Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 26 Đến giải quyết vấn đề
“Cô Ôn, mời ngồi. Cô muốn uống gì thì gọi đi.”
Thấy có người đến, Dung Đại đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nhìn đối phương. Cô hy vọng rằng đối phương sẽ không để ý tới sự lỗ mãng trước đây của mình để không ảnh hưởng tới thỏa thuận giữa cô với Hoắc Thiếu Đình.
Khi nhìn thấy dáng vẻ nhã nhặn của cô, trong mắt của Ôn Thi Lan hiện vẻ nghi hoặc nhưng cũng không thu hút được ánh mắt của cô ta quá lâu.
Sau khi ném chiếc túi bạc triệu trong tay lên bàn, Ôn Thi Lan nhìn cô với vẻ khinh thường, nói: “Không cần uống nước đâu. Ôn Thi Lan tôi cũng chẳng nghèo hèn tới mức cần cô phải bố thí. Hiện tại cô còn đang dựa vào người khác để nuôi sống bản thân, liệu cô có đủ khả năng mời tôi không?”
Nụ cười trên gương mặt của Dung Đại không hề biến mất, vẫn dịu dàng lịch sự như cũ. Đáng tiếc là cô không nhìn ra giá trị của chiếc túi đó, nếu không thì cô đã biết rằng Ôn Thi Lan đang chế giễu mình.
Nhưng dù sao cô cũng là người hẹn Ôn Thi Lan ra nên bản thân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị đối phương chế giễu.
“Cô Ôn nói đùa rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn.” Cô ngồi xuống, mỗi động tác đều vô cùng đoan trang và tao nhã, đó là khí chất từ trong xương cốt của cô.
Ôn Thi Lan không hề che giấu sự chán ghét của bản thân, cô ta khinh thường nói: “Cô muốn nói gì”
Trong khi nói chuyện, cô ta lấy điện thoại di động ra và giả vờ nhìn lướt qua nhưng thật ra là lặng lẽ bật ghi âm.
Tuy rằng trên khuôn mặt Dung Đại nở nụ cười nhưng trong lòng cũng khinh thường Ôn Thi Lan.
Theo như trí nhớ của cô, tình cảm của nguyên chủ đối với Hoắc Thiếu Đình là một ẩn số. Cô cũng cảm thấy rất có lỗi vì lần trùng sinh này đã dạy cho hắn một bài học.
Thế nhưng đó là bản năng của cô. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy bất bình và cảnh giác khi thấy chồng mình bênh vực một người phụ nữ khác phải không?
Cô không cho rằng lời mình nói lúc đó có gì không ổn, chỉ là do cô không phân tích tình hình một cách kỹ lưỡng và lại quá liều lĩnh cho nên bây giờ mới rơi vào thế bị động như thế này.
Vì Ôn Thi Lan và Hoắc Thiếu Đình yêu nhau nên khi Hoắc Thiếu Đình đồng ý lấy nguyên chủ, nhất định hắn đã bàn bạc với cô ta.
Tuy cô chưa tìm hiểu kỹ về gia cảnh của Ôn Thi Lan nhưng nếu cô ta có thể quen với một gia đình hào môn như Hoắc gia thì chắc chắn gia cảnh của cô ta cũng không quá tệ.
Nếu như ngay từ đầu cô không đồng ý gả vào Hoắc gia thì với năng lực của Hoắc Thiếu Đình, nhất định hắn có thể thuyết phục được bà cụ Hoắc.
Có thể nói như thế này, cho dù bà cụ Hoắc có quyết tâm đến mức nào nhưng Hoắc Thiếu Đình không chịu lấy cô thì bà cụ có thể làm gì được?
Nếu như đã đồng ý cưới cô thì tốt nhất là không có vướng bận gì nữa, phải cắt đứt hoàn toàn với cô ta.
Hai người cứ dây dưa như thế mà làm như mọi chuyện đều là do lỗi của nguyên chủ vậy.
Cô không chỉ coi thường Ôn Thi Lan mà còn cả Hoắc Thiếu Đình.
Mặc dù cô rất biết ơn Hoắc Thiếu Đình đã rộng lượng giải quyết vấn đề cho mình nhưng điều đó không có nghĩa sẽ ảnh hưởng tới phán đoán mọi chuyện của cô.
Nếu như không đồng ý thì tại sao không nỗ lực đấu tranh?
Hiện tại cô đã tự đẩy mình vào đường cùng. Một mặt cô muốn tránh gặp mặt Hoăc gia, một mặt muốn diễn kịch với Hoắc Thiếu Đình, một mặt muốn kiếm tiền.
Với tính toán như vậy, thật đúng là uổng công 30 năm làm hoàng hậu của cô. Những thủ đoạn ở trong cung không hề có tác dụng với ở đây.
Đủ loại cảm giác bất đắc dĩ cùng với chán nản xẹt qua trong lòng. Cô nghiêm túc ngồi xuống, cho dù cô có muốn làm hòa với Ôn Thi Lan thì cũng không thể đánh mất sự tự tin của bản thân được.
“Cô Ôn rất thích Thiếu Đình đúng không?” Điều mà cô thích nhất chính là khi nói chuyện nhìn thẳng vào mắt nhau.
Bởi vì đôi mắt là linh hồn của một người, chỉ cần một chút thay đổi nhỏ trên biểu cảm cũng có thể hiểu được một vài suy nghĩ của người đó.
Hơn nữa, cô cũng ý thức được ưu điểm của bản thân. Nếu như nhìn thẳng vào đối phương như thế này thì sẽ gây áp lực rất lớn đối với người đó.
Cô hẹn gặp Ôn Thi Lan là để giúp Hoắc Thiếu Đình giải quyết hiểu lầm giữa họ nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ cúi đầu trước Ôn Thi Lan.
Kiếp trước cô đã từng rơi vào hoàn cảnh khốn khó hơn hiện tại rất nhiều lần nhưng cô chưa từng cúi đầu trước người khác, huống chi là bảo cô cúi đầu trước một người phụ nữ ở kiếp sau.
Điều này là hoàn toàn không có khả năng.
Nghe vậy, trong mắt Ôn Thi Lan có chút tức giận xen lẫn ghen tị. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Cô biết rõ rồi mà còn hỏi? Từ nhỏ tôi với anh Thiếu Đình là thanh mai trúc mã. Nếu như không phải người mẹ đã chết của cô cứu bà nội anh ấy thì cô cho rằng cô có thể kết hôn với anh Thiếu Đình ư?”
Nhìn thấy Ôn Thi Lan vừa mới bị hỏi một câu đã nổi nóng, sự khinh bỉ trong lòng Dung Đại càng tăng thêm mấy phần.
Với cách hành xử như vậy, chẳng trách bà cụ Hoắc không thích.
