Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vân Noãn liếc nhìn bên trong cánh cửa, vừa ngước mắt đã thấy ánh mặt trời chói mắt, ánh nắng chiếu lên lá cây xanh xanh, lại trầm mặc nhìn vào căn phòng im ắng kia, đã một ngày rưỡi rồi, ngay cả cơm cũng chưa ăn, chép miệng, hoàng thượng nhìn thì thương yêu nàng ấy như vậy, sao chuyện này không nhường nàng ấy một chút chứ?
Rõ ràng biết thân thể nàng ấy yếu đuối!
Vân Mặc Vân Thanh cùng xuất hiện dưới hành lang, Vân Mặc im lặng đứng cúi đầu cạnh cửa, Vân Thanh lại kéo Vân Noãn đến xa xa hành lang: “Ngươi đi dùng bữa đi, hôm nay nhà bếp có món cá ngươi thích đó.” Vân Ảnh không tới, một mình nha đầu này canh ở đây, hẳn là mệt rồi.
“Ăn xong rồi thì cứ đi ngủ, không cần canh gác, nếu cô nương tỉnh ta sẽ đi gọi ngươi.”
Vân Noãn vẫn cúi đầu không nhúc nhích.
Vân Thanh khó hiểu, đưa tay muốn đụng nàng, Vân Noãn chợt hung tợn ngẩng đầu: “Dám động vào ta ta cào chết ngươi!” Vân Noãn ngạc nhiên vô cùng: Sao vậy chứ. Vân Noãn cắn răng, nam nhân đều là suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đối với ngươi tốt đến mấy cũng vì chuyện đó! Phi!
Nam nhân quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì!
Liếc Vân Thanh một cái, bước đi.
Vân Thanh: ???
Ủa gì vậy?
....
Người trong phòng ngủ rất an ổn, không hề biết Vân Thanh khổ sở bên ngoài. Ánh mặt trời xuyên qua màn trướng, cự long gắt gao ôm trân bảo trong lòng ngực, không hề lộ một tí ra bên ngoài. Một lát sau, cự long mở mắt, đôi mắt đen có chút mờ đục, chốc sau mới thanh tỉnh.
Cúi mặt nhìn người trong lòng.
Tô Mật dựa lên vai Lan Cửu ngủ ngon, dù đang mơ, đôi môi vẫn mím mím, nhìn bộ dáng rất đáng thương, Lan cửu dừng một chút, nhìn xuống, cổ, xương quai xanh, đặc biệt là ngực đào, không chỉ có bầm tím, còn có tơ máu quấn quanh.
Lan Cửu trong lòng thở dài mộ hơi.
Đã khống chế hết sức rồi, là do cơ thể nàng ấy quá kiều diễm, vừa đụng phải đã…
Tay phải giữ ở cố Tô Mật, tay trái chậm rãi đi xuống thân nàng, đã tận lực cẩn thận rồi, ai ngờ Tô Mật vẫn tỉnh, sóng mắt mơ hồ mở ra, còn mang theo nét buồn ngủ, mở mắt rồi, nhưng đầu óc chưa hoạt động, nhăn chóp mũi, vô thức cọ cọ nơi bả vai Lan Cửu.
Đợi đã!
Tô Mật tỉnh rồi.
Vậy cảm giác lành lạnh bên má này là gì?!
Lan Cửu híp mắt, ánh mắt ôn nhu vừa nãy lập tức tan biết, cụp mắt, trầm mặc nhìn Tô Mật, nghiến răng: “Nàng ngủ còn chảy nước miếng!” Tô Mật mở mắt, mình cũng ngây ngẩn ra rồi, từ khi nào mà mình lại ngủ chảy nước miếng chứ? Tô Mật nuốt nước miếng, nhìn tròng mắt đen của Lan Cửu đang nổi gió lốc.
Bản năng của vật nhỏ khởi động.
Lập tức ngẩng đầu.
Vốn định thơm Lan Cửu, ai ngờ nóng vội nhắm ngay cằm Lan Cửu, Tô Mật hức một tiếng, có chút đau, nhiều ngày không ra ngoài không quan tâm mình, râu ria mọc đầy rồi. Hai tròng mắt Tô Mật ướt át, người này, râu cũng cứng như vậy, che miệng không dám khóc, rách da rồi, khẳng định là rách da rồi!
