Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tạ Văn Chiêu nhìn ba vị tiểu thiếp của mình trên bờ, cùng với Mạnh Phất đang kéo theo kiếm đã xoay người rời đi, rơi vào hoài nghi thật sâu.
Các nàng rốt cuộc là người của ai?
Các nàng còn nhớ rõ mình là di nương của ai sao?
Tôn Ngọc Liên thấy Tạ Văn Chiêu vẫn luôn ngâm mình trong nước, lên tiếng nhắc nhở nói: "Hầu gia, phu nhân đã đi rồi, hay là ngài lên trước đi."
Tạ Văn Chiêu không nói chuyện, sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, ngày xưa nếu đám người Hoa Tiểu Lăng nhìn thấy bộ dáng này của hắn tất nhiên sẽ sợ hãi hồi lâu, nhưng bị phu nhân mắng nhiều ngày như vậy, các nàng đã không cảm thấy Hầu gia còn có gì đáng sợ.
Vẫn là phu nhân nổi cơn thịnh nộ tương đối đáng sợ hơn.
Tạ Văn Chiêu biết mình hiện tại không thể làm gì được Mạnh Phất, vừa rồi hắn nói gọi quan phủ cũng chỉ là thuận miệng uy hiếp nàng, không nói đến trong lòng hắn chung quy vẫn không muốn đi thương tổn những nữ nhân trong hậu viện hắn, chỉ nói nếu chuyện này truyền ra thật quá mất mặt, toàn bộ đế đô sẽ đến xem trò cười của phủ Tuyên Bình Hầu bọn họ.
Hắn giơ tay lau lau trên mặt một phen, xoay người trèo lên bờ từ một sườn khác của hồ sen, cứ ướt dầm ướt dề như vậy mà đi về Tùng Hiên Đường của chính mình.
Dọc theo đường đi, bọn hạ nhân nhìn thấy hắn đều lộ ra biểu tình giật mình, Tạ Văn Chiêu cũng không để trong lòng, rốt cuộc bộ dáng hiện tại của hắn thật sự rất chật vật, mãi cho đến khi hắn vào phòng ngủ của mình rồi, đi thay quần áo mới tình cờ phát hiện ra, hoá ra trên đầu hắn còn đội một mảnh lá sen, cái lá sen tươi xinh đẹp, một màu xanh lục thật thuần tuý, xanh đến sinh cơ bừng bừng.
Tạ Văn Chiêu cảm giác mình gần đây thật sự là quá xui xẻo, hắn giơ tay gỡ lá sen trên đỉnh đầu xuống, sau đó thở dài một tiếng, hắn và Mạnh Phất căn bản là không thể giao lưu, về sau hắn không bằng cứ xem như trong phủ không người tên Mạnh Phất này.
Tạ Văn Chiêu gọi gã sai vặt tới chuẩn bị một thùng nước tắm cho hắn, kết quả lại nhìn thấy trong tay gã sai vặt ôm một chồng sổ sách thật dày, trong nháy mắt, Tạ Văn Chiêu chỉ cảm thấy trời đất xoay vòng, bản thân hắn cũng có chút choáng váng.
Sau đó hắn cũng thật sự hôn mê bất tỉnh, cả người té lăn trên đất.
Cửa gã sai vặt hoảng sợ, sổ sách trong lòng ngực rơi rụng đầy đất, hắn ta vội vàng xông tới kêu lên: "Hầu gia! Hầu gia ——"
Tùng Hiên Đường tức khắc rơi vào một mảnh binh hoang mã loạn.
Nhưng mà chuyện này mặc kệ là cùng Lý Việt, hay là cùng Mạnh Phất, đều không có liên quan.
Sau khi Mạnh Phất trở lại cung, liền lấy hết tấu chương muốn đề cao địa vị võ quan trong mấy năm nay ra thẩm duyệt một lần, nghe mấy năm nay thì nghĩ hẳn sẽ có rất nhiều, nhưng trên thực tế lại ít ỏi không có mấy, trong đó có mấy quyển tấu chương vẫn là cùng một người viết.
