Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Tần thị đem Đoạn Hành Dư kéo ra phía sau, tựa hồ không nghĩ đến liếc nhìn người nam nhân này một cái, "Tiểu Dư nhà ta đương nhiên sẽ lớn lên giống ta."
"Nhị tỷ..." Nam nhân đến gần một chút, ngữ khí giống như làm nũng, "Mọi người đều nói chúng ta lớn lên giống..."
Mới vừa rồi Đoạn Hành Dư còn cảm thấy nam nhân này trông thật quen mắt, hiện giờ nói toạc ra mới phát hiện xác thật khuôn mặt hắn cùng mẫu thân có vài phần tương tự.
Chỉ là từ trước đến nay hắn không hề biết mình có một người cậu?
[Tác giả dùng từ "cữu cữu" nhưng từ chương này trở đi mình sẽ để thành "cậu" hết nhé]
Xuất phát từ tính lễ phép, hắn vẫn đứng đắn chào hỏi, "Cậu."
"Ài, Tiểu Dư thật ngoan."
"Sao có thể? Tiểu Dư của chúng ta sao có thể có được người cậu không tiền đồ như ngươi?"
"Tỷ, đã nhiều năm như vậy, ngài cũng đừng giận nữa."
Tần thị không đáp hắn, nhìn thoáng qua nam nhân khí định thần nhàn đang ngồi uống trà, vừa vặn nam nhân nọ cũng nhìn qua đây, Đoạn Hành Dư thấy hắn hơi hơi mỉm cười, khuôn mày ôn nhuận cùng khí chất thanh lãnh trung hòa vẻ ngoài của hắn.
Đoạn Hành Dư đang muốn gật đầu thăm hỏi, lại bị Tần thị đẩy lùi ra sau mấy bước, "Ngươi về lại sân của mình đi, nơi này không có chuyện của ngươi đâu, đi mau."
Đoạn Hành Dư khó hiểu trả lời, "Vâng."
Hắn vừa định rời đi, nam nhân vẫn luôn không mở miệng bỗng gọi hắn lại, "Chậm đã."
Hắn vẫy vẫy tay, "Tới."
Đoạn Hành Dư còn chưa động, liền thấy người cậu lần đầu gặp mặt tung tăng chạy qua, đi ra phía sau nắm lấy tay nam nhân.
Tần thị tức giận đến mức tay đều run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không ra thể thống gì!"
Đoạn Hành Dư sửng sốt, đôi mắt ngay sau đó bị người che lại, Tần thị thúc giục, "Đừng nhìn, trở về mau."
"Được rồi." Đoạn Hầu vẫn luôn không nói lời nào rốt cuộc cũng mở miệng, "Vân Uyển, ngồi xuống trước đi."
"Chuyện trước đây tạm thời không đề cập đến, hôm nay bọn họ đến để nói việc liên quan đến Hành Dư." Hắn nhìn Đoạn Hành Dư, "Ngươi cũng ngồi xuống."
"Vâng" Đoạn Hành Dư sờ sờ cái mũi, đỡ nương ngồi đối diện đôi nam nhân đang không coi ai ra gì mà nắm tay nhau.
Tâm tình ghét bỏ của Tần thị lộ hẳn ra ngoài, giống như nàng đang đối diện với hồng thủy mãnh thú. Đoạn Hầu cũng không kém, tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng cũng không dám nhìn thẳng phương hướng kia.
Trong lòng Đoạn Hành Dư hiểu rõ, cũng đại khái có thể đoán được vì sao nhiều năm như vậy hắn cũng không biết có người cậu này tồn tại.
Hắn nhìn trộm về phía bên kia rất nhiều lần, đều có thể nhìn thấy cậu hắn vô cùng vui vẻ tươi cười cùng với nam nhân dịu dàng bên cạnh.
"Vương gia, Vân Uyển và Hành Dư đều đã ở đây, ngài có thể bắt đầu." Hầu gia nói.
Vương gia?
Đoạn Hành Dư có chút kinh ngạc.
