Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lên xe ngựa, Tô Diễm liền hỏi Tiểu Phù.
“Lần này sao phu nhân nhà ngươi lại cẩn thận như thế, chẳng lẽ sau khi ta rời khỏi đó thì trong phủ có chuyện xảy ra?”
Lúc Tiểu Phù nhìn vào mắt Tô Diễm thì có hơi trốn tránh, nhưng mà lúc này ánh sáng trong xe ngựa tương đối tối, cho nên Tô Diễm không chú ý tới.
Sau đó chỉ nghe thấy Tiểu Phù nói: “Là như vậy, lần trước gặp nhau ở trong phủ thiếu chút nữa là đã xảy ra chuyện lớn, cho nên phu nhân của nô tỳ cũng có lo lắng, sợ tiếp tục gặp nhau ở trong phủ thì sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của Lạc cô nương, cho nên mới ra ngoài gặp mặt.”
Tô Diễm ừ nhẹ một tiếng, sau đó vén rèm cửa sổ nhìn đường xá kinh thành ở bên ngoài, sau đó thả rèm xuống, thu hồi tầm mắt.
“Vậy nơi mà chúng ta đi là ở đâu?”
Tiểu Phù mỉm cười đáp lại.
“Là một biệt viện nhỏ của phu nhân nô tỳ ở đường Bắc An.”
Nhà quyền quý có rất nhiều phủ biệt viện ở bên ngoài, Tô Diễm biết chuyện này, cô gật đầu rồi lại hỏi.
“Vậy lần này gặp nhau nói chuyện gì?”
Lần này, Tiểu Phù lại lắc đầu: “Nô tỳ chỉ phụng bệnh phu nhân đến đây đón Lạc cô nương, nô tỳ không biết những chuyện này.”
Nói xong, Tiểu Phù lại bổ sung thêm một câu.
“Lạc cô nương, phố bắc an có hơi xa, người nghỉ ngơi một chút đi, đến nơi thì nô tỳ sẽ gọi người.”
Cứ như vậy, xe ngựa chầm chậm đi lên phía trước, Tô Diễm cũng bắt đầu chợp mắt.
Nhưng mà dù có nhắm mắt thì cô vẫn cảnh giác, dùng lỗ tai quan sát động tĩnh xung quanh.
Thẳng cho đến khi những tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường không còn nữa, cô mới mở mắt ra rồi hỏi.
“Đến chưa?”
Tiểu Phù vội vàng nói: “Vẫn còn chưa đến, cô nương lại ngủ thêm một chút nữa đi.”
Lúc này, Tô Diễm đã cảm thấy chuyện không bình thường, bây giờ đã cách xa đường phố ồn ào, sao lại còn chưa tới, trừ phi...
Một khắc sau cô lập tức xốc rèm xe lên, bên ngoài không còn đường ở kinh thành nữa, chỉ có khung cảnh hoang vu.
Quả nhiên mà, thế mà cô lại bị gài bẫy.
“Lạc cô nương, cô nương nghe nô tỳ giải thích đã.” Tiểu Phù còn muốn nói gì đó, nhưng mà Tô Diễm đã không muốn phản ứng nàng ta.
Lúc này, Tô Diễm hất tay Tiểu Phù ra, sau đó lập tức nhảy xuống xe. Mà ngay sau khi Tô Diễm nhảy xuống xe, chẳng biết từ lúc nào xung quanh lại có một đám hắc y nhân lập tức bao vây cô.
Tô Diễm nheo mắt lại, nghĩ thầm lần này là do cô chủ quan rồi, nhưng mặc dù trong lòng của cô có hơi hoảng loạn, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Các người là người của Từ thừa tướng.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Sau đó, có một tiếng cười to vang lên: “Ha ha ha, xem ra là ngươi không ngốc.”
Tô Diễm ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy Từ thừa tướng bước ra từ sau lưng một đám hắc y nhân, mà lúc này Lục thị đang đứng bên cạnh ông ta.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lục thị, có gì mà Tô Diễm không hiểu nữa chứ, chỉ sợ là nữ nhân này đã phản bội rồi.
Lục thị cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Tô Diễm, có chút áy náy cúi thấp đầu, thậm chí không dám nhìn Tô Diễm, nàng ta thấp giọng nói: “Lạc cô nương, không phải là ta muốn hại ngươi, là phụ thân nói nếu như ta không làm như vậy thì sẽ ra tay với người nhà của ta, ta... ta không còn cách nào khác.”
Tô Diễm nghe thấy lời này của Lục thị, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ thừa tướng là lão hồ ly như thế nào, sao Tô Diễm không biết được chứ?
Mặc dù Tô Diễm và Từ thừa tướng không tiếp xúc quá nhiều với nhau, nhưng mà cứ nhìn dáng vẻ của Từ hoàng hậu và thái tử thì liền biết Từ gia chả có ai là tốt.
Cho dù lần này Lục thị có phản bội đứng về phe Từ thừa tướng, nhưng chưa chắc là Từ thừa tướng sẽ thật sự bỏ qua cho người Lục gia.
Dường như Từ thừa tướng cảm thấy Lục thị nói nhiều thì không vui, trừng mắt nhìn nàng ta một chút: “Được rồi, đừng có nói nhảm nữa.”
Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Tô Diễm, ra lệnh cho hắc y nhân ở xung quanh.
“Ra tay đi.”