Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 36 Nhanh chóng sinh con
Dung Đại hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, thật may đó là phụ nữ, chứ nếu là đàn ông thì cô thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
“Gần đây xảy ra một số chuyện, nói chuyện qua điện thoại không tiện. Chờ đến khi nào chị về, chúng ta nói chuyện sau.”
Cho dù đối phương là phụ nữ, cô cũng không thể xem nhẹ được.
Bởi vì dựa vào những tin nhắn vừa rồi, mỗi lần em gái và em trai chồng đưa thứ gì đó cho nguyên chủ, nguyên chủ đều đưa toàn bộ đồ đi chỗ khác, có lẽ là đưa cho người phụ nữ này đi bán.
Nhất là những lời nói trong tin nhắn, thật khó tưởng tượng nổi!
Rốt cuộc nguyên chủ đang nghĩ gì vậy?
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, mặc dù khiến cô khiếp sợ nhưng cô thấy rằng Hoắc gia có nền giáo dục rất tốt.
Chỉ có thể trách trên người nguyên chủ có quá nhiều vấn đề khiến cho Hoắc gia mất đi lòng tin và kiên nhẫn với cô.
Tuy rằng những thứ đó trong mắt Hoắc gia không đáng bao nhiêu tiền nhưng đối với bọn họ, đó là một phần tâm ý
Thế nhưng nguyên chủ chẳng những không để ý tới phần tâm ý này mà còn tùy tiện giẫm đạp lên phần tâm ý ấy, thay đổi như vậy có ai mà không chán ghét chứ?
“Được, chị sẽ về nghe em giải thích.”
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của người phụ nữ đột nhiên thay đổi 180 độ, có chút ngạo mạn.
Trong lòng Dung Đại cảm thấy khó hiểu nhưng cô không thời gian phân tích. Cô vội vàng cúp điện thoại, tắt nguồn để đề phòng.
Lúc cô tắm xong, Hoắc Thiếu Đình đã thay quần áo ở nhà, dựa vào giường đọc sách.
Người đàn ông đeo một cặp kính gọng bạc, ngũ quan sắc như dao, nam tính mà lạnh lùng. Mái tóc mới gội xong còn ướt, vài sợi tóc lòa xòa trước trán.
Với vẻ ngoài trầm lặng như vậy, trông hắn quyến rũ lạ thường.
Dung Đại ngẩn người trong giây lát, sau đó cô vội ôm chặt lấy bộ đồ ngủ.
Cô không quen mặc đồ lót của phụ nữ thời đại này. Hiện tại cô chỉ mặc nguyên bộ đồ ngủ, đến giờ cô mới nhớ ra trong phòng ngủ còn có một người đàn ông.
“Ờm…Tôi vẫn nên ngủ ở sô pha, anh cũng đi ngủ sớm đi.”
Dung Đại thấy hắn ngẩng đầu, lập tức rời ánh mắt sang chỗ khác. Cô nhẹ giọng nói gì đó, định đi về phía sô pha.
“Lại đây.”
Hoắc Thiếu Đình nhìn lướt qua chỗ cô, sau đó cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, tìm wechat của bà cụ Hoắc đưa cho cô.
“Bà nội muốn chúng ta gọi video, cô muốn để bà nhìn thấy chúng ta là một cặp vợ chồng như vậy à?”
Nhất thời Dung Đại nghẹn họng, cô do dự một chút rồi đi tới.
Hoắc Thiếu Đình tiện thể dịch vào bên trong, trên mặt lộ vẻ lãnh đạm
Thấy hắn lãnh đạm như vậy, Dung Đại hơi bực mình. Hắn đâu có thiếu phụ nữ, hầu hết đều là phụ nữ chủ động tiến tới, hắn thận trọng như thế làm gì? Có phải là chưa từng trải qua bao giờ đâu.
Nghĩ đến đây, gánh nặng và rào cản trong lòng cô tiêu tan.
.
Hoắc Thiếu Đình có hơi kinh ngạc, không ngờ cô lại phối hợp như vậy. Hắn đưa tay ra cho cô dựa vào.
Mặc dù hai người là vợ chồng nhưng đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc gần với nhau như vậy, nhất thời hô hấp có chút ngưng trệ.
Vừa kết nối được video đã thấy tinh thần của bà cụ Hoắc rất phấn chấn, mấy bà cụ đang cùng nhau thưởng thức đồ ăn.