Ánh mắt nhìn hai người lại càng không giấu được chút ý tìm tòi nghiên cứu.
Duẫn Vương không nhanh không chậm, "Hôm nay chúng ta tới đây là có việc muốn cùng Hầu gia và nhị tỷ thương thảo."
"Vương gia nói quá lời, một tiếng nhị tỷ này thiếp thân chịu không nổi." Thậm chí nàng còn không thèm nhìn đến Duẫn Vương, ngữ khí cũng không giống như đang khen tặng.
Duẫn Vương cũng không tức giận, khóe miệng ngậm ý cười, "Theo lý thì nên gọi như vậy."
"Hừ."
Hắn cũng không cần phải nhiều lời thêm, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên người Đoạn Hành Dư, chỉ là người nọ vẫn chấp nhận thay đổi xưng hô, "Mấy ngày trước đây biết được tin Nhị phu nhân tìm một nha đầu ở nông thôn đưa cho Hành Dư làm nha hoàn thông phòng..."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Như thế nào?" Tần thị chen ngang hắn, "Phòng sự của con ta đáng để Vương gia tự mình chú ý?"
Đoạn Hành Dư vỗ vỗ tay nương trấn an, hắn nhìn về phía Duẫn Vương, "Không biết vì sao Vương gia lại nhắc đến việc này, có điều gì không ổn sao?"
"Cũng không phải là không ổn, chỉ là nha đầu kia từ nhỏ đã không có cha mẹ, trước đây ta cùng..." Hắn nhìn về phía Tần Khải Lan, "Hắn đi du lịch khắp nơi, thấy tiểu nha đầu đáng thương, liền nuôi ở nông thôn, chúng ta cũng coi như nửa cha..."
Đoạn Hành Dư thấy cậu hắn liếc mắt trừng Vương gia một cái.
Duẫn Vương cười khẽ, tiếp tục nói, "Cha. Ừm. Nàng xem như con gái của chúng ta, cho nên nếu như nàng muốn vào Hầu phủ, cũng nên là chúng ta đưa nàng tới."
Lời hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ không hề có chỗ nào là không hợp tục lệ hay ly kinh phản đạo.
[Ly kinh phản đạo: Coi thường luân lý, không theo khuôn phép]
Tần thị cũng thật kinh ngạc, nàng chỉ nghe nói nha đầu này phẩm tính tốt, lại không cha không mẹ, ai mà ngờ hóa ra lại có tận hai người cha, lại còn đều là "người quen".
Nàng không chút suy nghĩ liền trả lời, "Không cần, nếu là nữ nhi của Vương gia, Tiểu Dư của chúng ta trèo cao không nổi, thỉnh Vương gia chọn người khác làm rể đi."
Vương gia cũng không vì giọng điệu kỳ quái của nàng mà không vui, hắn nhìn Đoạn Hành Dư, "Chuyện quan trọng thế này vẫn nên ý tứ của hai đứa nhỏ."
Đoạn Hành Dư nghĩ thầm, ý tứ của hắn chính là: Đừng tới!
"Đúng vậy, nên hỏi thử ý tứ của bọn nhỏ." Tần Khải Lan phụ họa, thấy Tần Vân Uyển nhìn về phía hắn, lập tức rút tay trở về, lúng túng quay mặt ra bên ngoài, "Tri Thu, vào đi."
Đoạn Hành Dư vốn không để ý đến cái gì mà nha hoàn thông phòng, trong lòng đã bày sẵn một đống lời khen tặng rồi sẽ uyển chuyển cự tuyệt, nhưng mà...
Đến khi nhìn thấy cô nương kia đi vào, trong lòng hắn vẫn không nhịn được chửi thề một câu.
"Tri Thu bái kiến Hầu gia, Nhị phu nhân." Nàng quy quy củ củ hành lễ, rồi nhìn về phía Đoạn Hành Dư chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười "Bái kiến Nhị công tử."
