Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong thành Lan Châu cũng không được yên ả, nơi náo nhiệt người lui tới cũng đã trở nên trống trải, thậm chí cơ hồ một nửa các cửa tiệm đều đóng cửa. Chủ tiệm Chu lại vừa tiễn một đoàn quan binh về, suýt chút nữa tim muốn rớt ra ngoài, suýt chút nữa vị quan binh kia đã đụng trúng giá đựng bình gốm rồi!
Lại kiên nhẫn đợi một canh giờ nữa, chủ tiệm Chu mới đóng cửa tiệm.
Vừa cẩn thận quan sát bốn phía không thấy ai, mới cẩn thận nhấn nút bên giá để bình gốm, giá sách mở, lộ ra một con đường, chủ tiệm vội vã đi vào, thanh âm vang lên, giá sách từ từ khôi phục lại nguyên dạng.
Chủ tiệm Chu đã đi qua con đường này mấy lần, cuối cùng mở cánh cửa gỗ ra, lại sờ soạn trong bóng tối một phen, đụng đến nút khởi động, ánh sáng chiếu đến, Bùi Lâm đứng trong viện nhanh chóng quay đầu lại, thấy là chủ tiệm Chu mới nhẹ nhõm thở ra, bước đến.
Con đường thông với một cây cổ thụ lớn, chủ tiệm Chu từ trong hốc cây chui ra.
Bùi Lâm tiến lên trước, ngưng thanh nói: “Tình hình bên ngoài thế nào?”
Chu chủ tiệm vội nói: “Tổng quản mau dẫn công tử đi thôi, không thể ở lại thêm nữa, quan binh điều tra ngày càng gắt, một ngày đến ba lượt, mỗi lần đều là người khác nhau, sớm muộn cũng có ngày tra ra thôi.”
“Hơn nữa, bọn họ cũng bắt đầu tra đến nhà dân, nơi này trốn không nổi đâu!”
Bùi Lâm sao lại không biết nơi này không thể ở lại chứ? Nhưng công tử không nghe thì phải làm sao! Những lời này đương nhiên không nói cho chủ tiệm Chu, chỉ dặn dò y ra ngoài canh giữ, mình ở bên trong suy đi tính lại, đôi mắt hiện vẻ giằng co, cuối cùng cũng hạ quyết định, vội chạy vào phòng.
Bùi Trạch đang một mình ngồi bên cửa sổ, sương tuyết phủ một tầng lên mặt, tiều tụy thêm vài phần. Bùi Lâm vào phòng thấy Bùi Trạch đang xuất thần, trực tiếp quỳ xuống.
“Công tử!”
Bùi Lâm dập đầu xuống đất.
“Công tử, tiểu nhân không biết sao người lại mang nữ nhân kia về đây, nếu như là thường dân thì thôi đi, nhưng đây là người của hoàng thượng, công tử, người là thiếu gia con vợ cả, người không nghĩ đến Bùi gia sao!”
“Công tử!”
Bùi Lâm cứ mỗi lần gọi là một lần dập đầu.
“Công tử!"
Trán rất nhanh đã chảy máu, công tử tỉnh lại đi, đừng cố chấp nữa, hãy nghĩ đến Bùi gia đi!
“Công tử!”
Thanh âm của Bùi Lâm thút thít, trán đã chảy đầy máu, Bùi Trạch kinh ngạc nhìn mặt đất toàn máu là máu, nghĩ đến người bên trong, nghĩ đến Bùi gia, trong lòng nổi lên từng tầng lệ khí, vì cái gì mình lại phải chọn giữa nàng và Bùi gia?
Đợi đã.
Lại?
Sao mình lại nghĩ là “lại”?
Rõ ràng không quen nàng!
Bùi Lâm vẫn không ngừng dập đầu, một tiếng lại một tiếng, Bùi Trạch chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, sụp đổ nói: “Biết rồi!”