Đại Chu từ khi khai quốc tới nay chính là dùng quốc sách như vậy, mấy năm trước khi chiến sự Bắc cương bất lợi, cũng có người đưa ra ý kiến muốn tuyển chọn chút võ quan vào triều, nhưng mà bọn quan viên trong triều cứ dong dong dài dài, đã nhiều năm vẫn chưa thể định ra được. Sau này Lý Việt đi Bắc cương, vừa lúc chuyển Đại Chu từ bại thành thắng, việc này dần dần không còn ai đề ra nữa, phần lớn bọn quan viên trong triều đều cảm thấy như bây giờ đã tốt lắm rồi.
Khi thượng triều, những người có tiếng nói cơ hồ tất cả đều là quan văn, bọn họ tất nhiên không cảm thấy trọng văn ức võ như vậy có gì không ổn, bọn họ vốn dĩ đã chướng mắt đám vũ phu, cảm thấy mấy kẻ đó không có đầu óc, nếu thật sự quốc gia giao vào trên tay mấy tên như vậy, khẳng định là muốn xong đời.
Chỉ là thiên hạ này cũng không phải là một trò chơi, dùng một bộ quy tắc là có thể luôn chơi thắng từ đầu đến khi kết thúc, quan văn có tác dụng của quan, quan võ cũng có lĩnh vực am hiểu của mình. Tỷ như chuyện luyện binh đi, những phương án do bọn quan viên trong Binh Bộ viết ra thoạt nhìn cũng có đầu có đuôi lắm, nhưng mà Lý Việt chỉ xem một cái liền muốn mắng người.
Mạnh Phất mới đầu cũng không hiểu quá rõ, sau này nghe được phân tích của hai người Đường Minh Khải cùng bệ hạ, mới hiểu được ý tưởng của các quan viên ở suốt trên triều quả thực quá mức ngây thơ, nghe thì có vẻ không tồi, nhưng tướng sĩ căn bản sẽ không có chuyện đều tin phục mỗi một tướng lĩnh giống như bọn họ thiết tưởng.
Quyết sách này của bệ hạ rõ ràng là công khai đối kháng với tất cả quan văn, mặc dù trong lòng Mạnh Phất có chút tính toán trước, nhưng cũng hiểu rõ muốn làm thành việc này cũng không dễ dàng, chỉ sợ phải co kéo một thời gian với các quan viên trong triều.
Như nàng sở liệu, ngày thứ hai khi lâm triều, các hạng mục cải cách đã chuẩn bị sẵn được đề ra, dưới sân đình, hai người Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan dẫn đầu các quan viên lập tức kiên quyết phản đối chuyện cải cách này.
Các quan viên cũng không nghĩ tới bệ hạ vừa lâm triều liền chơi lớn như vậy, ngay từ đầu bọn họ nghe bệ hạ nói muốn đề bạt chút quan võ lên, đã liền động não suy nghĩ nên khuyên như thế nào để bệ hạ đánh mất cái ý niệm này. Nhưng ngay sau đó bọn họ lại nghe thấy bệ hạ nói, nếu không chọn được người thích hợp, liền lựa chọn một số quan viên đưa đi Bắc cương trước, rèn luyện một phen, sau đó lại triệu về đế đô phong thành quan võ, liền có một số quan viên không dám mở miệng, sợ mình vừa lên tiếng, chọc đến bệ hạ giận dữ, dưới cơn tức giận liền trực tiếp đưa bọn họ đến Bắc cương. Chờ đến khi cuối cùng nghe nói muốn cắt giảm bớt một phần năm quan viên trong triều, thì tất cả quan viên đều hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bệ hạ muốn làm cái gì vậy!
Bọn họ vốn đã suy nghĩ kỹ nên khuyên răng bọn họ như thế nào, nhưng kết quả bệ hạ không ra bài theo kịch bản, bởi vậy bọn họ thật không biết nên khuyên bệ hạ bỏ cái hạng mục cải cách nào trước.
Dưới sân đình, các quan viên lập tức phần phật mà quỳ xuống, bọn họ trăm miệng một lời nói: "Thỉnh bệ hạ suy xét, thỉnh bệ hạ suy xét a!"
Mạnh Phất bình tĩnh nói: "Trẫm đã suy xét kỹ rồi."