Diệp Tri Thu khuôn mặt tinh tế, tuy dung mạo không thể nói là kinh diễm, nhưng thắng ở chỗ tươi tắn. Tần thị vừa nhìn đã vừa ý nàng, nhưng lúc này tâm tình kháng cự lại nhiều hơn yêu thích, nàng đành quét mắt qua một cái, giả vờ trấn tĩnh hỏi Đoạn Hành Dư, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nàng không phải không biết Đoạn Hành Dư vẫn luôn kháng cự việc có nha hoàn thông phòng, hỏi như vậy cũng chỉ để diễn cho người ngoài xem, cũng không có khả năng mới buổi sáng vừa cự tuyệt nàng, buổi chiều lại đổi ý đi?
Đoạn Hành Dư vốn không thể tin được, nhưng Diệp Tri Thu còn đang không ngừng đưa mắt ra hiệu cho hắn, làm hắn ngày càng khẳng định ý tưởng trong lòng mình.
Hắn thật sự thay đổi chủ ý rồi.
Hắn nhìn nàng, không dám chớp mắt, trong lúc nhìn còn không quên tự nhéo tay mình, xác nhận không phải mình đang mơ.
Mọi người trong phòng đều đang đợi hắn trả lời, hắn liền khẩn trương đến mức khô cổ họng, "Ta... khụ, ta cảm thấy khá tốt."
"Cái gì?" Tần thị nhìn về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi..."
Đoạn Hành Dư xấu hổ cười cười, cái gì cũng không nói.
Cậu hắn Tần Khải Lan vừa lòng gật gật đầu, "Tri Thu, ngươi thấy thế nào?"
Trong mắt Diệp Tri Thu không kìm nén được hưng phấn, nàng gật gật đầu, "Ta cũng cảm thấy khá tốt."
"..."
Lần này đến phiên Tần thị không khó chịu, cuối cùng buổi nói chuyện cũng tan rã trong bầu không khí không vui vẻ.
Mấy ngày trước Diệp Tri Thu liền tới Hầu phủ, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội gặp Đoạn Hành Dư. Duẫn Vương cùng Tần Khải Lan cũng tạm thời ở lại Hầu phủ, mỗi người một gian phòng, một gian phía đông, một gian phía tây, cách nhau rất xa.
Đoạn Hành Dư đi dạo trong sân, mới vừa rồi hắn phân phó A Cần đến biệt viện của Diệp Tri Thu truyền lời, lúc này hắn cũng đang nôn nóng chờ nàng tới.
Chờ chờ, lại chờ được Tần Khải Lan tới.
Cậu hắn lúc này trông giống như kẻ trộm, lén lút tiến vào, còn không quên nhìn đông nhìn tây.
"Cậu?" Đoạn Hành Dư kêu hắn.
"Ai, nhỏ giọng thôi nhỏ giọng thôi." Hắn ghé sát vào Đoạn Hành Dư, thần bí nói, "Trong phòng ngươi có người không?"
"Không có." Hắn lắc lắc đầu, nói đúng sự thật. Hắn đang chờ Diệp Tri Thu tới đây, nên đã cho nhóm nha hoàn cùng sai vặt nghỉ ngơi sớm, bằng không Tần Khải Lan cũng không có cách nào tiến vào thuận lợi mà không bị phát hiện.
Đoạn Hành Dư nhìn về phía cửa viện, Diệp Tri Thu còn chưa có tới đâu...
Tần Khải Lan nhìn theo ánh mắt hắn, cười bỡn cợt, "Đừng có gấp, Tri Thu bị nương ngươi gọi lại, nếu không ta cũng không thể đến đây tìm ngươi."
"Nương kêu nàng đi làm cái gì?"
"Chắc là tâm sự." Tần Khải Lan thản nhiên nói, "Ngươi yên tâm, nương ngươi là người miệng dao găm tâm đậu hũ, sẽ không làm gì nàng."
Đoạn Hành Dư lúc này mới gật gật đầu, mang theo hắn vào nhà.
Tần Khải Lan đi vào liền nhanh chóng đóng cửa lại.
"Cậu? Vì sao phải đóng cửa?"