Bùi Trạch là công tử đệ nhất Vân Xuyên, từ trước đến nay đều ôn nhu như ngọc, Bùi Lâm hầu hạ hắn mấy năm nay chưa từng thấy qua bộ dáng thất thố của hắn, nhưng hôm nay lại thấy một mặt điên cuồng của hắn.
Bất giác ngừng động tác, kinh ngạc nhìn Bùi Trạch.
Thấy khuôn mặt kinh ngạc của Bùi Lâm, Bùi Trạch thanh tỉnh, dừng một chút, vô lực nói: “Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Bùi Lâm vẫn muốn khuyên nữa, nhưng thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Bùi Trạch, môi giật giật, cuối cùng đứng dậy lui ra ngoài.
Sau khi Bùi Lâm rời đi, Bùi Trạch hai tay bưng kín mặt, lòng bàn tay im lặng kêu gào, gân xanh nổi lên rõ ràng.
Mình đương nhiên biết Bùi Lâm nói đúng!
Nàng chính là tai họa, mình căn bản không nên đến gần nàng.
Nhưng…
Hai tay Bùi Trạch nắm thành quyền.
Rõ ràng là muốn nhân lúc rối loạn này giết nàng, nhưng thời khắc nhìn nàng rớt xuống sông kia, chưa kịp hoàn hồn đã không chút do dự nhảy vê phía nàng! Rõ ràng là muốn giết nàng, nhưng nhìn nàng lại không thể hạ thủ, vừa chạm vào nàng, một cỗ áy náy cùng hối hận gắt gao cuốn lấy mình, không cách nào hô hấp.
Dễ dàng cứu được người, nhưng đến liếc nhìn nàng cũng không dám, sau khi đại phu xác định nàng vẫn ổn thì cứ để nàng mê man cho đến bây giờ, mình cứ thế không dám nhìn nàng, ấy vậy mà lại sợ nhìn thấy nàng!
Đây rốt cuộc là vì sao!
Rất lâu sau Bùi Trạch mới thả tay xuống, hai mắt hơi đỏ, đờ đẫn, đứng dậy, lại đứng thật lâu, cuối cùng nhấc chân đi về phía sau, nàng ấy đang ở đó.
Bùi Trạch từng bước từng bước vào trong, hồi ức quay về một năm trước.
Một năm trước, mình vẫn luôn mơ đến một nữ tử, mơ nàng ấy khóc rất thê thảm, mơ thấy nàng ấy hỏi mình, sao lại đối với nàng ấy như vậy? Nhưng trong mơ căn bản không nhìn thấy mặt nàng ấy, thậm chí thân ảnh nàng ấy cũng rất mơ hồ. Nhưng giấc mộng như vậy, cứ theo hắn nguyên cả một năm!
Rõ ràng chỉ là một giấc mơ, rõ ràng mình chưa từng gặp qua cô gái đó trong đời.
Nhưng nàng vừa khóc, mình lại đau, nàng vừa hỏi, mình đã á khẩu không cách nào trả lời.
Hơn nữa còn làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái.
Rõ ràng vú nuôi chăm sóc mình nhiều năm đến vậy, chỉ vì nàng lỡ tay làm vỡ một cái chén, mình liền mặc kệ mọi người khuyên ngăn đưa bà ấy đày đi nơi khác. Nhưng sau khi vú nuôi đi rồi mới tỉnh táo lại, rất không hiểu nổi hành vi lúc đó của mình, rõ ràng chỉ là một cái chén mà thôi.
Nhưng mà, chuyện tương tự như vậy còn rất nhiều.
Tự mình xử lý một thị nữ vẫn luôn theo tam đệ nhiều năm, rất nhiều, rất nhiều, thậm chí ngay cả bà nội, đôi lúc mình vẫn cáu gắt vô cớ với bà.
Vì cô gái trong giấc mơ đó, bản thân làm ra quá nhiều việc đến mình còn không thể chấp nhận được.
Nàng trong mơ, đối với mình chính là có sức ảnh hưởng đến vậy.
Mà lúc vừa nhìn thấy nàng mới biết, sức ảnh hưởng trong mơ đó căn bản không đáng nhắc đến, vừa gặp nàng, cái gì cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng không làm nữa, cả người đều xoay quanh nàng.