Ngụy Quân An vốn đang muốn tranh sủng cùng Lưu Trường Lan, đã quyết định mọi việc phải theo bệ hạ, ở trước mặt bệ hạ phải biểu hiện ra trung tâm của mình, nhưng mà lúc này bệ hạ chơi quá lớn.
Ngụy Quân An ở trước mặt bệ hạ biểu hiện kính cẩn nghe lời, chủ yếu là vì muốn giành ích lợi cho Trung Thư Tỉnh của mình, nếu để bệ hạ đề bạt một đám võ tướng lên, quyền lợi của Trung Thư Tỉnh bọn họ khẳng định sẽ bị suy yếu, như vậy hắn được bệ hạ thiên vị thì có ý nghĩa gì nữa?
Hắn dùng khoé mắt liếc nhìn Lưu Trường Lan cách đó không xa, lão cáo già này cũng thật trầm ổn, đã là lúc này rồi còn một bộ bình tĩnh nhìn quanh khắp nơi, nhưng hiện tại Ngụy Quân An không có tâm tư so với hắn xem ai càng trầm ổn hơn, đây là đại sự liên quan đến lợi ích của tất cả đồng liêu thân thiết của bọn họ, hiện tại cần phải bước ra, cứu các vị đồng liêu khỏi biển lửa.
Ngụy Quân An tiến lên một bước, mở miệng cất giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ, việc này trăm triệu không thể!"
Mạnh Phất rũ mắt, hiện giờ dưới đình, phản ứng của các quan viên đều nằm trong dự đoán của nàng, nàng nhìn Ngụy Quân An nói: "Ngụy ái khanh có thể nói xem, là chỗ nào không thể."
Trong khoảng thời gian này Mạnh Phất nói chuyện cùng Ngụy Quân An vẫn luôn rất hòa khí, hiện tại hắn lại không thể nghe ra hỉ nộ nào trong lời Mạnh Phất, trái tim Ngụy Quân An lập tức liền nhắc lên, lúc này hắn nhịn không được liền nghĩ, còn không bằng bệ hạ cứ trừng mắt mở miệng mắng bọn họ giống như trước đi, bộ dáng không biết hỉ nộ như thế này thật làm người hoảng sợ quá.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian bệ hạ hoà khí thật sự thực làm Ngụy Quân An vui vẻ, năm đó khi hắn thành thân còn chưa vui vẻ được như vậy. Hắn còn từng trò chuyện, cười với bệ hạ một phen, cảm giác mình là danh thần gặp được thánh chủ, mà khi được bệ hạ tán dương, hắn càng biết được thế nào là nhiệt huyết sôi trào, hắn từng hạ quyết tâm trong lòng, phải vì bệ hạ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Nhưng cúc cung tận tụy không bao gồm mấy chuyện trước mắt này.
Ngụy Quân An căng da đầu nói: "Bệ hạ, Đại Chu ta từ khi khai quốc tới nay đều là như thế, thánh tổ lấy sử vi giám, trải qua biết bao được mất của các tiền triều, lưu lại đều là tổ huấn lấy văn trị quốc, hiện giờ đã hơn hai trăm năm qua đi, Đại Chu ta văn vận hưng thịnh, tứ hải thái bình, lễ pháp chỉnh tề, một mảnh phồn vinh. Vì sao bệ hạ lại đột nhiên muốn bỏ thêm chức võ tướng ở trong triều? Còn nữa, nếu giao hết binh quyền vào tay tướng lĩnh địa phương, nếu những tướng lĩnh đó sinh ra dị tâm, khởi xướng náo động, mặc dù sẽ không dao động căn cơ Đại Chu ta, nhưng bá tánh cũng sẽ tao ương, kẻ có thiên hạ trước nay đều là dùng binh. Có binh quyền, xã tắc theo đó hưng thịnh, mất binh quyền, xã tắc theo đó mà vong, bệ hạ, thỉnh ngài suy xét lại."