Với tính tình của cô ta, nếu như ở trong hậu cung của hoàng thượng thì nhất định sau khi tiến cung cô ta chẳng sống quá ba ngày.
“Lời nói của cô Ôn cũng đúng.” Dung Đại khẽ mỉm cười, giọng điệu dịu dàng.
“Thế nhưng mọi chuyện cũng không thể trách tôi được vì Hoắc Thiếu Đình đã đồng ý lấy tôi. Cô Ôn, nếu như cô thực sự thích anh ta nhiều như thế thì tại sao cô lại không ngăn cản?”
Cô mỉm cười hỏi lại đối phương, cũng không vội tiết lộ mục đích cô hẹn Ôn Thi Lan ra đây.
Kiếp trước, cô từng yêu hoàng đế tha thiết nhưng lại phải đích thân lựa chọn những mỹ nhân tuyệt sắc đưa lên giường hắn. Không chỉ là vì địa vị của cô mà còn là vì thời đại mà cô từng sống không cho phép cô độc chiếm hoàng đế một mình.
Thế nhưng ở kiếp này lại khác, hôn nhân chú trọng đến sự chung thủy, một vợ một chồng, mặc dù vẫn có ly hôn.
Tuy nhiên hai người đang yêu nhau nên bọn họ hoàn toàn có thể đấu tranh.
Theo góc nhìn của cô, Ôn Thi Lan không muốn tranh giành nhưng lại cũng không muốn từ bỏ, cô ta lại còn đang trả thù những người khác trong vỏ bọc người đau khổ.
Không chỉ ngu xuẩn mà còn ác độc.
Mặc dù cô không kế thừa quá nhiều ký ức của nguyên chủ nhưng không có người phụ nữ nào lại không muốn có một cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn.
Nếu như nguyên chủ cứ thế lặng lẽ chết ở bệnh viện, chẳng lẽ Hoắc Thiếu Đình và Ôn Thi Lan không phải chịu trách nhiệm gì sao?
Vì thế, theo cô, cả ba người đều có lỗi.
Một người không nên gả khi không nắm rõ mọi chuyện, một người không nên lấy vợ rồi mà còn vướng mắc, một người đã buông tay rồi còn đi giày vò người khác.
Câu hỏi của Dung Đại khiến cho Ôn Thi Lan không nói nên lời. Sắc mặt của cô ta tái nhợt u ám, nhìn cô đầy vẻ oán hận.
Dù sao ở đây cũng không có người ngoài cho nên cô ta cũng không cần giả vờ!
Cô ta cứ tưởng Thiếu Đình sẽ cưới mình nhưng khi cô ta quay trở lại, hắn đã kết hôn với người đàn bà vô liêm sỉ này, thậm chí còn tổ chức một buổi hôn lễ long trọng.
Ván đã đóng thuyền làm sao cô ta ngăn cản được?
“Cho nên cô đã sử dụng thủ đoạn nhân lúc tôi không có mặt, cô đã ép buộc Thiếu Đình và lấy bà nội anh ấy làm lá chắn. Bây giờ lại ngồi đây nói như vậy, cô không thấy xấu hổ sao?”
Ôn Thi Lan cười lạnh một tiếng, nhìn cô với vẻ chán ghét như nhìn thịt thối dưới mương.
Dung Đại không ngờ lại có bước ngoặt như vậy nhưng hôm nay cô đến đây không phải để tranh cãi về quá khứ mà là để giải quyết vấn đề.
“Cho nên hôm nay tôi tới là để giải quyết vấn đề với cô đấy, cô Ôn.”
Ôn Thi Lan nhìn cô với vẻ kinh ngạc: “Giải quyết vấn đề gì? Lẽ nào cô cho rằng tôi sẽ giúp đỡ một kẻ thứ 3 đáng xấu hổ như cô ư?.”
Trong lòng Dung Đại không khỏi cười khổ, hiện tại cô ta có gì khác với kẻ thứ 3 đáng xấu hổ như cô không?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 27 Không có tình cảm
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của cô, Ôn Thi Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Dung Đại! Cô đừng tưởng mình được gả vào Hoắc gia là oai lắm! Cô chẳng hề giúp được gì cho Thiếu Đình cả! Cô cho rằng mình có thể ở lại được Hoắc gia bao lâu? Bà cụ Hoắc còn sống được bao lâu nữa để bảo vệ cô? Cô đừng có mà không biết tự lượng sức!”
Khi nghĩ đến chuyện hôm nay bị Hoắc Thiếu Đình đuổi ra ngoài và những gì hắn nói trước đó, cô ta càng hận Dung Đại!
Dung Đại có thể chịu đựng được việc bị người khác sỉ nhục bởi vì sớm muộn gì cô cũng sẽ đáp trả lại. Thế nhưng cô lại không chịu đựng được việc người khác sỉ nhục những người thân xung quanh mình.
Bà cụ Hoắc là nơi che chở và cũng là hơi ấm duy nhất của cô ở thế giới xa lạ này.
Ôn Thi Lan muốn chỉ trích cô thế nào cũng được nhưng riêng bà cụ Hoắc thì không được!
Ánh mắt cô nhìn Ôn Thi Lan đột nhiên trở nên sắc bén, khí thế trên người cô cũng trở nên lạnh lùng và mạnh mẽ. Cô lạnh giọng nói: “Cô Ôn, mong cô hãy chú ý lời nói của mình. Nếu như cô có điều gì không hài lòng thì cô có thể tìm tôi. Tôi không muốn nghe những lời như vậy trong cuộc trò chuyện tiếp theo của chúng ta, cô hiểu chứ?”
Ôn Thi Lan đột nhiên cảm thấy như thể có một đôi bàn tay đè nặng sau đầu của mình, cô ta có cảm giác bị áp bức đến không thở nổi.
Nhất là sau khi Dung Đại lên tiếng, cảm giác này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu và muốn phản kháng nhưng cô ta lại không biết làm thế nào trước thứ cảm giác vô hình này.
Cái quái gì vậy? Cô ta mà lại bị con tiện nhân này trấn áp ư?
“Cô Ôn, nếu như cô không nói gì thì tôi sẽ coi như cô đã đồng ý. Hôm nay tôi đến đây để giải quyết vấn đề chứ không muốn gây thêm rắc rối. Cô Ôn, mong cô hãy chú ý đến thái độ của mình. Tôi chân thành đến đây gặp cô, cơ hội như thế này sẽ không có lần thứ 2 đâu.”
Vì những gì Ôn Thi Lan vừa nói, mặc dù khí thế của cô đã thu bớt nhưng lời nói của cô vẫn đầy mạnh mẽ và lạnh lùng.
Mặc dù khí thế của cô đã thu bớt vì những lời nói trước đó của Ôn Thi Lan nhưng lời nói của cô vẫn đầy mạnh mẽ và lãnh đạm.