“Bà nội.” Chịu đựng áp lực, Dung Đại hơi dựa đầu vào vai hắn, cô dùng giọng điệu ngọt ngào chào hỏi bà cụ.
Mặc dù cả hai đều đang mặc đồ ngủ nhưng đều được làm bằng lụa mỏng nên khi dựa vào nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Dung Đại vô cùng xấu hổ, toàn thân căng cứng, một bên chân đã bị tê.
Thế nhưng bà cụ Hoắc rất vui, khi thấy hai người tựa vào nhau, ánh mắt bà sáng ngời.
“Thiếu Đình à, cháu không còn trẻ nữa. Nhân lúc Dung Dung còn trẻ, hai đứa nên nhanh chóng sinh con đi, như vậy thân thể của Dung Dung có thể hồi phục sớm hơn. Trước khi chết, bà rất mong có thể nhìn thấy chắt. Thiếu Kiệt vẫn còn chưa chắc chắn, không thể trông cậy vào nó được, bà nội chỉ có thể trông cậy vào hai đứa thôi.”
Đối mặt với sự thúc giục của bà cụ Hoắc, nhất thời Dung Đại cảm thấy lúng túng. Ánh mắt cô chăm chú nói chuyện với bà cụ Hoắc mà quên mất mình không mặc áo lót ở bên trong.
Chiếc cổ mảnh khảnh của cô trắng mịn, khuôn ngực cũng trắng nõn toát lên vẻ quyến rũ.
Hoắc Thiếu Đình không nhìn điện thoại mà cúi đầu nhìn cô. Khi nhìn thấy màu trắng chói mắt này, cổ họng của hắn căng cứng, miệng đắng lưỡi khô, thậm chí có nơi còn có phản ứng.
Tuy nhiên Dung Đại lại không hề để ý, sau khi nói chuyện với bà cụ xong, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô hoàn toàn quên mất sự căng thẳng, nửa người tê dại từ nãy đến giờ.
Cô vừa dịch chuyển một chút, toàn bộ thân thể của cô bất ngờ dính chặt vào người Hoắc Thiếu Đình.
Hai khối mềm mại đến không ngờ áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hai người lập tức cứng đờ!
Dung Đại vô cùng quẫn bách, bởi vì ngại ngùng mà hai gò má hơi ửng hồng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô có sức hấp dẫn lạ thường.
Giống như đóa hoa hồng đỏ vừa chớm nở, chờ người có duyên đến hái xuống.
Cô chợt nhớ ra nhưng cơ thể bị tê đã lâu, càng vùng vẫy lại càng xấu hổ.
Hoắc Thiếu Đình cũng lúng túng trước tình huống bất ngờ này, hơn nữa phản ứng mạnh mẽ của cơ thể khiến cho hắn không thích ứng được.
“Tôi…Tôi không cố ý đâu, chỉ là người tôi đang hơi tê thôi.”
Thấy hắn nhíu mày, Dung Đại tưởng hắn khó chịu nên vội vàng giải thích.
Ầm!
Ngay khi cô vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị mở ra!
Dung Đại giật mình quay đầu nhìn sang, ánh mắt của Hoắc Thiếu Đình trầm xuống, hắn giơ tay quay đầu cô đi.
“Mẹ, muộn rồi mẹ làm gì vậy?”
Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nhìn Lục Tranh đang đứng ở ngoài cửa, trên mặt bà lộ vẻ kinh ngạc lẫn tức giận. Trong giọng nói của hắn mang theo tia lạnh lùng.
Lục Tranh không ngờ hai người ở trong phòng làm gì đó, trên gương mặt già nua có chút không nén được cơn giận.
Dù rất bực mình nhưng bà vẫn nén giận, trầm giọng nói: “Hai đứa tiếp tục đi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”
Nói xong, bà đóng sầm cửa lại.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên lặng, trên mặt Dung Đại tràn ngập sự ngượng ngùng. Cô cũng không phải cô gái mới lớn chưa hiểu chuyện, hiện tại cô với Hoắc Thiếu Đình gần nhau như vậy, ai nhìn thấy cũng đến sẽ nghĩ tới chuyện đó.
Toàn thân cô vừa căng thẳng vừa muốn rút ra nhưng cơ thể bị tê của cô không hề nghe lời.
