Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bây giờ, Lương đại nhân vừa nghe đến giọng của Tô Diễm đã cảm thấy lạnh cả người, người này đến cùng là có lai lịch thế nào, sao cứ đối nghịch với ông ta mãi!
Ông ta xoay người, trừng Tô Diễm.
"Bản quan nói, chuyện này dừng ở đây, kết thúc đi, sai dịch, đem người đuổi ra ngoài đi!"
Tô Diễm thấy Lương đại nhân này lòng bàn chân như bôi mỡ, khóe miệng giật giật, cất giọng nói với cái bóng lưng sắp chuồn mất kia.
"Lương đại nhân, người bảo vệ nhà họ Vương như vậy, chẳng lẽ là lại nhận hối lộ của nhà họ Vương sao?"
Tây Nguyệt Hoàng Đế bây giờ không thích nhất chính là quan dân cấu kết, giao dịch cá nhân, cho nên Tô Diễm vừa nói xong lời này, sắc mặt Lương đại nhân thay đổi, ngay cả thần sắc cũng nhợt nhạt đi không ít.
"Ngươi nói bậy cái gì đó, đây là không thể nào." Ông ta quát Tô Diễm.
Tô Diễm chỉ ồ một tiếng dài, chỉ chỉ hậu đường Phủ Kinh Triệu, bên kia chính là nơi Vương phu nhân bị dẫn đi.
"Nhưng mà, Vương công tử còn sống, mà nhà họ Vương là dối trá nói hắn ta bị giết, hơn nữa cáo lên Phủ Kinh Triệu, đây có phải là không xem Phủ Kinh Triệu ra gì, càng không đặt triều đình, đặt bệ hạ vào trong mắt sao?"
Lúc nói chuyện, Tô Diễm còn chắp tay về phía hoàng cung, dáng vẻ đó, làm Lương đại nhân thiếu chút nữa tức đến hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Dân chúng cũng hùa theo đó.
"Đúng vậy đúng vậy, nhà họ Vương này bình thường ỷ vào chính mình có chút tiền tài, tác oai tác quái thành quen, không để dân chúng của chúng ta vào trong mắt, bây giờ gặp chuyện, cũng không thể xem nhẹ được."
"Đúng vậy, thiên tử phạm pháp cũng tội như thứ dân, chớ nói chỉ là nhà họ Vương!". Truyện Sắc
"Lương đại nhân, người cũng không thể làm việc thiên vị được!"
Tiếng nghị luận của dân chúng lần nữa truyền đến, rơi vào trong tai Lương đại nhân, chỉ cảm thấy chíu chít khó chịu.
Chuyện này dù là ý của Từ Thừa Tướng bên kia, nhưng mà bây giờ dân chúng thiên về một bên, ông ta thật sự khó có thể giữ hay bỏ.
Tô Diễm giống như là đoán trúng tâm tư của Lương đại nhân, lại mở miệng.
"Lương đại nhân, người làm phủ doãn Kinh Triệu, lý nên vì dân làm chủ, lấy dân làm đầu, nếu như bệ hạ biết người hậu đãi dân chúng chúng ta, nhất định cũng sẽ tán thưởng người."
Vừa nghe hai chữ bệ hạ, Lương đại nhân giống như nhất thời được gọi tỉnh.
Từ Thừa Tướng có quyền thế ngập trời, nhưng bên trên cuối cùng vẫn là bệ hạ định đoàn, mũ cánh chuồn trên đầu mình cũng không phải là Từ Thừa Tướng nói một câu là được.
Hơn nữa, chuyện hôm nay, vốn là do người nhà họ Vương không tự mình sắp xếp cho tốt, bây giờ tự mình đánh mặt mình, liên quan gì đến ông ta chứ?
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng của Lương đại nhân lúc này đã chuyển sang người nhà họ Vương, chỉ cảm thấy là chính bọn họ không làm tốt chuyện này, gieo gió gặt bão, kết quả thế nào cũng không thể làm gì ông ta.
Sau đó Lương đại nhân giơ một tay lên, phân phó sai dịch.
Người nhà họ Vương nói dối hết lần này đến lần khác, xem thường Phủ Kinh Triệu như vậy, xem thường triều đình, người đâu, nhốt bọn họ vào đại lao đi rồi nói sau!"
Chuyện trên công đường Phủ Kinh Triệu, cứ thế kết thúc.
Đối với kết quả như vậy, Tô Diễm vẫn là rất hài lòng, gậy ông đập lưng ông, mặc dù không biết sau đó nhà họ Vương như thế nào, chỉ sợ không chết cũng què.
"Thất hoàng tử phi, hôm nay phải cám ơn người, nếu không có người, nô tài sợ là phải chết oan ở Phủ Kinh Triệu rồi." Trên đường hồi phủ, Lý quản gian cảm kích nói với Tô Diễm.
Tô Diễm cười cười, không chút để ý nói.
"Cái này có cái gì, mấy năm nay đều là một mình ngươi chăm sóc Thất hoàng tử, ta đã sớm xem ngươi là người trong trong nhà rồi, đã là người một nhà, vậy thì không cần nhiều lời."
Nói xong, Tô Diễm định tiếp tục đi, lại liếc qua phố đối diện, không biết là cô nhìn thấy gì, ánh mắt sáng lên rồi đột nhiên híp lại....