Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. HOANG NGUYÊN TUYẾT (Hệ liệt Thính Tuyết Lâu)
  3. Chương 4
Trước /22 Sau

HOANG NGUYÊN TUYẾT (Hệ liệt Thính Tuyết Lâu)

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ở bên ấy, nước từ từ dâng lên. Trên bờ, dưới nước... không biết còn bao nhiêu sát thủ đang hổ thị đam đam.

Cao Hoan cõng Tiểu Kỳ, từ từ lội qua nước đến triền núi.

Hắn đi vô cùng chậm, từng bước từng bước, nước từ từ ngập đến eo, đến ngực của hắn.

Phong Sa cho bọn hài tử đến chỗ an toàn, phòng hờ bọn sát thủ tập kích từ xa. Bản thân nàng không nề hà nguy hiểm bước ra ngoài, đứng trên đầu gò nhìn Cao Hoan, nôn nóng chờ hắn đến.

Chỉ một khoảng đường ngăn ngắn như thế, mà dường như dài không có điểm dừng.

Chỉ có Tiểu Kỳ ngồi trên vai Cao Hoan, tay ôm cây đàn màu đen, là không lo không lắng nhìn các bạn ở trên bờ vẫy vẫy tay.

Mỗi bước đi, dáng vẻ đều phải giữ cho cân bằng, chính xác giống như có thước đo vậy. Hình dáng của Bạch y hiệp khách vừa rắn chắc vừa hoàn mỹ, toàn thân phòng ngự đến mức không chỗ nào công, trên đường đi không để cho các sát thủ ngầm ấy tìm ra điểm nào có thể thừa cơ.

Một đoạn đường ngắn mà đi hết cả nửa canh giờ. Thái dương từ từ lên đến đỉnh đầu, Cao Hoan cuối cùng cũng tìm đến triền núi.

Cuối cùng thì trên gương mặt Phong Sa cũng lộ ra chút biểu tình yên tâm. Nàng không quản xung quanh còn ẩn tàng nguy hiểm, quỳ trên một khối nham thạch, đưa hai tay ra gấp rút nói: “Đưa Tiểu Kỳ cho ta, ngươi lên bờ đi”.

Cao Hoan không hề động, dường như đột nhiên phát giác được biến hóa gì đó, sắc mặt hơi biến.

Phong Sa bị ánh mắt thoáng lóe lên chút bén nhọn lạnh lùng ấy làm cho cả kinh, tuy nhiên cũng không dám động đậy, sợ bị người sấn cơ hội.

Cao Hoan không nói lời gì, toàn thân giống như cứng đơ, tay án lên đốc kiếm.

“Sau lưng ta”. Hắn thấp giọng nói vài lời. Phong Sa ngước mắt lên nhìn phía sau lưng hắn, sắc mặt trái ngắt: phía đại đê đối diện dòng nước xiếc, cỏ lá đều phân khai, vài chiếc nỏ đã nhắm chuẩn Cao Hoan và Tiểu Kỳ!

Quả nhiên... Quả nhiên còn có quá nhiều phục binh như vậy!

Những người thuộc Thần Thủy cung vừa rồi không hề tìm ra chỗ hở, không có dịp tận dụng thời cơ, do đó giờ phút chuyển giao này muốn nhân lúc Cao Hoan lên bờ, bắn chết hắn? Diệp Phong Sa từ từ tái hẳn sắc mặt.

“Thật xin lỗi...” Nàng thì thào phát ra vài lời, ngón tay bấu chặt, “Đã liên lụy ngươi”.

Cao Hoan không hề hồi đáp, tinh thần và thân hình hợp thành một tuyến, không hề động đậy đứng trong nước, một tay nắm chặt kiếm, một tay giữ chặt Tiểu Kỳ trên vai, giống như một tòa thạch tượng vậy. Nếu hán không động, toàn thân chỗ nào cũng nghiệm mật phòng thủ, không có một chỗ trống, thậm chí ngay cả Phong Sa trên bờ cũng năm trong sự bảo hộ của hắn; Nhưng nếu hắn chỉ cần động đậy một chút, sát khí toàn thân không khỏi có chút chấn động, và vài chục mũi tên nỏ sẽ nhân cơ hội đó phóng ra! Hắn còn bảo hộ một hài tử và một nữ nhân, không thể mạo hiểm như vậy.