Đầu đập vào ngực của Hoắc Thiếu Đình khiến cho cô cảm thấy choáng váng.
“Xin, xin lỗi, tôi…” Dung Đại hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Người đàn ông này có thân hình cực phẩm, ngay cả hơi thở mát lạnh trên người hắn cũng có có chút mê người. Thậm chí cô còn có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh của hắn.
“Giường của cô.”
Hoắc Thiếu Đình thầm hít sâu một hơi, thân thể kêu gào khiến cho hắn muốn nổ tung, hắn chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ.
Đặc biệt là Dung Đại còn giãy dụa mấy lần, kiểu tiếp xúc thân mật chỉ cách một lớp áo mỏng manh này càng khiến cho hắn phát điên. Hắn không nghi ngờ định lực của mình nhưng phản ứng sinh lý mạnh mẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Ngay khi Dung Đại vừa cảm thấy phần trũng xuống của chiếc giường mềm mại nhẹ đi, đầu cô đặt trên gối. Hoắc Thiếu Đình đã đứng dậy, xuống giường và đi về phía ghế sô pha.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
.
Chương 37 Thái độ của mẹ chồng
Dung Đại nhìn bóng lưng của Hoắc Thiếu Đình, thân hình cao lớn như vậy nằm trên ghế sô pha có chút chật chội.
Cô di chuyển cơ thể của mình. Sau một khoảng thời gian, cơ thể bị tê của cô đã tốt hơn một chút.
Vốn dĩ cô muốn Hoắc Thiếu Đình trở về ngủ trên giường còn cô sẽ ngủ trên ghế sô pha nhưng Hoắc Thiếu Đình lại quay lưng về phía cô, rõ ràng hắn không muốn nói chuyện.
Cô khẽ thở dài, xoay người đi ngủ, ngày mai còn có việc phải giải quyết.
Lúc nãy, rõ ràng mẹ chồng rất tức giận. Sáng mai ngủ dậy không biết sẽ phải đối mặt với trận đại chiến nào, cô cần phải dưỡng sức.
Bởi vì buổi tối Dung Đại không ngủ trên ghế sô pha nên cô ngủ rất thoải mái, gần như không mộng mị, sáng thức dậy rất sớm.
Lần này, cô không quên trong phòng ngủ còn có Hoắc Thiếu Đình. Cô quay đầu nhìn ghế sô pha, quả nhiên không còn bóng dáng của Hoắc Thiếu Đình ở trên đó nữa. Trong phòng tắm cũng không có tiếng nước chảy, có lẽ hắn dậy rất sớm.
Cô nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, mới hơn sáu giờ chứ không phải bảy giờ.
Cô nhớ lại, chuyện tối qua rất nghiêm trọng.
Tuy Hoắc Thiếu Đình khiến người ta khóc nhưng thủ phạm lại là nguyên chủ, hiện tại chính là cô.
Hoắc Thiếu Đình là anh cả của bọn họ, dù ồn ào thế nào cũng là người một nhà. Đối với bọn họ, cô chỉ là người ngoài.
Không cần biết lời nói hôm qua của Hoắc Thiếu Đình là cố ý hay vô ý nhưng chuyện này đã bại lộ, cô chỉ có thể tìm cách giải quyết.
Trong đầu nghĩ đến những điều này, Dung Đại xuống giường, nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó xuống lầu và đi vào phòng bếp.
“Dì Vương, bữa sáng ăn gì vậy?”
Nhìn thấy dì Vương đang làm bữa sáng trong bếp, cô hỏi một câu. Cô dự định tự tay làm một chút gì đó.
Chung quy lại là *há miệng mắc quai. Cho dù sự việc có ra sao, cô cũng cần phải bày tỏ thái độ của mình.
*Chỉ những người do mắc khuyết điểm, hay hành động thái quá dẫn đến hậu quả không nói được người khác nữa, nói người là đụng chạm đến bản thân mình
Về phần những chuyện nguyên chủ từng làm, cô chỉ có thể nghĩ từng biện pháp một. Còn bây giờ phải vượt qua cửa ải này đã.
Thấy cô dậy sớm, dì Vương đáp: “Phu nhân và cô chủ thích ăn cháo kê, cậu hai thích uống sữa đậu nành. Bữa sáng đều là những món đơn giản. Thiếu phu nhân nên ra ngoài đi, trong bếp ám mùi khói lắm.”