Tần Khải Lan lúc này mới chân chính thả lỏng, hắn vô cùng tự nhiên ngồi xuống bàn, tự rót cho mình ly trà, uống xong mới khoa trương than thở một tiếng.
Lúc này mới nhìn về phía Đoạn Hành Dư.
"Ai, không phải là do ta sợ nương ngươi sao? Nương ngươi không cho ta đến thăm ngươi."
"Vì sao?" Vừa nói ra lời này hắn liền tự hiểu rõ, vì sao nương lại bài xích Tạ Thời Quyết như vậy, nghĩ đến mối quan hệ của Vương gia cùng cậu liền không khó hiểu.
Thần sắc Tần Khải Lan rất tự nhiên, hắn không chút để ý nói, "Vừa rồi ngươi cũng thấy được, theo như lời nương ngươi nói, hai nam nhân ở bên nhau chính là ly kinh phản đạo, không biết xấu hổ. Nàng cũng không còn nhận ta làm đệ đệ, đương nhiên sẽ không để ngươi nhận ta làm cậu."
Im lặng trong chốc hắn, hắn bỗng nghiêm mặt hỏi, "Ngươi nghĩ thế nào? Ngươi có cảm thấy ta ghê tởm không?"
Đoạn Hành Dư không tự giác nhíu mày, đây là lần thứ hai hắn nghe thấy câu này, có thể hình dung được chỉ vì xu hướng tính dục khác với những người còn lại mà họ đã nhận không ít lời phê bình cùng trào phúng.
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Hắn nghiêm túc nhìn Tần Khải Lan, "Không có, ta không cảm thấy ghê tởm. Mỗi người đều không giống nhau, chỉ cần không phạm pháp thì mỗi khác biệt đều nên được tôn trọng."
Ánh mắt Tần Khải Lan sáng lên, cười vui vẻ, "Tiểu tử ngươi vậy mà có ý tứ."
Hắn rất ít khi được đồng cảm, huống chi lời nói này lại từ miệng thiếu niên như Đoạn Hành Dư nói ra.
Hắn khoa tay múa chân trên không trung một chút, "Ngươi chắc không còn nhớ ta từng bế ngươi khi còn nhỏ đâu."
Đoạn Hành Dư cũng ngồi xuống. Có lẽ Tần Khải Lan cho hắn cảm giác rất tốt, có lẽ là do tình cảm máu mủ xuất phát từ khối thân thể này, Đoạn Hành Dư cũng nguyện ý cùng hắn thân cận, cũng có chút ý tò mò đối với hắn, "Cậu này, ngươi... người kia, thật sự là Vương gia? Đệ đệ của Hoàng Thượng?"
Tần Khải Lan nghiêm mặt nói, "Cái gì mà cái này cái kia, hắn là phu nhân của ta."
Có người nào bên ngoài thì gọi là phu nhân của ta, sau lưng lại bị trêu chọc đâu.
Người này lại cố tình vô cùng thản nhiên, "Khụ, hắn thật sự là Vương gia, việc này sao có thể là giả được? Duẫn Vương, ngươi nghe qua chưa?"
Đoạn Hành Dư lắc lắc đầu.
Phản ứng của Tần Khải Lan như đã dự kiến được việc này, "Hắn vẫn là đệ đệ của Hoàng Thượng, ban đầu thật sự là được sủng ái, bất quá mấy năm nay chúng ta không ở kinh thành, có khả năng cũng không ai nhắc tới."
Hắn cũng nói, là ban đầu. Về sau như thế nào, không cần nói cũng biết.
Hắn đột nhiên nhớ tới câu nói kia của mẫu thân, "Một nhà bọn họ đều không tốt."
Hóa ra sớm đã có tiền lệ.
"Vậy cậu đã thành thân chưa? Còn Vương gia thì sao?"
Không biết vì sao, Đoạn Hành Dư đột nhiên rất muốn hỏi vấn đề này.
"Thành thân? Nếu chỉ nói hai chúng ta, xác thật cũng đã lén lút bái đường rồi, còn nếu ngươi nói về việc cưới vợ, thì chúng ta không có." Hắn tạm dừng một chút, như là cảm nhận dư vị nào đó, khóe miệng hơi hơi mang ý cười, hắn nói, "Chúng ta đều không chấp nhận có người thứ ba."
Đoạn Hành Dư nhìn từ nét tươi cười của đối phương cũng cảm nhận được một chút tình cảm nho nhỏ.
Chỉ là... người nọ là Vương gia, thật sự có thể không sợ đến ánh mắt thế nhân sao?
Hắn vốn dĩ không nghĩ được đến đáp án này, nhưng Tần Khải Lan lại trả lời ngoài dự đoán, điều này làm Đoạn Hành Dư có chút xúc động, "Vậy các ngươi... được Hoàng Thượng đồng ý sao?"
Tần Khải Lan chu chu môi, "Ngay từ đầu đã không đồng ý, sau đó thì... Hắn mặc kệ y có đồng ý hay không, liền mang ta bỏ trốn, Hoàng Thượng cũng không quản được, ngươi biết mà, làm thiên tử rất bận."
Ngữ khí của y giống như oán trách, lại có chút ý vị đùa giỡn, Đoạn Hành Dư đã nghe được mùi đôi tình lữ yêu đương hằng ngày.
Trong lòng cũng đối với bọn họ thêm vài phần kính nể.
Hắn tiếp tục nói, "Nương ngươi cũng không đồng ý. Nàng rất thương ta, nhưng vẫn sống chết không cho ở bên hắn, lúc ấy ta cũng là thiếu niên khinh cuồng, trong mắt chỉ có người yêu, nên đã bỏ qua thân nhân bên cạnh, bây giờ hồi tưởng lại có lẽ xác thực đã khiến nàng thương tâm."
Nói đến chỗ này hắn liền thở dài, "Cho nên hiện tại nàng giận ta cũng không có gì đáng trách."
"Cộc cộc cộc" bên ngoài truyền đến âm thanh đập cửa nặng nề, phát ra trong ban đêm lại càng thêm rõ ràng.
Đoạn Hành Dư mở cửa, thấy Diệp Tri Thu ở bên ngoài. Nàng duỗi cổ vào trong nhìn quanh, liền thấy được Tần Khải Lan.
"Lan phụ thân, sao ngươi lại ở đây?"
Tần Khải Lan đã đi tới, gõ nhẹ đầu Diệp Tri Thu.
"Ngươi làm gì vậy!" Tiểu cô nương xoa xoa cái trán, bất mãn nói.
"Tiểu nha đầu này ngươi không biết xấu hổ sao?" Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người hai tiểu hài tử băn khoăn, "Dù các ngươi có ý, cũng không đến mức vội vàng như vậy chứ."
Đoạn Hành Dư cái gì cũng chưa nói. Diệp Tri Thu đã đẩy hắn ra bên ngoài, "Ngươi trở về ngủ đi mà, ta cùng hắn có chuyện cần nói~"
"Được được được, ta không quản được ngươi, chờ lát nữa ta mách Duẫn phụ thân, để hắn thu thập ngươi."
Diệp Tri Thu lè lưỡi, "Duẫn phụ thân sẽ không quản ta đâu, hắn chỉ biết thu thập ngươi thôi!"
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Ngươi..." Tần Khải Lan lắc lắc đầu, bật cười, "Rồi rồi, ta đi rồi, hai ngươi cũng phải chú ý."
Hắn nói xong liền cất bước đi ra cửa viện, đi về phía đông.
"Cậu ơi..." Đoạn Hành Dư ở phía sau gọi hắn lại, chỉ chỉ phía tây, "Nương an bài phòng của ngươi phía bên kia mà."
Tần Khải Lan lại cười cười, "Tạ Cẩn Duẫn ở bên này, không có hắn ta không ngủ được."
"Đi đây."
Hắn đưa lưng về phía hai tiểu bối, tùy ý phất phất tay, tiếp tục đi về phía đông
Đông đã về, gió mang theo một tia lạnh lẽo, thổi vào lỗ tai có chút ngứa.
Đoạn Hành Dư bỗng cảm giác câu nói vừa rồi có chút quen tai.
"Không có ngươi ta không ngủ được."
Giống như đã từng có người nói với hắn câu đó, bất quá ngữ khí hoàn toàn bất đồng, một cái thì vô cùng tùy ý tự nhiên, một cái thì lại vô cùng ủy khuất.
Cố tình câu nói đáng thương kia hắn lại không để ý lắm.
"Đoạn Hành Dư! Ngẩn người làm gì đấy?"
"Hả?" Hắn hồi phục tinh thần, lôi kéo Diệp Tri Thu vào phòng.
Đóng cửa lại, hắn đem Diệp Tri Thu nhìn một lần từ trên xuống, nghiêm túc nói, "Là ngươi sao?"
Diệp Tri Thu gật gật đầu, khoa trương nói, "Là ta đây!"
"!" Ngữ khí này vô cùng quen thuộc!
"Ngươi nhận ra ta sao? Em trai!"
Đoạn Hành Dư trợn trắng mắt, "Ngươi có béo như heo ta cũng nhận ra được."
"Im lặng đi! Ta đâu có béo! Không phải là do Lan phụ thân và Duẫn phụ thân nuôi nấng tốt sao?"
Cô nương trước mắt này chính là bạn cùng bàn với hắn Diệp Tri Thu mà!
Giống như cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri, cảm xúc Đoạn Hành Dư bỗng vui vẻ vô cùng, kích động đến mức muốn kéo nàng đi nói chuyện hết ba ngày ba đêm.
[Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri: Bắt nguồn từ bài thơ dân gian của Trung Quốc tên là "Tứ hỉ thi" - bốn điều vui mừng, được ghi chép chính thức trong "Dung trai tùy bút" của Hồng Mai đời Tống.
Nguyên văn: "Cửu hạn phùng cam vũ, Tha hương ngộ cố tri. Động phòng hoa chúc dạ, Kim bảng quải danh thì."
Dịch thơ: "Nắng lâu gặp mưa rào, Xa quê gặp bạn xưa. Đêm động phòng hoa chúc, Bảng vàng có tên đưa."]
Hắn không hề nói giỡn, nghiêm mặt nói, "Ngươi cũng xuyên vào đây?"
Vẻ mặt Diệp Tri Thu thần bí khó lường, "Vốn dĩ là không."
Đoạn Hành Dư nhìn về phía nàng, vẻ mặt nghi hoặc, "Vốn dĩ?"
"Tới tới tới, ngồi xuống, ta từ từ nói."
Hóa ra lần đó khi vào cửa hàng "Mộng tỉnh nhân gian" mọi người cùng chơi trò đang được thử nghiệm là sắm vai nhân vật, Diệp Tri Thu cùng những bạn học khác đều chọn sắm vai NPC nhân vật bình thường. Bọn họ ở bên trong chơi một cốt truyện trong hai giờ là đã ra được, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Đoạn Hành Dư xong.
Sau đó đi hỏi cửa hàng trưởng thần bí mới biết được hắn đã được chọn khai phá phó bản mới, cốt truyện phó bản đó là tiểu thuyết của con gái cửa hàng trưởng viết!
"Tại sao chỉ có ta vào được?"
"Cái này cửa hàng trưởng cũng nói vô cùng thần bí, nghe có chút mơ hồ, đại khái là phó bản sẽ tự động lựa chọn người thích hợp, trong này có những vai NPC phụ, người chơi nhập vào nhân vật, trải nghiệm một đời sống mới, bất quá chỉ có ngươi là được giữ lại ký ức."
"Không phải ngươi cũng có ký ức sao?"
"No no no," Diệp Tri Thu lắc đầu, "Là do ta không thấy người đi ra, nên mới đến gặp cửa hàng trưởng xin cho ta được tiến vào, nhân vật này nguyên bản là NPC phụ, ta chiếm thân thể của nàng, cho nên mới được giữ lại ký ức, những người chơi khác thì không được làm vậy."
