả đời.
Đúng vậy.
Nàng là quý nữ hào môn vọng tộc, gia tộc liên tục đạt được công cao, rất được hoàng ân sủng ái.
Nàng như nguyện trở thành hoàng tử phi của hắn, hắn nói hắn muốn đứng ở vị trí kia, chỉ có như thế mới có thể che chở cho bọn họ.
Nàng tin, nàng không để ý lời trưởng bối phản đối, lấy cái chết uy hiếp bắt phụ thân trợ giúp hắn.
Đại ca của nàng ở trên sa trường vì đỡ cho hắn một đao, từ nay về sau cả đời tàn phế.
Nhị ca của nàng, vì giúp hắn bình định phản loạn, dẫn binh thân chinh, thân trúng ba mươi sáu kiếm, khắp người đều là vết thương!
Trưởng tỷ của nàng, vì nàng có thể ngồi vững vị trí hoàng hậu, chỉ có thể ân đoạn nghĩa tuyệt với thanh mai trúc mã, gả cho phiên vương, vì hắn an định phiên quốc.
Sau đó, phiên quốc tạo phản, trưởng tỷ của nàng nhận hết lăng nhục mà chết.
Nàng cho rằng nàng dốc hết tất cả sức lực giúp đỡ hắn, hắn sẽ cùng nàng bạch đầu giai lão.
Nhưng, chờ khi hắn nắm đại quyền trong tay, không để ý quần thần phản đối, không để ý nàng đau khổ cầu xin, cố ý nghênh đón con gái nghịch thần vào hậu cung, sắc phong làm hoàng quý phi!
Mà lão phụ thân của nàng vì sự bình an của con gái, lại một lần nữa lĩnh binh tác chiến, sa trường thất bại, nịnh thần gièm pha.
Phụ thân của nàng chết ở sa trường, mẫu thân của nàng mất chồng mất con, chịu không nổi đả kích hộc máu chết ngay tại chỗ!
Nàng cho rằng hắn sẽ nhớ đến tất cả những gì gia tộc của nàng đã trả giá vì hắn, lại không ngờ lại nhận được lệnh toàn tộc lưu đày! Vĩnh viễn không được hồi kinh!
Đại ca trước khi chết, cho người chuyển lại nàng một câu, đem nàng trục xuất ra khỏi gia phả! Từ nay nàng không còn là người Dung gia nữa!
Nàng bi phẫn muốn giải thoát, xé nát bộ mặt đoan trang hiền thục trước mặt hắn, cuối cùng nàng cũng đã biết mục đích hắn cưới nàng là gì.
Đúng là vì lợi dụng! Vì quyền thế!
Nàng chính là một quân cờ trong tay hắn, người mà hắn yêu sâu đậm cho tới bây giờ cũng chỉ có hoàng quý phi, trước khi cưới nàng, hai người đã sớm âm thầm qua lại, còn có cả nhi nữ song toàn!
Còn nàng thì sao? Từ sau khi bị sẩy thai nàng khó có thể mang thai lần nữa.
Nàng dùng trái tim chân thành, dùng tất cả những gì mình có dâng lên cho hắn, đổi lại cũng chỉ là cửa nát nhà tan!
Hắn không giết nàng, mà nàng ngoại trừ hận, ngoại trừ giận, cái gì cũng không làm được!
Trong lòng Dung Đại oán giận đan xen, đáy lòng bốc lên oán giận ngập trời!
Nàng không cam lòng.
..........
Phút chốc, cô mở mắt, hốc mắt ửng đó, khí thế toàn thân phóng ra!
Trong mắt cô chỉ có bi phẫn muốn chết!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng nhiên nở ra nụ cười điên cuồng mà bi thương, cặp mắt phượng kia nhìn chăm chú phía trước.
Cô không nói gì, bước từng bước một, ánh mắt vẫn không rời đi.
Nụ cười của cô điên cuồng, tự giễu, tự bi thương, tự phẫn nộ!
Ánh mắt của cô chất chứa sự oán hận ngập trời!
“Ta dùng tất cả những gì mình có để dâng lên cho bệ hạ, nhưng bệ hạ người ngay từ đầu đã xem ta như một quân cờ. Tốt, tốt, thật sự rất tốt.”
Cô mở miệng nói chuyện, trong lời nói tràn ngập sự trào phúng và phẫn nộ.
"Bệ hạ tha cho ta không chết, thì ta sẽ không chết! Ta ngồi chờ có một ngày nước mất nhà tan! Đã không có Dung gia ta trợ lực, bệ hạ bất quá chỉ là một hoàng đế vô dụng mà thôi.”
Cô hận mình mắt mù, vì sao lúc trước không nghe lời trưởng bối, đem Dung gia hại đến bước đường này.
Cô hận đàn ông tuyệt tình, càng hận hắn ác độc! Chơi đùa cô như một con ngốc.
