Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
  3. Chương 81: Trùng hợp
Trước /127 Sau

Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 81: Trùng hợp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 81: Trùng hợp.

Edit + Beta: Như Heo.

"Thần kỳ, thật thần kỳ!" Tiêu Chính Khanh cầm lấy bức hoạ, bức hoạ dùng bút lông để vẽ, tương đối giản lượt, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo tuỳ hứng, thận trọng và ẩn nhẫn của đế vương, tất cả đều hiện lên trên giấy một cách sinh động. Quan trọng nhất là, nó còn mang theo chút phong cách thuỷ mặc truyền thống, mang nét đặc sắc Trung Quốc.

"Chú Tiêu thấy được vậy cứ dùng nó đi." Tống Tiêu mỉm cười, y chỉ tuỳ tiện vẽ, muốn làm thành phim khẳng định không thể dùng bức hoạ của y, chỉ còn cách kêu hoạ sĩ dựa theo phong cách này, vẽ ra một nhân vật tinh tế hơn.

Tống Tiêu không có tiền để tiếp tục đầu tư vào bộ phim này, nhưng Ngu Đường có, hắn cũng rất có hứng thú với bộ phim này. Hiện tại Tiêu Chính Khanh đang lúc thiếu tiền, đương nhiên ai tới cũng không cự tuyệt. Ngu Đường xin một phần bản kế hoạch đầu tư cặn kẽ, sau đó bàn chút chi tiết nhỏ với Tiêu Chính Khanh, rồi mới mang Tống Tiêu rời đi.

"Ngươi về đi, ta tự về khách sạn được rồi." Tống Tiêu vội hối Ngu Đường về Ngu gia.

"Tới nơi nhớ gọi cho ta." Ngu Đường căn dặn, thấy y ngoan ngoãn gật đầu mới xoay người lên xe, về Ngu gia.

Hollywood nằm trong khu vực này, cách khách sạn y ở không xa, Tống Tiêu dự định đi bộ về khách sạn, sẵn tiện tham quan phong cảnh ven đường.

Ở đây quả đúng là thánh địa điện ảnh, chỗ nào cũng thấy bối cảnh với đoàn làm phim, người tới tham quan nhiều vô kể.

Tống Tiêu dẫn theo hai vệ sĩ đi trên đường, chậm rãi tản bộ, đang đi đột nhiên dừng bước, lui lại nhìn hai bên hẻm nhỏ. Chỗ đó vắng tanh không một bóng người, Tống Tiêu không khỏi nhíu mày, vừa rồi hình như cảm thấy có vài tầm mắt đang dõi theo mình.

"Tiêu Tiêu!" Đột nhiên có người gọi tên, Tống Tiêu quay lại, thấy một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám đỏ đang vẫy tay với mình.

"Mộ Sa?" Tống Tiêu hơi kinh ngạc, cất bước đi tới.

Mộ Sa là tiền bối ở Giải trí Tinh Hải, hai lần đoạt giải ảnh hậu, hết sức quan trọng trong giới giải trí trong nước, có điều ở quốc tế thì độ nổi tiếng cũng không cao. Gặp Mộ Sa ở đây, Tống Tiêu vẫn thấy hơi kinh ngạc.

"Sao cậu lại ở đây?" Mộ Sa vén lọn tóc đen rũ xuống trên vai, trước kia cô nhuộm tóc đỏ uốn xoăn, vì phải diễn vai thể hiện nét đặc sắc Trung Quốc trong bộ phim Mĩ cho nên mới nhộm đen duỗi thẳng lại.

"Tôi tới chơi," Tống Tiêu thuận miệng đáp, "Chị Mộ nhận phim Hollywood?"

Đây là chuyện lớn, bình thường một khi diễn viên Trung Quốc tham dự phim Hollywood tất sẽ được giới truyền thông đưa tin rầm rộ. Nhưng Mộ Sa có vẻ như không được vui cho lắm.

Mộ Sa cười khổ một tiếng: "Làm việc với người da trắng có gì đáng mừng chứ?"