Mặc dù trong lòng Ôn Thi Lan khó chịu nhưng khi chạm phải ánh mắt sắc bén của Dung Đại, sau lưng cô ta như bị thứ gì đó đè lên khiến cho khí thế kiêu ngạo vừa rồi bị đối phương nghiền nát thành bột.
“Cô nói đi.” Giọng điệu của cô ta đầy ủy khuất.
Nhìn cô ta như vậy, Dung Đại cảm thấy có chút hài lòng.
“Tôi với Hoắc Thiếu Đình ở chung cùng một phòng với nhau chỉ là vì muốn để bà cụ Hoắc yên tâm. Mong cô đừng hiểu lầm, giữa tôi và anh ta không có quan hệ gì cả. Chúng tôi chỉ là kết hôn theo ý của người lớn mà thôi.”
Trong đầu cô đang sắp xếp lời nói và suy nghĩ xem nên nói gì để thuyết phục đối phương, đồng thời xóa bỏ sự hiểu lầm giữa cô và Hoắc Thiếu Đình.
Trong chốc lát, Ôn Thi Lan cảm thấy kinh ngạc, sau đó là vui mừng khôn xiết!
Mặc dù cô ta không hiểu vì sao Dung Đại lại nói những lời như vậy với mình nhưng điều này đã chứng minh rằng Hoắc Thiếu Đình thực sự không có tình cảm với tiện nhân này.
Bọn họ thực sự kết hôn với nhau chỉ vì bà cụ Hoắc?
Vì thế, hắn cố tình thờ ơ với cô ta là vì sợ làm tổn thương đến thanh danh của cô ta phải không?
Dung Đại mới chỉ nói vài lời, vậy mà trong đầu cô ta đã tự động tưởng tượng ra rất nhiều kịch bản ngôn tình.
“Cho dù trước đây là vì lý do gì nhưng bây giờ tôi cũng đã kết hôn với Hoắc Thiếu Đình. Chúng tôi vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa với nhau. Cô Ôn, cô cũng xuất thân từ một gia đình hào môn nên tôi nghĩ cô cũng hiểu những quy tắc này. Hiện tại chúng tôi không thể ly hôn được.”
Thấy Ôn Thi Lan không nói gì, cô dừng một chút rồi tiếp tục giải thích. Cô chỉ hy vọng Ôn Thi Lan có thể kiên nhẫn một chút.
Đợi hết năm nay, cô và Hoắc Thiếu Đình sẽ ly hôn. Còn chuyện hai người bọn họ có quay lại với nhau không thì cũng không còn liên quan gì đến cô nữa.
“Vì vậy, tôi và Hoắc Thiếu Đình hy vọng rằng trong khoảng thời gian này, cô Ôn có thể chịu ấm ức một chút. Chúng ta cùng nhau phối hợp và hỗ trợ lẫn nhau . Đây là giải pháp tốt nhất cho cả ba người chúng ta.”
Cô nói chuyện rất điềm tĩnh, không hề có chút tự ti nào.
Ôn Thi Lan cũng hiểu ý của cô, chẳng lẽ cô ta hiểu lầm ý của Thiếu Đình?
Với cả một năm nữa, Dung Đại và Thiếu Đình sẽ ly hôn. Chẳng lẽ trong vòng một năm này, bọn họ chỉ duy trì danh nghĩa vợ chồng bề ngoài là để giữ thể diện cho Hoắc gia sao?
Ôn Thi Lan không thể che giấu sự vui mừng!
Quả nhiên, người Thiếu Đình thích là cô ta. Lẽ ra cô ta nên tin lời của hắn mới phải.
“Cô Ôn, hôm nay tôi đặc biệt tới đây một chuyến là để giải thích chuyện này với cô. Hoắc Thiếu Đình đã từng giúp đỡ tôi nên tôi không muốn vì lý do này mà khiến cho cô và anh ta có khoảng cách với nhau. Bởi vì như vậy cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi tại Hoắc gia.”
Cô nhìn Ôn Thi Lan, đối phương không thể che giấu sự vui sướng trên mặt.
Ôn Thi Lan còn có thể làm gì khác? Tất nhiên là đồng ý rồi!
“Cách này rất hay.” Ôn Thi Lan cố gắng không chế tâm trạng của mình, cô ta lập tức lấy lại sự tự tin.
Làm sao cô ta có thể thua một kẻ không có bối cảnh lẫn thân phận được?
“Chẳng trách hôm nay sắc mặt của anh Thiếu Đình không được tốt lắm. Dù sao cũng cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này. Quan hệ giữa tôi và anh Thiếu Đình rất tốt cho nên cô không cần phải lo lắng về chuyện này. Vì thế, cô chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được. Khi nào cô ly hôn với Thiếu Đình, tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản hậu hĩnh và tôi sẽ coi việc đó như là thuê cô đóng một vở kịch giúp cho bà nội vui vẻ.”
Mặc dù trong lòng Ôn Thi Lan vui vẻ nhưng cô ta vẫn khinh thường Dung Đại. Trong lời nói của cô ta tràn ngập sự chế giễu.
Diễn một vở kịch để giúp bà cụ Hoắc vui vẻ?
Dung Đại cười thầm trong lòng, ngoài việc coi là như thế thì cô ta còn có thể làm gì khác được chứ?
“Bây giờ cô Ôn đã hiểu rõ rồi, vậy thì tôi cũng hy vọng cô Ôn có thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Mong cô đừng có làm ầm ĩ lên nữa, như vậy cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Hoắc Thiếu Đình, đồng thời cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Tôi chỉ nhắc nhở cô đúng một lần này thôi.”
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đặt 200 tệ lên bàn và nhắc nhở Ôn Thi Lân trước khi đi.
Cô vừa phải đối phó với mẹ chồng, vừa phải đối phó với Hoắc Thiếu Đình và còn phải kiếm sống nữa. Riêng những việc này đã đủ lắm rồi, cô không muốn có thêm một người không liên quan khiến cho cô phải phân tâm.
Ôn Thi Lan không thích cô nói chuyện với giọng điệu dạy đời như vậy nhưng nghĩ đến niềm vui bất ngờ mà cô mang đến cho mình, cô ta đã kìm chế cho đến tận bây giờ.
“Đương nhiên là tôi hiểu rõ rồi.”
“Vậy tôi đi trước đây. Cô Ôn cứ tự nhiên.”
Dung Đại khẽ gật đầu rồi rời đi.
Ôn Thi Lan không thèm để ý tới sự cao ngạo của cô. Cô ta vui vẻ cất điện thoại, xách túi rời đi.
Cô ta muốn mời Hoắc Thiếu Đình ra ngoài và nói chuyện thật vui vẻ!
Dung Đại giải quyết xong chuyện thì trở về Hoắc gia bằng xe riêng của mình.
Về đến nhà, cô nhìn thấy bà cụ Hoắc ăn mặc rất thời thượng và sang trọng. Trong nhà còn có ba bà cụ khác, trông ai cũng tràn đầy sức sống và rạng rỡ.