Nhìn ra được chỗ ảo diệu này, nên ngay cả Phong Sa cũng không dám động.

Tiểu Kỳ là một hài tử thông minh, nhìn dì và Cao thúc thúc không động đậy, cũng ngoan ngoãn ôm cây đàn không nhúc nhích. Tuy nhiên, tiểu hài tử này dường như cũng cảm giác có điểm gì đó không ổn, không còn bộ dạng vô tư vô lự nữa, mà khe khẽ xoay đầu nhìn phải nhìn trái, tưởng từ gương mặt hai người lớn nhìn ra điều gì đó.

Phong Sa quỳ trên hòn đá, Cao Hoan đứng trong nước. Ánh mắt hai người cùng trấn định, giống như hai pho tượng cạnh bờ nước.

Bọn họ đang chờ, chờ Nhậm Phi Dương quay trở lại. Chỉ cần hắn quay trở lại, mọi nguy hiểm ở chỗ này có thể được giải quyết.

Nhưng Nhậm Phi Dương đang đánh giết đến hứng khởi, tâm tính thiếu niên không hề biết gì về sự nguy hiểm cực độ ở phía này. Chỉ thấy ở chỗ vỡ trên đại đê ấy bóng áo choàng phần phật bay lượng, kiếm quang như chớp giật lóe ngời, giải quyết từng tên, từng tên sát thủ một, máu đỏ đã nhuộm hồng mặt nước.

Tên hồng y thiếu niên ấy lần đồng đối diện với người giang hồ, có phải là muốn đánh giết cho thỏa lòng chăng?

Phong Sa quỳ trên đá, nhìn Cao Hoan trong dòng nước chảy xiết bên dưới. Hắn như một thạch tượng chưa từng thấy từ cổ đến giờ, không hề có chút sơ hở.

Tuy nhiên, nước từ từ dâng cao. Nước biển lạnh ngắt tràn vào trong đê, dâng lên từ ngực đến cằm, rồi dần lan đến miệng. Từ xa thấp thoáng có tiếng người kêu lên kinh hoàng “Đại đệ vỡ miệng rồi”, đó chính là những người già cả phụ nữ trong thôn phát hiện ra dị thường ở chỗ này, vội vã kéo nhau đến cứu chữa.

Hô hấp của Phong Sa cấp xúc hẳn lên: cần phải giải quyết mọi chuyện ở đây trước khi thôn dân kéo đến.

Nếu không, chờ những lão bách tính không hề biết gì võ công ấy bị cuốn vào trường mưa máu gió tang này, không biết là thương hại đến bao nhiêu người vô cớ!

Tuy nhiên, Cao Hoan không hề động đậy, cả mát cũng không nháy. Thần kinh của hắn phảng phất như làm từ dây sắt.

Phong Sa cũng không động, quỳ trên thềm đá, thủy chung bảo trì tư thế vừa rồi.

Nước từ từ tràn qua miệng hắn, mũi hắn, chỉ còn lại đôi mắt. Hắn không còn cách nào hô hấp nữa!

Phong Sa nhìn Cao Hoan sắp chìm trong nước, mục quang thủy chung bất biến, vẫn trấn định, lãnh tĩnh như trước.

Cao Hoan nhìn nàng, mục quang cũng ánh lên sắc bội phục. Nước không ngừng dân lêng, che hẳn mắt hắn, sau đó là lông mày, rồi trán, sau đó là dòng nước hung hãn nuốt mất hắn!