Vấn đề Ngụy Quân An đưa ra, mấy ngày trước Mạnh Phất cũng đã từng nghiêm túc nghiên cứu. Nàng cũng từng trao đổi với bệ hạ, bệ hạ cũng không phải dùng võ trị quốc, Đại Chu khai quốc nhiều năm như vậy, tuy rằng đánh giặc luôn đánh trận thua trận thắng, nhưng về mặt văn hóa tư tưởng, xây dựng kinh tế này nọ vẫn đều làm không tệ lắm. Bệ hạ chỉ làm muốn làm cho quan hệ địa vị giữa quan văn và quan võ cân bằng hơn một chút. Hơn 200 năm nay, Đại Chu chỉ sùng văn, không thượng võ, đã từng mộ binh nhiều lần để đối kháng với dị tộc ở Bắc cương, nhưng kết quả lại chỉ được binh nhũng binh nhược, quân đội giống như là một khối đậu hủ, nhẹ nhàng va chạm liền vỡ thành từng mảng.
Mà những cái tiền triều kia bị lật đổ, phần lớn là do người đương quyền có chút vấn đề, khiến cho quốc gia dần dần đi về hướng suy bại, dân chúng lầm than, bá tánh cùng binh lính cũng đâu phải ngốc tử, ngày tháng thái bình không còn nữa, thì ai có tâm trạng đi bảo vệ một cuộc sống như thế.
Nếu không có cái năng lực ngồi ổn giang sơn, như vậy bị người lật đổ cũng coi như xứng đáng.
Lý Việt thực chất không quá để ý đến chuyện sau hắn thì Lý gia có thể truyền thêm mấy thế hệ hoàng đế nữa, hắn chỉ để ý khi mình làm hoàng đế, thì phải giải quyết hết tất cả những vấn đề mà mình nhìn thấy.
Thiên hạ này từ trước đến nay là hữu năng giả cư chi (Editor: câu này rút ra từ "thiên mệnh vô thường, duy hữu đức giả cư chi" <=> "thiên mệnh thường đổi thay, người có đức thì được"), từ xưa đến nay chuyện các hoàng tử đấu với nhau cũng không thiếu, vậy sao thánh tổ không thu lại hết quyền lực trong tay các hoàng tử đi? Cũng không thể vì các hoàng tử đều là huyết mạch Lý gia, liền cảm thấy những người bọn họ đánh lên thì không xem như nguy hại đối với thiên hạ.
Hơn nữa, trong mấy lần luyện binh lúc trước, có khi binh không biết tướng, tướng không biết binh, trò cười lớn nhất thiên hạ bậc này đều có khi phát sinh. Có lúc địch tới xâm phạm, chuyện đầu tiên tướng lĩnh làm không phải cân nhắc phương pháp ứng đối, mà là đi xin chỉ thị các quan văn xem nên tác chiến như thế nào, ngoại trừ làm hỏng hóc mấy phương tiện tác chiến, có một số quan văn đầu óc như bị rỉ sét vậy, căn bản không biết phân tích thế cục, chỉ biết máy móc làm theo sách vở, quyết giữ ý mình, làm quân lính đi chịu chết uổng mạng.
Mà cái kiểu trọng văn ức võ này nếu không xoá bỏ, thì cũng sẽ khiến cho quân lính không được tưởng thưởng và tôn trọng xứng đáng, nên khi đánh giặc quân lính tất nhiên cũng sẽ không ra sức, chỉ nói khí thế thôi đã thua trước một đầu.
Vì Lý Việt có thân phận hoàng tử, khi ở Bắc cương hành sự không cố kỵ, hắn có một bộ đấu pháp của riêng mình, nhưng mà cũng bởi vì vậy mà bị tiên hoàng răn dạy nhiều lần, sau này tiên hoàng có đưa cái thư từ gì tới hắn cũng không thèm đọc mà trực tiếp đêm đốt luôn. Chỉ có về sau, khi hắn đánh thắng mấy trận ở Bắc cương, thái độ của tiên hoàng đối với hắn mới dần dần chuyển biến.
"...... Còn nữa, có phải Ngụy ái khanh tuổi đã cao, trí nhớ không còn tốt hay không? Mấy năm nay Đại Chu chúng ta khi nào còn phải thượng cống cho Bắc cương? Đại Chu từ khi khai quốc tới nay, đã bại bao nhiêu trận ở Bắc cương, Ngụy ái khanh có từng thống kê qua?"
