Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một người mất trắng tất cả, còn phải mang tội danh mà mình không phạm suốt cả đời này, cả gia tộc đều là tội nhân, số phận thật là trêu ngươi mà.
Mạnh Hiểu Lam cảm thấy lỗi đau thể xác này sao có thể bằng lỗi đau tinh thần mà bà đã phải chịu
" Tiền bối người đã khỏe chưa" Duật Hy mở cửa bước vào, hắn từ chỗ Mạnh Hạ Hạ đi ra trong lòng tức giận, vì nàng cứ thế muốn rời bỏ hắn, khi về Di hòa cung hắn bỗng nhớ đến nụ cười trước khi ngất đi của Mạnh Hiểu Lam tự nhiên rất muốn tới gặp bà.
" Hoàng thượng" Mạnh Hiểu Lam nhìn nam nhân trước mặt, không tin nổi vào mắt mình nữa.
" Tiền bối bị thương không cần đa lễ" Duật Hy thấy bà định ngồi dậy, nhanh chóng đi lại ngăn bà.
" Hoàng thượng tới đây là vì có chuyện".
Bà ánh mắt yêu thương nhìn về phía hắn.
" Trẫm tới muốn hỏi người về chuyện năm xưa" Hắn tin một người hiền hậu đang mang trong mình hài tử như bà sẽ không nhẫn tâm đi hại hài tử của người khác.
Mạnh Hiểu Lam nghe hắn hỏi kinh ngạc nhìn hắn " Chuyện năm xưa người muốn biết chuyện gì".
" Chuyện hài tử của thái hậu bị hại sinh non...!Duật Hy nhìn bà ánh mắt chân thành " Trẫm muốn tin người một lần trả lại cho người danh phận".
" Hoàng thượng chuyện cũng đã qua hai mươi mấy năm rồi, ta không muốn nhớ lại nữa".
" Mẫu thân chẳng nhẽ người cả đời này không muốn nhận lại hài nhi sao".
Mạnh Hiểu Lam nghe hai tiếng mẫu thân phát ra từ miệng hắn, nước mắt cứ thế chảy ra, bà chờ tiếng gọi này đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã được nghe thấy rồi, nhưng kể lại thì có ích gì chỉ khiến hắn mệt mỏi mà thôi.
" Người có thể không vì người, nhưng có thể vì phụ hoàng được không, người tới lúc chết vẫn không quên người, viết di chiếu nói trẫm mang tro cốt người ra khỏi cung an táng, thả tự do cho người".
Mạnh Hiểu Lam nghe Duật Hy nói tiên hoàng vẫn nhớ tới bà, bà thật không thể tin nổi, người lúc đó đã lạnh lùng biết bao, ánh mắt ghét bỏ gạt tay bà ra khỏi y phục quay người rời đi, người thật vẫn quan tâm tới bà sao.
" Ta không hề hại hài tử của thái hậu, lúc bà ấy bị hỏng thai sinh non ta mới biết, thái hậu nói là ta hại bà ấy, bà ấy ăn xong bát canh ta đưa tới mới bị hỏng thai, nhưng lúc đó ta không hề dặn dò cung nữ đưa canh đến cho bà ấy cả, nhưng mọi chứng cớ như bị người khác sắp đặt đều hướng về mình ta định tội, hoàng thượng ta chỉ muốn người biết ta không phải là nữ nhân độc ác, bao năm qua rồi nhân chứng vật chứng đều bị xóa sạch ta không muốn người phiền lòng".
Duật Hy nghe bà nói xong ngẫm nghĩ lúc lâu rồi đứng lên " Trẫm hiểu rồi, người nghỉ ngơi đi".
" Hoàng thượng" Mạnh Hiểu Lam gọi theo hắn, nhưng chỉ nghe tiếng đóng cửa mà thôi " Vô ích thôi" bà nằm xuống giường đau khổ khóc lớn khiến vết thương ở bụng vì vậy mà như vách ra.
" Hiểu Lam muội sao vậy, đừng xúc động, vết thương muội vẫn chưa lành" Mạnh Đồ đi vào trong phòng thấy muội muội đang khóc, vết thương trên bụng chưa lành máu thấm ra cả ngoài y phục, hoàng thượng vừa tới đây nói gì mà khiến bà ấy như vậy.
"Muội không sao, chỉ là không kìm được cảm xúc mà thôi".
" Hoàng thượng đã nói gì khiến muội đau lòng sao".
" Người muốn lật lại vụ án năm xưa".
" Lật lại..
tốt quá Hiểu lam vậy muội phải vui mới đúng".
Mạnh Đồ vui mừng nắm lấy tay muội muội.
" Muội lo lắng cho người khi biết sự thật sẽ đau lòng".
........
Duật Hy ngồi trên xe ngựa trở về cung, trong cung giờ ngoài thái hậu ra chỉ có thái phi là người rõ chuyện ngày xưa nhất, hắn cần tới tìm thái phi một chuyến mới được.