“Dì, Cao thúc thúc chìm rồi!” Dù gì cũng là một hài tử, nhìn đến đây, Tiểu Kỳ nãy giờ cố gắng nhịn, nhưng đã nhịn không được “Oa” lên một tiếng khóc nức nở.

“Im miệng, đừng có động!” Phong Sa dường như gay gắt quát một tiếng, trái ngược với vẻ ôn hòa thường ngày.

Tiểu Kỳ lập tức bị nàng trấn an, dừng mọi tiếng khóc hay lời muốn nói, chỉ ôm chặt cây đàn không ngừng thút thít. Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, nó đã phát giác được điều gì, kinh ngạc mở to mắt nhìn Cao thúc thúc trong nước... Cao thúc thúc vẫn còn sống!

Nó vốn nghĩ Cao thúc thúc đã chết rồi, nhưng phát giác cánh tay đặt ở eo nó vẫn còn ổn định như sắc, không hề có chút lơi lỏng nào.

Nửa nén hương đã qua đi, Cao Hoan trong nước vẫn không hề động tĩnh. Không hề động, thậm chí không hề hô hấp!

Cứ như thế này, ngay cả Phong sa cũng hiện lên vẻ lo lắng trong mắt.

Trận chém giết bên kia từ từ đình chỉ, xem ra Nhậm Phi Dương đã gần như xử lý xong đám người bên đó. Vị hồng y thiếu niên tính tình buông thả này chẳng biết đã nghĩ đến tình huống của những đồng bạn bên này hay chưa?

Phong Sa vừa thở phài, đột nhiên hoa nước chợt động, toàn thân Tiểu Kỳ như một mũi tên bắn khỏi mặt nước.

Sự cân bằng ngưng trệ cả nửa ngày bị đả phá ngay trong lúc này. “Sưu sưu sưu”, vài chục mũi tên nỏ đồng loạt bắn ra, giống như cơn mưa bao phủ lấy Tiểu Kỳ, chỉ sợ khi hài tử này rơi xuống mặt nước, thì đã bị vạn tiễn xuyên tâm.

“Đừng!” Phong Sa buột miệng kêu lên cả kinh, vội vả ngẩng đầu, nhưng lại thấy một lớp hồng y đỏ như lửa đã phi tới!

Từ trên không vừa phóng vừa thu, áo choàng màu đỏ giống như một con trốt, loáng cái đã bao trùm hết các mũi tên nỏ. Nhậm Phi Dương! Tên nhóc tâm tính trẻ con ấy cuối cùng đã chơi đùa đủ và quay về! Cao Hoan... Người tuy còn trong nước mà đã tính chuẩn thời gian quay về của Nhậm Phi Dương?

Cùng lúc đó, mặt nước vở toát ra, Cao Hoan đã phóng người lên cao!

“Đừng nhìn!” Hắn lớn tiếng quát, kiếm bạt trong tay.

Tay phải của Nhậm Phi Dương khẽ duỗi ra, ôm chặt Tiểu Kỳ hạ xuống. Hắn nghe tiếng Cao Hoan quát, lập tức người chưa tới đất, tay trái đã phất ra, vạt áo choàng cực lớn tung ra che kín mặt bọn hài tử.

Trong chớp mắt, Cao Hoan đã đến được bờ bên kia. Kiếm quang lóe lên.

Sấm sét như nổ ra trên đại đê, tiếng ầm ì xen lẫn tiếng kêu thảm, khiến người nghe rúng động tận tâm can. Tuy vậy, tùng đám mưa máu cùng những đoạn tay chân bị chạt cụt bán lên trên không còn là một bức tranh kinh hoàng hơn nữa. Kiếm quang chỉ chớp lên vài lần, bờ bên kia không còn tiếng người kêu la nữa.

Một kiếm có sát khí quá nặng! Phảng phất như đến từ địa ngục!

