Gió từ biển tới, mang theo vị mằn mặn của muối, ngập tràn làng chài Thạch Đường. Thạch Đường thuộc Thái Bình phủ, là một thôn nhỏ bên bờ bi*n đ*ng.
Lúc này chính là mùa đánh bắt, những tráng niên lao lực đã sớm kết quần kết đội ra biển đánh cá, lưu lại những phụ nữ trẻ em và những người già yếu chia nhau ra biển, xách giỏ đến các bãi cát ven bờ lục tìm một số loại tôm cua hải tảo, hoặc là phụ giúp sửa chữa lại các đồ gia dụng. Trong thôn thoáng chốc trống hươ trống hoắc, chỉ còn những hài tử chơi trò trốn tìm hoặc một vài con em du đãng đang chơi bời lêu lổng.
Gió biển thổi nhẹ nhàng qua xóm nhỏ yên tĩnh. Vài thương nhân từ xa tới thu mua hàng hóa đang thỏng thả đi lại trong thôn, uống chút trà, sưởi nắng ấm, chờ mỗi khi thuyền đội quay về, ở cửa thôn thiết lập chợ phiên.
Cửa thôn có một cây long não rất già, thân xum xuê và cao vòi vọi. Nghe nói ba trăm năm trước, đợt di dân đầu tiên của họ Nhậm từ Trung Nguyên đã đến nơi này, khai quật miệng giếng đầu tiên, tiện thể trồng cây này. Chuyện ngoài ý liệu là, trong gió biển rát buốt quanh năm và đất muối mặn đắng khắc nghiệt là thế, cây cổ thụ này vẫn sống rất khỏe, phảng phất như trời cao báo cho họ biết một cách rất rõ ràng: chỗ này là phúc địa.
Thế là, các tiền bối họ Nhậm quyết định trụ lại đây, sinh sôi nẩy nở, khai khẩn thổ địa, đắp đê lấn biển, bắt cá canh tác suốt ba trăm năm nay. Cả tộc họ Nhậm ở đây khai chi phát tán, từ từ phát triển thành một thôn hoàn chỉnh.