“Bà nội, bà định đi đâu mà ăn mặc đẹp thế ạ?”
Người duy nhất trong căn nhà này có thể khiến cô nói chuyện nhẹ nhàng chính là bà cụ Hoắc. Để cho cuộc sống trong một năm này dễ thở hơn một chút và cũng để báo đáp lòng tốt của bà cụ, đương nhiên cô phải cư xử thật khôn khéo.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 28 Em có thể đợi anh
"Mấy người đó đều là bạn già của bà, bà lớn tuổi rồi, thừa dịp chân còn linh hoạt, nên đi ra ngoài du lịch."
Bà cụ Hoắc cười tủm tỉm, lôi kéo cô giới thiệu với ba bà lão khác.
Dung Đại rất ngoan ngoãn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, dùng giọng nói ngọt ngào chào hỏi mấy bà lão ấy.
Miệng cô ngọt, trò chuyện một hồi mấy bà rất thích cô, còn đòi wechat của cô.
"Bà định đi du lịch ở đâu vậy ạ? Đi bao lâu mới về? Nếu lâu quá con sẽ nhớ bà."
Dung Đại nhìn Lý thúc đem hành lý bỏ vào xe, trong lòng cũng thầm bội phục thân thể và tính tình của bà cụ Hoắc, nói đi là đi.
Bà vừa đi, sau này trong Hoắc gia cô sẽ không có ai che chở, cuộc sống tuyệt đối sẽ khó khăn hơn nhiều.
"Bên cạnh bà nội có vệ sĩ, cả hành trình đều có người sắp xếp hết rồi, bây giờ chị mới tới hỏi cái này, không cảm thấy hơi trễ sao?"
Bà cụ Hoắc còn chưa trả lời, Hoắc Mỹ Xu từ trên lầu đi xuống đã đáp, trên tay cô ta còn cầm một cái túi, tuy không biết là cái gì, nhưng chữ thập đỏ ngoài mặt đã cho cô biết bên trong là loại thuốc gì đó.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hoắc Mỹ Xu không thích cô, điểm này cô biết.
Chuyện này Hoắc Thiếu Đình chưa từng nói với cô, đương nhiên cô không biết, bị Hoắc Mỹ Xu nói xiên xỏ như vậy, cô thật đúng là không có cách nào phản bác, cuối cùng cũng chỉ có thể cười trừ.
Bà cụ Hoắc nhận lấy túi thuốc, dặn dò Hoắc Mỹ Xu phải tôn kính với Dung Đại một chút, nghe thấy tiếng ba bà lão khác trên xe thúc giục thì bà ấy vội vàng đi.
"Bà nội yên tâm đi, Mỹ Xu rất quan tâm con, bà nhất định phải chú ý an toàn, có gì cứ liên hệ với chúng cháu."
Dung Đại nhìn thấy gương mặt đầy vẻ không vui của Hoắc Mỹ Xu, vội vàng tìm bậc thang cho cô ta xuống, vừa khẽ đỡ bà cụ Hoắc lên xe, vừa cười khanh khách dặn dò bà.
Bà cụ Hoắc gật gật đầu, nhiều lần dặn dò cô và Hoắc Thiếu Đình nhất định phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Sau khi tiễn bà cụ Hoắc đi, trong lòng Dung Đại buồn bã một trận.
"Hừ! Giả vờ!"
Hoắc Mỹ Xu nhìn cô không vừa mắt, sau khi lạnh lùng nói một tiếng liền lên lầu.
Dung Đại cũng thật đau đầu nhưng hiện tại thì cô cũng không có biện pháp làm cho ấn tượng của người Hoắc gia đối với cô thay đổi, cô cũng không thể nào nói mình là người xuyên không đúng chứ?
Nói như vậy thế nào cũng bị coi là người thần kinh nhỉ? Mấy lời nói khó hiểu này, chỉ sợ là không ai tin.
Trong phòng khách trống rỗng, mẹ chồng và Hoắc Thiếu Kiệt cũng không có ở nhà, cô cũng đành phải lên lầu tiếp tục suy nghĩ kịch bản.
Cô phải nhận bộ phim này, trong tay đã có tiền tài, chuyện sau này cũng dễ giải quyết thôi.
......
Bên này Ôn Thi Lan nhận được tin tức tốt của Dung Đại, cô ta vui như mở cờ trong bụng, lập tức gọi điện đặt nhà hàng, tính toán thời gian rảnh rỗi của Hoắc Thiếu Đình, rồi dùng số điện thoại cá nhân gọi tới.
Nhìn thấy Ôn Thi Lan gọi điện thoại, Hoắc Thiếu Đình buông cái ly trong tay xuống, hơi nhíu mày, không chút suy nghĩ liền cúp máy.
Sắc mặt Ôn Thi Lan cứng lại, liên tiếp gọi đi bảy tám lần nữa, toàn bộ đều bị Hoắc Thiếu Đình treo máy.
Mãi đến lần thứ mười, Hoắc Thiếu Đình bị chuông reo ầm ĩ đến mất kiên nhẫn, mới nhận điện thoại của cô ta.
"Thiếu Đình, buổi tối em có thể mời anh ăn một bữa cơm không? Em không có ý gì khác, chỉ muốn cám ơn anh đã chiếu cố trong khoảng thời gian này, mặt khác em cũng có một ít chuyện liên quan đến Dung Đại muốn nói cho anh biết."
Ôn Thi Lan không đợi hắn nói chuyện đã giành mở miệng trước, còn lấy tên Dung Đại ra làm chủ đề.
Tuy rằng lời nói của Dung Đại đã làm cho cô ta yên tâm phần nào, thế nhưng cô ta cũng không thể nào xác định rõ trái tim của Thiếu Đình, nói như vậy cũng chỉ có thể làm cô ta yên tâm một chút thôi.
Trong lòng cô ta thấp thỏm, đợi khoảng chừng năm sáu giây sau bên kia điện thoại mới truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiếu Đình: "Ở đâu?"
Trong lòng Ôn Thi Lan mừng rỡ quá đỗi: "Ở nhà hàng Pháp lần trước chúng ta ăn..."
"Tên." Hoắc Thiếu Đình không kiên nhẫn, nhất là nghĩ đến chuyện Dung Đại vì cô ta mà năm lần bảy lượt hiểu lầm mình, điều này khiến hắn rất không thoải mái.
Trong lòng Ôn Thi Lan lập tức lạnh băng, nụ cười ôn nhu trên mặt trở nên có chút cứng ngắc.
Cô ta còn tưởng rằng hắn sẽ nhớ, nơi đó rõ ràng là hắn dẫn cô tới.
Ôn Thi Lan không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không dám trì hoãn thời gian, vội vàng báo tên.
Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng thản nhiên đáp một tiếng xong lập tức cúp điện thoại, sau khi trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Ôn Thi Lan mới phục hồi tinh thần lại, ngón tay cầm di động siết đến trắng bệch.
Màn đêm buông xuống, Ôn Thi Lan đã trang điểm kĩ càng, thay một thân váy ôm sát, lộ ra đường cong mê người lại tao nhã, lo lắng chờ đợi Hoắc Thiếu Đình ở phòng ăn đã đặt.
"Tổng giám đốc, anh và Ôn tiểu thư hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm." Thấy hắn muốn tan làm trở về, Trương trợ lý vội vàng nhắc nhở hắn.
Hoắc Thiếu Đình nhớ lại thật sự có chuyện này, lúc này mới lên xe chạy về phía nhà hàng.
Giờ cao điểm tan làm ở Thịnh Kinh rất đông đúc, trong lúc kẹt xe, hắn nhận được wechat của Hoắc Thiếu Kiệt.
Người phụ nữ kia lại mở miệng vay tiền Hoắc Thiếu Kiệt? Cô muốn tiền để làm gì?
Hoắc Thiếu Kiệt: "Anh trai, chị dâu không có việc làm, không phải là tiền tiêu xài mỗi tháng của chị dâu anh cũng không cho đó chứ? Vậy lúc chị ấy ra ngoài xã giao gặp bạn bè thì sao? Không phải đến lúc đó chị ấy sẽ trở thành trò cười của người khác sao?"
Hoắc Thiếu Đình còn chưa hiểu rõ vấn đề, tin nhắn của Hoắc Thiếu Kiệt lại gửi đến, khiến sắc mặt hắn lạnh băng.
Anh không cho cô ấy tiền tiêu khi nào?
"Tháng này có chuyển tiền qua cho phu nhân không?" Hắn cất điện thoại di động đi, hỏi Trương trợ lý đang lái xe.
"Chuyển rồi, không phải tổng giám đốc nói mỗi đầu tháng đều phải chuyển một triệu từ tài khoản cá nhân của anh cho bên kia sao? Bên tài chính mỗi tháng đều hoàn thành rất tốt, nhưng mà... Hình như phu nhân vẫn không đụng tới cái thẻ kia."
Trương trợ lý nhìn thấy sắc mặt có chút âm trầm trong gương chiếu hậu thì có hơi khó hiểu.
"Đi lấy mười vạn tiền mặt để vào cốp xe, buổi tối tôi sẽ mang về." Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng phân phó, sau đó xuống xe đi về phía nhà hàng.
"Thiếu Đình, ở đây! Ôn Thi Lan đợi hắn thật lâu, nhìn thấy người này rốt cục cũng xuất hiện, cô ta lập tức tươi cười như hoa, dùng thanh âm mang theo vài phần làm nũng gọi hắn.
Hoắc Thiếu Đình sắc mặt lạnh lùng, tuy rằng hai người sóng vai đi cùng một chỗ, nhưng hơi thở lạnh lùng trên người hắn khiến Ôn Thi Lan không dám tùy ý tới gần, thoạt nhìn đặc biệt xa lạ.
"Thiếu Đình, anh muốn ăn cái gì? Em nhớ rõ lần trước anh..."
"Tôi không có đồng ý đến ăn cơm với cô, không phải cô muốn nói về chuyện của Dung Đại sao? Tôi cho cô 10 phút."
Hoắc Thiếu Đình ngồi xuống, ngôn ngữ lạnh lùng, mắt còn nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay, hiển nhiên là đang tính toán thời gian.
Sắc mặt Ôn Thi Lan trắng bệch, sao lại như vậy?
Tiện nhân Dung Đại kia rõ ràng nói Thiếu Đình có tình cảm với mình, như thế tại sao hắn vẫn lạnh lùng như vậy?
"Thiếu Đình..."
"Lần trước tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng, không cần gọi tôi Thiếu Đình, cô gọi là Hoắc tiên sinh, hoặc là anh Hoắc tôi đều có thể tiếp nhận. Còn cái xưng hô này chỉ có gia đình tôi mới có thể gọi."
Lại nghe thấy cô ta gọi mình như vậy, trong lòng Hoắc Thiếu Đình không khỏi bực bội, sắc mặt càng thêm lạnh đi vài phần.
Hốc mắt Ôn Thi Lan đỏ bừng tại chỗ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Trong lòng hết sức ủy khuất, không cam lòng, thống khổ, cô ta yêu hắn như vậy, chẳng lẽ hắn nhìn không ra sao?
Cô ta vội vàng cầm lấy túi xách trên bàn, lấy ra chiếc điện thoại di động hôm nay đã dùng ghi lại cuộc trò chuyện với Dung Đại, mở file ghi âm ra.
"Hức… Thiếu Đình, chuyện thế nào em cũng đã biết rồi, chẳng lẽ anh cứ lạnh lùng đối đãi với em như vậy được sao? Anh Hoắc, em thích anh như vậy, em không tin anh không có chút cảm giác nào với em! Nếu là vì bà nội và Dung Đại, em có thể chờ anh!"
Cô ta uất ức vô cùng, mắt đỏ hoe đặt điện thoại lên bàn.
Trong điện thoại truyền đến đoạn ghi âm của Dung Đại, Hoắc Thiếu Đình càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, đáy lòng thậm chí nổi lên một cỗ lửa giận không tên!
Chương 29 Không phải là cô
"Thiếu Đình, em biết rõ trong lòng anh đang cảm thấy có lỗi với em đúng không? Bằng không thì anh cũng sẽ không đối với em tốt như vậy, chúng ta là thanh mai trúc mã vốn định sẵn là ở bên nhau."
Ôn Thi Lan không nhìn thấy vẻ mặt không vui của Hoắc Thiếu Đình, vẫn còn đang tự cho là thâm tình chân thành mà nhìn hắn.
Trong lòng Hoắc Thiếu Đình phát lạnh, nữ nhân kia thật biết nói!
Lập gia đình theo mệnh lệnh!
Rất tốt!
"Cô chỉ muốn nói vậy thôi sao?" Người đàn ông kia vẻ mặt hờ hững, ngẩng đầu nhìn Ôn Thi Lan.
Vốn dĩ, những gì Ôn Thi Lan nói sẽ khiến hắn cảm động, nhưng cô ta lại muốn lợi dụng bầu không khí đó mà đến gần Hoắc Thiếu Đình hơn, bằng cách này, những thứ cô ta chuẩn bị kế tiếp mới có thể thành hiện thực.
Ôn Thi Lan tin rằng chỉ cần Hoắc Thiếu Đình có được cô ra, hắn sẽ không nỡ buông xuống.
Bây giờ cô ta có thể thấy Thiếu Đình không chỉ không có tình cảm với cô ta, mà còn không có tình cảm với Dung Đại.
Bằng không, người phụ nữ Dung Đại kia làm sao có thể nói lời như vậy?
Nếu đã như vậy, tại sao bản thân mình không thể không tranh thủ chứ?
Nhưng khi cô ta vừa định tới gần, ánh mắt của Hoắc Thiếu Đình liền nhìn chằm chằm vào cô ta, thân thể Ôn Thi Lan lập tức cứng đờ như máy móc.
Cô ta nhanh chóng cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên, nhìn hắn, giọng điệu nịnh nọt nói: "Còn nữa, em có ghi âm lại rồi."
Vừa nói, cô ta vừa xem mấy tệp ghi âm trên điện thoại di động, nhưng sau khi tìm tới tìm lui, cô ta vẫn không tìm thấy, chỉ còn câu nói kia Dung Đại đã nói "Chúng tôi chỉ kết hôn theo mệnh lệnh."
Còn những lời kia, một câu cũng không còn.
"Thiếu Đình chờ đã, em thực sự đã ghi lại!"
Nhìn thấy vẻ mặt không còn kiên nhẫn của Hoắc Thiếu Đình, khuôn mặt của Ôn Thi Lan trở nên tái nhợt vì lo lắng, ngón tay cô ta không ngừng run rẩy đi tìm kiếm tệp ghi âm trên điện thoại, nhưng cô ta vẫn không tìm thấy nó!
Lúc này Ôn Thi Lan mới nhớ lại, lúc Dung Đại nói những lời này, cô ta đã kích động đến mức đã chạm vào điện thoại, có lẽ lúc đó cô ta đã tắt ghi âm đúng không?
Trong lòng Ôn Thi Lan vừa khó chịu vừa bất lực, đặc biệt sợ Hoắc Thiếu Đình sẽ hiểu lầm mình đang bịa chuyện, nên thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn hắn một cái.
Hơi thở của Hoắc Thiếu Đình lạnh thấu xương, trong đầu hắn đã ghi lại lời nói của Dung Đại trong đoạn ghi âm: Chúng tôi không có tình cảm, chỉ kết hôn theo mệnh lệnh.
Đó có phải là những gì mà người phụ nữ đó nghĩ?
Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng Hoắc Thiếu Đình, hắn thật sự không hiểu Dung Đại đang nghĩ gì?
"Đưa cho tôi." Thấy Ôn Thi Lan luống cuống, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
Ôn Thi Lan không dám cự tuyệt, vội vàng đưa điện thoại, giọng nói dịu dàng: "Em đều ghi lại hết rồi, không thể không có được. Thiếu Đình, em biết anh đã vất vả rồi, em thật sự rất yêu anh, em nghĩ hai người chúng ta là thích hợp nhất."
"Có thể là bà nội lớn tuổi rồi, nhất thời hồ đồ mà thôi, thời gian một năm rất nhanh sẽ trôi đi. Thiếu Đình, em không sợ vất vả, em thật sự rất muốn làm vợ của anh, cũng hy vọng giữa chúng ta có một cái hạnh phúc mỹ mãn."
Cô ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Thiếu Đình, trong mắt tràn đầy sự si mê, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy quyến rũ và khao khát.
"Thiếu Đình, em biết anh nhất định rất mong chờ đúng không? Em có thể cùng anh đối mặt với những chuyện này, anh không cần tự mình vất vả như vậy, trước kia em ngu dốt, không hiểu được sự khổ tâm của anh. Bây giờ em đã hiểu, anh có thể tha thứ cho em không?"
Ôn Thi Lan càng nói càng hăng say, hai mắt đỏ lên vì xúc động, vô tình đến gần Hoắc Thiếu Đình, muốn ngồi lên đùi hắn.
"Cô nghĩ vậy à?"
Hoắc Thiếu Đình cầm lấy di động của cô ta, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, hắn lại ngẩng đầu nhìn cô ta.
Vẫn là ánh mắt lạnh lùng đó, cơ thể Ôn Thi Lan cứng đờ, lòng bàn chân như bị dán keo, không dám lại gần hắn nửa bước.
"Em nói sai chỗ nào sao? Em... Thiếu Đình, em rất muốn cùng anh có một gia đình hoàn hảo ấm áp, em nghĩ chúng ta có thể làm được. Em có thể làm người vợ tốt của anh."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Ôn Thi Lan một lần nữa thể hiện vẻ ngoài quyến rũ của mình, nói chuyện hết sức nhẹ nhàng và tinh tế.
"Có bản dự phòng không?" Hoắc Thiếu Đình kiên nhẫn hỏi, trong đáy mắt sâu thẳm đã hiện lên một tia tức giận nhàn nhạt.
Sự dịu dàng của Ôn Thi Lan lại bị cắt ngang một lần nữa, mặc dù trong lòng cô ta có chút ủy khuất, nhưng Hoắc Thiếu Đình hỏi tất nhiên cô ta sẽ đáp lại.
"Thiếu... Anh Hoắc, em không phải loại người hèn hạ như vậy, đoạn ghi âm này em vô tình có được, cũng không có bản dự phòng." Khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô đành phải đổi cách xưng hô.
Cô ta có thời gian để sao lưu lại à? Cô ta đã mất rất nhiều thời gian chỉ để đặt nhà hàng và làm đẹp cho bản thân, hào hứng đến mức quên đi điều đó.
"Vậy thì tốt."
Sau khi có được đáp án mình muốn, Hoắc Thiếu Đình đứng dậy, Ôn Thi Lan sợ hãi lùi lại hai bước.
Nhưng Hoắc Thiếu Đình không lập tức rời đi mà mím môi mỏng, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Trái tim của Ôn Thi Lan đập điên cuồng mà không có lý do, cô ta không thể không vui mừng vì tưởng Thiếu Đình thực sự thích mình.
Trong đầu cô ta không khỏi tưởng tượng tiếp theo hai người sẽ xảy ra chuyện gì, hai vệt ửng hồng vô tình hiện lên trên má, thẹn thùng như cô dâu trong đám cưới.
"Thiếu Đình …" Cô ta liếc nhìn Hoắc Thiếu Đình, thấy vẻ mặt hắn vẫn như cũ, nhịn không được tái phát bệnh cũ, giọng nói mềm mại lại nhu hòa, giơ tay muốn nắm lấy ống tay áo hắn.
Một hành động tạo bạo như vậy đã thể hiện quá rõ ràng, nhà hàng này còn thuộc dạng khách sạn. Sau lưng hai người là một chiếc giường lớn hình trái tim trải đầy hoa hồng đỏ rực, thích hợp nhất cho các cặp tình nhân, Ôn Thi Lan đặc biệt sắp xếp ở đây để thuận tiện hành động.
Nhưng mà, Hoắc Thiếu Đình đúng lúc đút tay vào túi quần, ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí lạnh lùng: "Ôn Thi Lan, tôi không có hứng thú với cô. Tôi đã kết hôn rồi, cũng không có ý định ly hôn, tôi là người đã có vợ, cô nên chú ý cử chỉ lẫn ngôn từ của mình đi."
"Còn nữa, tôi giúp cô chỉ vì lời căn dặn của cha cô trước khi lâm chung. Tôi nghĩ tôi đã làm được. Nếu cô còn có bất kỳ ảo tưởng nào, xin cô, ngay bây giờ hãy đem những suy nghĩ vớ vẩn đó xóa bỏ."
"Dung Đại là vợ của Hoắc Thiếu Đình tôi, cô ấy được cưới hỏi đàng hoàng. Tối hôm qua vợ chồng chúng tôi đã có chút mâu thuẫn, là vì cô Ôn cô tận lực biểu hiện làm cho phu nhân tôi hiểu lầm."
Ngôn từ của hắn có chút lạnh lùng, từng chữ từng chữ như búa bổ vào lòng Ôn Thi
Lan, gương mặt cô ta trắng bệch, hai má hơi tê dại vì quá kinh ngạc.
"Cho nên, vì để vợ tôi duy trì tâm trạng vui vẻ, lần sau cô Ôn gặp tôi, xin vui lòng đi đường vòng, nếu không, tôi, Hoắc Thiếu Đình, sẽ không nói chuyện khách sáo với cô như vậy nữa."
"Cô nghĩ như thế nào, đó là việc của cô, nhưng gia đình của tôi có hạnh phúc không, chỉ có phu nhân tôi mới có thể làm được. Cô chỉ là con gái của người quen cũ, tôi đối với cô không có bất kỳ suy nghĩ nào. Cũng như chuyện con cái và cuộc sống hạnh phúc sau này của tôi, cũng chỉ có thể xảy ra khi tôi ở cùng một chỗ với phu nhân Dung Đại mà thôi, không phải là cô."
"Lúc trước không phải cô, bây giờ cũng không phải cô, tương lai về sau cũng sẽ không thể nào là cô. Điểm này, cô Ôn cô tốt nhất hãy nhớ kĩ. Nếu mạo phạm tôi một lần nữa, đoàn luật sư của Hoắc thị rất thích nói chuyện với cô. Điện thoại tôi sẽ bảo trợ lý mua một cái mới trả lại cho cô, tôi không hy vọng có bất kỳ chuyện ngu xuẩn gì ảnh hưởng đến hạnh phúc của vợ chồng chúng tôi."
"Còn nữa, những gì cô vừa nói ở đây. Để tránh dây dưa cho cô, cô Ôn, tôi khuyên cô nên tự mình giải quyết đi."
Hoắc Thiếu Đình lấy điện thoại di động ra, kết thúc ghi âm, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó rời khỏi căn phòng mà không ngoảnh đầu lại.
Toàn thân Ôn Thi Lan như bị sét đánh, ngây người đứng sừng sững trong phòng, hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Chương 30 Tôi không biết
"Cái này… cái này không thể nào! Anh đang nói dối!"
Khi Ôn Thi Lan định thần lại, cô ta hét lên một tiếng sau đó lao ra ngoài đuổi theo Hoắc Thiếu Đình!
Cô ta không thể chấp nhận lời giải thích như vậy!
Rõ ràng là hắn sẽ đồng ý tiếp nhận mình! Chắc chắn hắn nói vậy là vì muốn tốt cho mình!
Ôn Thi Lan vẫn tự an ủi, lao nhanh ra khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Hoắc Thiếu Đình đang lên xe, gần như ngay lập tức, cô ta lao đến và giật mạnh cửa xe!
Cô ta không thèm tỏ ra vẻ dịu dàng dễ thương gì nữa, nước mắt giàn giụa làm trôi cả lớp trang điểm kĩ càng của cô ta.
"Thiếu Đình, anh lừa em đúng không? Em biết anh đang lo lắng cho danh tiếng của em, nhưng… nhưng mà em không quan tâm điều đó đâu! Em chỉ quan tâm tới anh thôi!"
"Anh biết gì không? Từ năm bảy tuổi khi nhìn thấy anh, trong lòng em đã thề rằng nhất định phải trở thành cô dâu của anh, làm vợ của anh và làm mẹ của các con anh! Thiếu Đình, anh không thể làm vậy với em! Em yêu anh rất rất nhiều mà!"
Ôn Thi Lan sắp suy sụp rồi!
Cô ta không thể tin được những gì mình vừa nghe được, sao anh không có hứng thú với mình được?
Anh ấy đối xử tốt với mình chỉ vì cha mình sao?
Cô ta không thể chấp nhận chuyện này!
"Tổng giám đốc, chuyện này..." Trương trợ lý bị hành động của Ôn Thi Lan làm sửng sốt! Anh ta kinh ngạc nhìn gương mặt u ám của Hoắc Thiếu Đình trong gương chiếu hậu.
Hoắc Thiếu Đình thờ ơ ngước nhìn lên với vẻ mặt ghê tởm và khó chịu, hắn nhìn người phụ nữ đang kéo chặt cửa xe giống như một kẻ mất trí.
Bà nội nói đúng, người phụ nữ này thật là không có tư cách.
"Cô Ôn, để tôi nói lại lần nữa, tôi không có hứng thú với cô chút nào, từ đầu tới cuối tôi không có chút xíu ý tứ gì với cô hết! Tôi làm vậy hoàn toàn là để vợ tôi không âu lo, cô đừng ở đây tự mình đa tình nữa."
Hắn tỏ vẻ vô cùng chán ghét, nhìn Trương trợ lý: "Đi gọi bảo vệ bắt cô ta đi."
Trong lòng Trương trợ lý thầm toát mồ hôi lạnh, mặc dù tổng giám đốc rất quyến rũ, lại lắm tiền nhiều của, là đối tượng yêu thích của rất nhiều người phụ nữ chưa chồng.
Ngay cả lúc này đây, sau khi kết hôn sức hút của tổng giám đốc vẫn không giảm, nhưng trước giờ không có người phụ nữ nào dám ngang nhiên quấy rầy hắn như vậy.
Bởi vì phụ nữ quấy rầy tổng giám đốc thường không có kết cục tốt đẹp, rồi dần dần không còn ai dám làm phiền tổng giám đốc nữa.
Anh ta vội vàng xuống xe xử lý, nhưng Ôn Thi Lan lại ghì chặt vào cánh cửa sổ chưa kịp đóng!
"Tổng giám đốc, cái này thật khó xử."
Nhân viên bảo vệ của nhà hàng nhìn thấy tư thế này cũng không thể làm gì được. Ai mà dám tiến lên ôm cô ta kéo ra chứ?
Trương trợ lý cũng đã vài lần cố gắng thuyết phục cô ta nhưng Ôn Thi Lan này không chịu buông tay, thậm chí còn bật khóc.