Ngay cả Nhậm Phi Dương cũng có chút cả kinh, chút kiêu hãnh vì giết liền một mạch nhiều người trong giang hồ vừa rồi của gã đã biến vụt đầu mất, chỉ còn lại cảm giác ngơ ngẩn khi nhìn thấy một kiếm vừa rồi. Một kiếm lăng lệ đầy huyết tinh ấy, thậm chí hắn còn không ngờ nó có trên đời!

“Quá lợi hại, quá lợi hại...” Hắn lầm thầm nói, có chút xuất thần nhìn Cao Hoan vận bạch y đang chấp kiếm phía bên kia, “Không ngờ tên này giết người không hàm hồ chút nào... Hèn gì không cho bọn hài tử nhìn”.

Cho bọn hài tử xoay người đi không cho nhìn, Phong Sa nghiến răng đem mọi thi thể vứt vào trong nước, tẩy sạch mọi vết máu.

Nhậm Phi Dương vừa bận rộng trợ giúp, vừa nhìn Cao Hoan bên bờ bên kia. Sau một kích lôi đình, động tác của Cao Hoan có điểm ngưng trệ, lội nước trở về bên này núi, sắc mặt của hắn cực kỳ tái nhợt, cái lưng luôn thẳng là thế mà giờ đã có chút cong cong.

“Ê, một kiếm vừa rồi gọi là gì? Bá đạo quá nha!” Nhậm Phi Dương không phục hỏi Cao Hoan đã ngồi dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.

Cao Hoan vẫn nhắm kín mắt, chầm chậm đáp: “Gọi là Địa Ngục Lôi Đình”.

“Quả nhiên thỏa đáng!” Nhậm Phi Dương há miệng tóp tép, “Đến lúc nào đó ta cũng muốn lĩnh giáo tử”.

Lúc này, một tiểu nữ hài khiếp sợ nói: “Nhậm thúc thúc, áo choàng của người”.

Nhậm Phi Dương cúi đầu, thấy Tiểu Kỳ đang lúng túng cuốn tròn trong áo choàng, đạm lên đó chui ra. Kinh qua chuyện vừa rồi, khi nhìn lại cô bé, trong mắt của nó không còn sự phòng bị và không tin trong dĩ vãng nữa, mà thay vào đó là cái nhìn của bằng hữu, xen lẫn vẻ bội phục rất ngây thư, nhìn hắn chằm chằm.

Nhậm Phi Dương bị cái từ “thúc thúc” này làm cho cả người chẳng thoải mái, một tay vén lấy áo choàng, một tay vỗ lên đầu nó: “Tiểu nha đầu, gọi ta là Nhậm Phi Dương được rồi, đừng có thúc thúc này thúc thúc nọ nghe chưa”.

Nhưng Cô cô khiến bọn tôi phải gọi như thế, người nói các người đã cứu một nhà của tôi, cần phải cung kính với thúc thúc một chút!” Tiểu Kỳ chớp mắt, ngây thơ hỏi, “Như vậy cũng tốt rồi, không biết vì sao lại bị lụt lớn như thế? Còn có người trong nước đánh nhau làm gì thế?”

“Cái đó... Cái đó”, Nhậm Phi Dương gãi gãi đầu, có tìm một đáp án, cuối cùng chỉ có thể bĩu môi lắc đầu: “Ta cũng không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Xem trận đánh này thật... là kỳ diệu không thể tả”.

Hắn quay đầu hỏi Cao Hoan: “Ê, ngươi có biết là chuyện gì không?”

Tuy nhiên, Cao Hoan vẫn ngồi dựa vào gốc cây, lắc lắc đầu.

“Thì ra là ngươi không biết”. Nhậm Phi Dương đảo mắt, dùng vẻ dò hỏi quay về phía Diệp Phong Sa.

Lúc này, một nam hài tử cứ giấu mình sau lưng Tiểu Kỳ cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí, khiếp sợ bật ra một câu: “Nhậm thúc thúc”.

Lại bị nói kháy một cái nữa, Nhậm Phi Dương không hài lòng: “Đừng co gọi ta thúc thúc gì hết, có nghe không? Ta không muốn trở nên già như thế đâu! Sao nào, có chuyện gì thế?”

