Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 67: Nằm vùng.
Edit + Beta: Như Heo.
Ngu Đường không có ý thả Tống Tiêu xuống, ngược lại còn xốc y lên một chút, cho Tống Tiêu có tư thế nằm thoải mái, mặt không đổi sắc mà đáp lễ: "Chú Chín, cô họ."
"Hey, Đường, tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là cô họ," Khuôn mặt Carmela có chút vặn vẹo, "Chúng ta là bạn học mà, không phải sao?"
Tống Tiêu ngã đầu trên vai Ngu Đường, chớp mắt mấy cái nhìn Ngu Lãng. Ngay lúc Carmela nói chuyện cùng Ngu Đường, chú Chín cho rằng không ai để ý đến hắn, trong mắt thoáng lộ ra thần sắc khác biệt. Hắn đầu tiên đưa ánh mắt xoi mói nhìn về phía Ngu Đường, sau đó mới nhìn đến người sau lưng Ngu Đường, trùng hợp chạm phải đường nhìn của Tống Tiêu.
"Hi, xin chào." Biểu cảm trên mặt Ngu Lãng không đổi, chào Tống Tiêu.
Không chờ Tống Tiêu đáp lễ, Ngu Đường đã lên tiếng: "Bạn cháu không khoẻ, đi trước một bước, hai người ở lại chơi vui vẻ."
Nói đến đây, hai người cũng không tiện tiếp tục hàn huyên, đành trơ mắt nhìn Ngu Đường cõng Tống Tiêu rời đi, ám vệ và công công đuổi theo phía sau. Lúc này Ngu Lãng mới phát hiện sự tồn tại yếu ớt của hai người họ, không khỏi giật mình: "Tào quản gia, sao ông lại ở đây!"
Làm Đại quản gia Ngu gia, Tào quản gia chỉ có thể đi theo gia chủ, hôm nay lại xuất hiện bên cạnh Ngu Đường, đứa cháu trai của gia tộc!
"Cửu thiếu gia," Tào quản gia ưu nhã cúi chào, "Đây là ý của gia chủ." Lời này của hắn vô cùng khéo léo, hắn ra ngoài là được sự cho phép của gia chủ, nhưng khi vào tai Ngu Lãng, ý nghĩa lại thành Tào quản gia theo hầu bên người Ngu Đường là ý của gia chủ.
Nếu Ngu Lãng cho là như vậy, tất nhiên sẽ không dám trực tiếp đi tìm gia chủ chứng thực.
Nói xong, Tào quản gia liền vội vả chạy theo Ngu Đường.
Ngu Lãng chậm rãi nheo mắt, mâu sắc thâm trầm.
"Xem ra tình hình của anh rất đáng lo ngại." Carmela cau mày nhìn về phía Ngu Lãng. Gia chủ coi trọng trưởng tử đích tôn như vậy, tình cảnh đứa con trai út như hắn sẽ rất nguy hiểm.
"Nó vẫn là một đứa tiểu bối," Ngu Lãng lập tức thu hồi thần tình trong mắt, quay đầu nhìn về phía Carmela, "Em xem, cậu ta được ba hoan nghênh như vậy, tương lai ở trong gia tộc khẳng định sẽ rất có địa vị."
Carmela nhíu mày, trong lòng âm thầm tính toán.
...
"Chú Chín này của ngươi..." Tống Tiêu được Ngu Đường cõng lên xe, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở hắn.
"Ta biết." Ngu Đường không chút bận tâm, để Tống Tiêu gối đầu lên đùi hắn, "Người nhà họ Ngu đều ra vẻ đạo đức như vậy." Người kia lúc nào cũng ra vẻ nhiệt tình thân thiện, kỳ thực Ngu Đường từ đầu tới cuối chưa bao giờ tin vào bộ mặt đó của hắn. Ngu lão gia tử thật sự yêu thích đứa con út này. Có điều, sủng ái như vậy sẽ khiến hắn ham muốn một số thứ vốn dĩ không nên thuộc về hắn.
Tống Tiêu thấy Ngu Đường đã có tính toán riêng, vì vậy cũng không nói nhiều. Đi tàu lượn siêu tốc nhiều, một số người sẽ xuất hiện các triệu chứng giống như say xe, đầu Tống Tiêu vẫn còn hơi choáng váng, đành đem mặt chôn vào bên hông Ngu Đường.