Lan Cửu bất đắc dĩ đỡ trán.
Vật nhỏ ngủ nghếch như vậy, sao mình lại thích được nhỉ?!
Đứng dậy, cánh tay dài tùy ý khoác thường y lên người, bước nhanh ra phía ngoài, một lúc sau quay lại, bánh bao nhỏ vẫn đang ôm miệng nằm trên giường, khóc cũng không ra khóc, Lan Cửu xị mặt, tuy ở chung mất năm, nhưng mỗi lần bên cạnh nàng chính là lúc thử thách giới hạn bản thân cao nhất!
Lan Cửu: “Đứng dậy!”
Tô Mật bọc chăn ngồi dậy, ngửa đầu nhìn thấy Lan Cửu, mắt đã ầng ậng nước rồi.
Tô Mật trời sinh quá xuất chúng, lúc này mỹ nhân rơi lệ còn tăng thêm mấy phần phong tình, bị ánh mắt nàng nhìn lấy, chỉ hận không hái sao trên trời tặng nàng thôi. Lan Cửu hạ tầm mắt, rãnh xuân đào thật sâu, da thịt bạch ngọc còn có vẻ đẹp của một loại bạo ngược rung động lòng người.
Cúi mặt, mở bình dược trong tay ra, lấy thuốc mỡ màu xanh ra lòng bàn tay, đầu ngón tay thoa lên môi Tô Mật. Quả thật đã rách da rồi, tối qua nhịn rồi lại nhịn, môi nàng giờ phù lên, không còn phấn nộn như ngày thường nữa, đỏ thẫm ướt át, còn đẹp hơn cả anh đào giữa hè.
Lan Cửu lạnh mặt lại, cố đè nén hạ thân đang xao động.
Tô Mật ngoan ngoãn để Lan Cửu tùy ý thoa thuốc, chỉ là nhìn sắc mặt ngày càng lạnh của hắn, bản năng muốn sống của vật nhỏ lại khởi động, đưa tay kéo ống tay áo của Lan Cửu, nhẹ kéo kéo, mang theo tiếng nức nở: “Ta mệt quá thôi, bình thường ta không như thế, chàng cũng biết mà....”
Cổ họng Lan Cửu nhất thời căng lại.
Cánh tay cố định chăn cứ lung lay sắp đổ xuống, cảnh xuân đào tuyệt mỹ dần hiện ra dưới đáy mắt Lan Cửu.
Sắc mặt Lan Cửu ngày càng lạnh, Tô Mật sợ cực kỳ, nghiêng người vê phía trước, vừa sợ vừa thẹn: “Ta mệt lắm rồi, cũng đau lắm rồi, chàng đừng có tức giận được không?”
Chăn tơ tằm rốt cục sượt xuống, đào hồng run rẩy hoàn toàn lộ ra trước mắt Lan Cửu.
Lan Cửu đột nhiên đứng dậy.
Tô Mật bị hù một trận, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lan Cửu, Lan Cửu cụp mắt đặt thuốc xuống giường, quăng lại một câu tự mình bôi, sau đó đi về phía bể nước nóng. Nhìn bóng Lan Cửu dần biến mất, Tô Mật chớp chớp mắt, sao cứ giống như chạy trối chết vậy nhỉ?
....
Tô Mật vui vẻ vì bản thân đã tránh được một kiếp nạn, dù lúc bôi thuốc vẫn phát ra tiếng kêu vì đau nhưng tâm tình nói chung vẫn là vui vẻ. Cho đến khi thoa thuốc xong, mặc thường y xong, Lan Cửu vẫn chưa đi ra, Tô Mật cũnh không gấp, xoa xoa bụng đợi đi ăn cơm thôi, đói thật. Lúc ánh mắt quét qua giường lại dừng một chút.
Tô Mật thích mộc mạc, đồ dùng trong phòng đều rất mộc mạc, thanh lịch, lại tao nhã. Cho nên khi nhìn thấy chăn tơ tằm màu trắng xanh có mấy điểm màu đỏ rõ ràng, Tô Mật lập tức đỏ bừng mặt, lần đầu, lần đầu không phải là ở bề nước sao? Sao trên này lại có máu chứ! Chạy vội qua tiêu hủy bằng chứng, may mà Lan Cửu không cho người vào dọn dẹp, may quá may quá!
Lan Cửu bước ra từ bể tắm, trong phòng sớm đã không có ai, đảo mắt qua liền phát hiện đệm tơ tằm trắng toát bị vò nhăn nhúm, Lan Cứu trừu trừu khóe miệng, có vò nữa thì cái đệm và cái chăn tơ tằm kia cũng là hai loại khác nhau được không.
Tô Mật đang trốn sau giếng ở sân vườn giặt chăn.
Cái này đã dính máu cả một ngày, ngoan cố dính chặt lấy cái chăn không chịu trôi đi, Tô Mật vừa dùng sức chà vừa mở to mắt không ngừng quét bốn phía, ngàn vạn lần đừng có ai tới, cái này bị nhìn thấy mắc cỡ chết mất! Trong lòng càng sốt ruột, tay càng dùng lực, kết quả vừa xoay người: “Hức!”
“Đau đau đau!”
Hôm qua thắt lưng bị tay Lan Cửu nghiền muốn đứt rồi, lần này nhất thời sốt ruột quên mất.
Lan Cửu thở dài một hơi, cảm thấy mình già hơn mười tuổi.
“Có ggười ngược đãi nàng rồi?”
Từ khi nào nàng lại bắt mình tự mình giặt chăn?
Tô Mật xoa thắt lưng ngẩng đầu.
Lan Cửu một thân đen tuyền đứng trước mặt nàng, tóc dài ướt át rối tung trên bả vai, bọt nước trườn từ cổ xuống ngực, cơ thể với đường cong rõ ràng. Tay Tô Mật lẳng lặng kéo kéo chăn, mím môi không nói, sao có thể nói cái chuyện xấu hổ này chứ.
Nàng cho là kéo đi ta liền không nhìn thấy sao?
Lan Cửu không muốn lại thở dài nữa.
Từng bước từng bước đến kéo Tô Mật lên, sau đó cầm lấy cái chăn đang ngâm trong bồn. Tròng mắt Tô Mật mở to hết cỡ, hô hấp đông cứng, Lan, Lan Cửu muốn giặt chăn?! Hai tay Lan Cửu kéo chăn ra, ngẩng đầu nhìn Tô Mật đã bị dọa đến ngốc, hai tay dùng sức.
“Soạt”
Chăn trong nháy mắt bị xé làm hai.
Tô Mật: .....
“Soạt soạt soạt.”
Sau mấy tiếng xé vải vang lên, Lan Cửu mặt không biến sắc vứt mấy mảnh vải, đứng dậy, hai mắt đen nhìn Tô Mật, nói: “Kéo, lửa, cái gì cũng xử lý được nó, sao nàng phải tự mình giặt?”
Tô Mật mím môi, không muốn thừa nhận mình vốn không nghĩ ra phương án khác nha.
Lan Cửu cạn lời đến không thể cạn hơn được nữa.
“Hay là nàng cho rằng, trẫm nghèo như nàng, đến chăn giường cũng mua không nổi?”
Tô Mật, một người chưa bao giờ phải kiếm tiền nhưng vẫn cho là mình cần tiết kiệm:.....
Thật sự không muốn nói với tiểu ngốc tử này nữa, Lan Cửu lắc đầu bước qua Tô Mật quay về, đi vài bước không nghe tiếng phía sau, quay đầu lại, mặt trái xoan đã nhăn thành cái bánh bao, gan nhỏ mà cứ thích giận hờn, còn mắng nàng thêm câu nữa, không chừng sẽ chạy đến góc tường khóc thút thít quá! Lan Cửu lại thở dài một tiếng, đây mà là tìm vợ cái gì chứ, rõ ràng là tìm khuê nữ!
Quay trở lại ôm ngang eo Tô Mật, không hề nhìn nàng, bước nhanh về phòng.
Tô Mật theo thói quen ôm lấy cổ Lan Cửu, cũng không thèm nhìn Lan Cửu, giận dỗi nhìn hoa cỏ bên đường luôn.
Ờ, ngươi có tiền, cả Đại Châu này ngươi có tiền nhất!