Hai năm qua Giải trí Tinh Hải ngày càng xuống dốc, công ty hy vọng có để đưa tên tuổi của cô ra quốc tế, mở rộng danh tiếng, cho nên mới nghĩ biện pháp giành lấy vai diễn này. Cũng không phải nhân vật quá quan trọng, trên căn bản là do công ty dùng tiên lấy được, đối phương cũng chỉ vì thị trường Trung Quốc nên mới nhận cô, cho nên, tình cảnh Mộ Sa bên trong đoàn làm phim có thể tưởng tượng được.

"Danh lợi không dễ gì có được, muốn nổi tiếng thì phải tạm thời buông bỏ cái lợi trước mắt." Tống Tiêu hiểu, khẽ mỉm cười an ủi Mộ Sa một câu.

Trên đời này làm gì có chuyện hoàn mỹ như vậy, muốn thành công thì phải trả giá. Giống như một số tài tử trước đây ở Đại Ngu, muốn dương danh thiên hạ thì phải dùng tiền hoặc dựa vào giao thiệp, mời người truyền tụng khắp nơi, từ đó mở rộng tên tuổi. Sau khi có tiếng tăm rồi lại tiếp tục làm thơ, vẽ tranh, như vậy mới có thể bán được giá cao.

Mộ Sa hơi kinh ngạc nhìn Tống Tiêu, không ngờ y còn nhỏ mà đã suy nghĩ thông suốt đến vậy: "Cám ơn cậu đã an ủi."

"Không phải an ủi, mà là nói thật," Tống Tiêu mấp máy môi, định hỏi cô về Tiêu Chính Khanh, suy đi nghĩ lại rốt cuộc cũng không tiện mở miệng, đành nói, "Có rảnh không? Tôi mời chị uống trà."

"Anh đẹp trai mở lời, sao có thể từ chối?" Mộ Sa bị vẻ mặt nghiêm túc của y chọc cười, thiếu niên này thật thú vị. Hôm nay cô không có nhiều cảnh quay, đứng đây xem họ diễn cũng chẳng có ích gì.

Hai người tới quán cà phê gần đó uống trà chiều.

"Vốn dĩ dự định quay xong sẽ tới trường thăm cậu." Mộ Sa cười nói.

Tống Tiêu xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, nhìn phố phường rộn ràng ngoài kia, khẽ nheo mắt, chốc lát sau mới thu hồi tầm mắt: "Chị biết Tiêu tổng trước kia của Giải trí Tinh Hải chứ?"

Tay khuấy cà phê của Mộ Sa hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tống Tiêu: "Đương nhiên, sao tự dưng cậu lại hỏi hắn?"

"Tôi chỉ thấy hơi ngạc nhiên," Sắc mặt Tống Tiêu rất bình thản, "Nghe nói là một người rất có năng lực, sao lại rời khỏi công ty?"

Còn không phải vì Tống Tử Thành quá khốn nạn hay sao! Mộ Sa khẽ cắn răng, muốn nói gì đó, nhưng dù sao hắn cũng là ba Tống Tiêu, nói xấu trước mặt con trai người ta khẳng định không thích hợp, bèn đổi giọng: "Thật ra cụ thể xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ, hai người đang yên đang lành, tự dưng lại bắt đầu giận dỗi, ba con lại làm chuyện ám muội với nữ nghệ sĩ trong công ty... Khụ khụ, Tiêu Chính Khanh thấy không vừa mắt nên mới rút cổ phần bỏ đi."

Nghĩa đen nghĩa bóng gì, cũng không phải lỗi của Tiêu Chính Khanh.

Tống Tiêu cảm thấy chuyện này dường như không đơn giãn như vậy.

==========

Tiểu kịch trường:

Chim nhỏ: "Hôm nay đặt biệt ngắn, ta trước tiên tự phạt một cọng lông."

Ngư Đường: -_-

[Heo: Câu hỏi điền vào chỗ trống:

Cức nói: "........" ]

Quảng cáo
Trước /127 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bổn Cung Không Thể

Copyright © 2022 - MTruyện.net