Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lương Duy Nặc ngồi trong bóng tối nơi phòng khách, điểm sáng duy nhất trong phòng chính là từ khói trên tay anh, lúc sáng lúc tối, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn đèn đường dành cho người đi bộ xuyên vườn hoa qua cửa sổ thủy tinh.
Trong phòng yên tĩnh, chợt có âm thanh chít chít của con dế mèn bên ngoài vườn hoa truyền vào trong nhà.
Đêm, rất sâu.
Anh không nên ở nhà, càng không nên giống như ông chồng ghen tuông, chờ người vợ đã nói tối nay không về nhà.
Anh nên làm theo những lời nói lúc trưa, đi tìm Hồng Hi Vân.
Anh…..nên buông tay, một khi anh mất đi, điều gì anh quan tâm cũng không còn ý nghĩa nữa.
Anh biết rất rõ ràng, tình huống trước mắt, anh không còn hi vọng.
Nhưng….trời đánh, giờ phút này anh lại ngồi trong phòng khách nhà mình!
Sự ghen tỵ giống như con sâu đang nổi điên, không ngừng gặm nhấm trái tim anh, đầu óc anh, khiến anh không thể làm được việc gì khác!
Anh có chút sợ hãi nếu như đêm nay cô về nhà, anh sẽ không khống chế được chính mình….
Lương Duy Nặc nhớ đến thời gian tốt đẹp những năm quen biết Tưởng Vĩ Nhân, bọn họ đã từng ân ái ở mỗi góc trong căn phòng này.
Có một lần, trên bồn rửa trong phòng bếp, Nhân Nhân do bị kích tình mãnh liệt, đã quét đổ toàn bộ đồ ăn cô thích, miểng sứ thủy tinh rơi đầy đất.
Sau khi bọn anh hồi phục lại lý trí, vừa cười đùa ầm ỹ vừa dọn dẹp bát đĩa. Ngày hôm sau, anh mua một bộ đồ ăn y hệt, đưa cho cô.
Một lần khác, bọn họ hoan ái trên bàn ăn cơm, cứ tưởng cái bàn được chế tác từ đá cẩm thạch đã vô cùng vững chắc, không ngờ vẫn không chịu được sự tàn phá hơn một tiếng đồng hồ của bọn họ.
Chiếc bàn không bị hư hỏng hoàn toàn, nhưng có một trong bốn cái chân bàn đã bị lỏng ra.
Bây giờ chỉ cần lung lay một chút, sẽ phát ra âm thanh rắc rắc.
Hai người ít khi ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng vào lúc ăn cơm, anh sẽ cố ý lắc lắc cái bàn, mập mờ nhìn về phía cô, còn cô đều lè lưỡi với anh, vẻ mặt bướng bỉnh lại có chút xấu hổ.
Anh rất thích, vô cùng thích biểu tình của Vĩ Nhân lúc đó.
Khi bọn anh sửa lại phòng khách lần đầu đã làm thêm một cái lò sưởi trong tường, chỉ cần nhấn phím là lửa tự động được đốt. Khi có khí lạnh tràn vào thì hai người chỉ cần ấn một chút, đã có lửa sưởi ấm.
Hương thơm của củi bị cháy tỏa khắp không khí rét mướt ,cả căn phòng lạnh lẽo không bao lâu đã bị xua tan, trở nên ấm áp dễ chịu.
Có khi bọn anh sẽ tắt lò sưởi chơi cờ Tây Dương, người nào thua một ván sẽ cởi một món quần áo, thói quen của anh luôn là thua trước thắng sau.
Mỗi khi thua chỉ còn lại chiếc quần lót anh sẽ dùng toàn lực phản công, khiến Nhân Nhân thua từng ván từng ván đến khi cơ thể trần truồng, sau đó…..Anh sẽ ăn cô sạch sẽ trước lò sưởi.
Đôi khi anh yêu cô rất điên cuồng, nhưng đôi khi anh sẽ dịu dàng, từng chút từng chút một.
Ngôi nhà này, có rất nhiều kỉ niệm của anh và cô, anh thực sự yêu cô vô cùng, vô cùng sâu đậm.