" Thái phi người vẫn khỏe chứ, người đang bị bệnh sao lại ra ngoài"
" Hoàng thượng ta vẫn khỏe, người đừng lo ngồi mãi trong phòng kia mãi, ta cũng thấy rất bí bách".Thái phi thấy cung nữ bẩm báo hoàng thượng tới, bảo cung nữ dìu bà ra ngoài tiếp giá.
" Thái phi hài nhi tới đây là có chuyện muốn hỏi người".
Thái phi nhìn hoàng thượng gật đầu.
" Chuyện năm xưa hài tử của thái hậu mất, trẫm không hiểu sao Mạnh Hiểu Lam lại làm chuyện đó, là muốn nhi tử của mình kế vị sao".
Thái phi không ngờ hoàng thượng lại hỏi bà chuyện về sinh mẫu hắn, suy nghĩ một chút rồi trả lời" Ta không biết vì sao người tự nhiên lại hỏi đến chuyện hơn 20 năm về trước, ta không biết sao lại thành ra như vậy nhưng theo ta Mạnh Hiểu Lam không cần thiết phải làm chuyện đó, lúc đó bà ấy được hoàng thượng hết mực sủng ái, nhi tử của cô ta được hoàng thượng yêu mến khả năng lên ngôi rất lớn, lại đi làm chuyện dễ dàng có thể bại lộ như vậy, ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng mọi bằng chứng cứ như vậy đều rõ ràng chỉ ra Mạnh Hiểu Lam làm".
Thái phi lúc đó nghe tin Mạnh Hiểu Lam hãm hại long thai của thái hậu rất ngỡ ngàng, một người thông minh như nàng ta sao có thể làm chuyện như vậy, bà sau đó nhớ tới chuyện có lần từng nhìn thấy cung nữ của thái hậu đem y phục thay ra của bà ấy đi giặt, có chiếc quần dính máu, một người đang mang thai không thể có nguyệt san được trừ khi thai nhi có vấn đề, bà hiểu ra nhưng chuyện này bà không dám nói ra ngoài luôn giấu kín trong lòng sợ hại đến Duật Cư.
Hôm nay hoàng thượng tới đây hỏi bà là muốn lật lại vụ án đòi lại công bằng cho thân mẫu người sao, bà nhìn hoàng thượng ánh mắt dò sét.
" Chuyện đã qua rồi, người cũng đã không còn, sao hoàng thượng lại muốn hỏi tới chuyện này"
" Bà ấy Mạnh Hiểu Lam vẫn còn sống".
" Mạnh Hiểu Lam vẫn còn sống không phải tự thiêu trong lãnh cung rồi sao".
Thái phi kinh ngạc
Duật Hy im lặng không muốn nói chi tiết sự việc cho thái phi biết, muốn giữ lại cho thái hậu tôn nghiêm " Thái phi làm phiền người rồi" Duật Hy đứng lên.
" Hoàng thượng Phạm thái y trước kia xem bệnh cho thái hậu người có thể tìm ông ấy hỏi, có lẽ sẽ cho người biết một vài manh mối" Thái phi thấy hoàng thượng rời đi, bà đứng lên nói.
" Đa tạ người" Duật Hy cúi đầu cảm ơn.
" Thái phi người không sợ nói cho hoàng thượng biết sẽ đắc tội với hoàng thượng sao" Ma ma đi tới đỡ thái phi vào trong phòng nghỉ ngơi.
" Coi như ta làm chuyện tốt trước khi nhắm mắt đi" Thái phi yếu ớt vừa ho vừa nói, biết Mạnh Hiểu Lam còn sống, mệnh nàng ta có lẽ so với bà còn dài hơn, coi như giúp nàng ta đoàn tụ với nhi tử.
" Tô công công sai người bí mật ra khỏi cung đưa Phạm thái y vào cung cho trẫm, thôi khỏi để trẫm tự mình tới gặp ông ta".
" Dạ".
Hắn quay lại nhìn tẩm cung của thái phi ánh mắt nghi ngờ, hắn cảm thấy thái phi còn chuyện dấu diếm chưa nói hết cho hắn biết.
...........
" Nương nương ngồi đây đã lâu rồi người vào bên trong nghỉ ngơi đi" Triệu mama thấy từ lúc hoàng thượng rời khỏi, Linh Quý Phi luôn ngồi như vậy khuôn mặt ủ rũ chất chứa nhiều tâm sự.
" Để ta ngồi đây một lúc nữa, tí ta sẽ vào" Mạnh Hạ Hạ nhẹ nhàng nói, ánh mắt chăm chú nhìn cặp bươm bướm đang cùng nhau bay lượng khắp sân kia, nàng suy nghĩ về những ngày không có hắn sẽ thế nào, có phải sẽ nhớ hắn rất nhiều giống như khi cô cô nhớ tới tiên hoàng không, hóa ra con người là như vậy dành tình cảm cho một người càng nhiều càng khó rời bỏ.
Nàng cũng không muốn xa hắn nhưng lại không có cách nào khác, thái hậu nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ..