Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Jushi
Đang là giờ tan tầm, thành phố A như trước vẫn tắc đường, những năm gần đây tuy con đường trong thành phố luôn được kiến thiết lại, nhưng người mua xe càng ngày càng nhiều nên tình hình giao thông không có chút chuyển biến.
Hai người cũng không sốt ruốt, Ngu Đường đã đặt chỗ trước nên cứ chậm rãi mà lái xe tới. Phương tiện giao thông ở xã hội hiện đại đối với thói quen đi xe ngựa của hai người mà nói kẹt xe lại có chút thoải mái.
“Ngày hôm nay ta đọc được một tin tức.” Ngu Đường dừng xe trong một chuỗi dài xe phía sau đang xếp hàng, “Có người muốn bán cổ phần của giải trí Tinh Hải, có một phần trăm.”
Tống Tiêu quay đầu nhìn hắn, cười cười: “Là của Tống Tranh.”
“Ừm.” Ngu Đường giơ tay, Độc Cô Ám đang ngồi xổm phía sau liền đưa đến một văn kiện, hắn thuận lợi đưa cho Tống Tiêu, “Bán giá này, không ai muốn mua.”
Tống Tiêu cúi đầu xem tài liệu bên trong, dựa theo giá thị trường hiện tại, giá này lại có chút cao. Hiện ở bên ngoài cũng không coi trọng giải trí Tinh Hải, khẳng định không ai nguyện ý phí tiền cho một phần trăm cổ phần này.
“Trẫm báo giá này.” Ngu Đường vươn ngón tay so số lượng chữ.
“Đó cũng quá thấp.” Tống Tiêu bật cười, cái giá đó trừ khi Tống Tranh điên rồi mới đi bán với giá một phần ba như thế.
“Nếu không chúng ta đánh cược đi?” Xe phía trước vừa đi, Ngu Đường đạp ga, “Nếu là trẫm có thể sử dụng cái giá này để mua…”
“Không đánh cược với ngươi.” Tống Tiêu nhanh chóng ngắt lời hắn, ở cùng Ngu Đường nhiều năm như vậy, còn có thể không rõ hắn sao, không nắm chắc sự việc, chắc chắn sẽ không đem ra đặt cược. Phía sau tiền đặt cược thường thường cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Ngu Đường sững sờ, lập tức khẽ cười thành tiếng.
Khí trời lạnh giá, nhà hàng lẩu bỗng chốc đông khách lạ thường.
Hai người trực tiếp đi vào trong, lúc đi lên tầng lại gặp một đám người trẻ tuổi ăn mặc vô cùng trau chuốt, vừa nhìn liền biết là mấy đứa trẻ nhà có tiền.
“Tiểu Đường!” Một cô gái mặc chiếc váy bó, trên vai khoác áo khoác màu trắng hồ ly, bỗng nhiên gọi tên Ngu Đường.
Tống Tiêu nhìn theo, hơi nheo mắt lại, đó không phải là Trình Hân Nhiên, vợ chưa cưới hồi trước của Ngu Đường sao?
Ngu Đường cũng nhận ra Trình Hân Nhiên, lễ phép khẽ gật đầu, không nói một lời tiếp tục đi vào bên trong. Mấy công tử trẻ tuổi kia nhìn thấy Ngu Đường có chút sợ sệt, chủ động lui về phía sau hai bước nhường đường cho hắn. Ngu Đường mắt nhìn thẳng kéo Tống Tiêu lướt qua mọi người, tiến vào phòng ăn đã đặt sẵn.
“Đó không phải là Ngu Đường sao?” Mấy tiểu thư nhà giàu cũng nhận ra Ngu Đường đến, không nhịn được liếc nhìn hắn mấy lần. Trong thế hệ của bọn họ, Ngu Đường rõ ràng có tiền đồ nhất, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp Hoa quốc của Ngu gia, những ai có ý đồ phản đối hắn đều phải kinh sợ. Cổ phiếu của Ngu gia không những vì Ngu Phục mất tích mà xuống giá, ngược lại còn vì Ngu Đường chỉnh hợp thế lực ở Hoa quốc mà lên giá.