Đoạn Hành Dư dường như đang suy tư gì đó, "Vì sao ta lại giữ được ký ức?"
"Chắc là do phó bản mới đi, ta nghĩ là ngươi bị bug, khiến ngươi ít nhiều cũng nhớ rõ chuyện cũ, bằng không ta làm sao ta có thể thuyết phục một công tử tin rằng bản thân thật sự không thuộc về thế giới này?"
"Vậy ngươi tới đây định làm gì? Mang ta trở về?"
Diệp Tri Thu mang vẻ mặt như đang xem người bị thiểu năng trí tuệ mà nhìn hắn, "Tiền ngươi tiêu cho đã mà không thèm chơi cho xong à?"
"Trò chơi?"
Nhưng rõ ràng ở đây hắn như một người sống khác. Chân thật như vậy, sống như vậy.
Tất cả chỉ là trò chơi sao?
"Ngươi lại ngẩn người nghĩ gì vậy?" Diệp Tri Thu ở trước mặt hắn quơ quơ tay.
Vẻ mặt Đoạn Hành Dư lại nghiêm túc, "Vậy cha mẹ ta... không phải, cha mẹ ta đâu?"
"Chú với dì? Làm sao?"
"Bọn họ có khỏe không?"
"Vẫn tốt mà." Diệp Tri Thu đột nhiên hiểu ra, "À à! Ngươi yên tâm! Ngươi sống ở chỗ này nhiều năm, nhưng trên thực tế mới chỉ trôi qua mấy tiếng thôi, chuyến đi chơi mừng tốt nghiệp của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu."
"???"
Đoạn Hành Dư còn chưa tiếp thu được sự thật hoang đường này, liền thấy Diệp Tri Thu hưng phấn nhìn hắn.
Đoạn Hành Dư lui về sau một bước, đôi tay che ở trước ngực, "Làm gì vậy? Ánh mắt này của ngươi là gì?"
Sao giống như sói dữ thấy thịt.
Diệp Tri Thu lay hắn, kề sát một chút, "Thôi đi biểu tình này của ngươi là gì, chị đây đã sớm hết hy vọng với ngươi rồi."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Ta đã bắt đầu thích ngươi từ năm nhất sao không thấy ngươi phản ứng gì?"
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Hả?" Đoạn Hành Dư liên tục cảm thấy khiếp sợ.
Ngữ khí Diệp Tri Thu vẫn luôn nhẹ nhàng, nhưng bả vai lại căng chặt, giờ phút này mới có chút thả lỏng.
Không thể nói là tiếc nuối, ngược lại như được giải thoát.
"Không biết thật? Không trách được ngươi xem ta như anh em, ta còn đang suy nghĩ, sao ngươi lại không phản ứng gì, hóa ra ngươi căn bản không nghĩ tới vấn đề này?"
Đoạn Hành Dư lúc này có chút xấu hổ, nữ sinh trực tiếp thổ lộ với hắn sẽ bị hắn nghiêm túc cự tuyệt, nhưng Diệp Tri Thu vẫn luôn không tùy tiện tỏ thái độ, hai người lại là bạn cùng bàn, vẫn luôn thân thiết với nhau. Vậy mà hắn không có phát hiện.
"Thôi thôi, đều đã qua, ngươi là đồ không có tâm, ta đã sớm từ bỏ rồi." Diệp Tri Thu trêu chọc, "Bất quá ngươi thật lợi hại, có thể đem chồng của ta thu phục!"
"Chồng?"
Đúng đúng đúng, cũng chính là do Diệp Tri Thu thường xuyên ở trước mặt hắn gọi những người trong sách là chồng, nên hắn mới không nghĩ đến phương diện kia.
Ai sẽ ở trước mặt người mình thích gọi người khác là chồng?
Lại còn lăn qua lăn lại thay đổi danh sách chồng yêu.
Nhưng hắn lại không biết, thời kỳ thiếu niên ai cũng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn để khiến cho người nào đó chú ý đến họ.
