Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời từ từ nhô lên cao tạo ra một đường chân trời màu trắng, ánh sáng ban mai và sương mù bắt đầu bao trùm thành phố.
Lâm Cẩn ngủ trên bàn suốt cả đêm.
Cô tỉnh dậy vặn cổ qua lại, cảm thấy cả người đau nhức, nhất là ở eo và lưng.
Trong đầu hỗn loạn, vừa định đứng dậy để lấy lại tinh thần thì đột nhiên phát hiện trên giường có vật thể lạ.
Nghĩ ngợi một lúc lâu mới nhớ ra tối hôm qua cô đưa một người đàn ông xa lạ về nhà.
Chuyện này đúng là hoang đường, sao cô lại có thể đưa một tên lưu manh về nhà vậy?
Có vẻ như tối hôm qua quả nhiên là tiểu yêu tinh nào đó đã rót rượu mạnh cho cô, khiến cô làm ra một chuyện không bình thường như vậy.
Lâm Cẩn nhéo má, sau khi xác nhận không phải là mơ mới bĩu môi ra khỏi phòng, chuẩn bị tắm rửa rồi chạy ra hiệu thuốc, để tránh việc các đồng nghiệp làm ca sáng phát hiện cửa hàng không có ai, ngay cả một con ma cũng không có.
Mặt trời như một quả bóng khổng lồ màu đỏ lừ đang từ từ nhô lên cao, nhuộm chân trời thành một màu cam rực, tiếng chuông Westminster "đinh đang đinh đang đinh đang" từ tòa nhà Hải Quan vang vọng khắp Tô giới* Anh.
*Tô giới: Theo luật quốc tế, Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý.
Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn.
Lúc Lâm Cẩn đi qua cầu Ngoại Bạch Độ, cảm thấy Bến Thượng Hải đột nhiên trở nên sôi động, những tên lừa đảo, những người ăn mày, những tên trộm, nhóm lừa đảo* đều bị đánh thức bởi tiếng chuông hùng hồn này.
*nhóm lừa đảo: tên lóng của Thượng Hải vào những năm 1920-1940, dùng để chỉ một nhóm người dùng vẻ ngoài để lừa gạt.
Những cái xác không hồn bắt đầu một ngày mới của bọn họ.
Khi cô chạy đến đường Tứ Mã, vội vàng đẩy cửa kính của hiệu thuốc ra thì thấy Tiểu Phương đã ngồi ngay ngắn ở đó, lưng thẳng tắp, nghiêm túc viết báo cáo bán hàng.
Mặc dù Tiểu Phương mặc áo blouse trắng nhưng lại không làm mất vẻ quyến rũ của cô ấy.
Lông mày như núi xa, đôi mắt gợn sóng, là một sát thủ tiêu chuẩn.
"Mộc Mộc, cô lại lén chạy ra ngoài ăn bánh bao áp chảo đúng không?" Tiểu Phương thấy Lâm Cẩn đến, đặt bút xuống, khóe miệng hơi cong lên, trên môi tô màu son mới của hãng Tam Hoa.
Lâm Cẩn không phủ nhận, thở hổn hển: "Nếu biết cô đến sớm như này thì tôi đã không vội vàng chạy đến đây."
"Tôi lo cho cô đó." Tiểu Phương mỉm cười, xoay cây bút, chậm rãi nói: "Hôm qua tôi và người yêu đi xem phim, trên đường gặp rất nhiều lính tuần tra và cảnh sát, nói là có một băng nhóm đang gây rối nên tôi mới dậy sớm và đến hiệu thuốc để xem."
Nói đến đây, Tiểu Phương đột nhiên ngừng động tác trên tay lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai quầng mắt hơi xanh đen của Lâm Cẩn, quan tâm hỏi han: "Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Lâm Cẩn không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Phương, vội cúi đầu xuống.
Cô cầm bút lên rồi ký nhanh vào sổ nhân vân, sau đó nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Tôi về đây, tạm biệt!"
Nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của Lâm Cẩn, Tiểu Phương nhíu mày, cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Lúc Lâm Cẩn cầm túi giấy từ cửa hàng bách hóa Vĩnh An về nhà, người đàn ông vẫn ngủ yên ở đó, ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng thì tư thế ngủ vẫn y hệt như trước khi cô đi ra ngoài.
Cô cảm thấy trong lòng thắt lại, đưa tay ra sờ trán của người đàn ông, ấy vậy mà lại nóng ran.
Không mặc áo ngủ mà cũng sốt nóng? Người yếu như vậy?
Mặc dù Lâm Cẩn than thở trong lòng, nhưng lại lập tức đi tìm thuốc hạ sốt còn thừa mà em trai cô để lại.
Sau khi tìm thấy, cô cẩn thận cho người đàn ông uống thuốc cùng mấy ngụm nước.
Sau đó chạy xuống tầng múc một thùng nước lạnh, làm ướt khăn tay sau đó đắp lên trán anh để hạ nhiệt.
Dường như cảm giác lành lạnh khiến người đàn ông có phản ứng, liên miệng nói "nóng"...
"Đồ phiền phức!"
Lâm Cẩn lầu bầu, vươn tay cầm lấy chiếc quạt lá cọ, đứng bên cạnh quạt cho anh.
Cứ cách nửa tiếng cô lại đi thay khăn lạnh cho anh.
Cứ như vậy cho đến khi mặt trời lặn, người đàn ông mới hạ sốt, cũng không nói mớ nữa.
Trái tim treo lơ lửng của Lâm Cẩn cũng trở lại vị trí cũ.
Lúc này, mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn từ phòng bếp công cộng truyền đến, cô bị hấp dẫn, mắt không chớp, toàn bộ tâm trí đều đổ dồn lên người đàn ông.
Trời tối dần, trăng treo lên cao, những người bán hoành thánh rong đang gõ mõ mời gọi mọi người mua.
Lúc này, Lâm Cẩn mới chợt nhận ra cả ngày nay mình chưa ăn gì, bụng rỗng tuếch, không có một cái gì.