"Này......" Ngụy Quân An cúi đầu, nói không ra lời, hắn một cái Trung Thư Lệnh nơi nào sẽ đi thống kê loại sự tình này? Hơn nữa tự Lý Việt đăng cơ tới nay, dị tộc liền rất ít tới phạm, hắn đối Bắc cương chiến sự liền càng không thế nào chú ý.
Mạnh Phất nhàn nhạt nói: "Xem ra Ngụy ái khanh là chưa từng thống kê qua, trẫm thống kê quá, trẫm có thể nói cho ngươi, Đại Chu đánh bại trận lớn lớn bé bé thêm ở bên nhau tổng cộng là 117 tràng, nhất thảm thiết một hồi bên ta thiệt hại tướng sĩ mười vạn hơn người, bị bắt cắt hai tòa thành, hướng dị tộc nhóm tặng mấy trăm vạn bạc trắng, chẳng lẽ đây là Ngụy ái khanh nói một mảnh phồn vinh tứ hải thái bình sao? Ngụy ái khanh, ngươi này quá làm trẫm thất vọng rồi."
Ngụy Quân An nói không nên lời, ngày tháng thái bình của hắn cũng được lâu rồi, liền quên đi những khuất nhục mà Đại Chu từng trải qua nhiều năm như vậy.
Cái thái bình mà hắn có được đây, chính là nhờ Lý Việt cãi lời lại không biết bao nhiêu pháp lệnh, tự mình đánh ra được.
Sau khi phản bác các lý do thoái thác này của Ngụy Quân An xong, Mạnh Phất nhìn về phía Lưu Trường Lan, hỏi hắn: "Lưu ái khanh thấy thế nào?"
Lưu Trường Lan từ trước đến nay thích ba phải vẫn mở đầu theo phong cách cũ, hắn nói: "Bệ hạ, vi thần cho rằng Ngụy đại nhân nói có lý, chuyện này liên quan đến cơ nghiệp muôn đời của Đại Chu, liên quan đến phúc lợi của muôn vàn bá tánh, thỉnh bệ hạ thận trọng suy xét."
Mạnh Phất nói: "Trẫm đã nói, đây là trẫm đã suy xét kỹ, nếu ngươi cảm thấy Ngụy đại nhân nói có lý, vậy đó là cảm thấy trẫm nói không có lý?"
Lưu Trường Lan cảm thấy cổ mình ớn lạnh, ngay sau đó dập đầu xuống đất, hắn lập tức thỉnh tội nói: "Vi thần không dám."
Trên cao, Mạnh Phất vẫn không mở miệng, trái tim Lưu Trường Lan sắp nhảy lên đến cổ họng, chỉ có thể nói: "Bệ hạ nói cũng có lý, chỉ là vi thần cho rằng cần phải thương nghị lại một phen."
Ngụy Quân An nhịn không được nhìn Lưu Trường Lan liếc mắt một cái, Lưu Trường Lan nhận túng cũng nhận quá nhanh đi!
"Thương nghị cái gì?" Mạnh Phất hỏi.
Lưu Trường Lan cảm thấy mỗi một hạng mục cải cách bệ hạ đưa ra đều cần thương nghị lại, hắn chỉ có thể thử mở miệng: "Bệ hạ, trên triều mà có thêm 30 chức quan có phải hơi quá nhiều hay không."
Mạnh Phất rất hiểu tâm lý của các đại thần này, trong lòng nàng cùng bệ hạ đã có số lượng thích hợp, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng nói ra, cho nên nàng chỉ nói: "Trẫm cảm thấy vừa đủ."
Lưu Trường Lan thầm nghĩ sao lại vừa đủ chứ, Tuyên Chính Điện này ngay lập tức liền có thêm 30 người, vậy tất cả đều chen chúc lên, hắn cùng Ngụy Quân An nói không chừng còn phải đứng kề với nhau, việc này chỉ nghĩ đến thôi liền đủ cho hắn khó chịu.
"Hơn nữa, trẫm không phải nói muốn cắt giảm một phần năm số quan lại hiện tại trong triều sao?"