Hành lang ngắn ngủi, nhưng Bùi Trạch bước đi rất lâu.
Còn chưa đi đến trước giường, chỉ mới nhìn thân ảnh nàng nằm trên giường, thấy góc nghiêng xinh đẹp an tĩnh của nàng, chân Bùi Trạch nhấc không nổi nữa. Ngây ngốc nhìn góc nghiêng của nàng, vừa mừng vừa buồn, tâm trạng phức tạp gắt gao quấn quanh hắn, Bùi Trạch cắn đầu lưỡi, máu tươi đau đớn tràn ra.
Cuối cùng cũng bình tĩnh hơn chút, Bùi Trạch lại cất bước.
Gian nan bước đến trước giường, Bùi Trạch lại không nhìn rõ bộ dáng của Tô Mật, một sự áy náy hối hận bao vây lấy hắn, ánh mắt trở nên trống rỗng, Bùi Trạch lại dùng sức cắn đầu lưỡi, máu tươi lại tràn ra, rốt cục cũng thanh tỉnh, Bùi Trạch vẫn không nhìn mặt nàng, lập tức đưa tay sát lấy cổ nàng.
Bùi Trạch, giết nàng ta đi!
Giết chết nữ nhân ngươi rõ ràng chưa từng gặp nhưng lại bị không ngừng bị ảnh hưởng bởi nàng ta!
Giết nàng ta, giết chết nàng ta ngươi có thể quay về là chính ngươi!
Giết nàng ta!
Nàng nhỏ nhắn như vậy, cổ nàng, chỉ cần một vặn nhẹ là đứt. Nhưng kể cả khi não không ngừng ra mệnh lệnh, tay vẫn không thể nào động đậy, Bùi Trạch nghiến ngăn, hai mắt hằn tơ đỏ, giết nàng! Bùi Trạch nghiến răng khiến cả mặt đều đỏ lên, nhưng vẫn không thể hạ thủ, nghẹn lại nghẹn, cuối cùng buông tay xuống.
Tay buông ra, vết đỏ trên cổ Tô Mật lọt vào mặt.
Một Bùi Trạch sớm đã nếm qua vị tình ái nhìn qua đã biết đây là đại diện cho cái gì.
“Sao nàng vẫn theo hắn, hắn không phải phu quân của nàng, hắn bất quá chỉ là một kẻ thích khuôn mặt nàng mà thôi!”
Lời này thốt ra theo bản năng, sau khi nói xong chính hắn cũng bật cười, ngươi xem, luôn như thế, đối mặt với nàng, bản thân sẽ luôn nói những câu lạ kỳ. Những lời này không hề thông qua đại não mình, là bộc phát nói ra. Như là trong thân thể mình có một linh hồn khác vậy!
Đối mặt với nàng, linh hồn kia sẽ thao túng thân thể mình!
Chân Bùi Trạch mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống giường, vô lực dựa vào thành giường.
Làm sao bây giờ?
Giết không được, tha cũng không xong…
Bây giờ bên ngoài lộn xộn như vậy, hoàng thượng quan tâm nàng như vậy, điều động tất cả binh lực, thậm chí còn có tầng tầng lớp lớp quan binh trợ lực, chính là vì tìm nàng. Bùi Trạch, Bùi Lâm nói đúng, ngươi phải giao nàng ra, nếu không hoàng thượng tra đến đây, Bùi gia sẽ không xong, hoàn toàn không xong.
Ngươi là con vợ cả, là cháu trai trưởng, ngươi không thể hồ nháo như vậy.
Ngươi làm vậy, không những hủy hoại chính mình, còn hủy cả Bùi gia.
Thả nàng đi thôi.
Ý niệm này vừa nảy ra, ý chí nói vậy, trong lòng lại không muốn, dù thế nào đi nữa cũng không muốn để nàng đi, dù giao ra, cũng không giao vào tay Lan Cửu, chết cũng không! Bùi Trạch cười khổ, đó, một con người mâu thuẫn, một muốn giao ra, một có chết cũng không muốn.