Thiên kim tiểu thư cũng muốn gả cho bạch mã vương tử, Ngu Đường ưu tú như vậy, cùng hắn chung một nhà thì những con nhà giàu xung quanh này chẳng đáng để nhắc tới.
“Hân Nhiên, nếu ngươi cũng trở về nước, chi bằng…” Bạn thân của Trình Hân Nhiên nhìn Ngu Đường mà nhấc cằm.
Trình Hân Nhiên mấy năm gần đây du học ở nước ngoài, luôn không có tin tức gì về Ngu Đường, gần đây vừa trở về, liền nghe nói rất nhiều tin đồn về Ngu Đường, chính mình cũng có chút ý động. Nhưng trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt: “Cái này, vẫn phải xem duyên phận.”
Ngu Đường không biết mình cùng Trình Hân Nhiên có duyên phận hay không, vào lúc này chỉ nghĩ đến hoàng hậu của mình muốn ăn lưỡi vịt muối mà dĩ nhiên lại không có!
(Tui chỉ tìm được cái món lưỡi vịt nướng thui, không tìm được lưỡi vịt muối…Ảnh em nó đây…)
“Tại nhà hàng lẩu ăn lưỡi vịt muối, vốn cũng không hợp, thôi, chúng ta gọi món ăn đi.” Tống Tiêu giật nhẹ ống tay áo của Ngu Đường.
Nhà hàng lẩu này có đồ ăn nguội ăn cũng thật ngon, như món lưỡi vịt muối kia. Thời xưa lưỡi vịt là món ăn vô cùng đắt giá, trước đây Tống Tiêu rất thích ăn, chỉ là một năm bổng lộc của bản thân cũng không nhiều, tình cờ thì được ăn, sau làm hoàng hậu lại càng không dám ăn. (đã sửa)
Mỗi tiếng nói hay cử chỉ của hoàng gia đều sẽ ảnh hưởng đến thiên hạ, nếu để người ta biết hoàng hậu yêu chuộng lưỡi vịt, liền sẽ xuất hiện tin đồn hao tốn tiền của. Huống hồ, tên Ngu Cẩm Đường kia trong vài chuyện lớn lại thành một tên hôn quân. Còn thật sự làm ra một việc như “Cả thiên hạ không ai được biết sở thích của hoàng hậu, không ai được biết đến lưỡi vịt”.
(Jushi: Tức là không muốn ai biết hoàng hậu thích lưỡi vịt, chi bằng đừng để ai biết được lưỡi vịt có thể ăn được =))) Chắc thế)
Xã hội hiện đại không như vậy, sức sản xuất phát đạt, có xưởng nuôi vịt chuyên nghiệp, lưỡi vịt cũng không quý giá, muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
“Tại sao không có?” Ngu Đường rất không cao hứng.
“Ngày hôm nay căn phòng cách vách đặt rất nhiều, thực sự xin lỗi.” Người phục vụ cười làm lành, món lưỡi vịt muối ở nhà hàng này vốn rất ngon và không phải lúc nào cũng có, sát vách lập tức muốn đặt mười mấy bàn, đến hạt dưa để cắn bên này cũng chưa có.
“Ta ra gấp đôi giá tiền, cho ta một bàn, bảo đám người kia là không có nhiều như vậy.” Ngu Đường xua tay, cứ quyết định như vậy đi.
“Chuyện này…” Người phục vụ tỏ ra rất khổ sở, căn phòng cách vách là một đám con nhà giàu, buổi sáng đã đặt trước, hiện tại nói họ là không đủ, cũng quá giả đi. Nhưng nhìn thấy Ngu Đường lại không dám nhiều lời, chỉ có thể đi ra ngoài dò hỏi giám đốc.
Giám đốc biết tình hình, thuận lợi đem lưỡi vịt muối đến phòng sát vách kia rồi bớt lại một đĩa đưa cho người phục vụ.
Người phục vụ mặt khiếp sợ trợn to hai mắt.
“Ngươi nhìn chút đi, bảng hiệu của chúng ta là gì?” Giám đốc vỗ vỗ vai người phục vụ, chỉ chỉ phía ngoài bảng hiệu.
“Lẩu Đại Ngư a.” Người phục vụ không rõ vì sao mà nói.
“Vậy không phải sợ.” giám đốc chỉ chỉ vào gian phòng, “Vị kia, chính là người đứng đầu tập đoàn Đại Ngư.”
Tống Tiêu hài lòng ăn lưỡi vịt, Độc Cô Ám ở một bên tích cực oanh tạc đồ ăn.
Ngày đông lạnh giá như này, một nồi lẩu đầy sa tế, đem thịt dê thái mỏng, thịt trâu, dạ dày bò, bò viên ném vào, chín rồi gắp ra, chấm thêm ít muối tiêu, ăn một miếng, đầu lưỡi có vị tê cay tươi mới, dư vị dài lâu.
Ba người vui vẻ ăn, bỗng nhiên nghe sát vách có tiếng ồn ào.
“Lúc sáng sớm đặt bàn đã nói rõ là mười hai bàn, hiện tại thiếu một bàn, ngươi bảo ta ăn cái gì?” Nam nhân nói chuyện với vẻ tức giận.
“Ta tận mắt thấy, bọn họ đem một bàn đến phòng sát vách rồi!” Một cô gái giọng the thé mà nói.
“Được, các ngươi chớ ồn ào, ta đến phòng kia thử xem.” Trước cửa đã vang lên tiếng của Trình Hân Nhiên.
Ngu Đường nghe được thanh âm này, câu môi cười lạnh. Lúc lên cầu thang, những người này tất nhiên là đã thấy hắn tiến vào gian phòng này, hiện lại còn ở đây giả vờ giả vịt là ngẫu nhiên gặp được. Giơ tay, gắp cho Tống Tiêu một miếng bò viên.
Tống Tiêu thích ăn cái này, gắp lên chấm muối liền cắn, bên trong vẫn còn nước lẩu nóng liền làm bỏng lưỡi: “A…”
“Sao không đợi nguội chút rồi ăn.” Ngu Đường nhanh chóng bắt hắn nhả ra, đem đầu lưỡi hồng hồng của hắn thổi một chút.
“Quấy rầy…” Trình Hân Nhiên làm bộ không biết đẩy cửa phòng đi vào, muốn cùng Ngu Đường nói hai câu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn trước mắt.
Ngu Đường nắm cằm Tống Tiêu, Tống Tiêu thì lại nước mắt lã chã không thấy rõ biểu hiện, bởi vì Ngu Đường chính xác đang tựa đến rất gần, nhìn không khác gì đang định hôn xuống.
“Ngươi… các ngươi…” Trình Hân Nhiên tự nhiên nhận ra Tống Tiêu, nàng vẫn cho rằng tên này chỉ là người hầu của Ngu Đường, biết nhiều năm như vậy lại không nghĩ đến là loại quan hệ này.
Ngu Đường liếc ra cửa một cái, không hề bị lay động, tiếp tục thổi phù phù cho hoàng hậu của mình, cho đến khĩ đỡ mới thả ra, chậm chậm thong thả hỏi: “Có việc gì?”
“A… nguyên lai các ngươi là a…” Mất công đến rồi, liền kiên trì đi tới, Trình Hân Nhiên cười nói, “Bọn ta đặt mười hai bàn lưỡi vịt muối, nghe nói là sát vách đoạt mất một bàn, tiểu hài tử bên kia đang cáu kỉnh, ta liền đến xem một chút.”
Lời giải thích ban đầu đã chuẩn bị kỹ càng, bởi vì vừa nãy khiếp sợ nên lập tức quên mất, chỉ còn dư lại mấy lý do sứt sẹo này.
“Trình tỷ nếu đã tới đây liền ăn cùng chút đi.” Tống Tiêu uống một ngụm trà, cười híp mắt mở lời.
Trình Hân Nhiên nhìn Ngu Đường mặt không thay đổi, lại nhìn Độc Cô Ám đang nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh, liền lắc đầu cự tuyệt, đứng dậy cáo từ. Đi ra cửa, mới phản ứng được bị Tống Tiêu gọi là “tỷ”, nàng rõ ràng chỉ lớn hơn một tuổi thôi mà!
Ngu Đường không để ý chút nào tới sự xuất hiện của Trình Hân Nhiên, tiếp tục gắp bò viên cho Tống Tiêu, chỉ là lần này tiện tay thổi nguội cho hắn.
Tống Tiêu nhìn bò viên đang nóng hổi trong bát, lại nhìn hoàng đế bệ hạ đang nghiêm túc đảo nồi lẩu, đối với việc không vui khi Trình Hân Nhiên đến liền quẳng lên chín tầng mây. Nguyện ý đưa đĩa rau của hắn cho hoàng đế bệ hạ, người khác tuyệt đối không thể cướp đi.
“Vậy người phụ nữ kia định để đến khi nào?” Ăn xong món lẩu, hai người liền uống trà cho tiêu cơm. (đã sửa)
(Chỗ này nguyên văn là: Nhà ngươi ngoại phòng kia, dự định lưu đến khi nào? – Hm, cảm ơn bạn Lạc Vũ Nguyệt đã chỉ cho tui chỗ này ~~)
“Đem tiền kiếm về đã rồi hẵng nói.” Tống Tiêu tựa lưng vào ghế ngồi, thỏa mãn mà thở phào.
Ngu Đường thân thủ xoa xoa cái bụng căng tròn của hắn: “Mấy ngày sau, đưa nhân viên Tinh Hải đến bệnh viện Đại Ngư kiểm tra sức khoẻ đi.”
“A?” Tống Tiêu bắt được cái tay kia xoa xoa đang xoa bụng mình, mân môi khẽ cười, “Đại Ngư là bệnh viện phụ sản, hoàng thượng ngài phải để cho gia tộc kiếm tiền chứ, đừng có tạo thêm chuyện nữa.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Ngu Đường không để ý tới kháng nghị của Tống Tiêu, kéo theo hắn đi xuống tầng.
Đối với áp bức của hoàng đế bệ hạ, Tống Tiêu chỉ có thể đưa tất cả nhân viên công ty đến bệnh viện phụ sản Đại Ngư kiểm tra sức khỏe với lý do bệnh viện tư nhân này là nơi có tính bảo mật bệnh án tốt nhất, minh tinh hay nghệ sĩ đều không phải lo. Nghe rất có lý, với lại phí khám của bệnh viện này rất cao, hiếm khi thấy công ty hào phóng như vậy, cho nên ai ai cũng đều đi.
Vì vậy, mấy ngày nay ở bệnh viện phụ sản Đại Ngư thường thường có thể nhìn thấy một đám đại lão gia cầm cái phiếu xét nghiệm, vội vã cuống cuồng hỏi: “Bác sĩ, ta có làm sao không?”
(Đại lão gia ở đây chắc để chỉ mấy ông ban giám đốc già hay chê Tống Tiêu trẻ tuổi =)))))
———————————-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
David: Bác sĩ, ta thế nào rồi?
Bác sĩ: Tình hình cũng không tệ lắm, sinh được con trai rồi.
David: ( ⊙ o ⊙) xin hãy nhắc lại đi bác sĩ, cái gì hài tử cơ?
Bác sĩ: Nha, chết chết, nhìn nhầm danh sách.
David: Phù phù, dọa ta một trận rồi.
Bác sĩ: A, khối u trong tử cung có chút nghiêm trọng a.
David: … Bác sĩ… ta…
Bác sĩ: Không sao, chữa được mà.
David: Hừ hừ hừ, ngài tiếp tục đi *mặt tỏ vẻ cô đơn*