Thậm chí có thể nói, cả đời này anh sẽ không thể yêu một người phụ nữ nào khác được như vậy nữa…..
Tiếng của ô tô vọng từ xa lại gần, anh nghe thấy âm thanh cửa tự động bên ngoài hoa viên được mở ra, nghe thấy âm thanh cửa được đóng lại, nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân từ đường dành cho người đi bộ đi về phía cửa nhà.
“…..Em quên anh ta đi. Có yêu sâu đậm hơn, cũng đã trở nên nhạt nhẽo, không còn hương vị nữa thì phải biết cần buông tay.”
Là giọng nói của đàn ông.
Trong phòng, Lương Duy Nặc xiết chặt điếu thuốc giữa ngón tay, chịu đựng ý muốn lao ra khỏi nhà. Anh không ngừng tự thôi miên bản thân, anh đã sắp không còn là chồng Nhân Nhân nữa, anh không có tư cách, không có quyền được can thiệp cô.
“Những thứ này không cần anh nói cho em biết.”
“Misty, cho anh thêm một cơ hội đi.”
“Rồi lại cho anh một cơ hội phản bội nữa sao? Em giống người ngu ngốc như vậy sao?”
“Anh sẽ không phản bội em nữa, em phải tin tưởng anh. Anh thề, cả đời anh sẽ chân thành với em.”
“Hừ, lời nói của đàn ông! Lương Duy Nặc cũng đã từng nói cả đời yêu em, anh ta đã thề trước mặt thượng đế, nhưng anh xem bây giờ thì thế nào? Nếu có thể tin được lời thề của đàn ông, vậy thì sau khi chết mọi người đều có thể lên thiên đường, chẳng cần địa ngục nữa!”
“Anh đã bỏ lỡ một lần, sẽ không có lần thứ hai nữa. Misty, cho anh một cơ hội đi.” Uông Gia Úy chỉ có thể nói như vậy.
Anh đối với Tưởng Vĩ Nhân là thật tâm, nhưng ai bảo anh đã không chịu được hấp dẫn, chẳng thể trách ai được. Lúc trước sau khi mất cô, anh đã khổ sở một thời gian. Mà bây giờ, anh lại may mắn có cơ hội thứ hai, nói gì đi nữa anh cũng sẽ kiên trì tới cùng.
Một lần từ chối có là gì? Anh biết Tưởng Vĩ Nhân tốt đẹp, cho nên sau này phải đối mặt với mười lần, trăm lần, nghìn lần từ chối, anh sẽ không quan tâm, chỉ cần anh có được cô lần nữa.
“Em không thể.”
“Em có thể làm được, điều em cần chỉ là thời gian quên anh ta. Em phải tin rằng em có thể, không phải tối hôm nay chúng ta đã—”
“Xin anh đừng nhắc lại chuyện tối hôm nay nữa, em chỉ nhất thời…..mất khống chế.” Cô nhanh chóng cắt đứt lời anh.
Bên trong nhà, Lương Duy Nặc cảm giác trái tim đang bị lửa thiêu đốt, toàn thân cháy sạch sẽ khiến anh đau khổ khó chịu. Anh nghĩ, hai người phía ngoài cửa kia, đến tột cùng có bao nhiêu mất khống chế tối hôm nay…..
Tưởng tượng của anh chạy băng băng giống như tốc độ của ánh sáng, đau đớn cũng giống như ánh sáng đó lan tràn trên toàn bộ cơ thể anh.
“Được, anh không nhắc đến, cũng không ép em. Ngày mai ăn cơm cùng nhau được không?”
“Em…..” Cô rất muốn từ chối, nhưng nhớ đến việc cô đã đồng ý với Lương Duy Nặc kí tên ly hôn trong một tháng, liền sửa lại lời nói: “Được.”
“Vậy sáu giờ anh đến đón em nhé?”
“Ừ.”
“Cho anh một nụ hôn ngủ ngon, anh mới cho em vào nhà.”