Ngu Đường hơi cứng người, kế đó bế y đặt lên trên đùi mình.
Bên kia, ngay tại hiện trường quay phim, một người đàn ông Châu Á chăm chú nhìn theo hướng Tống Tiêu rời đi.
"Tiêu Bá Dâng, đang nhìn cái gì đấy?" Đạo diễn mỉm cười đi tới, khoác tay lên vai người đó.
Người đàn ông gọi là Tiêu Bá Dâng hất vai, đẩy tên đạo diễn mặt đầy lông lá qua một bên: "Nhìn thấy một cậu bé đáng yêu."
...
Trở lại khách sạn, Tào công công chuẩn bị nước nóng để hoàng thượng ôm hoàng hậu đi tắm.
Ngu Đường bóc sạch quần áo trên người Tống Tiêu, mặt dày theo vào.
Tào công công cầm khăn, bất đắc dĩ đứng sang một bên, ý của hắn là kêu hoàng hậu ngâm mình, chứ không phải kêu hoàng thượng tiến vào "góp vui". Thế nhưng, theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, Tào công công đương nhiên sẽ không nói những lời thừa thãi: "Đi tàu lượn siêu tốc không chừng đã bị trúng gió, nên giúp hoàng hậu ra mồ hôi, đẩy hàn khí ra ngoài là sẽ tốt thôi."
"Trẫm biết rồi." Ngu Đường xua tay, ra hiệu Tào công công có thể lui binh.
Vừa đóng cửa nhà tắm lại, bên trong liền vọng đến tiếng kêu hoảng hốt của Tống Tiêu.
"A, đau..."
"Thả lỏng, ta không động." Giọng nói khàn khàn của Ngu Đường từ trong phòng tắm truyền ra. Ngu Đường hôn lên tay Tống Tiêu, tay còn lại đỡ ngang thắt lưng y, sau đó từ từ trượt xuống.
Bên trong bồn tắm truyền đến tiếng nước dập dềnh, không ngừng khuyếch đại, âm thanh kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh. Tào công công mặt không đổi sắc ở trong phòng pha trà, ủi quần áo, trải ga giường...
Đợi hắn hoàn thành xong công việc, tiếng vang trong phòng tắm mới ngừng lại, là một quản gia ưu tú, Tào công công lập tức cầm khăn tắm đứng chờ trước cửa. Hoàng đế bệ hạ ôm Tống Tiêu hồng nhuận đi ra, nhét vào trong chăn, nhìn hoàng hậu phấn nộn non mềm ấp áp nằm trong chăn, kiềm lòng không được bèn cúi xuống hôn một cái.
"Lần này ra mồ hôi rồi, sẽ không ngã bệnh." Ngu Đường nghiêm túc nói.
Tống Tiêu lườm hắn một cái, chưa từng nghe nói có cách giúp ra mồ hôi như vầy.
Ngu Đường đắc ý chui vào trong chăn, kéo Tống Tiêu ôm vào trong ngực.
Hôm nay cuối cùng Tào công công cũng được mở rộng tầm mắt, trước đây hoàng thượng cũng bám dính hoàng hậu, nhưng còn chưa đến mức này, bây giờ thì hay rồi, người này chỉ hận không thể trói y vào bên người, nửa bước cũng không rời.
"Đêm nay hoàng thượng có về trường không?" Quản gia tinh anh lấy Ipad ra, xác định hành trình của chủ nhân, còn việc chủ nhân biến thành miếng cao dán như bây giờ, không phải việc mà một công công như hắn có thể can thiệp.
"Có." Ngu Đường ôm Tống Tiêu đang mơ màng ngủ, nắm một ngón tay thon dài của y bị ngâm trong nước nóng hiện ra màu hồng nhạt khoẻ mạnh, khiến người ta kiềm lòng không được chỉ muốn cắn một cái.
Tào công công rất nhanh đã xác nhận xong vé máy bay của hai người: "Lão nô sẽ xin phép gia chủ được làm quản gia cho hoàng thượng."