Dung Đại nhìn thấy dì Vương sử dụng khéo léo thành thạo những thứ đồ kim loại trong nhà bếp. Nghĩ ngợi một chút, cô đề xuất muốn cùng làm bữa sáng.
Dì Vương trông thấy dáng vẻ của cô, nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Lục Tranh sau khi lên tầng vào tối qua, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Dì Vương cũng không từ chối, hai người bận rộn trong bếp.
Dung Đại tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
“Mẹ, Thiếu Kiệt, Mỹ Xu, mọi người dậy rồi.”
Khi ra khỏi phòng bếp, hai người nhìn thấy ba mẹ con đang đi xuống cầu thang. Trông Hoắc Mỹ Xu khá phờ phạc, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên đêm qua cô ta đã khóc rất nhiều.
Sắc mặt của Lục Tranh u ám còn Hoắc Thiếu Kiệt trông cũng nhợt nhạt.
Nhìn thấy biểu tình của ba mẹ con như vậy, da đầu của Dung đại không khỏi tê dại, toàn thân cô cũng căng thẳng theo.
“Hừ, tôi không làm nổi mẹ của cô đâu.”
Lục Tranh lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói vẫn tràn ngập sự tức giận.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, mọi người qua đây ăn sáng trước đã. Tay nghề của con không được tốt lắm, không biết có hợp khẩu vị của mọi người không.”
Dung Đại vội cười hối lỗi. Cô bước tới kéo ghế ra, ánh mắt thiết tha nhìn Lục Tranh.
Dì Vương cũng phụ họa theo: “Đúng ạ, thiếu phu nhân đã dậy từ sớm vào bếp làm bữa sáng, vất vả lắm ạ.”
Hoắc Mỹ Xu liếc nhìn Dung Đại với vẻ chán ghét: “Nếu không biết hợp khẩu vị hay không thì tốt nhất đừng có làm, cố tỏ vẻ nịnh bợ làm gì.”
Dung Đại không giữ nổi nụ cười, rốt cuộc cô em chồng này oán hận cô tới mức nào?
Cô học nấu ăn từ các ngự trù nên đương nhiên là cô biết cách nấu.
Cô nói vậy chỉ là phép lịch sự thôi, không ngờ điều này cũng có thể trở thành mục tiêu bị công kích.
“Mỹ Xu, chị biết hôm qua mình có lỗi, em không thể cho chị một cơ hội giải thích sao?”
Hoắc Mỹ Xu khoanh tay trước ngực, nhìn cô với vẻ khinh thường và châm chọc: “Giải thích đúng không? Vậy hôm nay tôi cho chị cơ hội này, chị giải thích đi.”
Dung Đại sửng sốt, nhất thời cảm thấy bất lực. Nếu như bây giờ có thể giải thích rõ ràng thì tối qua đã không xảy ra chuyện như vậy.
“Chúng ta ăn sáng trước đã, dù sao đây cũng là tâm ý của chị dâu.” Hoắc Thiếu Kiệt thấy cô lúng túng, cậu vội vàng giảng hòa.
“Tâm ý? Tâm ý của chị ta là tâm ý còn tâm ý của chúng ta là rác rưởi đúng không? Tâm ý tốt như vậy, mọi người ăn được thì ăn đi, con không ăn đâu!”
Hoắc Mỹ Xu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên tầng, không hề nể nang cô một chút nào.
Dung Đại bối rối không biết làm thế nào, cô em chồng này thật khó đối phó.
Không phải cô không có cách mà là cô chưa nghĩ ra cho nên không dám tùy tiện làm bậy.
“Mẹ, Thiếu Kiệt, hai người ăn một chút đi để con lên tầng xem em ấy.”
Hoắc Thiếu Kiệt nhìn cô. Mặc dù cậu đã biết hết chuyện tối qua nhưng cậu cũng biết những chuyện chị dâu từng làm trước đây.
Hơn nữa, những lời anh trai nói tối qua cũng thật sự quá đáng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng Hoắc Mỹ Xu của Dung Đại, cậu cảm thấy bọn họ cũng hơi quá đáng.
“Mẹ, mẹ ngồi xuống ăn trước đã, đừng xen vào chuyện này.” Hoắc Thiếu Kiệt ngồi xuống, ánh mắt cậu nhìn Lục Tranh rất rõ ràng.