Lương Duy Nặc không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, anh chỉ có thể tượng tượng, cô ấy hôn anh ta sao? Hôn thật sao? Bên ngoài thật yên tĩnh, một giây, hai giây…...năm giây….mười giây…..hai mươi mốt giây…..anh đếm thời gian từng giây trôi qua, đếm đến sắp nổi điên. Cuối cùng, sau ba mươi bảy giây trôi qua, anh nghe thấy Nhân Nhân mở miệng nói chuyện.
“Em muốn đi vào.”
“Ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Tưởng Vĩ Nhân đẩy cửa nhà ra, cả phòng tối đen, đau đớn kéo đến trong lòng cô.
Rõ ràng Lương Duy Nặc không ở nhà, anh ấy chắc đang ở chỗ của Hồng Hi Vân.
Cô xoay người đóng cửa, nâng tay đến chỗ công tắc điện, còn chưa chạm vào nút bật, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói truyền đến.
“Hai người…..lên giường rồi sao?”
Trong bóng đêm, âm thanh của Lương Duy Nặc nghe vô cùng trầm thấp.
Tưởng Vĩ Nhân hoảng sợ, cứng đờ, không bật đèn.
Tim của cô đập vô cùng nhanh, cô không ngờ tới Lương Duy Nặc ở nhà, cùng không ngờ tới anh sẽ ngồi trong căn phòng âm u. Anh đang đợi cô sao?
Giọng điệu của anh, là quan tâm sao? Tưởng Vĩ Nhân suy nghĩ, không chú ý tới Lương Duy Nặc đã đi đến sau lưng cô, mãi đến khi anh gần như dán vào cô.
“Hắn ta chạm qua em?”
Lý trí Lương Duy Nặc kêu gào, muốn anh dừng lại tất cả tại đây, áp sát cô trong bóng đêm như vậy, vô cùng nguyhiểm. Nhưng đầu óc anh giống như phát cuồng, không thể khống chế dã thú, không còn ngăn lại kịp nữa, tay của anh đã đưa ra ngoài, đầu ngón tay dùng sức nhẹ như lông vũ chạm vào cổ, môi của Tưởng Vĩ Nhân, phả khí nóng vào sau lỗ tai nhạy cảm của cô.
“Giống như vậy sao? Hắn ta cũng có thể khiến em run rẩy giống như chiếc lá vậy sao?”
Đầu óc Tưởng Vĩ Nhân choáng váng, sự đụng chạm của anh quả thực khiến cô run rẩy, phản ứng của cô đối với anh vẫn mãnh liệt như vậy.
Lương Duy Nặc chỉ mới thổi khí nóng sau tai lên cổ cô, cũng đủ để hai chân cô mềm nhũn, cả người như bốc cháy khó chịu.
“Đúng thì thế nào?” Cô tức giận bản thân mình vẫn còn có phản ứng với người đàn ông này, vì vậy cắn răng, lời nói khiêu khích.
“Cô gái chết tiệt này!” trong nháy mắt tất cả lý trí của Lương Duy Nặc bi cắt đứt.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô bị Uông Gia Úy đụng chạm như vậy, anh đã phát cuồng muốn hủy hoại cái gì đó, không thể chịu đựng nổi…..Tưởng Vĩ Nhân cay đắng nghĩ.
Người đàn ông này đã sớm phản bội cô, nhưng thân thể cô vẫn muốn anh, muốn đáp lại anh.
Cô cố gắng nói chuyện để dời đi phản ứng sinh lý đối với anh, dời đi ý nghĩ muốn anh.
Khi anh chạm vào tràn đầy tình cảm như vậy, Tưởng Vĩ Nhân không biết mình còn có thể nhịn được bao lâu?
Cô dứt khoát xoay người đối mặt anh, không muốn bị anh kề sát như vậy nữa.
Ngẩng đầu lên, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có ai đáng chết cả! rốt cuộc anh muốn chứng minh điều gì?”
Sau khi nói hết lời, cô mới phát hiện quay lại đối mặt anh, là quyết định sai lầm hơn.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách sót lại chỉ còn một tấc. Ánh sáng heo hắt bên ngoài vườn hoa dành cho người đi bộ xuyên vào, cô nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt Lương Duy Nặc thiêu đốt hai ngọn lửa nguy hiểm.
“Anh chẳng muốn chứng minh gì cả, anh chỉ muốn em!”