Cậu bé đó so với một tiểu cô nương còn thẹn hơn, thập thò cả nửa ngày mới cúi đầu đáp: “Xin, xin lỗi, Nhậm thúc thúc”.

Nhậm Phi Dương kỳ quái hỏi: “Vì sao lại xin lỗi?”

“Hôm, hôm trước là tôi... tôi và A Thành đem người, đem người...” Hài tử đó cúi đầu thấp hơn, bất an nhìn hòn đá dưới đất, sắc mặt đỏ bừng, “Cô cô vốn bảo chúng tôi đem người ra ngoài là được, nhưng do người lúc ban ngày... ban ngày ăn hiếp Tiểu Kỳ, nên tôi và A Thành cảm thấy cần thế chị ấy giải chút khí tức, nên đem người treo ở miếu Thượng thư..”.

Nhậm Phi Dương ngẩn người một chút, hồi tưởng lại bị người ta treo hết một ngày một đêm, người trong Thái Bình phủ nhìn chán nhìn chê, không khỏi khí tức bốc lên đầu, nhịn không được lật tay vả về phía mặt của hài tử ấy một cái.

Cậu bé đó sợ hãi vô cùng. Nhưng Nhậm Phi Dương xuất thủ nhanh như vậy, làm sao mà nó né kịp?

Chưởng của Nhậm Phi Dương vừa đưa tới mặt nó, cổ tay chợt xoay đi, nhè nhẹ vuốt đầu nó một cái, cười lớn: “Tên nhóc con này quả thiệt đáng chết! Nhưng mà ta đây không đánh hài tử và nữ nhân. Đây là gia huấn của Nhậm gia ta!”

Hài tử đó sững người một lúc, đột nhiên nhào lại ôm chân Nhậm Phi Dương, kêu lên vui mừng: “Nhậm thúc thúc, người không tức giận tôi sao?”

“Ừ, ừ”. Nhậm Phi Dương bị cậu bé làm cho lúng túng, bèn qua quýt cho xong chuyện.

Tuy nhiên, hài tử đó lại không buông tha, ngược lại càng thân mật trèo lên, dựa vào hai đùi hắn, bắt đầu vòi vĩnh: “Như vậy, thúc thúc dạy con võ công đi! Nhậm thúc thúc có bản lĩnh cao như vậy, hãy dạy con đi mà! Con muốn học võ công muốn phát điên luôn!”

“Cái đó, cái đó... A, ngươi bỏ ra trước đi!” Nhậm Phi Dương bị nó làm phiền đến vô kế khả thi, mong nhanh chóng thoát thân.

Chính lúc hắn bị chú nhóc bức đến tay chân luống cuống, thì nghe một âm thanh nhu hòa trầm tĩnh ở bên cạnh nói: “Tiểu phi, không được làm loạn, về đây. Đừng có phá Nhậm thúc thúc và Cao thúc thú nghỉ ngơi, nghe?”

Tiểu Phi tựa hồ rất nghe lời Phong Sa, lập tức bỏ tay ra, vô cùng miễn cưỡng đi trở ra.

Phong Sa ngồi bên bờ nước, nhìn bọn hài tử còn kinh hồn chưa định, nhưng cũng không cho bọn chúng quấy rầy hai người đang nghỉ ngơi.

Nàng mặc một bộ quần ào màu lam, tóc dài bay bay, có vài lọn rớt xuống dưới nước. Kinh qua một tràng đánh giết kinh tâm động phách vừa rồi, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, thân hình ốm yếu khe khẽ run, lấy cây đàn màu đen trong tay tiểu Kỳ ra, nhẹ ôm vào lòng vuốt ve, dường như tìm kiếm một thứ an ủi nào đó.

Tuy nhiên, nàng còn có một đám hài tử đang sống dựa vào nàng, nên không để chút xíu sợ hãi và bất an nào hiện ra, cố gắng nuốt tận vào trong lòng.