“Dung Đại ta một ngày không chết là một ngày vì bệ hạ cầu nguyện, ta cầu nguyện bệ hạ bước đi vững vàng chớ có bị ngã vào vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không thể xoay người! Không phiền bệ hạ phí tâm, ta tự mình vào lãnh cung.”
Tất cả cảm xúc trên mặt cô cơ hồ chuyển biến trong một giây, mặt cô như mặt hồ đóng băng, lạnh đến tê tâm phế liệt!
Ánh mắt của cô bỗng nhiên lại chuyển sang một chỗ khác, đáy mắt lộ ra trêu tức, khóe miệng nhếch lên cười trào phúng: "Cho dù Dung Đại ta vào lãnh cung, ngươi cũng vĩnh viễn không ngồi lên được cái ghế hoàng hậu này. Phận làm thiếp thì chính là thiếp, vĩnh viễn đều không có mặt mũi bước ra ngoài.”
Cô cười lạnh, cái loại lạnh lùng này làm cho người ta sởn da gà.
Ánh mắt cô lại nhìn sang bên kia, lúc này là nhìn "Hoàng thượng", ngôn từ hết sức bình thản: "Thân phận Hoàng quý phi rất xứng với Hoàng thượng, bổn cung mỏi mắt mong chờ, nhìn bệ hạ có tài đức gì có thể trị an thiên hạ này.”
Chương 17 Không phải cô thì không được
Dung Đại sau khi nói xong liền nhắm hai mắt lại, loại thống khổ này lặp lại lần nữa, nội tâm cô đau nhức đến mức khiến cô sụp đổ.
Thật lâu cô cũng không thể lên tiếng, trong phòng thử vai cũng an tĩnh đến đáng sợ, khóe mắt ướt át làm cho cô có chút thê lương.
Lục Diệp đột nhiên vỗ tay, nhân viên làm việc trong phòng thử vai hoàn toàn bừng tỉnh, vội vàng bật đèn bật máy.
Dung Đại vội vàng mở to hai mắt, đem nước mắt nuốt vào trong lòng.
Đau xót cô phủ bụi hơn mười năm chưa bao giờ dám đụng vào, không nghĩ tới khi sống lại cô lại còn phải dựa vào Dung gia để sinh tồn.
Nghĩ đến những thứ này, tâm tình Dung Đại càng sa sút, ngay cả khi được Lục Diệp khẳng định, khóe miệng cô cũng chỉ miễn cưỡng kéo ra một nụ cười không mặn không nhạt.
“Cảm ơn đạo diễn, vậy xin hỏi thù lao đóng phim của tôi là bao nhiêu?”
Thống khổ thương tâm thì thống khổ thương tâm, hiện tại cô đã sống lại sẽ không thể giống như kiếp trước, cô phải mang theo nguyện vọng của cha mẹ anh chị, sống một đời an lạc mới không phụ tấm lòng của bọn họ.
Lục Diệp đi về phía cô, ánh mắt nhìn cô rất khen ngợi, đã thật lâu rồi ông ta không gặp được diễn viên có diễn xuất và linh khí như vậy!
"Cái này khẳng định sẽ không bạc đãi cô, những chuyện này trợ lý của tôi sẽ bàn bạc với quản lí của cô, tôi muốn nói với cô chuyện này...”
"Đạo diễn Lục, cái kia..." Trợ lý cũng bị diễn xuất của Dung Đại làm cho kinh hãi một phen, nhưng người này không phải diễn viên, cô là phu nhân hào môn Hoắc gia!
“Có biết làm việc không, có thấy tôi đang bận không hả? Hôm nay tuyển chọn nữ diễn viên đến đây kết thúc, nhanh chóng sắp xếp ngày mai nam diễn viên thử vai đấy! Nếu lại có người dám bỏ gánh giữa chừng, sau này phim của Lục Diệp tôi cũng đừng tới nữa!"
Tính tình Lục Diệp cổ quái, say mê quay phim, đối với người chung quanh đều không bận tâm.
Sắc mặt trợ lý khó coi, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn Dung Đại xin giúp đỡ: "Hoắc phu nhân, kính xin cô giải thích với đạo diễn Lục một chút, cái này..."
Nếu để công ty Hoắc thị biết vợ họ ra ngoài quay phim, vậy bộ phim này còn có thể quay sao?
Bốp bốp bốp!
“Chị dâu, không ngờ chị còn có chiêu này!" Trợ lý vừa dứt lời, Hoắc Thiếu Kiệt liền vỗ tay, nụ cười mê người từ bên ngoài đi vào.
Mặc dù vừa rồi cậu ta không nhìn thấy Dung Đại diễn, nhưng có người dùng di động ghi lại, cậu ta xem xong cũng cảm thấy rung động.
Cậu ta cũng không ngờ chị dâu gặp mặt được vài lần này lại có thiên phú diễn xuất đến như thế.