Lưu Trường Lan vừa nghe lời này, càng cảm thấy khó có thể tiếp nhận, vậy còn không bằng để hắn cùng Ngụy Quân An vai sát vai tay cầm tay đi, hắn nói: "Bệ hạ, nhưng mà cắt giảm một phần năm không phải quá nhiều chứ? Hay là bớt một chút đi."
Mạnh Phất ngẩng đầu nhìn Lưu Trường Lan liếc mắt một cái, trên mặt không mang theo giận dữ, chỉ là nhàn nhạt hỏi: "Lưu ái khanh, ngươi cho rằng khanh đang cùng trẫm đi chợ mua đồ ăn sao? Còn muốn cò kè mặc cả với trẫmb?"
Lưu Trường Lan vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói: "Vi thần không dám."
"Được rồi, các vị ái khanh còn có dị nghị gì khác?"
Bọn họ đương nhiên là có! Nhưng những gì bọn họ muốn nói thì Ngụy Quân An vừa rồi đã nói rồi, nhưng bệ hạ đều cấp phản bác tất cả, thoạt nhìn hình như bệ hạ quyết tâm muốn làm như vậy.
Đây quả thực là muốn mạng bọn họ mà! Bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận, dù sao chỉ cần tất cả bọn họ đều phản đối, chuyện này sẽ vẫn luôn kéo dài mà thôi.
"Nếu chư vị ái khanh không có dị nghị gì khác, vậy liền bãi triều đi, Đường tướng quân ở lại, đợi chút trẫm có việc cùng khanh thương lượng."
Thương lượng cái gì? Khẳng định là thương lượng cải cách lần này, trong lúc nhất thời, bọn quan viên thậm chí đều nghĩ đến cảnh ngày mai bọn họ vừa lên triều sẽ thấy trái phải mình có thêm vài gương mặt xa lạ.
Bãi triều xong, mọi người rũ đầu đi ra khỏi Tuyên Chính Điện, bộ dáng tất cả đều như là cha mẹ chết, trách không được khoảng thời gian trước bệ hạ hiền lành với bọn họ như vậy, hoá ra là đang chuẩn bị một đại chiêu, mấy tử tế lúc trước xem như phần cơm gà ngon lành trước khi đưa bọn họ đi chết.
Bọn họ đều rất nghe lời bệ hạ nói, bệ hạ đối với bọn họ cũng là vẻ mặt ôn hoà, bọn họ cho rằng quân thần tương hợp, là một giai thoại lưu danh sử sách đến trăm ngàn năm sau, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn họ một lòng chân thành vậy mà lại gửi gắm nhầm rồi, trái tim bệ hạ vẫn còn ở trên người mấy tên võ tướng kia.
Ai.
Lúc trước bọn họ thề son sắt nói, nếu như đáp ứng cái kế hoạch đánh giá thành tích của bệ hạ, bọn họ chính là con rùa rút đầu, nhưng kết quả không đến nửa ngày, Ngụy Quân An liền mang theo Trung Thư Tỉnh của hắn làm phản, xoay đầu hướng về phía bệ hạ, sau đó không lâu, Lưu Trường Lan cũng quên mất lời thề, cam tâm làm rùa rút đầu, cả triều trên dưới đều là rùa rút đầu, vậy coi như đều là đồng loại, không ai có lợi, cũng không ai có hại.
Nhưng lần này bọn họ có thể kiên trì được bao lâu?
Trong lòng Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan rất rõ ràng, việc này tuyệt đối không thể làm theo ý bệ hạ được, đây không chỉ là đả kích lớn đối với bọn họ, mà còn không phải là chuyện tốt với sĩ tử trong thiên hạ.
Có người buồn bực nói: "Sao bệ hạ đột nhiên lại làm như vậy? Gần đây bên kia Bắc cương còn tính thái bình mà?"
Đồng liêu liền nói: "Cũng không tính đột nhiên đâu, mấy năm trước bệ hạ đã từng có ý này."
"Nhưng lần này bệ hạ ra tay cũng quá độc ác, chỉ là muốn đề bạt một ít võ quan lên cũng thôi đi, còn muốn đem bỏ bớt một phần năm quan viên trong triều để nhường chỗ l cho bọn hắn."