"Thông báo cho Ôn gia xử lý, phái thêm một chiếc xe khác tới."
Hoắc Thiếu Đình liếc nhìn đồng hồ, sự kiên nhẫn của hắn với Ôn Thi Lan đã cạn kiệt.
Trương trợ lý gật đầu, vừa canh bên cửa xe vừa gọi điện thoại sắp xếp xe.
Mười phút sau, xe đến.
"Tổng giám đốc, xe tới rồi."
"Chìa khóa." Giọng Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nói, Trương Thiết Trụ vội vàng đưa chìa khóa xe cho hắn, sau đó thì nhớ đến một trăm vạn nhân dân tệ tiền mặt: "Tổng giám đốc, tôi đã để một trăm vạn nhân dân tệ tiền mặt cho vợ ngài trong cốp xe."
Hoắc Thiếu Đình không nói lời nào, lên xe phóng đi.
"Thiếu Đình!"
Ôn Thi Lan không thể không hét lên, giờ đây cô ta không khác gì một người đàn bà chanh chua, bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, chỉ có thể nhìn hắn rời khỏi.
Trương trợ lý không khỏi lắc đầu, trò hề này sẽ không kết thúc cho đến khi Ôn gia tới.
Tâm trạng Hoắc Thiếu Đình cực kỳ không tốt, khi trở về nhà đã bỏ lỡ bữa tối của nhà họ Hoắc, vú Vương vừa vặn có việc phải ra ngoài.
Sau bữa ăn Dung Đại đang học kịch bản với Hoắc Thiếu Kiệt trong phòng khách ở tầng dưới, thấy thế hắn nhìn sang với vẻ mặt âm trầm.
Hoắc Thiếu Kiệt sởn tóc gáy, nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, cầm kịch bản đứng lên: "Chị dâu, Lục Diệp và em còn có một số chi tiết cần chốt lại, chúng ta sẽ thảo luận sau nhé!"
Nói xong, chân anh ta như bôi dầu mà nhanh chóng vọt lên lầu.
Dung Đại không hiểu gì, vừa ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt khó coi của Hoắc Thiếu Đình, thận trọng hỏi: "Anh về rồi, tôi…"
"Hôm nay cô đi tìm Ôn Thi Lan?" Cô còn chưa nói xong, Hoắc Thiếu Đình đã lên tiếng, dùng đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
Dung Đại gật đầu, trong lòng vẫn còn thắc mắc, chẳng lẽ mình giải thích chưa đủ rõ ràng sao? Hay hai người họ đang có mâu thuẫn gì đó?
"Tôi chỉ lo vì tôi mà anh và cô Ôn sẽ có mâu thuẫn, nên tôi đã mời cô ấy ra ngoài để giải thích. Cô Ôn không tin sao? Vậy ngày mai tôi lại mời cô ấy ra ngoài, tôi có thể giải thích rõ ràng lại lần nữa."
Thấy cô nói năng nghiêm túc, dáng vẻ chân thành, Hoắc Thiếu Đình đột nhiên cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Người phụ nữ này thật vô lý!
"Cô nghe đi!"
Hoắc Thiếu Đình lấy điện thoại di động của Ôn Thi Lan ra, trực tiếp nhấn phát đoạn ghi âm.
Dung Đại rất nghiêm túc gật đầu: "Đúng, đây là giọng tôi, tôi nói sai chỗ nào rồi sao?”
Hoắc Thiếu Kiệt vội vàng lên lầu, nhưng không vào phòng mà núp vào một góc nghe.
Phòng khách rộng rãi, truyền âm tốt, đương nhiên anh ta đã nghe được nội dung đoạn ghi âm.
Thấy Dung Đại vẫn nghiêm túc gật đầu, trong khi sắc mặt của anh trai đang tệ như vậy, làm anh ta không khỏi lo lắng cho EQ của Dung Đại.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô cười lạnh: "Cô cho là mình đúng chỗ nào?”
Thấy hắn sắp sửa nổi giận, lòng Dung Đại phát lạnh, lẽ cô biến khéo thành vụng rồi?
Không lẽ là cô đang tự tìm đường chết rồi đó chứ?
"Thiếu Đình, hãy nghe tôi nói, tôi không cố ý..."
"Nếu cô đã đi tìm cô ta thì hôm nay tôi phải nói rõ ràng với cô."
Để tránh người phụ nữ này tiếp tục nghi thần nghi quỷ, hắn thực sự không để chuyện hiểu lầm xảy ra!
"Thứ nhất, tôi lấy cô không phải vì nghe mệnh lệnh, mà bởi vì tôi nghĩ cô là người phù hợp để tôi kết hôn. Thứ hai, tôi không có bất kỳ tình cảm nào với Ôn Thi Lan. Thứ ba, không có ai có thể ép tôi làm chuyện mà tôi không muốn."
Hắn nhìn Dung Đại nghe xong lại đờ người ra, lửa giận trong lòng không hề nguôi ngoai. Nhưng hắn, không thể hiện ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể tức giận đến muốn nội thương ngạt thở.
"Cô hiểu lời của tôi chứ?" Anh lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh lùng mang theo tức giận.
Đầu óc của Dung Đại nhất thời trống rỗng! Cả người chết lặng!
Vậy thì cô tất bật suy nghĩ, còn nghĩ nhiều cách để tác hợp cho họ, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều quá rồi?
"Vậy thì... Là do tôi suy nghĩ nhiều quá rồi sao?"
"Cô nghĩ sao?" Hoắc Thiếu Đình tức giận, vốn dĩ hắn không có khát vọng gì với hôn nhân là bởi vì phụ nữ quá phiền phức, trong đầu còn suy nghĩ quá nhiều vấn đề lung tung.
Đối phó với phụ nữ khó hơn nhiều so với đối phó với công việc, và hắn không hề thích tự tìm lấy rắc rối.
Nhưng khi gặp được Dung Đại, hắn đã nguyện ý kết hôn, chẳng qua là không ngờ sau khi kết hôn, cái chênh lệch này lại phát sinh quá lớn.
Dung Đại lập tức cảm thấy khó xử, đáy lòng hốt hoảng một hồi, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào!
Thế nhưng chuyện này cũng không thể nào hoàn toàn trách cô được? Ai bảo hai người bọn họ cứ thân mật như vậy?
"Là… là do tôi thấy anh với cô Ôn thân mật như vậy, cho nên......" Cô giãy dụa muốn lại giải thích một chút.
"Cho nên cô cũng không thèm hỏi đến tôi đây mà đã tự mình suy đoán?" Hoắc Thiếu Đình lạnh giọng, ngồi ở trên ghế sa lon.
Dung Đại đứng ở trước mặt hắn, đến cử động cũng không dám, phía sau lưng đều đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cô tuyệt đối không ngờ chuyện này có thể diễn ra như vậy!