Nếu không phải người đứng trên đài chính là Dung Đại, cậu ta nhất định sẽ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
“Chị dâu?" Lần này đến lượt Lục Diệp mơ hồ, trợ lý tận dụng mọi kiến thức vội vàng nhỏ giọng giải thích bên tai ông ta.
"Cho nên cô ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp, cô ấy là chị dâu của cậu?" Lục Diệp nhìn Hoắc Thiếu Kiệt, sắc mặt kinh ngạc, còn mang theo vài phần kinh hoảng.
Nếu là như vậy, vậy chỉ sợ cô không thể diễn rồi!
Mà kịch bản này là bọn họ tốn rất nhiều công phu mới làm ra, cá nhân ông ta cũng rất chờ mong bộ phim này, Dung Đại vừa rồi còn chưa mở miệng, chỉ một ánh mắt kia lộ ra, trong lòng ông ta liền xác định không phải cô diễn nữ chính là không được.
Hoắc Thiếu Kiệt tươi cười, nhướng mày nhìn ông ta: "Thế nào?”
Lục Diệp gật đầu, ánh mắt khen ngợi: "Rất tốt, nữ chính này bắt buộc phải là cô ấy, người khác không bộc lộ được nội tâm sâu sắc như cô ấy, nhưng mà anh trai cậu có thể đồng ý không?"
Ông ta có say mê công việc đến đâu đi nữa thì cũng từng nghe qua tập đoàn Hoắc thị, đường đường là phu nhân hào môn, đi ra ngoài quay phim, gia đình hào môn tuyệt đối sẽ không cho phép.
Lúc trước Hoắc Thiếu Kiệt lựa chọn chuyên ngành này, phải chịu áp lực rất lớn mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Nếu để cho tập đoàn Hoắc thị biết nhị công tử của Hoắc gia lôi Hoắc phu nhân đi gây họa, vậy không phải cậu ta sẽ chết chắc sao?
Hoắc Thiếu Kiệt cũng lộ vẻ khó xử, người anh trai kia của cậu... cậu cũng không nắm chắc, muốn anh ta để chị dâu ra ngoài quay phim, tỷ lệ này không cần đoán cũng biết là 0.
Dung Đại đứng ở một bên hai người, nhìn bọn họ nghiên cứu thảo luận, hoàn toàn đem đương sự là cô xem như không khí, nhịn không được hỏi hai người: "Chuyện này hai người chẳng lẽ không nên hỏi tôi trước sao?"
Nếu cô thật sự đi ra ngoài quay phim, chỉ sợ sẽ làm Hoắc gia mất mặt, trước không nói Hoắc Thiếu Đình có thể đồng ý hay không, mẹ chồng cô phỏng chừng sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Nhưng cô rất cần cơ hội này, cô rất cần công việc này!
“Chị dâu, anh trai em sẽ không đồng ý. Chút tiền này chị không cần để trong lòng, anh trai em sẽ không so đo với chị, mẹ cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, chị không cần để trong lòng.”
Hoắc Thiếu Kiệt vẫn sợ, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị anh trai "lưu đày" đúng không?
Dung Đại lắc đầu.
“Chuyện này chị sẽ bàn bạc với Thiếu Đình, chị vô cùng cần ra ngoài làm việc, anh ta cũng không muốn mỗi lần về nhà đều nhìn thấy chị như trước chứ? Chị...... Chỉ là cần một không gian để giải phóng bản thân.”
Cô nhìn Hoắc Thiếu Kiệt hết sức nghiêm túc giải thích, cô cũng không thể nói giữa cô và Hoắc Thiếu Đình đã có thỏa thuận một năm sau bọn họ sẽ ly hôn, Hoắc Thiếu Đình sẽ không quản cô.
Bây giờ mà cô dám nói ra mấy lời này, nói không chừng ngày mai cô sẽ bị đuổi ra khỏi Hoắc gia ngay lập tức.
Chương 18 Sẽ không đồng ý
Hoắc Thiếu Kiệt nghĩ đến dáng vẻ âm trầm, u ám cả ngày của cô lúc trước, lại nhìn Dung Đại hiện tại, thích cười, thích nói chuyện, giống như ánh mặt trời tỏa nắng.
Nếu lại trở về như trước kia... cậu bất thình lình rùng mình một cái, vậy cũng quá dọa người, quá làm khó anh trai cậu rồi.
“Chuyện này cậu trở về bàn với anh của mình đi.”
Hoắc Thiếu Kiệt gật đầu, chuyện này cậu ta không thể làm chủ.
Lục Diệp muốn nói gì lại thôi, nhưng chuyện này liên quan đến Hoắc gia, cho dù năng lực trong giới của ông ta có mạnh hơn nữa, cũng không dám đắc tội với Hoắc Thiếu Đình.
Nghĩ đến vừa rồi ông ta rống Dung Đại như rống một con chó, trong lòng có chút chột dạ sau lưng nhịn không được toát ra mồ hôi lạnh, lôi kéo Hoắc Thiếu Kiệt sang một bên tạ tội.
Trong lòng Dung Đại cũng không để ý nhiều như vậy, cô chỉ muốn kiếm tiền.
Tuy nói giới giải trí này không tốt lắm, cá nhân cô cũng không thích loại công việc xuất đầu lộ diện này, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Cho dù bây giờ cô có thể đi tìm một công việc có thể làm, nhưng số tiền lương nhận được so với hai trăm triệu cô thiếu kia còn kém quá xa.
Cô chỉ có thể ổn định trạng thái trước mắt của mình, sau đó suy nghĩ kĩ hơn về vấn đề sinh tồn của bản thân ở cái thế giới này.
Sau khi Hoắc Thiếu Kiệt bàn bạc với Lục Diệp xong thì rời đi, Dung Đại cũng vui vẻ ở trong phòng thử vai tìm một cái ghế ngồi bên cạnh Lục Diệp, cô hết sức chăm chú nhìn những diễn viên đến thử vai phía sau.
"Hoắc phu nhân, cô thật sự không có học qua bất kỳ diễn xuất chuyên nghiệp nào sao?" Lục Diệp thấy tư thế ung dung ăn dưa của cô thì không khỏi tò mò, trực tiếp bảo trợ lý làm thay công việc, còn mình thì kéo ghế tới gần Dung Đại hỏi.
Dung Đại quay đầu nhìn ông ta, suy nghĩ một chút khi còn sống nguyên chủ học ngành gì, nhưng cô không nhớ rõ.
“Tôi học thiết kế, đây là lần đầu tiên thử vai.”
Lục Diệp lập tức hứng thú, vậy đây chính là thiên phú của cô rồi.
Diễn viên có thiên phú có linh khí như vậy, ông ta không thể bỏ qua, nhất định phải nói chuyện với Hoắc tổng mới được!
"Hoắc phu nhân, đây là số điện thoại của tôi, nếu cô thương lượng với Hoắc tổng xong, có thể gọi lại cho tôi bất kì lúc nào, diễn xuất của cô thật sự khiến tôi quá kinh ngạc, nhân vật này không thể giao cho ai khác ngoài cô!"
Hai mắt Lục Diệp tỏa sáng, giống như là nhìn thấy bảo bối gì đó.
Dung Đại cũng không cự tuyệt, lấy điện thoại di động ra nhá máy cho Lục Diệp: "Đây là số của tôi, Thiếu Đình không quan tâm đến chuyện của tôi, chuyện này tôi có thể tự mình quyết định. Đạo diễn Lục, tôi muốn biết thù lao đóng phim như vậy là bao nhiêu?"
Lục Diệp lưu số điện thoại của cô, nghe cô nhắc tới thù lao đóng phim một lần nữa, liền bảo trợ lý cầm một phần tư liệu tới: "Hoắc phu nhân cô xem xem, đây là tác phẩm của cấp dưới tôi, có ngôi sao hạng A, hạng B cũng có, thù lao đóng phim đều là căn cứ vào giá trị con người và lưu lượng của các cô ấy mà định ra.”
Dung Đại vừa nghe, mặc dù có chút mơ hồ cũng không hiểu lắm về giá trị con người, nhưng cô biết mình cái gì cũng không có, cũng chỉ đành gật đầu, cầm tư liệu hai mắt phối hợp nhìn theo.
Lục Diệp thấy cô chau mày phẫn nộ, cho rằng cô không hài lòng với thù lao đóng phim này, trong lòng cũng có chút bồn chồn, chuyện này xem ra còn phải phiền toái Hoắc Thiếu Kiệt nhiều lắm mới được, bộ phim này là hai người bọn họ góp vốn, chuyện này cậu ta cũng có phần.
“Chị dâu, nên đi thôi." Sau khi Hoắc Thiếu Kiệt hoàn thành công việc, đã là buổi chiều.
Dung Đại phục hồi tinh thần mới phát giác thời gian đã trôi qua, vội vàng đứng dậy, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa: "Đạo diễn Lục, sau này ông gọi tôi là Dung Đại là được, kịch bản tôi về sẽ xem kỹ.”
Trên tay cô cầm một chồng bản thảo cảnh diễn của nữ chính, một chồng nhỏ nặng trịch, lại làm lòng cô kiên định hơn bao giờ hết.
Hoắc Thiếu Kiệt nhìn Lục Diệp một cái, chuyện này cậu ta còn chưa nói với anh trai, người này lại làm càn!
Lục Diệp cười hì hì, đem ánh mắt của cậu ta xem nhẹ hoàn toàn.