Bọn chúng đánh nhau trong đầu hắn, cả người như muốn sụp đổ.
“Bốp!”
Bùi Trạch hung hăng tặng chính mình một cái tát, khuôn mặt như ngọc rất nhanh đã có vết hằn.
Bùi Trạch buộc chính mình tỉnh táo lại, xem xét từ đầu đến cuối.
Một năm về trước mình bắt đầu mơ về nàng ấy, luôn cho rằng nàng ấy chỉ là người trong mơ, nhưng khi thật sự gặp được nàng, hơn nữa vô cùng khẳng định nàng chính là người trong mơ, vậy thì, sao nàng lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? Là yêu vật họa quốc? Nhưng Bùi Trạch tuy không tồi, nhưng so với cả Đại Châu này, hắn cũng rất bé nhỏ mà thôi.
Không đúng.
Ngày đó hoàng thượng cầm kiếm xông vào cửa, trực tiếp chỉ mũi kiếm vào mình hỏi Tô Mật đâu.
Vẻ mặt hoàng thượng hôm đó, rõ ràng khẳng định nàng ở phủ mình.
Chẳng lẽ nàng đồng thời mê hoặc mình lẫn hoàng thượng?
Không đúng.
Sau khi hoàng thượng mang nàng rời Xuân Hà thôn, mình không có ai chỉ điểm nhà nàng, vẫn vô cùng chắc chắn nàng ở nơi đó, lòng tràn đầy hối hận, rõ ràng mình ở gần hơn hoàng thượng, rõ ràng mình có thể đến sớm hơn hoàng thượng. Rõ ràng chưa từng gặp nàng, thậm chí đến cái tên cũng là từ miệng hoàng thượng mới biết.
Vậy sao ta lại biết nàng ở đâu?
Bùi Trạch nhìn xung quanh, nhìn tấm trướng vân thanh, đồ dùng bạch cử, thấy trước giường là chậu hoa thơm. Căn phòng này ban đầu không phải thế này, là từ lúc mang nàng đến đây mới vội vã trang trí lại, khẳng định nàng thích bố trí như thế này, nàng thích hoa vô cùng.
Mình còn chưa gặp qua người này, mình sao lại biết sở thích của nàng ấy?
Sự việc quay về vạch xuất phát, sao nghĩ mãi không không thông, đầu óc đã loạn cả lên, Bùi Trạch ngồi bên giường bưng kín mặt, bỗng nhiên ngón tay dừng một chút, quay đầu nhìn nét mặt Tô Mật đang ngủ say, một nam nhân quan tâm đến một nữ nhân như vậy, nếu không phải là người thân thì chính là người thương.
Nàng rõ ràng không phải là người thân của mình.
Vậy, là tình yêu?
Đầu óc lập tức thanh tỉnh, giả sử, giả sử mình và nàng từng có một đoạn tình cảm, nhưng chính mình đã quên, cho nên, chuyện liên quan đến nàng, chỉ còn trong tiềm thức. Cách lý giải này có thể giải thích được vì sao bản thân luôn khẳng định rằng nàng đang trốn mình, cũng giải thích được vì sao hôm đó hoàng thượng lại cầm kiếm chĩa vào mình.
Nàng biết, hoàng thượng biết, chỉ mỗi mình không biết.
Nếu như giả thiết này là thật, vậy chuyện sau đó có thể giải thích được, nhưng mình, rõ ràng không bị mất trí nhớ.
Bùi Mạc ngây ngốc nhìn khuôn mặt Tô Mật.
“Nếu như ta bị mất đi trí nhớ.”
“Nàng, có thể nói cho ta biết....”
“Ta sao lại yêu nàng, rồi sao lại phụ nàng.”
Ta rốt cục đã tàn nhẫn với nàng đến nhường nào mới khiến ta tuy đã không còn ký ức gì nhưng tận cốt tủy vẫn ân hận khôn cùng thế này.