Lương Duy Nặc cảm thấy anh sắp phát điên rồi, không thể nào quản nổi bản thân mình.
Môi của anh ép xuống, không cho Tưởng Vĩ Nhân thời gian nói chuyện, giống như con thú hoang chiếm lấy môi cô.
Tay anh cởi áo sơ mi của cô ra, tiếng vải vóc bị xé vang lên trong đêm, tiếp theo đó, mấy cái cúc áo rơi xuống đất.
Bàn tay anh quấn lên cổ cô, dùng sức như vậy, vội vàng như vậy.
Anh giống như phát điên, chỉ muốn đoạt lấy mỗi tấc da thịt cô, muốn dùng những cái đụng chạm của mình xóa đi dấu vết vừa rồi của người đàn ông khác lưu lại trên cơ thể cô.
Giờ phút này không nên nói gì cả, nhưng sự ghen tỵ lại khiến anh không thể khống chế lời nói của mình phát ra—
“Uông Gia Úy cũng có thể khiến em ngâm nga, khiến em say sưa phải dùng tay cào bị thương lưng hắn ta sao? Hắn ta có thể giống như anh, khiến em thoải mái không? Nói cho anh biết, anh muốn nghe em nói! Nói đi!”
Anh dùng lời nói tàn nhẫn nhất. Tưởng Vĩ Nhân cũng không hề biết, thì ra trên đời này sẽ có thời điểm vừa vui vẻ, vừa đau lòng như vậy, cho đến tậnbây giờ.
Thân thể cô không thể chống cự chìm đắm trong vui vẻ thỏa thích! Nhưng lòng của cô lại giống như đi trên núi đao, chịu đựng muôn vàn khổ sở.
Cô thực sự không hiểu, Lương Duy Nặc dùng sức chiếm đoạt cô như vậy, tại sao còn nói những lời làm tổn thương người khác như thế?
Tưởng Vĩ Nhân đau khổ không ngừng, chỉ có thể dùng lý trí còn sót lại, giận dỗi gào lên: “Có thể, có thể, có thể! Người đàn ông khác cũng có thể khiến tôi thỏa mãn như vậy! Anh hài lòng chưa?”
Lương Duy Nặc tức giận vô cùng, càng thêm chiếm đoạt thân thể cô điên cuồng, muốn kích động cô đáp lại.
“Không cho phép em nói như vậy! Anh không cho phép, không cho phép, không cho phép—”
Vào lúc Lương Duy Nặc càng ngày càng dùng tốc độ cuồng bạo, cuối cùng cô cũng hoàn toàn mất hồn, khuất phục, đáp lại điều anh muốn.
“…..A….Nặc…..”
Miệng cô kêu lên tên của anh, trong nháy mắt, anh giống như nghe được thiên âm ( tiếng trời, âm thanh tự nhiên) vậy.
Lương Duy Nặc chợt hãm lại tốc độ, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc đen của cô, cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Anh sắp mất đi Tưởng Vĩ Nhân, cho nên anh có tư cách gì phải có được cô như vậy?
Nhưng…..ông trời, anh muốn cô điên cuồng!
Anh đau lòng kêu khẽ: “Nhân Nhân, Nhân Nhân của anh……”
“Nặc…..”
“Xin lỗi, xin lỗi em…..” trong gió lốc tình dục, anh thì thào lời xin lỗi không thể nào giải thích.
Lúc này anh không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng: “Em hãy cho anh toàn bộ, Nhân Nhân……cho anh, anh muốn em toàn bộ……”
“Cho anh, tất cả đều cho anh……”
Tưởng Vĩ Nhân không phân biệt rõ được cái gì nữa, cô bám víu vào bờ vai rộng rãi của anh, bay lượn theo tiết tấu anh dẫn dắt.
Dưới sức mạnh của anh, cô chỉ có thể đi theo anh, chỉ có thể khuất phục giao toàn bộ bản thân mình cho anh.
Về phần hối hận…..cô biết sau khi đi qua, cô sẽ hối hận.
Nhưng mà, cũng chờ sự vui thích ngắn ngủi này kết thúc, rồi hãy nói…..