Dung Đại không phát hiện ánh mắt mờ ám giữa hai người bọn họ, vui vẻ ôm kịch bản rời khỏi phòng thử vai. Mãi cho đến khi trở về Hoắc gia, cô mới thu lại cảm xúc của mình.
Dù sao bây giờ cô cũng ăn nhờ ở đậu.
“Chào phu nhân, chào nhị thiếu gia. Lão thái thái đang nghỉ ngơi ở trên lầu, phu nhân và tiểu thư nói tối nay không ở nhà ăn cơm.”
Dì Vương nhìn thấy hai người trở về, lập tức tiến lên lấy giày cho Dung Đại, vừa báo cáo cho hai người biết.
“Anh ấy đã mấy ngày không về rồi phải không?” Hoắc Thiếu Kiệt hỏi, vừa lấy điện thoại di động ra ngồi xuống sô pha trong phòng khách, chuyện này phải gặp mặt nói chuyện mới được.
Tâm tình Dung Đại rất tốt, ôm kịch bản lên phòng ngủ, sau khi cẩn thận cất kỹ kịch bản, liền lên lầu gặp bà cụ Hoắc.
Lúc Lục Diệp và Hoắc Thiếu Kiệt ở phòng thử vai nói chuyện với nhau tuy rằng cô không nghe rõ lắm, nhưng cô cũng có thể đoán ra được hai người bọn họ cũng có chỗ khó xử.
Trong lòng cô cũng không dám cam đoan Hoắc Thiếu Đình sẽ đồng ý chuyện này, nhưng nếu cô thuyết phục bà cụ Hoắc, chuyện này có lẽ còn có chỗ thương lượng, cơ hội này cô không thể tuột mất.
Dưới lầu, Hoắc Thiếu Kiệt sao chép một đoạn video hôm nay Dung Đại thử vai gửi cho Hoắc Thiếu Đình, nhân tiện mượn mặt mũi của bà cụ Hoắc bảo hắn trở về ăn cơm.
Ở công ty Hoắc Thiếu Đình còn một cuộc họp nữa, nhưng sau khi nhận được video, hắn bảo trợ lý dời cuộc họp đến ngày mai rồi lập tức trở về Hoắc gia.
Chương 19 Điều Kiện Của Bà Cụ
"Bà nội, bà xem con mỗi ngày đều ở nhà cũng không có chuyện gì làm, con cũng muốn đi ra ngoài mở mang kiến thức. Thiếu Đình rất ưu tú, con là con dâu Hoắc gia, con đương nhiên cũng phải ưu tú một chút đúng không?"
Trong vườn hoa nhỏ trên lầu, bà cụ Hoắc đặt một cuốn sách trên đầu gối, Dung Đại nửa ngồi nửa nằm nói chuyện với bà cụ.
Cô vừa mới mở miệng đã bị bà cụ Hoắc cự tuyệt, từ nhỏ bà cụ Hoắc được tiếp nhận nền giáo dục tương đối truyền thống, đối với giới giải trí bà không có cái nhìn thiện cảm.
Nhưng Dung Đại quyết tâm nhất định phải tham gia quay bộ phim này, bởi vì cô thật sự thiếu tiền, hơn nữa bộ phim này cũng vô cùng thích hợp với cô.
Hiện tại kiếm việc làm rất khó, trước mắt cơ hội như vậy cô thật sự không muốn bỏ qua.
“Con thật sự rất muốn làm à?" Bà cụ Hoắc vừa tháo kính lão trên sống mũi xuống, vừa nhìn cô chăm chú.
Bà thích đứa bé này, là bởi vì cô không táo bạo như những cô gái khác, im lặng như vậy là tốt rồi.
"Rất muốn đi, bà nội, bà đồng ý với con được không? Hơn nữa bộ phim này do Thiếu Kiệt làm giám chế, tác phẩm của chú nhỏ bà còn không tin sao?"
Dung Đại thấy bà cụ có dấu hiệu lung lay, cô lập tức gật đầu, nhân tiện kéo Hoắc Thiếu Kiệt ra thổi phồng một phen.
Nếu Hoắc Thiếu Kiệt có thể bước một chân vào giới giải trí thì cô cũng chỉ tốn nhiều nước bọt hơn chút mà thôi.
Bà cụ Hoắc thở phào nhẹ nhõm, lại đeo kính lên, tầm mắt lại rơi vào quyển sách trong tay.
“Con muốn mở mang kiến thức bà không có ý kiến, con ở nhà lâu cũng rất buồn bực trong người, Thiếu Đình công việc bận rộn không có thời gian cho con, điểm này cũng thiệt thòi cho con rồi.”
Trên mặt Dung Đại lộ ra nụ cười nhợt nhạt: "Nội, con không trách Thiếu Đình, chỉ là con không muốn đợi ở nhà, như vậy con sẽ buồn chán. Khó có một cơ hội tốt như vậy, nội để con thử xem.”
Bà cụ Hoắc nhìn dáng vẻ làm nũng của cô ở trước mặt mình, lại nghĩ đến dáng vẻ cô ở cùng với Hoắc Thiếu Đình, trong lòng tràn ngập lo lắng, nếu để cô ra ngoài có lẽ có thể cải thiện một chút quan hệ của hai người, đứa nhỏ Thiếu Đình kia quá khổ rồi.
“Con muốn đi cũng được.”
"Cám ơn bà nội, con biết bà nội rất hiểu lòng người!" Trong lòng Dung Đại mừng rỡ, tươi cười tựa đầu vào trên cánh tay bà cụ Hoắc.
Bà cụ Hoắc nhất thời nở nụ cười hiền từ: "Con nhóc này từ khi nào học được mồm mép trơn tru như thế, bà còn chưa nói điều kiện mà!"
“Bà nội, bà nói đi!" Dung Đại lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nụ cười trên mặt bà cụ Hoắc thu lại, lộ ra thần sắc nghiêm túc nhìn cô: "Mặc dù nói Hoắc gia chúng ta không phải là loại tư tưởng phong kiến bảo thủ, nhưng dù sao giới giải trí cũng quá loạn.”
“Bộ phim này con có thể diễn, nhưng chỉ có lần này, sau này con không thể bước chân vào giới giải trí, đây là điều kiện đầu tiên. Nếu là mở mang kiến thức, một lần là đủ rồi, nếu một lần không thể lĩnh ngộ, cũng không cần thiết nhúng sâu vào làm gì.”
Dung Đại gật gật đầu đồng ý. Cô nhận bộ phim này hoàn toàn là tình thế bắt buộc.
Không có kế hoạch phát triển lâu dài trong làng giải trí.
Bà cụ Hoắc thấy cô gật đầu, lông mày giãn ra: "Thứ hai, việc học của con không thể bỏ phí. Phụ nữ chúng ta từ lúc sinh ra đã phải chịu rất nhiều đau khổ, cũng chịu một số bất công của xã hội.”
"Hoắc gia mặc dù có thể cho con tất cả, nhưng có một số thứ con phải tự mình tranh thủ, chỉ có dựa vào bản thân mình thì những lời bàn tán nghi ngờ mới biến mất."
Dung Đại không nghĩ tới điều kiện thứ hai của bà cụ Hoắc là cái này, từ tận đáy lòng cô vô cùng cảm động, không ngờ bà cụ Hoắc có thể suy nghĩ cho cô nhiều đến thế.
Cô từng sống qua một lần, cho nên rất hiểu những gì bà cụ nói.
Kiếp trước, quá trình từ hoàng tử phi đến ngôi hoàng hậu đều bị rất nhiều người cản trở và nghi ngờ.
Nếu bản thân cô không có năng lực, hoặc không có sự giúp đỡ của gia tộc, chỉ sợ lúc ở hậu cung cô đã sớm bị gặm đến thương tích đầy mình.
Việc học, cô khẳng định là không thể bỏ phí.
Cho dù ở thời đại nào, người phụ nữ cũng phải tự lập tự cường, đây là lời cha dạy cô, hiện tại cũng là đạo lý bà cụ Hoắc dạy cho cô.
“Cảm ơn bà nội, con sẽ làm." Nụ cười trên mặt cô thu lại, rất kiên nghị mà đồng ý.
Bà cụ Hoắc lúc này mới mỉm cười, đưa tay sờ sờ mái tóc đen nhánh của cô: "Đứa nhỏ ngoan, tuy rằng bà nội biết trong lòng con khổ, thế nhưng con cũng phải quan tâm nhiều hơn đến Thiếu Đình. Vợ chồng mà, cũng không thể hai đứa đều cứng, hai đứa phải hiểu và thông cảm lẫn nhau thì mới có thể viên mãn.”
Trong lòng Dung Đại dở khóc dở cười, cô và Hoắc Thiếu Đình đâu phải vợ chồng chân chính, chẳng qua là trên danh nghĩa mà thôi.
Nhưng cô biết những lời này không thể nói với bà cụ Hoắc, cô dịu dàng tựa đầu vào đầu gối bà cụ, ngữ khí mềm mại nói: "Bà nội, con biết rồi.”
Chương 20 Vợ của con là Dung Đại
Lúc Hoắc Thiếu Đình trở lại Hoắc gia, không để ý nhiều đến sự ồn ào của Hoắc Thiếu Kiệt, mà đi thẳng lên lầu, vừa vặn liền nhìn thấy cảnh này.
Ánh chiều tà trong vườn hoa nhỏ chiếu xuống, mạ lên không khí một tầng sa màu vàng, trên thảm, thân thể người phụ nữ mềm mại, cứ như vậy lẳng lặng tựa vào đầu gối bà cụ Hoắc.
Cho dù là bóng lưng, cũng rất an tĩnh xinh đẹp.
Đáy lòng Hoắc Thiếu Đình có chút rung động, từ khi hai người kết hôn đến bây giờ, ngoại trừ sự thay đổi biến hóa kỳ lạ của cô mấy ngày nay, hắn còn chưa từng nhìn thấy cô còn có một mặt mềm mại như vậy.
Trong nháy mắt, hắn có chút hối hận vì sau khi kết hôn có chút trắc trở mà lạnh nhạt với cô.
“Bà nội." Hắn nhịn không được mở miệng gọi một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.
Nghe thấy giọng Hoắc Thiếu Đình, trong lòng Dung Đại nghi hoặc, sao hôm nay hắn lại về nhà mà không tới chỗ Ôn Thi Lan, nhưng cũng vừa vặn cô có thể cùng hắn thương lượng chuyện này, dù sao chuyện này liên quan đến thể diện của Hoắc gia.
“Thiếu Đình về rồi à, mau tới đây!”
Bà cụ Hoắc quay đầu nhìn hắn, nụ cười rất từ ái ôn hòa, vẫy tay ý bảo hắn lại đây.
Dung Đại cũng ngồi thẳng người, ngược hướng ánh mặt trời nhìn hắn.
Hoắc Thiếu Đình không thấy rõ thần sắc trên mặt cô, nhưng dưới ánh chiều tà chiếu xuống, đường nét gương mặt cô rất thanh tú, đáy lòng hắn nhảy dựng lên, ma xui quỷ khiến đi tới.
Dung Đại rất bình tĩnh, không nhận thấy được điểm bất thường của hắn, thấy hắn cởi giày muốn ngồi xuống, cô vội vàng xê dịch qua một bên.
Hoắc Thiếu Đình vốn là muốn ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy động tác này của cô, thân thể có chút cứng ngắc, gợn sóng trong lòng vừa mới hiện lên trong nháy mắt đã bị đánh tan.
Dung Đại hoàn toàn không cảm thấy hành động này của cô có gì sai, dù sao cô vẫn cho rằng Hoắc Thiếu Đình thích Ôn Thi Lan, cưới nguyên chủ hoàn toàn là bị ép buộc, giữa hai người thích hợp duy trì một chút khoảng cách là điều nên làm.
Cô không nhìn thấy, nhưng bà cụ Hoắc lại thấy rất rõ ràng, trong lòng nhất thời vui vẻ nở hoa.
Bà vội vàng kéo tay Hoắc Thiếu Đình, một bên cũng kéo tay Dung Đại, mạnh mẽ đem tay hai người chồng lên nhau, ánh mắt hiền hòa nhìn hai người.
Khi chạm vào bàn tay mềm mại tinh tế của cô, gợn sóng vừa mới biến mất kia lại bắt đầu trỗi dậy, nhưng vẻ mặt Hoắc Thiếu Đình vẫn lạnh nhạt như cũ.
Dung Đại thì càng không cần phải nói, tuy rằng cô không quen với loại đụng chạm này, nhưng cũng hiểu được sau này ở trước mặt trưởng bối các loại tiếp xúc cơ thể như vậy sẽ không ít, chẳng bằng sớm để cho bản thân học được cách thích ứng.
“Công ty hiện tại đã không có nhiều việc, về sau con tan làm thì về nhà sớm một chút, ở bên Dung Dung nhiều hơn, nào có chuyện vừa tân hôn mà lại tách ra ngủ riêng? Đêm nay hai đứa dọn về cho bà. Hai đứa vui vẻ thì bà mới có thể yên tâm.”
Bà cụ Hoắc thấm thía dặn dò, cơ hội tốt như vậy bà đương nhiên phải cho hai người thêm một mồi lửa mới được.
“Ừm." Dung Đại còn chưa kịp trả lời, Hoắc Thiếu Đình đã lên tiếng.
Cô có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, trong lòng rất buồn bực, tại sao hắn phải đồng ý?
Hắn cũng đã đồng ý, mà lúc nãy cô vừa mới cầu xin bà cụ xong, cũng không thể một giây sau liền bác bỏ "ý tốt" của người ta, cho nên cô cũng chỉ có thể gật đầu.
Bà cụ Hoắc rất hài lòng với biểu hiện của hai người, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Thiếu Đình không có gì thay đổi, liền tìm cái cớ để Dung Đại đi xuống trước.
“Thiếu Đình, con nói cho bà nội biết con có thích Dung Dung không? Nếu con không thích, cũng đừng làm lỡ dỡ đứa nhỏ tốt như vậy, đứa nhỏ Ôn gia kia tuy rằng không được tốt lắm, nhưng nếu con thật sự thích, bà nội cũng sẽ không ngăn cản nữa.”
Hoắc Thiếu Đình nghe xong thì phát ngốc, Dung Đại là bà bảo cưới, bây giờ lại nói mấy câu này là có ý gì? Còn nói hắn làm chậm trễ người ta?