"Không cần," Ngu Đường lập tức bác bỏ lời đề nghị của Tào công công, mặc dù có Tào công công ở bên cạnh hắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng hiện tại còn chưa nắm được quyền lực Ngu gia, nếu như mang Tào công công rất được gia chủ tín nhiệm đi, vậy thì quả thật là có chút phung phí của trời, "Ngươi cứ ở lại bên cạnh tổ phụ."
Tào quản gia hiểu ý, cúi đầu đáp ứng, nhưng vẫn còn quyến luyến nhìn hoàng thượng, rồi nhìn hoàng hậu lông xù đang nằm trong ngực hoàng thượng.
Tóc Tống Tiêu đã được sấy khô, bởi vì tóc y tương đối nhuyễn, sấy xong đi ngủ rất dễ bị rối, lại còn bị Ngu Đường vò tới vò lui một hồi, mái đầu rối như tơ vò vểnh lên, có cảm giác giống như một mớ lông xù.
"Chuyện ở trại huấn luyện bảo tiêu làm đến đâu rồi?" Ngu Đường thả lỏng dựa vào đầu giường, kéo chăn bao lấy Tống Tiêu, đem cánh tay bên ngoài của y nhét vào, sau đó lại bắt đầu giở trò lưu manh sờ mó.
"Ư..." Tống Tiêu mơ mơ màng màng bắt lấy tay Ngu Đường, hơi hơi di chuyển thân thể.
"Hiện tại vẫn chưa ổn định, lão nô cho rằng hoàng thượng nên cho Tiểu Ám đi tập huấn, sau đó chọn ra vài người trong nhóm bảo tiêu thay thế tạm một thời gian." Tào công công hơi lo lắng, trước đây hoàng thượng đề cập với hắn muốn cho Tiểu Ám đi học kỹ thuật sử dụng vũ khí hiện đại, thế nhưng cái trại huấn luyện trong truyền thuyết đó, đi một lần là phải mất hơn nửa năm.
Độc Cô Ám là ám vệ ưu tú nhất Đại Ngu, năng lực mọi mặt của hắn đều không thể bắt bẻ, có điều hắn lại chưa từng tiếp xúc với vũ khí hiện đại và kỹ thuật truyền tin. Đối mặt với vũ khí nóng hiện đại, công phu cao đến đâu cũng phải bó tay, nói tóm lại vẫn phải đi học.
Ngặt nỗi Ngu gia không phải thương nhân thế gia bình thường, hiện tại Ngu Đường lại còn chiếm được tình cảm của gia chủ, tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Nếu như Tiểu Ám đi huấn luyện, nhất định phải có người khác tới để bảo vệ Ngu Đường.
"Hiện tại người nào đang quản lý nhóm bảo tiêu?" Ngu Đường cụp mắt suy tư, cái tay trong chăn lại không chịu tịch mịch, chậm rãi xoa nắn ở một số nơi mềm mại.
"Gần đây nhóm bảo tiêu xảy ra biến động không nhỏ, thủ lĩnh lúc trước đã xảy ra vấn đề, chờ tân thủ lĩnh kế nhiệm, lão nô sẽ tiếp lục báo cáo với người."
Cuối tuần ngắn ngủi cứ như vậy trôi qua, ba sinh viên đại học đêm đó đã chạy về trường học. Thủ tục học ngoại trú ngày mai sẽ có, vì vậy Ngu Đường trực tiếp đưa Tống Tiêu về nơi ở của mình.
Ngôi biệt thự này không lớn lắm, chỉ có hai tầng, thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp. Hai người giúp việc đều là bác gái hơn bốn mươi tuổi, vui vẻ ít nói.
"Có cần thu dọn một căn phòng khách nữa không?" Cô giúp việc hỏi.
"Không cần, cậu ấy ở với tôi, đem ly sữa nóng lên đây." Ngu Đường dắt tay Tống Tiêu đang đánh cái ngáp lên lầu.
Đang lúc đợi sữa, bạn cùng phòng Tống Tiêu gọi tới: "Tống Tiêu, đêm nay cậu không về phòng?"
=========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Ngươi đi nằm vùng cho ta."
Tào công công: "Lão nô không nỡ xa hoàng hậu."
Ngư Đường: "Ngươi nói cái gì?" (#╰_╯)
Tào công công: "... Lão nô không nỡ xa hoàng thượng."