Lúc này, mặt trời đằng đông đã ló dạng, nàng vận một bộ lam y, ngồi bên cạnh dòng nước, mái tóc dài bay trong gió loạn, phất nhẹ trên mặt nước. Sắc thái rõ ràng và diễm lệ ấy, trong tĩnh có động, thực là một cảnh tiên bên ngoài trần thế.

“Đây... đây quả thực là đẹp hơn cả lời truyền ngôn a”. Nhậm Phi Dương nhịn không được buột miệng khen, “Ngươi quả là một nữ nhân có đảm có sắc!”

Cao Hoan vẫn dựa vào gốc cây, đã mở mắt nhìn về phía này.

Tuy nhiên, ánh mắt của hắn vẫn mãi trầm tịch như làn nước chết, chỉ lóe lên một thần sắc phức tạp và khó lý giải.

Nó giống như con người của hắn, cao thâm mạc trác, chánh tà khó biện.

Hắn nhìn về phía Phong Sa. Nhưng ánh mắt ấy thủy chung không dừng lại trên người Phong sa, mà ngưng đọng tại mặt nước đang từ từ dâng lên. Tuy bị cây cổ thụ cực lớn do Nhậm Phi Dương một kiếm cắt cụt chèn lại, nước phía bên ngoài vẫn cấp tốc chảy vào, không ngừng dân cao, tiếng “ào ao” không ngừng sôi réo, tạo ra một cái xoáy tròn.

Trên đại đê đã có người trong làn chày chạy đến, bắt đầu tìm cách tu sửa.

Cao Hoan dường như vẫn tĩnh lặng quan sát cái gì đó. Đột nhiên, mục quang của hắn biến đổi, quát to: “Cẩn thận dưới nước!”

Trong tiếng hô, mặt nước đột nhiên vỡ ra, một cái tay trắng nhợt chợt nhô lên từ trong nước nhanh như luồng điện, chộp lấy mái tóc dài của Phong Sa, kéo nàng vào trong nước!

Diệp Phong Sa bị giật một cái xiển niển, nhưng bọn hài tử sau lưng nàng kịp thời hô lên cả kinh nắm kéo nàng lại, không cho nàng rơi vào trong nước.

Tuy nhiên, bằng cái lảo đảo này, cây đàn trong tay nàng rơi tòm xuống nước. Phong Sa phát ra một tiếng hô cả kinh ngắn ngủi, rồi thuận theo cánh tay nắm chặt đầu tóc của nàng, phóng người lao theo.

Chỉ nhoáng mắt, thân trên của nàng đã bị kéo ngập vào trong nước.

“Cẩn thận!” Không còn nghĩ nhiều, Cao Hoan hét chìm, tay phất lên, bội kiếm trong tay lóe thành một đạo bạch quang, bắn thẳng tới.

Một tiếng “bặt” nhẹ cất lên, bạch quang chiếu tới, một lọn tóc dài của Phong Sa đã bị cắt tiệt! Cao Hoan và Nhậm Phi Dương đồng thời phi thân tới. Khi bội kiếm sắp chìm vào nước, Cao Hoan phản thủ đưa ra chộp lấy kiếm của hắn. Đồng thời, tay hắn trầm xuống một chút, dưới nước chợt túa lên một vầng máu tươi.

Cùng lúc ấy, kiếm của Nhậm Phi Dương cũng đã giết hết hai sát thủ giấu mình trong nước.

Cao Hoan phóng ra cách bờ gần trược, chộp lấy Phong Sa đang cố sức dập dềnh tránh né trong làn nước. Hắn định phi thân kéo nàng trở về, hưng chợt cảm thấy chân khí không đủ, một hơi đề lên tới ngực liền bị suy kiệt, không còn cách gì dùng phép đề tung, nên chợp mát tay trầm xuống, nửa thân người chìm trong làn nước.