Bà nội, bà muốn chơi trò gì vậy?
Hơn nữa, chuyện này với Ôn Thi Lan thì có quan hệ gì? Vì sao ngay cả bà nội cũng cho rằng mình với cô ta có vấn đề chứ?
“Không thể nói là thích, nhưng cũng không tệ, chỉ cần cô ấy đừng như trước kia, con cũng không ép buộc cô ấy làm gì.”
Hoắc Thiếu Đình thản nhiên trả lời, trong lòng cũng không rõ, hắn thích người phụ nữ kia?
“Vậy là tốt rồi, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, Dung Dung là một đứa trẻ ngoan, làm vợ của con thì không thành vấn đề, con phải tin tưởng ánh mắt của bà nội.”
Bà cụ Hoắc hài lòng gật đầu, nếu lần này bà không cứng rắn mà chỉ dựa vào thái độ của đứa cháu trai lớn của bà, phỏng chừng muốn bề chắc là không có bao nhiêu hy vọng.
“Vậy đứa nhỏ Ôn gia kia thì sao? Con định xử lý như thế nào?”
Trong lòng Hoắc Thiếu Đình rất bất lực, rốt cuộc hắn đã làm sai chỗ nào? Sao ai cũng nghĩ quan hệ của bọn họ thành ra như vậy.
“Chú Ôn trước lúc lâm chung có nhờ vả, con nhận ân tình của chú ấy cho nên nhận lời chăm sóc một hai ngày mà thôi. Ngày mai con sẽ cho cô ấy nghỉ việc, con chưa từng có ý nghĩ không an phận gì với cô ấy, trong mắt con cô ấy chỉ là con của cố nhân.”
Xem ra chuyện này hắn phải tìm thời gian thích hợp giải thích với cả nhà mới được, ngay cả bà nội đều cho là như vậy, phỏng chừng những người khác trong nhà cũng là có cái suy nghĩ này.
Hắn làm việc không thích dây dưa dài dòng, lại càng không thích giải thích từng bước một.
“Vậy là tốt rồi, hiếm khi con có thể phân biệt rõ ràng. Bà nội còn tưởng rằng con thật sự thích đứa bé kia, đứa bé kia tuy rằng cũng không tệ, nhưng không thích hợp với con.”
Bà cụ Hoắc lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc giấu ở trong lòng cũng biến mất, ánh mắt nhìn Hoắc Thiếu Đình rất nghiêm túc.
“Bà nội, vợ con là Dung Đại, không ai có thể thay đổi được." Giọng Hoắc Thiếu Đình cũng rất nghiêm túc trả lời.
Cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể ép buộc hắn làm chuyện mà hắn không thích, chỉ có hắn nguyện ý hay không nguyện ý mà thôi, hắn đồng ý cưới Dung Đại làm vợ, chính là muốn làm một người chồng tốt của cô hơn nữa hắn cũng không có thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Được rồi, con đã nói như vậy, về sau lão già này cũng không quản chuyện của các con nữa. Thế giới lớn như vậy, thừa dịp lão già này còn có thể động, con sắp xếp cho mấy người bạn già của bà đi du lịch vòng quanh thế giới một chuyến.”
“Chuyện vợ chồng son của hai đứa, bà không quản nữa. Nhưng con phải biết rằng, phụ nữ mà, phải dỗ dành thật nhiều, con có bao nhiêu nghiêm túc họ đều nhìn thấy hết. Dùng tâm làm việc thì đến cục đá cũng mềm.”
Bà cụ Hoắc lộ ra nụ cười, hai bà cháu nói xong lời trong lòng, lúc này mới xuống lầu chuẩn bị dùng bữa tối.
Lúc ăn cơm tối bởi vì Hoắc Thiếu Đình ngồi ở bên cạnh, Dung Đại chỉ cảm giác bên người giống như có thêm một bức tường lạnh như băng, ngay cả ăn cơm cũng ít nhiều có chút không được tự nhiên, ăn chưa được mấy miếng liền buông bát đũa xuống.
“Bà nội, con ăn xong rồi, bà từ từ ăn. Con lên lầu trước, tối nay sẽ ở lại với bà.”
Cô cầm khăn lau miệng đứng dậy tươi cười ôn hòa khéo léo nói một câu, bà cụ Hoắc cũng không ngăn cản.
Hoắc Thiếu Đình thấy cô rời đi, động tác ăn cơm cũng dừng lại, đáy mắt lại u ám lãnh đạm, người phụ nữ nầy sao cứ như bài xích hắn vậy?
Dung Đại lên lầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nói hai người đã có thỏa thuận, cô cũng không sợ Hoắc Thiếu Đình.
Nhưng khí thế trên người người đàn ông kia quá mạnh mẽ, cũng quá lạnh lùng, ngồi bên cạnh hắn sẽ khiến cô không được tự nhiên.