"Đúng vậy, một phần năm đó, lần này mấy tên võ tướng kia còn không phải lật trời lên sao."
Dù vậy, nhưng nếu chính mình lên tiếng không chừng sẽ bị bãi quan, hoặc là bị biếm đi đến cái địa phương chim không thèm ỉa nào đó, một chiêu này của bệ hạ quá độc ác.
Mấy ngày kế tiếp, các đại thần hôm nào thượng triều ở khuyên bảo Hoàng Thượng bỏ ý niệm cải cách này đi, bọn họ nói Đại Chu đã hơn 200 năm nay đều là như vậy, nói đây là căn cơ để ổn định quốc gia, nói hành động này sẽ làm rét lạnh trái tim sĩ tử trong thiên hạ.
Hai điều đầu tiên Mạnh Phất đã từng phản bác một lần, còn cái điều sau cùng liền càng không thú vị. Trái tim các tướng sĩ đều đã rét lạnh hai trăm năm, dựa vào cái gì phải luôn cứ rét lạnh như vậy? Các tướng sĩ ở tiền tuyến tắm máu giết địch, chẳng lẽ không xứng được tưởng thưởng tương ứng sao?
Bọn quan viên phát hiện nói không lại Mạnh Phất, bọn họ liền dứt khoát không đề cập đến việc này ở trên triều nữa, bọn họ không đề cập tới, Mạnh Phất liền tự mình đề, gọi Đường Minh Khải đến phối hợp nàng cùng nhau diễn kịch, bọn họ kẻ xướng người hoạ, làm như đã quyết định muốn đề bạt người nào lên, muốn bãi miễn người nào.
Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan thấy thế càng thêm hoảng loạn, bọn họ vắt hết óc, tìm mọi cách kiếm cớ tới khuyên bệ hạ, nhưng mỗi lần nói đến lại đều biến thành chính bọn họ không có lý, sao lúc trước không thấy bệ hạ có thể nói năng đanh thép như vậy nhỉ! Hắn nóng nảy lên đều là mắng chửi người, hiện tại lại trật tự rõ ràng mà lý luận với bọn họ trên triều, càng cho thấy bệ hạ đã quyết tâm.
Trong khoảng thời gian này, hai người Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan đều cảm thấy mình già đi rất nhiều.
Trải qua một phen lôi kéo dây dưa, đám người Ngụy Quân An cảm thấy bệ hạ tựa hồ đã âm thầm an bày việc này ổn thỏa, hôm nay trên triều lại nghe bệ hạ cùng Đường Minh Khải thương lượng muốn tuyển dụng người nào, cả người Ngụy Quân An đều có chút héo, muốn dùng cách tiêu cực để chống cự, đột nhiên nghe được Đường Minh Khải nói có vài vị võ tướng cần phải lưu lại canh giữ biên cương, không thể lên triều.
Trong đầu Nguỵ Quân An chợt loé lên ánh sáng, không kịp suy nghĩ cẩn thận, hắn liền há mồm nói: "Bệ hạ, ngay lập tức mà muốn tìm được 30 võ tướng thích hợp đứng trong triều cũng không phải dễ dàng, sự tình trọng đại, tuyệt đối không thể quyết định qua loa, không bằng ngài cứ an bài mấy người thích hợp trước, còn lại thì ngày sau lại định."
Mạnh Phất trên long ỷ không lập tức mở miệng, tựa như đang nghiêm túc cân nhắc ý kiến này của Ngụy Quân An. Ngụy Quân An không biết bệ hạ có thể đồng ý hay không, hắn nghĩ chỉ cần giảm số lượng chức quan võ sắp được tăng thêm, thì số lượng quan văn bọn họ cần cắt giảm tất nhiên cũng sẽ giảm bớt một chút.
Hiện tại có thể bớt một người, hắn cũng là có lợi!
Qua một hồi lâu, hắn nghe được bệ hạ chậm rãi nói: "Ngụy ái khanh nói có lý, để trẫm nghĩ lại."
Ánh mắt Ngụy Quân An sáng lên, việc này có đường!
Có đường rồi!