Trong nước sát cơ trùng trùng, không biết còn bao nhiêu sát thủ còn sót lại đang hổ thị đam đam.

Hắn biết hiện giờ thể lực tiêu hao quá nhiều, lập tức đưa Phong Sa vào trong lòng Nhậm Phi Dương, bảo nhanh: “Mau trở vào bờ, ta đoạn hậu!”

Nhậm Phi Dương cũng ẩn ước cảm giác sát cơ trong nước đang kéo đến gần, liền không nói gì nhiều, tiếp lấy Phong Sa, phóng người bay lên.

Trong lúc hắn vừa phát lực, đột nhiên trong nước dưới thân thòi ra một sợi dây màu đen, quấn lấy chân phải của hắn kéo xuống dưới nước.

Cao Hoan thoáng nhìn là biết ngay, tay phải vụt phóng tới, sợ thừng đen đứt đoạn, Nhậm Phi Dương phóng người lên, cùng với Phong Sa bay tới bên bờ.

Một kiếm chặt đứt sợi thừng, Cao Hoan đang chuẩn bị nhoài người tới, đột nhiên phát giác luồng nước có dị dạng. Dựa vào bản năng, hắn không hề nghĩ ngợi gì phóng ra hai cước vào trong làn nước. Chỉ nghe trong nước vọng lên hai tiếng kêu thảm mơ hồ, hai hắc y nhân nổi lên trên mặt nước, cố gắng quẫy đạp giãy giụa trong nước, hai tay ôm lấy yết hầu.

Hai đòn chân vừa rồi đã đánh trúng chỗ trí mệnh của hai hắc y nhân, luồng máu như suối tức thời phun ra!

Tám tên hắc y nhân chợt phóng lên từ trong nước, tay cầm vũ khí sác bén, từ các phương bị khác nhau bao vây hắn lại, trong mắt hiện đầy sát khí, dường như trận thủy chiến này là đợt công kích tối hậu vậy.

Cao Hoan nhíu mày, tính toán hình thế địch ta, khe khẽ thở ra một hơi, đưa tay ngăn Nhậm Phi Dương đang phóng lại định giúp. Hắn chợt giẫm chân trên mặt nước, phi thân cất người lên, trường kiếm tung hoành, mỗi một kiếm xuất ra đều mang theo một dòng suối máu.

Chính lúc hắn đang toàn lực đối phó với bọn hắc y nhân, Phong Sa vừa đến bên bờ đột nhiệt kêu lên chói lói: “Đại sư huynh!” Trong ngữ khí của nàng hiện vẻ kinh khủng xen lẫn lo âu khiến người ta không nhẫn tâm nghe. Những kinh hiểm mà nàng vừa trải qua dường như không có nửa điểm gì hoảng loạn bằng giờ khắc này.

Cả kinh, Cao Hoan cùng Nhậm Phi Dương đồng thời quay đầu, thấy Phong Sa ướt át khắp người vừa vào đến bờ đã liều mạng đưa tay ra về phía cây đàn rớt ra từ tay nàng trôi theo dòng nước. rất tiếc, cây đàn vừa rơi ra khỏi tay, thì đã nhanh chóng bì dòng nước cuốn trôi đi thật xa.

Phong Sa trong lúc gấp rút đã muốn nhào vào dòng nước lao theo.

“Ngươi điên à?” Nhậm Phi Dương bên cạnh vung tay thật nhanh kéo nàng lại, bực tức hét lớn: “Dưới nước sát cơ trùng trùng, ngươi không biết võ công, xuống nước chịu chết sao?”

“Không được! Không được! Ta phải lấy nó trở về!” Giống như đã nổi điên, Phong Sa vốn lãnh tĩnh trước giò đột nhiên điên cuồng tránh né, “Đại sư huynh... Đại sư huynh ở đó!”

“Đúng là phiền phức... vậy cô chờ đó! Nhậm Phi Dương hết cách thở dài một cái.

