Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chờ đã.”
Lúc đám hắc y nhân muốn ra tay, Tô Diễm đột nhiên mở miệng nói.
Từ thừa tướng nhướng mắt lên, cười lạnh.
“Sao vậy, bây giờ bắt đầu sợ chết rồi à? Sợ chết thì ngươi đừng nên khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bổn tướng quân, nói cho ngươi biết, người nào dám đến phủ thừa tướng làm loạn, chỉ có một chữ "chết".”
Nói xong, Từ thừa tướng đã không có ý định nói nhảm với Tô Diễm, tiếp tục vung tay lên.
“Động thủ.”
Lúc nãy Tô Diễm nói một từ chờ đã, thật ra là vì kéo dài thời gian, Từ thừa tướng vừa mới nói xong thì bàn tay đang đặt sau lưng cô đã yên lặng không tiếng động bắt đầu có hành động.
Lúc nhóm thủ hạ của Từ thừa tướng sắp đến gần, cô chỉ nhìn thấy Tô Diễm rải một nắm bột trắng ở trong tay lên không trung.
Sau đó, cô che mắt che mũi, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Những tên hắc y nhân hít phải bột trắng cũng không biết có chuyện gì, đột nhiên miệng phun ra máu đen, ngã xuống đất run rẩy.
Từ thừa tướng thấy vậy thì liên tục lùi về phía sau, nhìn bóng dáng Tô Diễm chầm chậm đi mất, nheo mắt lại.
“Quả nhiên là nữ nhân này có tài, đuổi theo.”
Dù thân thủ Tô Diễm nhanh nhẹn, nhưng mà cuối cùng cũng không có võ công cao thâm như đám hắc y nhân, mà lần này Từ thừa tướng đã ra tay thì đã chuẩn bị rất cẩn thận. Cô chạy không được bao xa, trước mắt liền bị một nhóm hắc y nhân khác ngăn chặn đường đi.
Cô quay đầu nhìn thấy bọn người Từ thừa tướng đã đuổi đến nơi.
Từ thừa tướng nhìn chằm chằm vào Tô Diễm tiến thoái lưỡng nan, cười lạnh.
“Chạy đi, sao cô lại không chạy? Ta còn tưởng là ngươi có năng lực lớn lắm.”
Mặc dù trong lòng Tô Diễm vô cùng rối rắm, nhưng mà trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
“Từ thừa tướng, chúng ta giao dịch đi có được không.”
Giọng nói của cô không lớn không nhỏ, lúc rơi vào trong tai Từ thừa tướng lại làm cho ông ta bỗng nhiên ngây người.
Nghĩ lại, ông ta đã ngồi trên ghế thừa tướng nhiều năm như thế, chưa từng gặp phải nha đầu láo xược như thế này, lúc đứng giữa sự sống và cái chết lại dám đưa ra đề nghị giao dịch với ông ta.
Cũng không biết là lá gan của nữ nhân này lớn, hay là nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Nhưng mà đúng là câu nói này của Tô Diễm đã hấp dẫn lực chú ý của Từ thừa tướng.
Ông ta đột nhiên đưa tay ra ngăn cản hắc y nhân bốn phía: “Được rồi, bổn tướng nghe ngươi nói thử xem xem là giao dịch gì.”
Trên mặt Tô Diễm xuất hiện nụ cười, vẫy vẫy tay với Từ thừa tướng.
“Loại chuyện này sao có thể giống trống khua chiên được chứ, thừa tướng đại nhân, ông qua đây, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Từ thừa tướng không phải là kẻ ngu, nghe thấy Tô Diễm như vậy thì liền biết trong đó có mưa mô, ông ta lạnh lùng nói: “Không nói thì thôi, động thủ đi.”
“Mật thư đó..." Từ thừa tướng còn chưa nói xong thì giọng nói của Tô Diễm lại chậm rãi vang lên.
Trong ánh mắt Từ thừa tướng ánh lên một tia sáng ám trầm, lúc này ngăn cản động tác của hắc y nhân, đôi mắt sắc bén nheo lại nhìn chằm chằm vào người lạ nữ giả nam trang.
“Mật thư quả thận là do ngươi đã trộm.”
Tô Diễm cong môi cười một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, vẫn là câu nói đó.
“Cho nên thừa tướng đại nhân có giao dịch với ta không đây?”
Từ thừa tướng do dự một lúc, rốt cuộc vẫn bước lên mấy bước, Hắc Ưng ở bên cạnh khẩn trương nói.
“Tướng gia, không được đâu. Nữ nhân này là một người lợi hại, không thể nghe lời nàng ta được.”
“Nàng ta có lợi hại đi nữa, bổn tướng cũng không phải là người ăn chay.”
Từ thừa tướng vừa nói thì đã đi đến gần Tô Diễm, ông ta nhìn chằm chằm vào cô.
“Nói đi, ngươi muốn giao dịch như thế nào?”
Tô Diễm lấy một phong thư từ trong ngực ra, phía trên bìa thư đều là những ký tự kỳ quái, Từ thừa tướng vừa mới nhìn thấy phong thư này thì hai mặt liền sáng lên.
Hay lắm, mật thư quả nhiên nằm trong tay nữ nhân này.
“Thư cho ông, mạng cho ta.”