Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Uyển phi nương nương như thế nào?” Cô trầm giọng hỏi.
Thủ lĩnh cấm vệ quân không có thời gian nói này nói nọ với Tô Diễm, vung tay lên.
“Điện hạ đang chờ ở Thanh Y điện, thất hoàng tử phi, cho dù không phải là ngươi làm thì cũng phải đi theo bọn ta một chuyến, mang đi.”
Tiêu Kì Lăng đột nhiên ngăn cản trước mặt Tô Diễm: “Không được, ta không muốn để các người mang nương tử của ta đi.”
“Thất hoàng tử, đây là thánh mệnh, cho dù là ngươi thì cũng không thể chống lại.”
Mắt nhìn thấy có người muốn đến lôi Tô Diễm đi, lúc này Tiêu Kì Lăng cắn tay của tên cấm vệ quân đó, cấm vệ quân bị đau liền đấy Tiêu Kì Lăng ngã xuống đất.
“Dừng tay lại!” Tô Diễm hét lên một tiếng, bước đến nâng đỡ Tiêu Kì Lăng, nhìn da của hắn bị trầy, ánh mắt chìm xuống: “Đồ ngốc này, ai bảo ngươi đến cản hả!”
Tiêu Kì Lăng ấm ức mím môi.
“Bọn họ bắt nạt nàng, ta không muốn nương tử của ta bị người khác bắt nạt.”
Tô Diễm nhìn đám cấm vệ quân ở bên cạnh, quay đầu nói với Tiêu Kì Lăng.
“Nghe lời đi, ta chỉ bị đưa đến đó gặp phụ hoàng một chút mà thôi, tiện thể hỏi vài chuyện, chào hỏi xong rồi thì ta sẽ ra ngay, ngươi cứ chờ ta trong xe ngựa, nếu như trời tối mà ta còn chưa ra thì cứ đi về ngủ trước đi, có biết chưa?”
“Nhưng mà..."
“Nghe lời, nếu không nghe lời thì ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
Cuối cùng, Tiêu Kì Lăng vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi, ta nghe lời nương tử là được chứ gì.”
Đưa mắt nhìn Tiêu Kì Lăng lên xe ngựa của phủ thất hoàng tử, Tô Diễm lại dặn dò người đánh xe vài câu, lúc này mới yên lòng để cấm vệ quân đưa đi.
Mà lúc Tô Diễm quay người trở lại cửa cung, cô không chú ý tới con ngươi khờ dại của nam tử trong xe ngựa lại lặng yên không tiếng động mà thay đổi, dường như được dát một tầng ánh sáng, sau đó trong nháy mắt biến mất...
Nửa canh giờ sau, Thanh Y điện.
Lúc Tô Diễm bị đưa tới, hoàng đế Tây Nguyệt cùng với Từ hoàng hậu, ngay cả Dung phi cũng có mặt ở đây.
Lúc này, hoàng đế Tây Nguyệt đang ngồi ở đầu giường Uyển phi, trong tay cầm một cái khăn đang lau mặt, trong đôi mắt rõ ràng đều là dịu dàng.
Tô Diễm vừa đến thì đã nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng không khỏi có chút hoang mang.
Không phải Uyển phi bị hạ thuốc tổn hại thân thể hả, hơn nữa còn là Mộ Dung thái hậu hạ, cô vốn cho rằng đây là nhận lệnh của hoàng đế Tây Nguyệt, nếu không phải thì cũng là âm thầm đồng ý, nhưng mà nhìn tình cảm của hoàng đế Tây Nguyệt đối với Uyển phi, hình như là chuyện này không đơn giản như vậy.
“Quỳ xuống.” Thủ lĩnh cấm vệ quân đẩy Tô Diễm ra phía trước, sau đó bẩm báo với hoàng đế Tây Nguyệt.
“Điện hạ, đã đưa thất hoàng tử phi đến rồi.”
Tô Diễm nhìn thấy hoàng đế Tây Nguyệt, cho dù là bình thường thì cũng sẽ quỳ, cho nên cô không nhăn nhó trực tiếp quỳ xuống, nhưng mà ngay cả như vậy, lưng của cô cũng thẳng tắp, biểu cảm trên mặt bình tĩnh, nhìn không ra sợ hãi.
Hoàng đế Tây Nguyệt quay đầu nhìn lại, sau đó đứng dậy trực tiếp đi đến trước mặt Tô Diễm, trong đôi mắt tĩnh mịch không mang theo một tia cảm xúc dư thừa, cứ cúi người nhìn chằm chằm vào cô như thế.
“Uyển phi trúng độc, là do ngươi hạ.”
Tô Diễm không trả lời, bởi vì ở bên cạnh đã có người mở miệng trước, không phải là ai khác, người đó chính là Từ hoàng hậu.
“Điện hạ, mặc dù ngày hôm nay có người đến bẩm báo nhìn thấy thất hoàng tử phi đến Uyển phi, nhưng mà cũng không thể bởi vì vậy mà khẳng định là do nàng ta gây ra, dù sao thì thất hoàng tử phi và Uyển phi muội muội không thù không hận, không có đạo lý làm ra loại chuyển như thế này.”
Cung nữ trong cung Uyển phi đứng ở bên cạnh cũng quỳ trên mặt đất, nói với hoàng đế Tây Nguyệt.
“Điện hạ, hôm nay ngoại trừ thất hoàng tử phi ra thì không có người nào đến đây, có rất nhiều người có thể làm chứng, nô tỳ không dám nói dối.”