Lời của hắn chưa dứt, thân hình đã như làn chớp phóng ra.

Khi phi thân đến bên trên cây đàn, hắn nhanh nhẹn phóng tay chộp lấy, cây đàn đã sắp vào tay.

Nhưng trong sát na ấy, cây đàn dường như bị một thứ lực lượng gì đó thao túng, từ trong nước chợt bắn lên, đập mạnh vào vai phải của hắn!

Dưới nước có người?! Nhậm Phi Dương gặp loạn không kinh, lách qua bên trái né tránh, tiếp được cây đàn. Nhưng cùng lúc ấy, trong nước có một cánh tay trắng nhợt đưa lên, nhanh như thiểm điện chộp lấy gót chân hắn kéo xuống dưới! Đồng thời, trong nước cũng hiện lên hàn quang của vũ khí sắc bén.

Nhậm Phi Dương lần này bắt đầu hơi hoảng, hắn chưa từng ra giang hồ, võ công tuy cao, kinh nghiệm lâm địch lại còn rất kém. Khi đối phương đột nhiên trong lúc bất phòng chụp lấy cổ chân hắn, thì khẩn trương vô cùng, quên sạch hết các loại kiếm pháp hay phương cách rút lui.

Trong lúc gấp rút, hắn chỉ kịp quăng cây đàn lên, kêu lớn: “Cao Hoan, tiếp lấy!”

Tiếng hô chưa dứt, hắn đã bị kéo vào trong nước, nổi lên vài bọt khí ùn ục.

Cao Hoan lúc này đang bị ba tên sát thủ đeo bám rất chặt, mắt thấy cây đàn bay đến, bèn bất chấp thanh Nga Mi thích đang đâm vào eo mình, nhanh nhớ chớp phóng người lên. Thanh Nga Mi thích cắm vào trong eo hắn, cái lưỡi bén nhọn trượt qua, chớp mát đã cắt dài xuống tới đùi.

Máu tươi chảy đầy dùi, nhưng Cao Hoan cuối cùng cũng chộp được cây đàn.

Không nghĩ nợi gì, hai chân hắn lập tức đá ngược lại, mũi chân trúng ngay yết hầu của hai sát thủ. Lúc hắn thu chân lại, huyết từ hai yết hầu ấy đã phun ra. Trên hai mũi giày của hắn, hai mũi đao lắp lóe hào quang. Mượn lực đá này, Cao Hoan vọt lên trên mặt nước, đến chỗ Nhậm Phi Dương chìm xuống, nhắm chuẩn phương vị phóng xuống một kiếm!

Chỉ thấy dưới nước phát ra một tiếng kêu nhỏ xíu, máu phun ra có vòi lên khỏi mặt nước.

Mặt nước hé ra, Nhậm Phi Dương ướt át cố sức tránh né quẫy đạp, vừa ra khỏi mặt nước đã hô: “Ta không biết bơi!”

Cao Hoan nhìn thấy bên cạnh hán có nổi lên một thi thể, liền điểm chân lên ngực của thi thể ấy, độ thủy chộp lấy hồng y thiếu niên.

Hắn đã chiến đấu quá lâu, không còn lực để mang Nhậm Phi Dương trở về bên bờ nửa, chỉ biến mượn thi thể này nhoài người đi, cho thấy khả năng ứng biến của hắn vô cùng hiếm có!

Vừa đến bên bờ, Nhậm Phi Dương lảo đảo phóng lên trên, lập tức ọe một cái ói nước ra ngoài. Vừa rồi hắn ở trong nước đã trải qua không biết bao nhiêu khổ ai, miệng, tai, mũi đều bị nước chảy vào, thập phần khó chịu. Dù sao thì hắn cuối cùng cũng đâm trúng đối thủ, cùng lúc đó Cao Hoan cũng kịp thời phóng đến, một kiếm xuyên tim người kia, rồi kéo hắn lên bờ.

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Copyright © 2022 - MTruyện.net