Mặc dù Lục Tranh chỉ biết đại khái nhưng làm sao bà có thể không nổi giận khi thấy con gái chịu ấm ức chứ?
Nhưng nhìn thấy Dung Đại như vậy, bà cũng có chút không đành lòng.
Bà cũng không phải kiểu mẹ chồng khó tính và vô lý, bà chỉ muốn con dâu có thể đối xử tốt với con trai mình.
Trong ba người con, người bà nợ nhiều nhất chính là con trai cả.
Vì thế, cho dù bà không thích Dung Đại nhưng con trai bà đã đồng ý nên bà cũng không phản đối.
Sau khi Dung Đại vào cửa, bà cũng chịu trách nhiệm là một người mẹ chồng tốt, không nhúng tay vào chuyện của hai vợ chồng.
Nhưng bà không ngờ hai đứa vừa kết hôn đã ngủ riêng. Hơn nữa, những việc mà Dung Đại từng làm đã khiến bà rất thất vọng.
Nhưng mấy ngày nay, không biết lương tâm của cô có phát hiện ra có thay đổi hay không. Hơn nữa, tối hôm qua…
Nghĩ đến cảnh bà tùy tiện xông vào phòng ngủ của hai đứa, bà cũng không muốn khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạo nên chỉ đành ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.
“Dung Đại, mẹ hy vọng con hiểu rằng nếu như con đã bước chân vào căn nhà này thì con đã là một thành viên của gia đình. Hoắc gia không có tiền lệ ly hôn, mẹ chỉ hy vọng hai đứa chung sống hòa thuận với nhau. Còn về chuyện này, mẹ sẽ không nhúng tay vào nhưng nếu con không xử lý ổn thỏa thì cho dù có phải đắc tội với toàn bộ Hoắc gia, mẹ cũng sẽ không giữ con ở lại.”
Lục Tranh ngồi xuống, thấy Dung Đại vẫn đứng tại chỗ, bà suy nghĩ một chút liền nói rõ ràng.
Hoắc Thiếu Kiệt cau mày ngẩng đầu nhìn bà, Lục Tranh đành không nói nữa, cúi đầu ăn sáng.
Khi Dung Đại nghe được những lời này, tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống.
Chỉ cần mẹ chồng không nổi giận, những chuyện khác đều dễ thương lượng.
“Mẹ, con nhớ kỹ rồi.” Cô gật đầu, trả lời rất nghiêm túc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 38 Hẹn gặp người yêu
"Nhớ kỹ rồi thì phải làm được." Lục Tranh dừng một chút, tuy sắc mặt rất lãnh đạm, nhưng so với vẻ mặt tức giận thì tốt hơn nhiều.
"Con cũng ngồi xuống ăn đi, Mỹ Xu đang tức giận, con đi lên chỉ có thể bị soi mói thêm thôi." Bà ta nói thêm.
Dung Đại suy nghĩ một chút, thật sự là như vậy, cho dù cô rất muốn giải thích với em chồng, tìm cách khiến đối phương không so đo chuyện này nữa, nhưng trước tiên phải làm rõ việc này rồi cô mới có thể nghĩ ra cách để làm cho em chồng bớt giận.
"Được rồi, mẹ."
Cô gật đầu và ngồi xuống ăn sáng.
Một bữa sáng có chút nặng nề trôi qua, chờ cô giúp dì Vương thu đĩa vào phòng bếp rồi đi ra, liền nhìn thấy Hoắc Mỹ Xu xách một cái vali từ trên lầu đi xuống, xem ra là muốn rời khỏi nhà.
"Mỹ Xu, em muốn đi đâu xa sao?" Dung Đại cẩn thận thăm dò.
"Đi đâu thì có liên quan gì với chị không?" Hoắc Mỹ Xu liếc xéo cô một cái, thái độ vẫn không tốt như cũ.
Dung Đại xấu hổ, ngẫm lại kiếp trước cô có khi nào bị người ta xem thường như vậy chứ?
Đây thật đúng là hổ lạc bình nguyên bị chó khi*, một triều này cô từ cành cây phượng hoàng ngã xuống, so với một con chim sẻ còn không bằng. (*Nghĩa là hổ từ rừng xuống thảo nguyên sẽ bị yếu thế, bị cả mấy con tầm thường như chó khinh khi)
"Mỹ Xu." Hoắc Thiếu Kiệt cầm văn kiện từ trên lầu đi xuống, thấy cô ta lại nói như vậy, nhịn không được nhíu mày hô một câu.
Hoắc Mỹ Xu "chặc" một tiếng, kéo vali đi ra ngoài.
"Thiếu Kiệt, Mỹ Xu em ấy muốn đi đâu vậy?" Nếu thật sự bỏ nhà đi, thì tình hình không phải sẽ nghiêm trọng hơn sao?
Hoắc Thiếu Kiệt nhìn cô, thanh âm ôn hòa an ủi: "Chị dâu, chị đừng để trong lòng, tính tình của em ấy là như vậy rồi. Kịch bản còn có mấy chỗ cần xác định bối cảnh một chút, em tiện tay dẫn cô ấy đi ra ngoài giải sầu. Mấy ngày tới bọn em sẽ không có ở nhà, đến lúc trở lại sẽ bình thường như cũ thôi."
Dung Đại nghe xong cũng yên tâm không ít.
"Vậy các em nhớ chú ý an toàn."
Hoắc Thiếu Kiệt gật đầu, sau đó lấy hai tấm danh thiếp từ trong túi tài liệu đưa cho cô: "Đây là danh thiếp của em và Lục Diệp, chờ bên pháp vụ xác nhận xong, đến lúc đó Lục Diệp có thể sẽ gọi điện thoại cho chị, mấy ngày này chị dâu tạm thời đừng ra ngoài.”
Tuy rằng mấy ngày nay đoạn video cô thử vai bị lộ ra ngoài, làm cho bộ phim mới này của cô thêm rất nhiều điểm nóng, nhưng đồng thời cũng mang đến một lượng lớn tin tức tiêu cực cho Dung Đại.
Dung Đại cũng hiểu ý của anh ta, nhận danh thiếp xong cô gật gật đầu, nhìn hai người rời đi rồi xoay người lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, cô bật điện thoại màu hồng phấn kia lên.
Cô tạm thời không có tâm tình để ý tới tin tức trên mạng, hiện tại thời đại này là thời đại thông tin, tuy rằng có người lấy chuyện này của cô ra thổi phồng.
Nhưng chuyện này rất nhanh sẽ bị chuyện khác che đi, điều quan trọng nhất hiện tại chính là làm rõ người phụ nữ tối hôm qua là ai? Nguyên chủ và cô ta có quan hệ gì, vì sao giọng điệu nói chuyện giữa hai người lại mập mờ như vậy?
Nghĩ đến những lời người phụ nữ kia nói tối hôm qua, cả người cô liền nhịn không được nổi lên một tầng nổi da gà.
Sau đó cô thay một bộ quần áo tương đối giản dị, màu sắc tươi sáng làm nổi bật làn da trắng như tuyết trong suốt của cô, cả người tràn đầy sức sống.
Cô thu dọn đồ đạc một chút, sau đó cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn, không bao lâu bên kia đã hồi âm.
Nhưng chỉ có hai từ đơn giản "Chỗ cũ".
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chỗ cũ là cái quái gì? Nguyên chủ để lại cho cô một mớ bồng bông vậy, ngay cả một chút ký ức hoàn chỉnh cũng không cho cô, thế thì sao cô biết chỗ cũ là chỗ nào được?
Cô suy nghĩ một chút, đáp: "Phiền cho tôi một vị trí cụ thể."
Tin nhắn của cô vừa gửi đi, một cuộc gọi gần như lập tức gọi đến.
"Tiểu Đại, ý em là sao? Tổ ấm nhỏ ấm áp nơi chúng ta đã từng ở bên nhau, thế mà bây giờ em lại hỏi tôi nó ở chỗ nào? Tôi chỉ đi bali vài ngày mà em đã có người mới rồi sao?"
Giọng điệu của người phụ nữ ở đầu dây bên kia rất không vui, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu nổi giận.
"Gần đây tôi có rất nhiều chuyện, nhờ cô gửi vị trí một chút đã sao chứ?"
Vốn dĩ mấy ngày nay Dung Đại rất căng thẳng, vừa nghe đối phương còn dám dùng giọng điệu vừa hung hăng vừa vênh váo như vậy để nói chuyện với mình làm cô cũng có chút tức giận.
Cô không đắc tội nổi người Hoắc gia, chẳng lẽ ở trước mặt người ngoài mà vẫn phải chịu ủy khuất sao?
Nếu cứ chịu như vậy thật thì cô không còn là Dung Đại nữa!
"Biết rồi!" Thái độ của người phụ nữ ở đầu dây bên kia cực kỳ ác liệt, nói xong liền cúp điện thoại của cô, chỉ chốc lát sau đã gửi một địa chỉ rất cụ thể tới.
Nhìn vào địa chỉ trên, cô đặc biệt sử dụng một chiếc điện thoại khác để tìm kiếm.
Đây là một khu dân cư rất cao cấp, nguyên chủ đã thuê một ngôi nhà ở nơi này?
Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, Dung Đại thấy cực kỳ bất an, cô nhất định phải tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Để tránh cho người nhà họ Hoắc biết, cô đành phải bắt xe đến đó, vậy là đã tiêu hết số tiền mặt còn lại của cô.
Bảo vệ trong tiểu khu này hiển nhiên là quen biết cô, cười tủm tỉm chào hỏi, còn mở cửa cho cô.
Dung Đại khách khí nói cảm ơn, trong lòng vẫn là nặng trịch.
Mức độ tồi tệ của chuyện này đã vượt khỏi tưởng tượng của cô, rất rõ ràng đây không phải là căn nhà mà nguyên chủ mới thuê sau khi kết hôn, mà chắc chắn đã thuê từ rất lâu trước, nếu không làm sao người bảo vệ này vừa liếc mắt một cái đã nhận ra cô được?
Cô đi lên cầu thang và bấm chuông cửa.
Chuông cửa reo một lúc lâu mới được mở ra.
Đập vào mặt cô chính là một mùi vị đậm đặc đến mức làm cho người ta hít thở không thông, dạ dày Dung Đại lập tức náo loạn một trận, suýt nữa đã nôn ra.
Cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, ánh mắt nhìn ngửi phụ nữ trước mắt.
"Vào đi." Người phụ nữ rõ ràng là vừa tắm xong, vừa đi ra vừa lau tóc.
Nhìn thấy Dung Đại tới, giọng nói của cô ta vẫn vô cùng lạnh lùng, giống như là đang tức giận.
Dung Đại cũng không so đo, chỉ đi theo sau lưng cô ta vào phòng.
Ngôi nhà được trang trí rất xa hoa, tuy rằng cô không hiểu những thứ xa xỉ của thời đại này là gì, nhưng những vật xa xỉ thì rất bắt mắt, làm người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi đã nhận ra giá trị của nó.
Không món nào trong căn nhà này là không sang trọng.
Cô cũng không quên mục đích mình tới, ánh mắt đánh giá người phụ trước mắt, tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu.
Nhưng vóc người được bảo dưỡng rất tốt, phong thái chừng mực, là một người phụ nữ rất nữ tính.
"Tiểu Đại, rốt cuộc là em có ý gì? Không phải là nói là chờ tôi từ Bali trở về chúng ta sẽ lên máy bay sao? Tại sao em nhận thêm kịch bản? Giờ em cũng đâu cần tiền đến mức đó, không phải em đã đồng ý là sẽ ít xuất hiện trước công chúng hơn sau?”
Tả Nhiên thấy tâm trạng của cô không đúng, trong lòng không khỏi tức giận, cô ta cực kỳ không thích loại cảm giác tất cả tất cả đều thoát ly sự khống chế của mình.
Dung Đại chỉ nhìn cô ta mà không nói lời nào, cô muốn biết rốt cục là chuyện gì xảy ra, vì sao nguyên chủ lại dính dáng tới người phụ nữ lớn tuổi như vậy?
"Lúc trước mẹ em giao phó em cho tôi, chẳng lẽ tôi còn chưa đủ tận tâm sao? Tôi vì mẹ con hai người trả giá nhiều như vậy, tôi yêu em rất nhiều. Tôi biết để em gả cho đàn ông là ủy khuất cho em, nhưng cuộc sống tương lai của chúng ta rất cần tiền, nếu em không gả vào Hoắc gia thì còn cách nào khác chứ?"
Tả Nhiên thấy cô một mực yên lặng như vậy, lông mày càng nhịn không được mà nhíu lại một cục.w