Nam sinh cố ý chọc ghẹo nữ sinh, nữ sinh cố tình ở trước mặt nam sinh lớn tiếng nói chuyện.
Ngây ngô lại ấu trĩ.
Diệp Tri Thu còn tự quyết định, "Chết chết chết ta không thể gọi là chồng, hẳn là chồng của ngươi."
Đoạn Hành Dư giật mình phản ứng lại, "Cái quỷ gì cơ?"
"Tạ Thời Quyết đó! Hai người đang ở bên nhau phải không?" Diệp Tri Thu có vẻ vô cùng hưng phấn, "Vậy tính ra ngươi là gay phải không, nếu không tại sao lại chướng mắt chị đây?"
Giây tiếp theo, nàng bỗng khựng lại, "Chờ một chút, không phải ngươi cũng không biết hắn thích ngươi à?"
"Cái này... thật ra ta biết."
Tuy rằng cũng là mới vừa biết...
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."
Đoạn Hành Dư mang biểu tình một lời khó nói hết, trong lòng bỗng nảy ra ý nghĩ không quá tốt, "Đừng nói là tất cả những chuyện ta sinh hoạt trong nhà này đều bị cái tiệm kia thấy hết nhé?"
"Không có không có, quyền riêng tư tuyệt đối được bảo vệ vô cùng chặt chẽ."
Tâm tình Đoạn Hành Dư lúc này một trên một dưới, thật cảm thấy như đang trải qua rèn luyện ý chí, "Vậy sao ngươi biết ta và hắn..."
"Vớ vẩn! Ta vào đây chính để là có thể gần gũi xem chồng ta... Tạ Thời Quyết, vốn muốn xin xỏ cửa hàng trưởng cho ta toàn bộ các thân phận có thể tiếp xúc gần gũi với Tạ Thời Quyết, bất quá đều không phù hợp, chỉ có thân thể này vừa có chút liên hệ cùng hắn vừa có linh hồn tương đối phù hợp với ta."
Diệp Tri Thu lải nhải, "Duẫn phụ thân của ta là Vương thúc nha, cho nên cũng có biết một ít chuyện, có một lần ta nghe lén hắn cùng Thái Tử điện hạ nói chuyện, bất quá hình như Lan phụ thân còn chưa biết."
"Cửa hàng trưởng còn nói người chơi đang sắm vai Tạ Thời Quyết rất đẹp trai! Bất quá ta chưa gặp qua hắn bao giờ, Thái Tử điện hạ lớn lên cũng thật đẹp trai."
"Hành Dư, Tạ Thời Quyết rốt cuộc lớn lên có đẹp không? Có phải soái khí nứt trời cao không? Các ngươi đã đến bước nào rồi? Ôm chưa? Hôn chưa? Môi của hắn có mềm không? Có cơ bụng không?
"..." Mặt già của Đoạn Hành Dư đỏ lên, nhẫn nhịn xuống, nhanh chóng bưng kín miệng nàng, rốt cuộc thế giới cũng thanh tĩnh.
"Trước ngươi đừng nói chuyện, lượng thông tin này lớn quá, ta cần thời gian tiêu hóa một chút."
Vẻ mặt Diệp Tri Thu nghẹn khuất gật gật đầu, hắn thả lỏng tay, liền bị nàng lột ra.
Tay nàng chỉ ở bên miệng che lại, ý bảo sẽ không nói chuyện nữa.
NPC... Người chơi... Cửa hàng trưởng...
Là cái gì với cái gì cơ...
Còn có Thái Tử và Duẫn Vương, vì sao lại muốn nói đến chuyện của hắn cùng Tạ Thời Quyết?
Đầu óc hắn rất muốn nổ tung.
"Ngươi trả lời ta một vấn đề thôi được không?" Diệp Tri Thu chung quy vẫn không chịu nổi tịch mịch, thật cẩn thận mở miệng, nàng vươn một ngón tay, "Một câu thôi..."
"Tạ Thời Quyết có phải vô cùng đẹp trai không?"
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae