Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mà lúc này Tô Diễm đã không có ý định phản ứng bọn họ, quay người đi đến gần Tiêu Kì Lăng.
Tô Mộng Đình nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Diễm, nghĩ thầm nữ tử xấu xí này giống y như là nương đã nói, có hơi khác thường.
Còn nữa... câu nói cuối cùng của nàng ta.
Chẳng lẽ là Tô Diễm đã biết chuyện mình mang thai rồi.
Không thể nào, chuyện này đã được Triệu di nương che giấu vô cùng cẩn thận, ngay cả trong hầu phủ cũng chỉ có mấy tâm phúc biết được, Tô Diễm biết từ đâu vậy chứ.
Không, chắc chắn là lúc nãy nàng ta cố ý hù dọa mình.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Mộng Đình đã khôi phục không ít, vừa đỡ Lương Nguyệt Nhi vừa dịu dàng nói.
“Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Tâm trạng muốn ngắm cảnh của Tô Diễm bị làm hỏng bởi mấy nữ nhân ghê tởm xuất hiện nửa đường, cho nên cô cũng không có ý định tiếp tục đi dạo ở ngự hoa viên, cùng nhau trở về yến tiệc với Tiêu Kì Lăng.
Lúc này, trong yến hội đã có khá nhiều quan to hiền quý.
Vị trí của cô và Tiêu Kì Lăng ở một nơi hẻo lánh không có người nào quan tâm, đối với điều này, Tô Diễm cũng chẳng để ý, cảm thấy như vậy vừa lúc thanh tịnh.
“Hoàng thượng giá đáo, thái hậu giá đáo, hoàng hậu giá đáo.”
Âm thanh thông báo của thái giám truyền đến, một đám quyền quý đại thần đồng loạt đứng dậy chào đón.
Chỉ nhìn thấy phía trước dưới sự chen chúc của một đám cung nhân hoàng tử, hoàng đế Tây Nguyệt và Mộ Dung thái hậu đồng bước đi đến, Từ hoàng hậu đi theo bên cạnh hai người đến yến hội, người đầu tiên mà bà ta nhìn là Tô Diễm.
Lúc này, Tô Diễm cũng giống như những người khác cúi đầu hành lễ với bọn họ, Từ hoàng hậu thấy vậy thì khóe miệng hơi cong lên, trong lúc nhất thời không nhìn ra được manh mối gì.
Chờ đến lúc hoàng đế Tây Nguyệt đến vị trí chủ vị, nói một câu "bình thân", mọi người mới đứng dậy ngồi xuống chỗ mình.
“Yến tiệc đầu xuân, hôm nay trẫm mời chúng ái khanh đến đây chính là để mọi người có thể vui vẻ cùng trẫm, không cần phải câu nệ.”
Hoàng đế Tây Nguyệt cũng đã sắp đến năm mươi, nhưng trông có vẻ rất trẻ tuổi, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy dường như có thể nhìn thấu hết tất cả, giống y như là thái tử.
Tô Diễm quay đầu lại nhìn Tiêu Kì Lăng đang gặm xương ở bên cạnh, nhìn thấy dung mạo này của hắn, lại nhìn hoàng đế Tây Nguyệt, thấy như thế nào cũng không giống.
Thấy như vậy, chắc là Tiêu Kì Lăng giống với mẫu phi Tường Tần của hắn.
Nói đến Tường Tần, Tô Diễm chỉ thấy có Từ hoàng hậu và Dung phi xuất hiện chứ không nhìn thấy người mẹ chồng của mình đâu, xem ra thời gian mà Tường Tần ở trong cung cũng không tốt hơn Tiêu Kì Lăng là bao.
Nghĩ đến đây, Tô Diễm thở dài một hơi, gắp cái đùi gà trước mặt mình đặt vào trong bát Tiêu Kì Lăng.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng bị nghẹn.”
Đối diện Tô Diễm là Tô Mộng Đình, khác với bầu không khí yên tĩnh ở bên phía Tô Diễm, lúc này, trong lòng của Tô Mộng Đình có hơi hỗn loạn, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Tô Diễm.
Lúc này có cung nhân bưng một ly rượu mơ đến cho nàng ta.
“Nhị tiểu thư, đây là rượu mơ mới được ủ ra, mời người dùng.”
Hiện tại Tô Mộng Đình đang mang thai, làm sao có thể uống rượu, cho nên nàng ta khẽ mỉm cười với cung nhân này.
“Ta không uống rượu, đổi cho ta một chén trà đi.”
“Vâng, xin nhị tiểu thư chờ một chút.”
“Làm phiền rồi.” Nói xong, trong nháy mắt Tô Mộng Đình di chuyển tầm mắt, trùng hợp chạm phải tầm nhìn của nữ tử đối diện.
Tô Diễm bưng ly rượu lên, vẻ mặt như cười mà không phải cười, cũng không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Mộng Đình như thế, dường như nhìn thấu cả người nàng ta.
Lúc này, Tô Mộng Đình di chuyển ánh mắt, trong nháy mắt cúi đầu xuống trong lòng rối như tơ vò.
Nàng ta tìm một cung nhân, rỉ tai nói vài câu với cung nhân đó.
Thấy Tô Mộng Đình đột nhiên đứng dậy, Lương Nguyệt Nhi hỏi: “Tô muội muội, muội đi đâu vậy?”
“Muội đi thay y phục.”
Nói xong, Tô Mộng Đình liền yên lặng không tiếng động rời khỏi ghế ngồi.
Tô Diễm chú ý đến sau khi Tô Mộng Đình rời đi không lâu thì thái tử cũng có hành động, cô ngoắc ngoắc môi, lúc này đặt ly rượu xuống, nói với Tiêu Kì Lăng ở bên cạnh.
“Ngươi đợi ta ở đây, để ta đi xem cái này một chút.”